Tác giả:

“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…

Chương 820

Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 820Đến giờ còn chưa điều tra rõ chân tướng mọi chuyện.Ngược lại đã bị Lục Diễm Chỉ vừa vặn gặp phải.Người đàn ông đã đứng dậy, thân hình cao lớn trực tiếp che ở trước người Tô Nhược Hân, anh lạnh nhạt nhìn về phía Lục Diễm Chỉ đang đứng đối diện: “Mẹ, không liên quan tới Nhược Hân, là do tự con không kìm lòng được. Mẹ đi ra ngoài trước đi”“Không liên quan tới cô ta? Lúc con đang đi làm, cô ta chạy tới công ty làm gì? Chẳng lẽ con định nói với mẹ là cô ta tới để làm việc chắc?” ị “Mẹ, Nhược Hân tới đưa cơm trưa, cô ấy không sai.”“Hừ, hình ảnh lúc nấy nhìn có liên quan tới đưa cơm trưa không?” Lục Diễm Chỉ từng bước ép sát, đi từng bước một về phía Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân.Sắc mặt của Hạ Thiên Tường âm trầm, giọng nói cũng lạnh lùng hơn: “Bà đừng quên trước đây chính bà đã đi cầu xin Nhược Hân cứu tôi. Lúc tôi hôn mê bất tỉnh, chuyện nên hay không nên làm đều đã làm rồi, chuyện ngày hôm nay không liên quan tới Nhược Hân, bà đi ra ngoài trước đi,”Từ “mẹ” đến “bà”, hai cách gọi khác nhau đã thể hiện cảm giác xa cách rố ràng.Người Lục Diễm Chỉ run lên: “Thiên Tường, con gọi mẹ là gì?” Từ trước đến nay Hạ Thiên Tường đều gọi bà ta là mẹ, hiện tại vậy mà lại đổi giọng gọi bà ta là bà, Lạc Uyên Nghi không khỏi thấy luống cuống.“Chuyện của người họ Liêu kia tôi không muốn hỏi tới là vì bà là mẹ của tôi, cũng bởi vì ba quá đào hoa. Vậy nên, tôi chưa kết hôn mà Nhược Hân cũng chưa gả chồng, tôi và Cô ấy có ra sao cũng là điều bình thường.”Một câu này, Hạ Thiên Tường ép giọng xuống rất thấp.Thấp đến mức chỉ có Lục Diễm Chỉ đang đứng gần anh và Tô Nhược Hân ở phía sau mới có thể nghe thấy.Dù sao cũng là mẹ ruột của anh.Cho nên, anh không muốn những lời mình đã nói bay ra ngoài cánh cửa đang mở rộng mà lọt vào tai những người khác.Quả nhiên anh vừa nói dứt câu, sắc mặt của Lục Diêm Chỉ đã trắng bệch một mảng.Cơ thể bà ta lảo đảo một cái: “Con…con..”Câu này của Hạ Thiên Tường khiến bà ta vô cùng xấu hổ.Tô Nhược Hân đã đứng lên, nhưng cô vẫn đứng ở đằng sau Hạ Thiên Tường. Tuy đều là do Hạ Thiên Tường gây họa, nhưng rốt cuộc lúc nấy, dường như cô cũng không chán ghét nụ hôn của anh…Cô đứng ở nơi đó như một đứa bé làm sai chuyện, trong lòng thề thốt nếu lần sau mà đến văn phòng của Hạ Thiên Tường, anh còn dám càn quấy với cô, cô sẽ không bao giờ để ý tới anh nữa.Thật ra Lục Diễm Chỉ trách mắng cũng đúng.Nơi này là văn phòng, đúng thật là không nên…Bàn tay nhỏ bé kéo nhẹ tay áo của Hạ Thiên Tường: “Là do chúng ta không đúng”† Anh không nên nói những lời quá đáng như vậy nữa.Ám chỉ của anh, cô cũng nghe hiểu.Cô không muốn bởi vì mình mà khiến mẹ con hai người có xích mích.Không ngờ, Hạ Thiên Tường lại nương theo cái tay đang túm lấy áo anh của Tô Nhược Hân mà lặng lẽ nắm tay cô, không cho cô trốn tránh. Anh tiếp tục nhìn Lục Diễm Chi: “Bà tới là có chuyện liên quan tới công việc à?“Không..không có”.

