“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…
Chương 203
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… CHƯƠNG 203Nhưng anh mới đi qua đó, đã phát hiện cô gái vừa nãy còn đứng ở cửa xe ghế phụ đã không thấy đâu nữa: “Nhược Hân…”Nhược Hân đã nhanh như bay từ đuôi xe vòng lên ghế lái.Phải đó, Hạ Thiên Tường là đi, còn cô là chạy.Chạy như bay qua đó.Đợi khi Hạ Thiên Tường phát hiện ra cô, cô đã khởi động xe, chuẩn bị lùi xe, chuẩn bị quay đầu lái xe về thành phố T rồi.Nhưng, cô chỉ lùi xe mấy giây, đã toát mồ hôi lạnh rồi.Cô từng nhìn người khác lái xe.Từng nhìn rất nhiều lần.Mỗi lần ngồi xe người khác, lúc nhàn rỗi, là rất thích nhìn người khác lái xe.Nhưng, bản thân cô không hề có bằng lái xe, cũng chưa từng lái xe.Cô là một học sinh trung học, thêm nữa Tô Cảnh Đình cũng không có ý định tặng xe cho cô, thế nên, cô không nộp nổi học phí, vốn không có bằng lái xe.Đến thời khắc này, cô mới biết lái xe thật sự hoàn toàn khác biệt với nhìn người ta lái xe.Nhìn thấy đuôi xe sắp đâm vào sườn dốc trên đường cái, Tô Nhược Hân hoảng rồi.“Hạ Thiên Tường, mau giúp tôi dừng xe, nhanh lên.”Người đàn ông sải hai bước vòng trở lại, giơ cánh tay vào xe kéo mạnh bánh lái, sáu đó chỉ huy Tô Nhược Hân giẫm phanh xe.Lại dừng xe.Khoảnh khắc xe dừng lại, Tô Nhược Hân chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp.Cô quá sợ hãi.Cả người cứng đờ dựa vào ghế, gương mặt bé nhỏ vốn đã trắng bệch, lại càng trắng hơn.Hít thở từng hơi từng hơi.Đợi khi nhịp thở đều đặn, cửa xe cũng mở ra, Hạ Thiên Tường giơ tay định bế cô, chuẩn bị đưa cô trở lại ghế phụ.Nhưng tay của anh mới chạm đến eo của Tô Nhược Hân, đã nghe thấy tiếng khóc “oa” của cô gái.Tiếng khóc rất ấm ức, rất tủi thân.Khóc kinh thiên động địa.Cảm giác cả vùng sơn dã này đều là tiếng khóc của cô.Hạ Thiên Tường phút chốt hoảng loạn, đôi tay giơ ra cũng không dám bế Tô Nhược Hân nữa, tuy rằng đôi chân dài thẳng tắp đứng ở đó, nhưng thần thái giữa đôi lông mày lại thể hiện tất cả.Một khi đối mặt với Tô Nhược Hân bật khóc, anh hoàn toàn đầu hàng.Bàn tay to nắm chặt thành nắm đấm, anh ngây người đứng ở đó: “Nhược Hân, không khóc nữa, nhé?”“Anh bắt nạt tôi.” Tô Nhược Hân vừa khóc vừa gào.
CHƯƠNG 203
Nhưng anh mới đi qua đó, đã phát hiện cô gái vừa nãy còn đứng ở cửa xe ghế phụ đã không thấy đâu nữa: “Nhược Hân…”
Nhược Hân đã nhanh như bay từ đuôi xe vòng lên ghế lái.
Phải đó, Hạ Thiên Tường là đi, còn cô là chạy.
Chạy như bay qua đó.
Đợi khi Hạ Thiên Tường phát hiện ra cô, cô đã khởi động xe, chuẩn bị lùi xe, chuẩn bị quay đầu lái xe về thành phố T rồi.
Nhưng, cô chỉ lùi xe mấy giây, đã toát mồ hôi lạnh rồi.
Cô từng nhìn người khác lái xe.
Từng nhìn rất nhiều lần.
Mỗi lần ngồi xe người khác, lúc nhàn rỗi, là rất thích nhìn người khác lái xe.
Nhưng, bản thân cô không hề có bằng lái xe, cũng chưa từng lái xe.
Cô là một học sinh trung học, thêm nữa Tô Cảnh Đình cũng không có ý định tặng xe cho cô, thế nên, cô không nộp nổi học phí, vốn không có bằng lái xe.
Đến thời khắc này, cô mới biết lái xe thật sự hoàn toàn khác biệt với nhìn người ta lái xe.
Nhìn thấy đuôi xe sắp đâm vào sườn dốc trên đường cái, Tô Nhược Hân hoảng rồi.
“Hạ Thiên Tường, mau giúp tôi dừng xe, nhanh lên.”
