Tác giả:

Ga Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…

Chương 633: “Giết giết giết!”

Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… Sau đó ông cụ ngẩng đầu ra lệnh: “Lâm Mộc, Thẩm Trạch Thiên, La Văn Thành, trong lần xuất quân này của liên minh chúng ta, đội ba cậu có thể coi như có thực lực cao nhất, vừa hay nơi này cách khu công nghiệp ở ngoại ô phía tây  không xa, các cậu qua bên đó hỗ trợ trước đi!”   “Tôi sẽ thông báo có các đội khác của liên minh điều thêm người qua!”  “Rõ!” Ba người Lâm Mộc đồng thanh đáp.  AdvertisementSau đó họ nhanh chóng chạy ra ngoài. Sau khi ra khỏi sân bay, Lâm Mộc cùng hai người kia lái xe SUV chạy thẳng đến khu công nghiệp! Con đường thông thoáng, sân bay lại khá gần khu công nghiệp nên SUV lao như bay, chỉ mười phút đã tới nơi.  Ba người gặp luôn một đội nhỏ đang tháo chạy ra ngoài.  “Đáng sợ quá! Các anh đừng có vào đó tìm đường chết!” Đội nhỏ trông thấy ba người Lâm Mộc thì liên tục khoát tay ra hiệu rời đi.  “Chúng tôi là người của liên minh, đến đây để giải quyết!” Thẩm Trạch Thiên nói.  “Chúng ta đi!” Ba người lao vào trong.  Trong khu công nghiệp có rất nhiều thi thể Tu hành Giả nằm la liệt trên đất.  “Đây là những kẻ được gọi tên cường giả của loài người hả? Ha ha, tôi thấy cũng chỉ đến thế thôi!” Thủ lĩnh cười lớn.  Trên người gã ta nhuốm đầy máu tươi hệt như ma quỷ, nhưng đây chẳng phải máu của gã.  Gừ gừ!  Đám Người biến dị ở nhà xưởng phấn khích kêu gào.  “Các anh em, theo tôi đánh giết ra bên ngoài khu công nghiệp, giết sạch cho tới nội thành! ”  Tên thủ lĩnh gào to.  “Giết giết giết!” Đám Người biến dị như được tiêm máu gà.  Sau đó họ đi theo Thủ lĩnh biến dị ra ngoài, chuẩn bị một đường chém giết!  Ba người Lâm Mộc chạy tới cổng khu công nghiệp thì vừa hay gặp đám Người biến dị này.  “Mẹ kiếp! Nhiều Người biến dị thế này! Khi trước đại chiến dọn sạch Thể biến dị ở đế đô cũng đâu thấy tình huống này!”La Văn Thành nhìn thấy số lượng lớn Người biến dị, nhịn không được chửi thề.  “Nhiều.... nhiều thế này ư?” Lâm Mộc cũng kinh ngạc trợn tròn con mắt.  Ba người họ nhận tin nơi này có một đám Người biến dị tấn công theo nhóm, nhưng chẳng ngờ lại đông dường ấy.  Ngọn đèn ở khu công nghiệp chiếu rọi con đường trong đêm tối.  Phóng tầm mắt ra xa, Người biến dị như thủy triều tràn ra tạo nên một mảng đen thui chết chóc.  “Khi trước trong trận chiến ở Đế Đô, đại nạn mới bùng phát, Người biến dị chưa hiểu cách đoàn kết tạo thành thế lực, giờ thì hoàn cảnh đã khác rồi.” Thẩm Trạch Thiên nói.  Phía trước, Tên thủ lĩnh nhìn về phía đám người Lâm Mộc, cười nói: “Lại có ba đứa điếc không sợ súng chủ động tìm chết! Thú vị nha!”   “Bọn tao đến để giải quyết chúng mày!” Thẩm Trạch Thiên nói giọng âm vang.  “Ha ha.” Tên thủ lĩnh và đám Người biến dị cười phá lên. Ba người mà dám nói giải quyết họ ư? Đùa cái kiểu gì vậy!  