Chương 820

Đến giờ còn chưa điều tra rõ chân tướng mọi chuyện.

Ngược lại đã bị Lục Diễm Chỉ vừa vặn gặp phải.

Người đàn ông đã đứng dậy, thân hình cao lớn trực tiếp che ở trước người Tô Nhược Hân, anh lạnh nhạt nhìn về phía Lục Diễm Chỉ đang đứng đối diện: “Mẹ, không liên quan tới Nhược Hân, là do tự con không kìm lòng được. Mẹ đi ra ngoài trước đi”

“Không liên quan tới cô ta? Lúc con đang đi làm, cô ta chạy tới công ty làm gì? Chẳng lẽ con định nói với mẹ là cô ta tới để làm việc chắc?” ị “Mẹ, Nhược Hân tới đưa cơm trưa, cô ấy không sai.”

“Hừ, hình ảnh lúc nấy nhìn có liên quan tới đưa cơm trưa không?” Lục Diễm Chỉ từng bước ép sát, đi từng bước một về phía Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân.

Sắc mặt của Hạ Thiên Tường âm trầm, giọng nói cũng lạnh lùng hơn: “Bà đừng quên trước đây chính bà đã đi cầu xin Nhược Hân cứu tôi. Lúc tôi hôn mê bất tỉnh, chuyện nên hay không nên làm đều đã làm rồi, chuyện ngày hôm nay không liên quan tới Nhược Hân, bà đi ra ngoài trước đi,”

Từ “mẹ” đến “bà”, hai cách gọi khác nhau đã thể hiện cảm giác xa cách rố ràng.

Người Lục Diễm Chỉ run lên: “Thiên Tường, con gọi mẹ là gì?” Từ trước đến nay Hạ Thiên Tường đều gọi bà ta là mẹ, hiện tại vậy mà lại đổi giọng gọi bà ta là bà, Lạc Uyên Nghi không khỏi thấy luống cuống.

“Chuyện của người họ Liêu kia tôi không muốn hỏi tới là vì bà là mẹ của tôi, cũng bởi vì ba quá đào hoa. Vậy nên, tôi chưa kết hôn mà Nhược Hân cũng chưa gả chồng, tôi và Cô ấy có ra sao cũng là điều bình thường.”

Một câu này, Hạ Thiên Tường ép giọng xuống rất thấp.

Thấp đến mức chỉ có Lục Diễm Chỉ đang đứng gần anh và Tô Nhược Hân ở phía sau mới có thể nghe thấy.

Dù sao cũng là mẹ ruột của anh.

Cho nên, anh không muốn những lời mình đã nói bay ra ngoài cánh cửa đang mở rộng mà lọt vào tai những người khác.

Quả nhiên anh vừa nói dứt câu, sắc mặt của Lục Diêm Chỉ đã trắng bệch một mảng.

Cơ thể bà ta lảo đảo một cái: “Con…con..”

Câu này của Hạ Thiên Tường khiến bà ta vô cùng xấu hổ.

Tô Nhược Hân đã đứng lên, nhưng cô vẫn đứng ở đằng sau Hạ Thiên Tường. Tuy đều là do Hạ Thiên Tường gây họa, nhưng rốt cuộc lúc nấy, dường như cô cũng không chán ghét nụ hôn của anh…

Cô đứng ở nơi đó như một đứa bé làm sai chuyện, trong lòng thề thốt nếu lần sau mà đến văn phòng của Hạ Thiên Tường, anh còn dám càn quấy với cô, cô sẽ không bao giờ để ý tới anh nữa.

Thật ra Lục Diễm Chỉ trách mắng cũng đúng.

Nơi này là văn phòng, đúng thật là không nên…

Bàn tay nhỏ bé kéo nhẹ tay áo của Hạ Thiên Tường: “Là do chúng ta không đúng”

† Anh không nên nói những lời quá đáng như vậy nữa.

Ám chỉ của anh, cô cũng nghe hiểu.

Cô không muốn bởi vì mình mà khiến mẹ con hai người có xích mích.

Không ngờ, Hạ Thiên Tường lại nương theo cái tay đang túm lấy áo anh của Tô Nhược Hân mà lặng lẽ nắm tay cô, không cho cô trốn tránh. Anh tiếp tục nhìn Lục Diễm Chi: “Bà tới là có chuyện liên quan tới công việc à?

