Tác giả:

Ga Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…

Chương 641: “Đây... ?�ây là Tiểu Chu?”

Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… Chỉ chốc lát, Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành đã tiêu diệt được Thể biến dị cấp B kia.  Lâm Mộc cÅ©ng giết sạch đám thuộc hạ cá»§a chúng.  Sau khi kết thúc, ba người cất xác Thể biến dị vào nhẫn trữ vật.  AdvertisementSau đó ba người quay lại vị trí Người đàn ông bị chặt cánh tay ban nãy.  “Thành viên trong đội anh đâu?” Thẩm Trạch Thiên hỏi.  “Bên trong... nhưng e là... e là chết cả rồi!” Mặt Người đàn ông bị chặt cánh tay trắng bệch.  “Nào, chúng ta vào trong, nếu còn người sống sót phải lập tức cứu viện!” Thẩm Trạch Thiên nói rồi dẫn theo mọi người lao vào tiểu khu.  Nhóm Lâm Mộc nhanh chóng phát hiện ra thi thể Thể biến dị cùng xác ba thành viên liên minh trong tiểu khu.   Ba người này chính là đồng đội cá»§a Người đàn ông bị chặt cánh tay.  Một Thể biến dị cấp B không gây uy h**p nhiều với nhóm Lâm Mộc, nhưng lại dễ dàng gây nguy hiểm cho những đội nhóm khác cá»§a liên minh không có Tu hành Giả Linh Phách Cảnh.  Trong nhóm bốn người này, đương nhiên không có Linh Phách Cảnh.  Trong số ba thành viên cá»§a Liên minh nằm dưới đất, hai người đã bị tách rời cÆ¡ thể,  cÆ¡ thể cá»§a người còn lại cÅ©ng đã bị cắt rời, vô cùng đẫm máu.  Trông thấy cảnh tượng này, trong lòng Lâm Mộc dâng lên một cảm giác khó chịu không thể giải thích được.  Tuy anh không quen ba người này, nhưng tất cả mọi người đều là một phần cá»§a liên minh,  đều chiến đấu vì cùng một mục tiêu và nhiệm vụ.  Hôm nay họ hi sinh, đâu thể chắc chắn ngày sau ba người Lâm Mộc không gặp phải tình huống tương tá»±.  “Đây... đây là Tiểu Chu?”  Nhận ra một người trên đất, mặt Thẩm Trạch Thiên trắng bệch.  “Sư huynh, anh ta là bạn cá»§a anh à?” Lâm Mộc cuống quýt hỏi.  “Là một người từng nhận anh làm Đạo Sư, cậu ta luôn rất nỗ lá»±c, tuổi đời còn trẻ như vậy, sau này rất có khả năng tiến lên Linh Phách Cảnh... haiz, đáng tiếc....”  Ánh mắt Thẩm Trạch Thiên nhuốm vẻ ảm đạm, anh ta không khỏi lắc đầu.  Khi người mà mình quen biết hi sinh, càng khiến người ta cảm nhận được sá»± tàn khốc và vô tình cá»§a chiến tranh.  “Anh Thẩm, đây chính là chiến tranh, chúng ta là những người xông pha giao chiến, buộc phải lướt trên bóng đao ánh kiếm, hi sinh cÅ©ng là chuyện thường tình.” La Văn Thành nói.  Thẩm Trạch Thiên không khỏi cảm khái: “E rằng chỉ khi nào giết sạch Thể biến dị mới có thể khôi phục lại hòa bình, nhưng không rõ khi nào mới đến ngày đó.”  Sau đó Thẩm Trạch Thiên dặn dò Người đàn ông bị chặt cánh tay liên lạc với cấp trên để giải quyết những vấn đề còn lại.  Ba người Lâm Mộc rời khỏi tiểu khu, tiếp tục tiến hành kiểm kê và dọn dẹp Thể biến dị. 

Chỉ chốc lát, Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành đã tiêu diệt được Thể biến dị cấp B kia.  

Lâm Mộc cũng giết sạch đám thuộc hạ của chúng.  

Sau khi kết thúc, ba người cất xác Thể biến dị vào nhẫn trữ vật.  

Advertisement

Sau đó ba người quay lại vị trí Người đàn ông bị chặt cánh tay ban nãy.  

“Thành viên trong đội anh đâu?” Thẩm Trạch Thiên hỏi.  

“Bên trong... nhưng e là... e là chết cả rồi!” Mặt Người đàn ông bị chặt cánh tay trắng bệch.  

“Nào, chúng ta vào trong, nếu còn người sống sót phải lập tức cứu viện!” Thẩm Trạch Thiên nói rồi dẫn theo mọi người lao vào tiểu khu.  

Nhóm Lâm Mộc nhanh chóng phát hiện ra thi thể Thể biến dị cùng xác ba thành viên liên minh trong tiểu khu.   

Ba người này chính là đồng đội của Người đàn ông bị chặt cánh tay.  

Một Thể biến dị cấp B không gây uy h**p nhiều với nhóm Lâm Mộc, nhưng lại dễ dàng gây nguy hiểm cho những đội nhóm khác của liên minh không có Tu hành Giả Linh Phách Cảnh.  

Trong nhóm bốn người này, đương nhiên không có Linh Phách Cảnh.  

Trong số ba thành viên của Liên minh nằm dưới đất, hai người đã bị tách rời cơ thể,  cơ thể của người còn lại cũng đã bị cắt rời, vô cùng đẫm máu.  

Trông thấy cảnh tượng này, trong lòng Lâm Mộc dâng lên một cảm giác khó chịu không thể giải thích được.  

