Tác giả:

Ga Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…

Chương 480: "Cực Băng Chưởng!"

Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…  Những tia ánh sáng nội lực đó lao về phía Lâm Mộc với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.   Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.   "Phương pháp này..."   Bác sĩ trong phòng cũng sửng sốt trước thủ đoạn này, vung tay tung đòn kiểu này anh ta mới chỉ thấy trong phim võ thuật và phim truyền hình thần thoại hôi.  Advertisement Chung Hào nhìn rất tự tin.   Uông sư này được ông ta bỏ ra rất nhiều tiền mới có thể thuê về ở bên cạnh bảo vệ ông ta lâu dài.   Ông ta biết rằng những người tu hành đều kiêu căng và ngạo mạn, nên ông thường gọi người kia là 'Uông Sư' để thể hiện sự tôn trọng.   Khi quả cầu ánh sáng bay tới trước mặt, Lâm Mộc khẽ vung tay lên.   Những ánh sáng nội lực này lập tức bị Lâm Mộc nắm trong lòng bàn tay.   “Khai Linh Cảnh đỉnh phong, thủ đoạn này mà cũng muốn đối phó với tôi, sợ là còn kém xa lắm!” Lâm Mộc nhìn lượng ánh sáng trong lòng bàn tay.   Sau đó Lâm Mộc dùng một bàn tay to nắm lấy.   Bùm!   Ánh sáng bên trong lòng bàn tay đột nhiên nổ tung, trong phòng như có sấm sét khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều run lên.   "Cái gì! ?"   Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Chung Hào đột nhiên thay đổi, thực lực của tên nhóc này còn mạnh hơn cả Uông sư sao?   Lâm Mộc ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông trung niên mặc áo bào.   "Nếu ông đã muốn đấu, vậy thì tôi sẽ cho ông xem thế nào mới là bản lĩnh thật sự!"   "Cực Băng Chưởng!"   Lâm Mộc nâng một tay lên, nội lực dâng trào trong lòng bàn tay, sau đó một chưởng đẩy ra ngoài.   Bùm!   Một bàn tay trắng do nội lực ngưng tụ tạo thành lập tức lao đến chỗ người đàn ông trung niên áo bào kia.   "Không ổn rồi!"   Sau khi người đàn ông trung niên mặc áo bào đạo sĩ cảm nhận được nội lực đáng sợ ẩn chứa trong bàn tay trắng này, sắc mặt lập tức tràn ngập sự sợ hãi.   Đối mặt với bóng bàn tay trắng đang tấn công, ông ta không còn cách nào khác là dốc toàn lực chống cự.   Mặc dù vậy nhưng ông ta vẫn không thể ngăn lại được, cậu bị đập một cái ‘bốp’, cả người đập mạnh vào tường.   Cả bức tường cũng đã bị nứt ra.   Một cơn gió lướt qua căn phòng.   "Khụ!"   Người đàn ông trung niên mặc áo choàng đạo sĩ ngã xuống góc tường, phun ra mấy ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.  Cảnh tượng này khiến mọi người trong phòng đều khiếp sợ. 

 Những tia ánh sáng nội lực đó lao về phía Lâm Mộc với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.  

 

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

 

"Phương pháp này..."  

 

Bác sĩ trong phòng cũng sửng sốt trước thủ đoạn này, vung tay tung đòn kiểu này anh ta mới chỉ thấy trong phim võ thuật và phim truyền hình thần thoại hôi.  

Advertisement

 

Chung Hào nhìn rất tự tin.  

 

Uông sư này được ông ta bỏ ra rất nhiều tiền mới có thể thuê về ở bên cạnh bảo vệ ông ta lâu dài.  

 

Ông ta biết rằng những người tu hành đều kiêu căng và ngạo mạn, nên ông thường gọi người kia là 'Uông Sư' để thể hiện sự tôn trọng.  

 

Khi quả cầu ánh sáng bay tới trước mặt, Lâm Mộc khẽ vung tay lên.  

 

Những ánh sáng nội lực này lập tức bị Lâm Mộc nắm trong lòng bàn tay.  

 

“Khai Linh Cảnh đỉnh phong, thủ đoạn này mà cũng muốn đối phó với tôi, sợ là còn kém xa lắm!” Lâm Mộc nhìn lượng ánh sáng trong lòng bàn tay.  

 

Sau đó Lâm Mộc dùng một bàn tay to nắm lấy.  

 

Bùm!  

 

Ánh sáng bên trong lòng bàn tay đột nhiên nổ tung, trong phòng như có sấm sét khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều run lên.  

 

"Cái gì! ?"  