“Không..không có”.

Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 820Đến giờ còn chưa điều tra rõ chân tướng mọi chuyện.Ngược lại đã bị Lục Diễm Chỉ vừa vặn gặp phải.Người đàn ông đã đứng dậy, thân hình cao lớn trực tiếp che ở trước người Tô Nhược Hân, anh lạnh nhạt nhìn về phía Lục Diễm Chỉ đang đứng đối diện: “Mẹ, không liên quan tới Nhược Hân, là do tự con không kìm lòng được. Mẹ đi ra ngoài trước đi”“Không liên quan tới cô ta? Lúc con đang đi làm, cô ta chạy tới công ty làm gì? Chẳng lẽ con định nói với mẹ là cô ta tới để làm việc chắc?” ị “Mẹ, Nhược Hân tới đưa cơm trưa, cô ấy không sai.”“Hừ, hình ảnh lúc nấy nhìn có liên quan tới đưa cơm trưa không?” Lục Diễm Chỉ từng bước ép sát, đi từng bước một về phía Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân.Sắc mặt của Hạ Thiên Tường âm trầm, giọng nói cũng lạnh lùng hơn: “Bà đừng quên trước đây chính bà đã đi cầu xin Nhược Hân cứu tôi. Lúc tôi hôn mê bất tỉnh, chuyện nên hay không nên làm đều đã làm rồi, chuyện ngày hôm nay không liên quan tới Nhược Hân, bà đi ra ngoài trước đi,”Từ “mẹ” đến “bà”, hai cách gọi khác nhau đã thể hiện cảm giác xa cách rố ràng.Người Lục Diễm Chỉ run lên: “Thiên Tường, con gọi mẹ là gì?” Từ trước đến nay Hạ Thiên Tường đều gọi bà ta là mẹ, hiện tại vậy mà lại đổi giọng gọi bà ta là bà, Lạc Uyên Nghi không khỏi thấy luống cuống.“Chuyện của người họ Liêu kia tôi không muốn hỏi tới là vì bà là mẹ của tôi, cũng bởi vì ba quá đào hoa. Vậy nên, tôi chưa kết hôn mà Nhược Hân cũng chưa gả chồng, tôi và Cô ấy có ra sao cũng là điều bình thường.”Một câu này, Hạ Thiên Tường ép giọng xuống rất thấp.Thấp đến mức chỉ có Lục Diễm Chỉ đang đứng gần anh và Tô Nhược Hân ở phía sau mới có thể nghe thấy.Dù sao cũng là mẹ ruột của anh.Cho nên, anh không muốn những lời mình đã nói bay ra ngoài cánh cửa đang mở rộng mà lọt vào tai những người khác.Quả nhiên anh vừa nói dứt câu, sắc mặt của Lục Diêm Chỉ đã trắng bệch một mảng.Cơ thể bà ta lảo đảo một cái: “Con…con..”Câu này của Hạ Thiên Tường khiến bà ta vô cùng xấu hổ.Tô Nhược Hân đã đứng lên, nhưng cô vẫn đứng ở đằng sau Hạ Thiên Tường. Tuy đều là do Hạ Thiên Tường gây họa, nhưng rốt cuộc lúc nấy, dường như cô cũng không chán ghét nụ hôn của anh…Cô đứng ở nơi đó như một đứa bé làm sai chuyện, trong lòng thề thốt nếu lần sau mà đến văn phòng của Hạ Thiên Tường, anh còn dám càn quấy với cô, cô sẽ không bao giờ để ý tới anh nữa.Thật ra Lục Diễm Chỉ trách mắng cũng đúng.Nơi này là văn phòng, đúng thật là không nên…Bàn tay nhỏ bé kéo nhẹ tay áo của Hạ Thiên Tường: “Là do chúng ta không đúng”† Anh không nên nói những lời quá đáng như vậy nữa.Ám chỉ của anh, cô cũng nghe hiểu.Cô không muốn bởi vì mình mà khiến mẹ con hai người có xích mích.Không ngờ, Hạ Thiên Tường lại nương theo cái tay đang túm lấy áo anh của Tô Nhược Hân mà lặng lẽ nắm tay cô, không cho cô trốn tránh. Anh tiếp tục nhìn Lục Diễm Chi: “Bà tới là có chuyện liên quan tới công việc à?“Không..không có”.

Chương 820