Người đàn ông sải hai bước vòng trở lại, giơ cánh tay vào xe kéo mạnh bánh lái, sáu đó chỉ huy Tô Nhược Hân giẫm phanh xe.
Lại dừng xe.
Khoảnh khắc xe dừng lại, Tô Nhược Hân chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp.
Cô quá sợ hãi.
Cả người cứng đờ dựa vào ghế, gương mặt bé nhỏ vốn đã trắng bệch, lại càng trắng hơn.
Hít thở từng hơi từng hơi.
Đợi khi nhịp thở đều đặn, cửa xe cũng mở ra, Hạ Thiên Tường giơ tay định bế cô, chuẩn bị đưa cô trở lại ghế phụ.
Nhưng tay của anh mới chạm đến eo của Tô Nhược Hân, đã nghe thấy tiếng khóc “oa” của cô gái.
Tiếng khóc rất ấm ức, rất tủi thân.
Khóc kinh thiên động địa.
Cảm giác cả vùng sơn dã này đều là tiếng khóc của cô.
Hạ Thiên Tường phút chốt hoảng loạn, đôi tay giơ ra cũng không dám bế Tô Nhược Hân nữa, tuy rằng đôi chân dài thẳng tắp đứng ở đó, nhưng thần thái giữa đôi lông mày lại thể hiện tất cả.
Một khi đối mặt với Tô Nhược Hân bật khóc, anh hoàn toàn đầu hàng.
Bàn tay to nắm chặt thành nắm đấm, anh ngây người đứng ở đó: “Nhược Hân, không khóc nữa, nhé?”
“Anh bắt nạt tôi.” Tô Nhược Hân vừa khóc vừa gào.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… CHƯƠNG 203Nhưng anh mới đi qua đó, đã phát hiện cô gái vừa nãy còn đứng ở cửa xe ghế phụ đã không thấy đâu nữa: “Nhược Hân…”Nhược Hân đã nhanh như bay từ đuôi xe vòng lên ghế lái.Phải đó, Hạ Thiên Tường là đi, còn cô là chạy.Chạy như bay qua đó.Đợi khi Hạ Thiên Tường phát hiện ra cô, cô đã khởi động xe, chuẩn bị lùi xe, chuẩn bị quay đầu lái xe về thành phố T rồi.Nhưng, cô chỉ lùi xe mấy giây, đã toát mồ hôi lạnh rồi.Cô từng nhìn người khác lái xe.Từng nhìn rất nhiều lần.Mỗi lần ngồi xe người khác, lúc nhàn rỗi, là rất thích nhìn người khác lái xe.Nhưng, bản thân cô không hề có bằng lái xe, cũng chưa từng lái xe.Cô là một học sinh trung học, thêm nữa Tô Cảnh Đình cũng không có ý định tặng xe cho cô, thế nên, cô không nộp nổi học phí, vốn không có bằng lái xe.Đến thời khắc này, cô mới biết lái xe thật sự hoàn toàn khác biệt với nhìn người ta lái xe.Nhìn thấy đuôi xe sắp đâm vào sườn dốc trên đường cái, Tô Nhược Hân hoảng rồi.“Hạ Thiên Tường, mau giúp tôi dừng xe, nhanh lên.”Người đàn ông sải hai bước vòng trở lại, giơ cánh tay vào xe kéo mạnh bánh lái, sáu đó chỉ huy Tô Nhược Hân giẫm phanh xe.Lại dừng xe.Khoảnh khắc xe dừng lại, Tô Nhược Hân chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp.Cô quá sợ hãi.Cả người cứng đờ dựa vào ghế, gương mặt bé nhỏ vốn đã trắng bệch, lại càng trắng hơn.Hít thở từng hơi từng hơi.Đợi khi nhịp thở đều đặn, cửa xe cũng mở ra, Hạ Thiên Tường giơ tay định bế cô, chuẩn bị đưa cô trở lại ghế phụ.Nhưng tay của anh mới chạm đến eo của Tô Nhược Hân, đã nghe thấy tiếng khóc “oa” của cô gái.Tiếng khóc rất ấm ức, rất tủi thân.Khóc kinh thiên động địa.Cảm giác cả vùng sơn dã này đều là tiếng khóc của cô.Hạ Thiên Tường phút chốt hoảng loạn, đôi tay giơ ra cũng không dám bế Tô Nhược Hân nữa, tuy rằng đôi chân dài thẳng tắp đứng ở đó, nhưng thần thái giữa đôi lông mày lại thể hiện tất cả.Một khi đối mặt với Tô Nhược Hân bật khóc, anh hoàn toàn đầu hàng.Bàn tay to nắm chặt thành nắm đấm, anh ngây người đứng ở đó: “Nhược Hân, không khóc nữa, nhé?”“Anh bắt nạt tôi.” Tô Nhược Hân vừa khóc vừa gào.