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Chung Hào đột nhiên thay đổi, thực lực của tên nhóc này còn mạnh hơn cả Uông sư sao?  

 

Lâm Mộc ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông trung niên mặc áo bào.  

 

"Nếu ông đã muốn đấu, vậy thì tôi sẽ cho ông xem thế nào mới là bản lĩnh thật sự!"  

 

"Cực Băng Chưởng!"  

 

Lâm Mộc nâng một tay lên, nội lực dâng trào trong lòng bàn tay, sau đó một chưởng đẩy ra ngoài.  

 

Bùm!  

 

Một bàn tay trắng do nội lực ngưng tụ tạo thành lập tức lao đến chỗ người đàn ông trung niên áo bào kia.  

 

"Không ổn rồi!"  

 

Sau khi người đàn ông trung niên mặc áo bào đạo sĩ cảm nhận được nội lực đáng sợ ẩn chứa trong bàn tay trắng này, sắc mặt lập tức tràn ngập sự sợ hãi.  

 

Đối mặt với bóng bàn tay trắng đang tấn công, ông ta không còn cách nào khác là dốc toàn lực chống cự.  

 

Mặc dù vậy nhưng ông ta vẫn không thể ngăn lại được, cậu bị đập một cái ‘bốp’, cả người đập mạnh vào tường.  

 

Cả bức tường cũng đã bị nứt ra.  

 

Một cơn gió lướt qua căn phòng.  

 

"Khụ!"  

 

Người đàn ông trung niên mặc áo choàng đạo sĩ ngã xuống góc tường, phun ra mấy ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.  

Cảnh tượng này khiến mọi người trong phòng đều khiếp sợ. 

Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…  Những tia ánh sáng nội lực đó lao về phía Lâm Mộc với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.   Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.   "Phương pháp này..."   Bác sĩ trong phòng cũng sửng sốt trước thủ đoạn này, vung tay tung đòn kiểu này anh ta mới chỉ thấy trong phim võ thuật và phim truyền hình thần thoại hôi.  Advertisement Chung Hào nhìn rất tự tin.   Uông sư này được ông ta bỏ ra rất nhiều tiền mới có thể thuê về ở bên cạnh bảo vệ ông ta lâu dài.   Ông ta biết rằng những người tu hành đều kiêu căng và ngạo mạn, nên ông thường gọi người kia là 'Uông Sư' để thể hiện sự tôn trọng.   Khi quả cầu ánh sáng bay tới trước mặt, Lâm Mộc khẽ vung tay lên.   Những ánh sáng nội lực này lập tức bị Lâm Mộc nắm trong lòng bàn tay.   “Khai Linh Cảnh đỉnh phong, thủ đoạn này mà cũng muốn đối phó với tôi, sợ là còn kém xa lắm!” Lâm Mộc nhìn lượng ánh sáng trong lòng bàn tay.   Sau đó Lâm Mộc dùng một bàn tay to nắm lấy.   Bùm!   Ánh sáng bên trong lòng bàn tay đột nhiên nổ tung, trong phòng như có sấm sét khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều run lên.   "Cái gì! ?"   Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Chung Hào đột nhiên thay đổi, thực lực của tên nhóc này còn mạnh hơn cả Uông sư sao?   Lâm Mộc ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông trung niên mặc áo bào.   "Nếu ông đã muốn đấu, vậy thì tôi sẽ cho ông xem thế nào mới là bản lĩnh thật sự!"   "Cực Băng Chưởng!"   Lâm Mộc nâng một tay lên, nội lực dâng trào trong lòng bàn tay, sau đó một chưởng đẩy ra ngoài.   Bùm!   Một bàn tay trắng do nội lực ngưng tụ tạo thành lập tức lao đến chỗ người đàn ông trung niên áo bào kia.   "Không ổn rồi!"   Sau khi người đàn ông trung niên mặc áo bào đạo sĩ cảm nhận được nội lực đáng sợ ẩn chứa trong bàn tay trắng này, sắc mặt lập tức tràn ngập sự sợ hãi.   Đối mặt với bóng bàn tay trắng đang tấn công, ông ta không còn cách nào khác là dốc toàn lực chống cự.   Mặc dù vậy nhưng ông ta vẫn không thể ngăn lại được, cậu bị đập một cái ‘bốp’, cả người đập mạnh vào tường.   Cả bức tường cũng đã bị nứt ra.   Một cơn gió lướt qua căn phòng.   "Khụ!"   Người đàn ông trung niên mặc áo choàng đạo sĩ ngã xuống góc tường, phun ra mấy ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.  Cảnh tượng này khiến mọi người trong phòng đều khiếp sợ. 

Chương 480: "Cực Băng Chưởng!"