Tác giả:

“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…

Chương 202

Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… CHƯƠNG 202Đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt trước mũi Tô Nhược Hân, ấm áp, nóng hổi, dường như tất cả đều bình thường, nhưng anh gọi mấy tiếng, Tô Nhược Hân cũng không trả lời, khiến anh càng thêm lo lắng.Lúc Hạ Thiên Tường đang không biết làm sao, phải gọi Tô Nhược Hân dậy như thế nào, thế nhưng, cô gái đang yên lặng dựa vào cửa kính xe, đôi lông mi dài khẽ chớp một chút.Phải đó, chỉ có một chút.Một chút ít đến không thể thấy.Chỉ một chút, là cũng không còn thêm nữa.Lại khôi phục trạng thái bất động như trước.Dường như một chút lúc nãy chỉ là ảo giác của anh thôi vậy.Nhưng anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, đó không phải ảo giác của anh.Ánh mắt Hạ Thiên Tường thâm trầm, đầu tiên là im lặng nhìn Tô Nhược Hân đúng năm giây.Chính vào lúc Tô Nhược Hân còn đang đoán người đàn ông này đang làm gì, môi bỗng nhiên lạnh toát, mềm mại…Tô Nhược Hân ngây người.Cô không biết nói gì nữa.Cũng không nói chuyện được.Chiếc miệng nhỏ bị chặn đứng lại.Đầu tiên là nhẹ nhàng mềm mại.Sau là mạnh mẽ.Giống như đang trừng phạt vậy.Cho đến khi oxy sắp rút cạn, Hạ Thiên Tường mới chầm chậm ngẩng lên.Cánh tay dài chống hai bên người Tô Nhược Hân, ánh mắt u tối lạnh lẽo nhìn vào mắt cô.Tô Nhược Hân nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo đó, bất giác hơi sợ hãi.“Hạ Thiên Tường, anh bị điên à, đang yên tự dưng hôn tôi làm gì? Tôi đâu phải bạn…”Giây tiếp theo, Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, Hạ Thiên Tường anh… anh lại tới rồi…Anh còn nghiện nữa chứ.Bị ép nhắm mắt lại, trong đầu Tô Nhược Hân toàn là gương mặt anh tuấn của Hạ Thiên Tường.Người đàn ông này quả thực rất đẹp trai.Cũng quả thực rất nhiều cô gái thích anh.Nhưng không phải cô.Cho đến khi anh lần nữa ngẩng lên.Lần này Tô Nhược Hân đứng thẳng dậy, sau đó mở cửa xuống xe.Tất cả động tác liền mạch, nhanh mà chuẩn xác, chớp mắt đã xuống xe.“Nhược Hân, từ đây đến thành phố là mười mấy km, hơn nữa, trong mười mấy km này rất ít xe cộ đi qua, em chắc chắn…” Nhìn thấy Tô Nhược Hân xuống xe, Hạ Thiên Tường vòng qua thân xe, vừa đi vừa nói.

CHƯƠNG 202

Đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt trước mũi Tô Nhược Hân, ấm áp, nóng hổi, dường như tất cả đều bình thường, nhưng anh gọi mấy tiếng, Tô Nhược Hân cũng không trả lời, khiến anh càng thêm lo lắng.

Lúc Hạ Thiên Tường đang không biết làm sao, phải gọi Tô Nhược Hân dậy như thế nào, thế nhưng, cô gái đang yên lặng dựa vào cửa kính xe, đôi lông mi dài khẽ chớp một chút.

Phải đó, chỉ có một chút.

Một chút ít đến không thể thấy.

Chỉ một chút, là cũng không còn thêm nữa.

Lại khôi phục trạng thái bất động như trước.

Dường như một chút lúc nãy chỉ là ảo giác của anh thôi vậy.

Nhưng anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, đó không phải ảo giác của anh.

Ánh mắt Hạ Thiên Tường thâm trầm, đầu tiên là im lặng nhìn Tô Nhược Hân đúng năm giây.

Chính vào lúc Tô Nhược Hân còn đang đoán người đàn ông này đang làm gì, môi bỗng nhiên lạnh toát, mềm mại…

Tô Nhược Hân ngây người.

Cô không biết nói gì nữa.

Cũng không nói chuyện được.

Chiếc miệng nhỏ bị chặn đứng lại.

Đầu tiên là nhẹ nhàng mềm mại.

Sau là mạnh mẽ.

Giống như đang trừng phạt vậy.