Sau đó ông cụ ngẩng đầu ra lệnh: “Lâm Mộc, Thẩm Trạch Thiên, La Văn Thành, trong lần xuất quân này của liên minh chúng ta, đội ba cậu có thể coi như có thực lực cao nhất, vừa hay nơi này cách khu công nghiệp ở ngoại ô phía tây  không xa, các cậu qua bên đó hỗ trợ trước đi!”   

“Tôi sẽ thông báo có các đội khác của liên minh điều thêm người qua!”  

“Rõ!” Ba người Lâm Mộc đồng thanh đáp.  

Advertisement

Sau đó họ nhanh chóng chạy ra ngoài. Sau khi ra khỏi sân bay, Lâm Mộc cùng hai người kia lái xe SUV chạy thẳng đến khu công nghiệp! Con đường thông thoáng, sân bay lại khá gần khu công nghiệp nên SUV lao như bay, chỉ mười phút đã tới nơi.  

Ba người gặp luôn một đội nhỏ đang tháo chạy ra ngoài.  

“Đáng sợ quá! Các anh đừng có vào đó tìm đường chết!” Đội nhỏ trông thấy ba người Lâm Mộc thì liên tục khoát tay ra hiệu rời đi.  

“Chúng tôi là người của liên minh, đến đây để giải quyết!” Thẩm Trạch Thiên nói.  

“Chúng ta đi!” Ba người lao vào trong.  

Trong khu công nghiệp có rất nhiều thi thể Tu hành Giả nằm la liệt trên đất.  

“Đây là những kẻ được gọi tên cường giả của loài người hả? Ha ha, tôi thấy cũng chỉ đến thế thôi!” Thủ lĩnh cười lớn.  

Trên người gã ta nhuốm đầy máu tươi hệt như ma quỷ, nhưng đây chẳng phải máu của gã.  

Gừ gừ!  

Đám Người biến dị ở nhà xưởng phấn khích kêu gào.  

“Các anh em, theo tôi đánh giết ra bên ngoài khu công nghiệp, giết sạch cho tới nội thành! ”  Tên thủ lĩnh gào to.  

“Giết giết giết!” Đám Người biến dị như được tiêm máu gà.  

Sau đó họ đi theo Thủ lĩnh biến dị ra ngoài, chuẩn bị một đường chém giết!  

Ba người Lâm Mộc chạy tới cổng khu công nghiệp thì vừa hay gặp đám Người biến dị này.  

“Mẹ kiếp! Nhiều Người biến dị thế này! Khi trước đại chiến dọn sạch Thể biến dị ở đế đô cũng đâu thấy tình huống này!”La Văn Thành nhìn thấy số lượng lớn Người biến dị, nhịn không được chửi thề.  

“Nhiều.... nhiều thế này ư?” Lâm Mộc cũng kinh ngạc trợn tròn con mắt.  

Ba người họ nhận tin nơi này có một đám Người biến dị tấn công theo nhóm, nhưng chẳng ngờ lại đông dường ấy.  

Ngọn đèn ở khu công nghiệp chiếu rọi con đường trong đêm tối.  

Phóng tầm mắt ra xa, Người biến dị như thủy triều tràn ra tạo nên một mảng đen thui chết chóc.  

“Khi trước trong trận chiến ở Đế Đô, đại nạn mới bùng phát, Người biến dị chưa hiểu cách đoàn kết tạo thành thế lực, giờ thì hoàn cảnh đã khác rồi.” Thẩm Trạch Thiên nói.  

Phía trước, Tên thủ lĩnh nhìn về phía đám người Lâm Mộc, cười nói: “Lại có ba đứa điếc không sợ súng chủ động tìm chết! Thú vị nha!”   

“Bọn tao đến để giải quyết chúng mày!” Thẩm Trạch Thiên nói giọng âm vang.  

“Ha ha.” Tên thủ lĩnh và đám Người biến dị cười phá lên. Ba người mà dám nói giải quyết họ ư? Đùa cái kiểu gì vậy!  

Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… Sau đó ông cụ ngẩng đầu ra lệnh: “Lâm Mộc, Thẩm Trạch Thiên, La Văn Thành, trong lần xuất quân này của liên minh chúng ta, đội ba cậu có thể coi như có thực lực cao nhất, vừa hay nơi này cách khu công nghiệp ở ngoại ô phía tây  không xa, các cậu qua bên đó hỗ trợ trước đi!”   “Tôi sẽ thông báo có các đội khác của liên minh điều thêm người qua!”  “Rõ!” Ba người Lâm Mộc đồng thanh đáp.  AdvertisementSau đó họ nhanh chóng chạy ra ngoài. Sau khi ra khỏi sân bay, Lâm Mộc cùng hai người kia lái xe SUV chạy thẳng đến khu công nghiệp! Con đường thông thoáng, sân bay lại khá gần khu công nghiệp nên SUV lao như bay, chỉ mười phút đã tới nơi.  Ba người gặp luôn một đội nhỏ đang tháo chạy ra ngoài.  “Đáng sợ quá! Các anh đừng có vào đó tìm đường chết!” Đội nhỏ trông thấy ba người Lâm Mộc thì liên tục khoát tay ra hiệu rời đi.  “Chúng tôi là người của liên minh, đến đây để giải quyết!” Thẩm Trạch Thiên nói.  “Chúng ta đi!” Ba người lao vào trong.  Trong khu công nghiệp có rất nhiều thi thể Tu hành Giả nằm la liệt trên đất.  “Đây là những kẻ được gọi tên cường giả của loài người hả? Ha ha, tôi thấy cũng chỉ đến thế thôi!” Thủ lĩnh cười lớn.  Trên người gã ta nhuốm đầy máu tươi hệt như ma quỷ, nhưng đây chẳng phải máu của gã.  Gừ gừ!  Đám Người biến dị ở nhà xưởng phấn khích kêu gào.  “Các anh em, theo tôi đánh giết ra bên ngoài khu công nghiệp, giết sạch cho tới nội thành! ”  Tên thủ lĩnh gào to.  “Giết giết giết!” Đám Người biến dị như được tiêm máu gà.  Sau đó họ đi theo Thủ lĩnh biến dị ra ngoài, chuẩn bị một đường chém giết!  Ba người Lâm Mộc chạy tới cổng khu công nghiệp thì vừa hay gặp đám Người biến dị này.  “Mẹ kiếp! Nhiều Người biến dị thế này! Khi trước đại chiến dọn sạch Thể biến dị ở đế đô cũng đâu thấy tình huống này!”La Văn Thành nhìn thấy số lượng lớn Người biến dị, nhịn không được chửi thề.  “Nhiều.... nhiều thế này ư?” Lâm Mộc cũng kinh ngạc trợn tròn con mắt.  Ba người họ nhận tin nơi này có một đám Người biến dị tấn công theo nhóm, nhưng chẳng ngờ lại đông dường ấy.  Ngọn đèn ở khu công nghiệp chiếu rọi con đường trong đêm tối.  Phóng tầm mắt ra xa, Người biến dị như thủy triều tràn ra tạo nên một mảng đen thui chết chóc.  “Khi trước trong trận chiến ở Đế Đô, đại nạn mới bùng phát, Người biến dị chưa hiểu cách đoàn kết tạo thành thế lực, giờ thì hoàn cảnh đã khác rồi.” Thẩm Trạch Thiên nói.  Phía trước, Tên thủ lĩnh nhìn về phía đám người Lâm Mộc, cười nói: “Lại có ba đứa điếc không sợ súng chủ động tìm chết! Thú vị nha!”   “Bọn tao đến để giải quyết chúng mày!” Thẩm Trạch Thiên nói giọng âm vang.  “Ha ha.” Tên thủ lĩnh và đám Người biến dị cười phá lên. Ba người mà dám nói giải quyết họ ư? Đùa cái kiểu gì vậy!  

Chương 633: “Giết giết giết!”