“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…
Chương 427
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 427Cô lẳng lặng nhìn, cũng không biết đã qua bao lâu, mãi đến tận khi thông báo Cận Liễm nhấn thích cô mới lấy lại tinh thần và ngẩng đầu: “Ơ này, video anh chụp mà, anh đang tự thích mình đấy sao?”“Không không không, nhấn thích vì Hân xinh đẹp chứ đâu phải vì chất lượng video.” Cận Liễm cười nói.“Coi như anh thức thời. Mau rót rượu cho chị!”Đúng là vò rượu mang tên ba chữ “Nữ nhi hồng”, vừa mở ra là mùi thơm bay khắp nơi.Tô Nhược Hân cảm thấy mình thật sự xuyên về thời Hán.“Nào, uống rượu thôi.”Nhắn tin cho chị Chiêm, nói giao Chúc Hứa cho chị Chiêm, còn cô sẽ vui chơi cả ngày hôm nay.Giờ mới nhận ra là đã lâu chưa được thoải mái thế này.Đến nỗi rượu trong ly cũng thơm một cách thuần túy nữa.Ngẩng đầu nhìn ra ngoài toàn là hoa sen, bông hồng bông đỏ bông trắng bông tím, bông nào bông nấy cũng đẹp cả.Ăn cơm ở nơi thế này, chắc chỉ con nhà giàu có như Cận Liễm mới nghĩ ra được thôi.Một sự hưởng thụ tuyệt vời.Đồ ăn cũng do Cận Liễm gọi.Cô không thích ăn ngọt, nhưng dù đồ ăn ở đây bỏ đường thì cũng ngon thôi.Rất có cảm giác của chốn thôn quê.Họ gọi tám món. Khi Cận Liễm gọi món, Tô Nhược Hân nghĩ lãng phí quá.Cô với Chúc Hứa tổng là hai người nhưng gọi bốn món mà vẫn thừa một nửa.Nhưng khi món được dọn lên, Tô Nhược Hân mới nhận ra mình đã sai.Món ăn nào ở đây cũng rất tinh tế.Đúng thế đó, chỉ có thể dùng “tinh tế” để miêu tả thôi.Siêu ít.Có cảm giác một người ăn một miếng thôi là hết dĩa rồi.Vì thế, món đầu tiên chỉ mất có ba phút, Cận Liễm chỉ ăn một miếng, còn lại đều bị cô ăn sạch.Ăn rất ngon.Khi món thứ hai được bưng ra, Tô Nhược Hân thả chậm tốc độ lại, nếu không cô sẽ có cảm giác là cô đang ăn một mình.Tốc độ của cô khiến Cận Liễm cũng ngại gắp thức ăn.Uống một hớp rượu: “Cận Liễm, cảm ơn anh nhé.”“Khách sáo làm gì. Trai cưng của mẹ chỉ được thế này thôi, cô đừng chê đấy.”“Không đâu không đâu, anh tốt mà, tôi rất hài lòng.” Hình như đây là lần thứ hai được một người đàn ông mời đi ăn. Tô Nhược Hân bỗng nhận ra, từ trước đến giờ Hạ Thiên Tường chưa bao giờ hẹn cô đi ăn ở một nơi thanh tịnh đẹp đẽ thế này cả.Nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà uống thêm hai ngụm rượu Nữ nhi hồng.
Chương 427
Cô lẳng lặng nhìn, cũng không biết đã qua bao lâu, mãi đến tận khi thông báo Cận Liễm nhấn thích cô mới lấy lại tinh thần và ngẩng đầu: “Ơ này, video anh chụp mà, anh đang tự thích mình đấy sao?”
“Không không không, nhấn thích vì Hân xinh đẹp chứ đâu phải vì chất lượng video.” Cận Liễm cười nói.
“Coi như anh thức thời. Mau rót rượu cho chị!”
Đúng là vò rượu mang tên ba chữ “Nữ nhi hồng”, vừa mở ra là mùi thơm bay khắp nơi.
Tô Nhược Hân cảm thấy mình thật sự xuyên về thời Hán.
“Nào, uống rượu thôi.”
Nhắn tin cho chị Chiêm, nói giao Chúc Hứa cho chị Chiêm, còn cô sẽ vui chơi cả ngày hôm nay.
Giờ mới nhận ra là đã lâu chưa được thoải mái thế này.
Đến nỗi rượu trong ly cũng thơm một cách thuần túy nữa.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài toàn là hoa sen, bông hồng bông đỏ bông trắng bông tím, bông nào bông nấy cũng đẹp cả.
Ăn cơm ở nơi thế này, chắc chỉ con nhà giàu có như Cận Liễm mới nghĩ ra được thôi.
Một sự hưởng thụ tuyệt vời.
Đồ ăn cũng do Cận Liễm gọi.
Cô không thích ăn ngọt, nhưng dù đồ ăn ở đây bỏ đường thì cũng ngon thôi.
Rất có cảm giác của chốn thôn quê.