Cho đến khi oxy sắp rút cạn, Hạ Thiên Tường mới chầm chậm ngẩng lên.

Cánh tay dài chống hai bên người Tô Nhược Hân, ánh mắt u tối lạnh lẽo nhìn vào mắt cô.

Tô Nhược Hân nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo đó, bất giác hơi sợ hãi.

“Hạ Thiên Tường, anh bị điên à, đang yên tự dưng hôn tôi làm gì? Tôi đâu phải bạn…”

Giây tiếp theo, Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, Hạ Thiên Tường anh… anh lại tới rồi…

Anh còn nghiện nữa chứ.

Bị ép nhắm mắt lại, trong đầu Tô Nhược Hân toàn là gương mặt anh tuấn của Hạ Thiên Tường.

Người đàn ông này quả thực rất đẹp trai.

Cũng quả thực rất nhiều cô gái thích anh.

Nhưng không phải cô.

Cho đến khi anh lần nữa ngẩng lên.

Lần này Tô Nhược Hân đứng thẳng dậy, sau đó mở cửa xuống xe.

Tất cả động tác liền mạch, nhanh mà chuẩn xác, chớp mắt đã xuống xe.

“Nhược Hân, từ đây đến thành phố là mười mấy km, hơn nữa, trong mười mấy km này rất ít xe cộ đi qua, em chắc chắn…” Nhìn thấy Tô Nhược Hân xuống xe, Hạ Thiên Tường vòng qua thân xe, vừa đi vừa nói.

Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… CHƯƠNG 202Đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt trước mũi Tô Nhược Hân, ấm áp, nóng hổi, dường như tất cả đều bình thường, nhưng anh gọi mấy tiếng, Tô Nhược Hân cũng không trả lời, khiến anh càng thêm lo lắng.Lúc Hạ Thiên Tường đang không biết làm sao, phải gọi Tô Nhược Hân dậy như thế nào, thế nhưng, cô gái đang yên lặng dựa vào cửa kính xe, đôi lông mi dài khẽ chớp một chút.Phải đó, chỉ có một chút.Một chút ít đến không thể thấy.Chỉ một chút, là cũng không còn thêm nữa.Lại khôi phục trạng thái bất động như trước.Dường như một chút lúc nãy chỉ là ảo giác của anh thôi vậy.Nhưng anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, đó không phải ảo giác của anh.Ánh mắt Hạ Thiên Tường thâm trầm, đầu tiên là im lặng nhìn Tô Nhược Hân đúng năm giây.Chính vào lúc Tô Nhược Hân còn đang đoán người đàn ông này đang làm gì, môi bỗng nhiên lạnh toát, mềm mại…Tô Nhược Hân ngây người.Cô không biết nói gì nữa.Cũng không nói chuyện được.Chiếc miệng nhỏ bị chặn đứng lại.Đầu tiên là nhẹ nhàng mềm mại.Sau là mạnh mẽ.Giống như đang trừng phạt vậy.Cho đến khi oxy sắp rút cạn, Hạ Thiên Tường mới chầm chậm ngẩng lên.Cánh tay dài chống hai bên người Tô Nhược Hân, ánh mắt u tối lạnh lẽo nhìn vào mắt cô.Tô Nhược Hân nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo đó, bất giác hơi sợ hãi.“Hạ Thiên Tường, anh bị điên à, đang yên tự dưng hôn tôi làm gì? Tôi đâu phải bạn…”Giây tiếp theo, Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, Hạ Thiên Tường anh… anh lại tới rồi…Anh còn nghiện nữa chứ.Bị ép nhắm mắt lại, trong đầu Tô Nhược Hân toàn là gương mặt anh tuấn của Hạ Thiên Tường.Người đàn ông này quả thực rất đẹp trai.Cũng quả thực rất nhiều cô gái thích anh.Nhưng không phải cô.Cho đến khi anh lần nữa ngẩng lên.Lần này Tô Nhược Hân đứng thẳng dậy, sau đó mở cửa xuống xe.Tất cả động tác liền mạch, nhanh mà chuẩn xác, chớp mắt đã xuống xe.“Nhược Hân, từ đây đến thành phố là mười mấy km, hơn nữa, trong mười mấy km này rất ít xe cộ đi qua, em chắc chắn…” Nhìn thấy Tô Nhược Hân xuống xe, Hạ Thiên Tường vòng qua thân xe, vừa đi vừa nói.

Chương 202