Tuy anh không quen ba người này, nhưng tất cả mọi người đều là một phần của liên minh,  đều chiến đấu vì cùng một mục tiêu và nhiệm vụ.  

Hôm nay họ hi sinh, đâu thể chắc chắn ngày sau ba người Lâm Mộc không gặp phải tình huống tương tự.  

“Đây... đây là Tiểu Chu?”  Nhận ra một người trên đất, mặt Thẩm Trạch Thiên trắng bệch.  

“Sư huynh, anh ta là bạn của anh à?” Lâm Mộc cuống quýt hỏi.  

“Là một người từng nhận anh làm Đạo Sư, cậu ta luôn rất nỗ lực, tuổi đời còn trẻ như vậy, sau này rất có khả năng tiến lên Linh Phách Cảnh... haiz, đáng tiếc....”  

Ánh mắt Thẩm Trạch Thiên nhuốm vẻ ảm đạm, anh ta không khỏi lắc đầu.  

Khi người mà mình quen biết hi sinh, càng khiến người ta cảm nhận được sự tàn khốc và vô tình của chiến tranh.  

“Anh Thẩm, đây chính là chiến tranh, chúng ta là những người xông pha giao chiến, buộc phải lướt trên bóng đao ánh kiếm, hi sinh cũng là chuyện thường tình.” La Văn Thành nói.  

Thẩm Trạch Thiên không khỏi cảm khái: “E rằng chỉ khi nào giết sạch Thể biến dị mới có thể khôi phục lại hòa bình, nhưng không rõ khi nào mới đến ngày đó.”  

Sau đó Thẩm Trạch Thiên dặn dò Người đàn ông bị chặt cánh tay liên lạc với cấp trên để giải quyết những vấn đề còn lại.  

Ba người Lâm Mộc rời khỏi tiểu khu, tiếp tục tiến hành kiểm kê và dọn dẹp Thể biến dị. 

Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… Chỉ chốc lát, Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành đã tiêu diệt được Thể biến dị cấp B kia.  Lâm Mộc cÅ©ng giết sạch đám thuộc hạ cá»§a chúng.  Sau khi kết thúc, ba người cất xác Thể biến dị vào nhẫn trữ vật.  AdvertisementSau đó ba người quay lại vị trí Người đàn ông bị chặt cánh tay ban nãy.  “Thành viên trong đội anh đâu?” Thẩm Trạch Thiên hỏi.  “Bên trong... nhưng e là... e là chết cả rồi!” Mặt Người đàn ông bị chặt cánh tay trắng bệch.  “Nào, chúng ta vào trong, nếu còn người sống sót phải lập tức cứu viện!” Thẩm Trạch Thiên nói rồi dẫn theo mọi người lao vào tiểu khu.  Nhóm Lâm Mộc nhanh chóng phát hiện ra thi thể Thể biến dị cùng xác ba thành viên liên minh trong tiểu khu.   Ba người này chính là đồng đội cá»§a Người đàn ông bị chặt cánh tay.  Một Thể biến dị cấp B không gây uy h**p nhiều với nhóm Lâm Mộc, nhưng lại dễ dàng gây nguy hiểm cho những đội nhóm khác cá»§a liên minh không có Tu hành Giả Linh Phách Cảnh.  Trong nhóm bốn người này, đương nhiên không có Linh Phách Cảnh.  Trong số ba thành viên cá»§a Liên minh nằm dưới đất, hai người đã bị tách rời cÆ¡ thể,  cÆ¡ thể cá»§a người còn lại cÅ©ng đã bị cắt rời, vô cùng đẫm máu.  Trông thấy cảnh tượng này, trong lòng Lâm Mộc dâng lên một cảm giác khó chịu không thể giải thích được.  Tuy anh không quen ba người này, nhưng tất cả mọi người đều là một phần cá»§a liên minh,  đều chiến đấu vì cùng một mục tiêu và nhiệm vụ.  Hôm nay họ hi sinh, đâu thể chắc chắn ngày sau ba người Lâm Mộc không gặp phải tình huống tương tá»±.  “Đây... đây là Tiểu Chu?”  Nhận ra một người trên đất, mặt Thẩm Trạch Thiên trắng bệch.  “Sư huynh, anh ta là bạn cá»§a anh à?” Lâm Mộc cuống quýt hỏi.  “Là một người từng nhận anh làm Đạo Sư, cậu ta luôn rất nỗ lá»±c, tuổi đời còn trẻ như vậy, sau này rất có khả năng tiến lên Linh Phách Cảnh... haiz, đáng tiếc....”  Ánh mắt Thẩm Trạch Thiên nhuốm vẻ ảm đạm, anh ta không khỏi lắc đầu.  Khi người mà mình quen biết hi sinh, càng khiến người ta cảm nhận được sá»± tàn khốc và vô tình cá»§a chiến tranh.  “Anh Thẩm, đây chính là chiến tranh, chúng ta là những người xông pha giao chiến, buộc phải lướt trên bóng đao ánh kiếm, hi sinh cÅ©ng là chuyện thường tình.” La Văn Thành nói.  Thẩm Trạch Thiên không khỏi cảm khái: “E rằng chỉ khi nào giết sạch Thể biến dị mới có thể khôi phục lại hòa bình, nhưng không rõ khi nào mới đến ngày đó.”  Sau đó Thẩm Trạch Thiên dặn dò Người đàn ông bị chặt cánh tay liên lạc với cấp trên để giải quyết những vấn đề còn lại.  Ba người Lâm Mộc rời khỏi tiểu khu, tiếp tục tiến hành kiểm kê và dọn dẹp Thể biến dị. 

Chương 641: “Đây... ?�ây là Tiểu Chu?”