Họ gọi tám món. Khi Cận Liễm gọi món, Tô Nhược Hân nghĩ lãng phí quá.
Cô với Chúc Hứa tổng là hai người nhưng gọi bốn món mà vẫn thừa một nửa.
Nhưng khi món được dọn lên, Tô Nhược Hân mới nhận ra mình đã sai.
Món ăn nào ở đây cũng rất tinh tế.
Đúng thế đó, chỉ có thể dùng “tinh tế” để miêu tả thôi.
Siêu ít.
Có cảm giác một người ăn một miếng thôi là hết dĩa rồi.
Vì thế, món đầu tiên chỉ mất có ba phút, Cận Liễm chỉ ăn một miếng, còn lại đều bị cô ăn sạch.
Ăn rất ngon.
Khi món thứ hai được bưng ra, Tô Nhược Hân thả chậm tốc độ lại, nếu không cô sẽ có cảm giác là cô đang ăn một mình.
Tốc độ của cô khiến Cận Liễm cũng ngại gắp thức ăn.
Uống một hớp rượu: “Cận Liễm, cảm ơn anh nhé.”
“Khách sáo làm gì. Trai cưng của mẹ chỉ được thế này thôi, cô đừng chê đấy.”
“Không đâu không đâu, anh tốt mà, tôi rất hài lòng.” Hình như đây là lần thứ hai được một người đàn ông mời đi ăn. Tô Nhược Hân bỗng nhận ra, từ trước đến giờ Hạ Thiên Tường chưa bao giờ hẹn cô đi ăn ở một nơi thanh tịnh đẹp đẽ thế này cả.
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà uống thêm hai ngụm rượu Nữ nhi hồng.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 427Cô lẳng lặng nhìn, cũng không biết đã qua bao lâu, mãi đến tận khi thông báo Cận Liễm nhấn thích cô mới lấy lại tinh thần và ngẩng đầu: “Ơ này, video anh chụp mà, anh đang tự thích mình đấy sao?”“Không không không, nhấn thích vì Hân xinh đẹp chứ đâu phải vì chất lượng video.” Cận Liễm cười nói.“Coi như anh thức thời. Mau rót rượu cho chị!”Đúng là vò rượu mang tên ba chữ “Nữ nhi hồng”, vừa mở ra là mùi thơm bay khắp nơi.Tô Nhược Hân cảm thấy mình thật sự xuyên về thời Hán.“Nào, uống rượu thôi.”Nhắn tin cho chị Chiêm, nói giao Chúc Hứa cho chị Chiêm, còn cô sẽ vui chơi cả ngày hôm nay.Giờ mới nhận ra là đã lâu chưa được thoải mái thế này.Đến nỗi rượu trong ly cũng thơm một cách thuần túy nữa.Ngẩng đầu nhìn ra ngoài toàn là hoa sen, bông hồng bông đỏ bông trắng bông tím, bông nào bông nấy cũng đẹp cả.Ăn cơm ở nơi thế này, chắc chỉ con nhà giàu có như Cận Liễm mới nghĩ ra được thôi.Một sự hưởng thụ tuyệt vời.Đồ ăn cũng do Cận Liễm gọi.Cô không thích ăn ngọt, nhưng dù đồ ăn ở đây bỏ đường thì cũng ngon thôi.Rất có cảm giác của chốn thôn quê.Họ gọi tám món. Khi Cận Liễm gọi món, Tô Nhược Hân nghĩ lãng phí quá.Cô với Chúc Hứa tổng là hai người nhưng gọi bốn món mà vẫn thừa một nửa.Nhưng khi món được dọn lên, Tô Nhược Hân mới nhận ra mình đã sai.Món ăn nào ở đây cũng rất tinh tế.Đúng thế đó, chỉ có thể dùng “tinh tế” để miêu tả thôi.Siêu ít.Có cảm giác một người ăn một miếng thôi là hết dĩa rồi.Vì thế, món đầu tiên chỉ mất có ba phút, Cận Liễm chỉ ăn một miếng, còn lại đều bị cô ăn sạch.Ăn rất ngon.Khi món thứ hai được bưng ra, Tô Nhược Hân thả chậm tốc độ lại, nếu không cô sẽ có cảm giác là cô đang ăn một mình.Tốc độ của cô khiến Cận Liễm cũng ngại gắp thức ăn.Uống một hớp rượu: “Cận Liễm, cảm ơn anh nhé.”“Khách sáo làm gì. Trai cưng của mẹ chỉ được thế này thôi, cô đừng chê đấy.”“Không đâu không đâu, anh tốt mà, tôi rất hài lòng.” Hình như đây là lần thứ hai được một người đàn ông mời đi ăn. Tô Nhược Hân bỗng nhận ra, từ trước đến giờ Hạ Thiên Tường chưa bao giờ hẹn cô đi ăn ở một nơi thanh tịnh đẹp đẽ thế này cả.Nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà uống thêm hai ngụm rượu Nữ nhi hồng.