“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…
Chương 433
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 433Trầm mặt xuống, khóe mắt cũng đỏ lên.Ấm ức nhìn Hạ Thiên Tường, cảm giác anh đang bắt nạt cô.Hạ Thiên Tường quả thực không ngờ Tô Nhược Hân lại phản ứng dữ như thế: “Lúc trước đã nói rồi mà, tôi quay thì đăng cái tôi quay, xóa cái trước đi.”Anh thử dỗ Tô Nhược Hân, giọng nói cũng cố gắng dịu dàng.Anh chưa từng dỗ ai như vậy, không quen lắm, nhưng vẫn dỗ.Khóe mắt cô vừa đỏ, anh đã hoảng rồi.“Nhưng tôi hối hận rồi, tôi đã kiên quyết phản đối rồi, anh còn xóa, anh vốn không tôn trọng tôi.” Càng nghĩ càng tức, lúc này không chỉ đỏ khóe mắt, mà mắt cũng ướt rồi, nước mắt khẽ khàng rơi xuống.Hạ Thiên Tường phút chốc càng hoảng loạn hơn.Giơ tay kéo Tô Nhược Hân lại, sau đó ôm cô lên đùi mình: “Không khóc.”“Không cho anh xóa anh còn xóa, anh không nghe lời cũng không ngoan.” Tô Nhược Hân trách cứ.Sau đó, chỉ thấy một Hạ Nhược Thiên trước giờ chỉ biết giáo huấn người khác, chưa từng bị người khác dạy dỗ lại, ôm cô gái nhỏ trong lòng, vỗ nhẹ lên vai cô: “Lần sau không vậy nữa.”Dù sao xóa cũng xóa rồi, chuyện lần sau để lần sau tính.Lúc này dỗ dành cô gái nhỏ trước đã.Ba ngày không gặp, cô khóc, anh đau lòng.“Xin lỗi.” Tô Nhược Hân nghiến răng.“Anh xin lỗi.” Hạ Thiên Tường lập tức xin lỗi, không hề chần chừ chút này, cô vui là được.Tô Nhược Hân lúc này mới cầm giấy ướt mà anh đưa cô, lau mắt, sau đó nhìn Hạ Thiên Tường dường như vô cùng căng thẳng, bỗng nhiên “ha” bật cười thành tiếng: “Anh lo lắng à?”“Đâu có.”“Vậy anh có cảm giác tim đập nhanh hơn không?” Bây giờ cô đang ngồi trên đùi anh, hình như lại có cảm giác như tối hôm qua rồi.Cảm giác hễ nghĩ đến anh là sẽ lại xuất hiện.Chính là cảm giác nhịp tim đập nhanh.“Có, em có không?” Tô Nhược Hân hỏi như vậy là lần đầu tiên, Hạ Thiên Tường cũng không kìm được mà hỏi lại.Nếu như Tô Nhược Hân có, có phải nói lên điều gì đó không?Cô gái nhỏ hôm nay nhìn có vẻ hơi là lạ.Lúc đầu anh còn tưởng là do cô uống nhiều, nhưng cô nói rất rõ ràng, cho dù là uống rượu thì cũng vẫn còn lý trí.“Có.” Tô Nhược Hân nhắm mắt, có gì nói đấy, cô sẽ không giấu giếm.Có tức là có, không có là không có, không cần thiết phải che đậy giấu giếm.“Lúc gặp tôi tim mới đập nhanh sao?” Hạ Thiên Tường lúc này cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn, giống như gióng trống vậy.
Chương 433
Trầm mặt xuống, khóe mắt cũng đỏ lên.
Ấm ức nhìn Hạ Thiên Tường, cảm giác anh đang bắt nạt cô.
Hạ Thiên Tường quả thực không ngờ Tô Nhược Hân lại phản ứng dữ như thế: “Lúc trước đã nói rồi mà, tôi quay thì đăng cái tôi quay, xóa cái trước đi.”
Anh thử dỗ Tô Nhược Hân, giọng nói cũng cố gắng dịu dàng.
Anh chưa từng dỗ ai như vậy, không quen lắm, nhưng vẫn dỗ.
Khóe mắt cô vừa đỏ, anh đã hoảng rồi.
“Nhưng tôi hối hận rồi, tôi đã kiên quyết phản đối rồi, anh còn xóa, anh vốn không tôn trọng tôi.” Càng nghĩ càng tức, lúc này không chỉ đỏ khóe mắt, mà mắt cũng ướt rồi, nước mắt khẽ khàng rơi xuống.
Hạ Thiên Tường phút chốc càng hoảng loạn hơn.
Giơ tay kéo Tô Nhược Hân lại, sau đó ôm cô lên đùi mình: “Không khóc.”
“Không cho anh xóa anh còn xóa, anh không nghe lời cũng không ngoan.” Tô Nhược Hân trách cứ.
Sau đó, chỉ thấy một Hạ Nhược Thiên trước giờ chỉ biết giáo huấn người khác, chưa từng bị người khác dạy dỗ lại, ôm cô gái nhỏ trong lòng, vỗ nhẹ lên vai cô: “Lần sau không vậy nữa.”
Dù sao xóa cũng xóa rồi, chuyện lần sau để lần sau tính.
Lúc này dỗ dành cô gái nhỏ trước đã.
Ba ngày không gặp, cô khóc, anh đau lòng.
“Xin lỗi.” Tô Nhược Hân nghiến răng.
“Anh xin lỗi.” Hạ Thiên Tường lập tức xin lỗi, không hề chần chừ chút này, cô vui là được.
Tô Nhược Hân lúc này mới cầm giấy ướt mà anh đưa cô, lau mắt, sau đó nhìn Hạ Thiên Tường dường như vô cùng căng thẳng, bỗng nhiên “ha” bật cười thành tiếng: “Anh lo lắng à?”
“Đâu có.”
“Vậy anh có cảm giác tim đập nhanh hơn không?” Bây giờ cô đang ngồi trên đùi anh, hình như lại có cảm giác như tối hôm qua rồi.
Cảm giác hễ nghĩ đến anh là sẽ lại xuất hiện.
Chính là cảm giác nhịp tim đập nhanh.
“Có, em có không?” Tô Nhược Hân hỏi như vậy là lần đầu tiên, Hạ Thiên Tường cũng không kìm được mà hỏi lại.
Nếu như Tô Nhược Hân có, có phải nói lên điều gì đó không?
Cô gái nhỏ hôm nay nhìn có vẻ hơi là lạ.
Lúc đầu anh còn tưởng là do cô uống nhiều, nhưng cô nói rất rõ ràng, cho dù là uống rượu thì cũng vẫn còn lý trí.
“Có.” Tô Nhược Hân nhắm mắt, có gì nói đấy, cô sẽ không giấu giếm.
Có tức là có, không có là không có, không cần thiết phải che đậy giấu giếm.
“Lúc gặp tôi tim mới đập nhanh sao?” Hạ Thiên Tường lúc này cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn, giống như gióng trống vậy.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 433Trầm mặt xuống, khóe mắt cũng đỏ lên.Ấm ức nhìn Hạ Thiên Tường, cảm giác anh đang bắt nạt cô.Hạ Thiên Tường quả thực không ngờ Tô Nhược Hân lại phản ứng dữ như thế: “Lúc trước đã nói rồi mà, tôi quay thì đăng cái tôi quay, xóa cái trước đi.”Anh thử dỗ Tô Nhược Hân, giọng nói cũng cố gắng dịu dàng.Anh chưa từng dỗ ai như vậy, không quen lắm, nhưng vẫn dỗ.Khóe mắt cô vừa đỏ, anh đã hoảng rồi.“Nhưng tôi hối hận rồi, tôi đã kiên quyết phản đối rồi, anh còn xóa, anh vốn không tôn trọng tôi.” Càng nghĩ càng tức, lúc này không chỉ đỏ khóe mắt, mà mắt cũng ướt rồi, nước mắt khẽ khàng rơi xuống.Hạ Thiên Tường phút chốc càng hoảng loạn hơn.Giơ tay kéo Tô Nhược Hân lại, sau đó ôm cô lên đùi mình: “Không khóc.”“Không cho anh xóa anh còn xóa, anh không nghe lời cũng không ngoan.” Tô Nhược Hân trách cứ.Sau đó, chỉ thấy một Hạ Nhược Thiên trước giờ chỉ biết giáo huấn người khác, chưa từng bị người khác dạy dỗ lại, ôm cô gái nhỏ trong lòng, vỗ nhẹ lên vai cô: “Lần sau không vậy nữa.”Dù sao xóa cũng xóa rồi, chuyện lần sau để lần sau tính.Lúc này dỗ dành cô gái nhỏ trước đã.Ba ngày không gặp, cô khóc, anh đau lòng.“Xin lỗi.” Tô Nhược Hân nghiến răng.“Anh xin lỗi.” Hạ Thiên Tường lập tức xin lỗi, không hề chần chừ chút này, cô vui là được.Tô Nhược Hân lúc này mới cầm giấy ướt mà anh đưa cô, lau mắt, sau đó nhìn Hạ Thiên Tường dường như vô cùng căng thẳng, bỗng nhiên “ha” bật cười thành tiếng: “Anh lo lắng à?”“Đâu có.”“Vậy anh có cảm giác tim đập nhanh hơn không?” Bây giờ cô đang ngồi trên đùi anh, hình như lại có cảm giác như tối hôm qua rồi.Cảm giác hễ nghĩ đến anh là sẽ lại xuất hiện.Chính là cảm giác nhịp tim đập nhanh.“Có, em có không?” Tô Nhược Hân hỏi như vậy là lần đầu tiên, Hạ Thiên Tường cũng không kìm được mà hỏi lại.Nếu như Tô Nhược Hân có, có phải nói lên điều gì đó không?Cô gái nhỏ hôm nay nhìn có vẻ hơi là lạ.Lúc đầu anh còn tưởng là do cô uống nhiều, nhưng cô nói rất rõ ràng, cho dù là uống rượu thì cũng vẫn còn lý trí.“Có.” Tô Nhược Hân nhắm mắt, có gì nói đấy, cô sẽ không giấu giếm.Có tức là có, không có là không có, không cần thiết phải che đậy giấu giếm.“Lúc gặp tôi tim mới đập nhanh sao?” Hạ Thiên Tường lúc này cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn, giống như gióng trống vậy.