“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là…
Chương 1109
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 1109Nhưng dáng vẻ của Hạ Thiên Tường hoàn toàn không quan tâm.Mà anh ta cũng không dám ép buộc Hạ Thiên Tường quan tâm.Phương Tấn đi vào lòng tràn đầy tò mò, kết quả lại thất vọng đi ra.Anh ta khó chịu đi tới đi lui bên ngoài văn phòng của Tô Nhược Hân, giống như kiến bò trên chảo nóng vậy.Lai lịch người phỏng vấn này không nhỏ, rất tài năng, người đã đi vào mấy phút rồi nhưng vẫn chưa thấy đi ra.Phương Tấn thật sự rất sốt ruột.Anh ta dứt khoát đẩy cửa văn phòng của Hạ Thiên Tường ra lần nữa: “Anh Hạ, anh có thể…”“Đeo tai nghe, tự xem tự nghe.” Lúc này Hạ Thiên Tường không thèm nhìn Phương Tấn, tiếp tục nhìn điện thoại di động của anh.Phương Tấn vui mừng, vội vàng mở điện thoại lên đeo tai nghe vào.Quả nhiên, trên điện thoại di động chính là buổi phỏng vấn trực tiếp của Tô Nhược Hân.Đây là phúc lợi mà Hạ Thiên Tường cho anh ta.Bởi vì, giám sát của phòng khám chỉ có Hạ Thiên Tường có quyền muốn mở thì mở, muốn tắt thì tắt.Chà, Hạ Thiên Tường đây là biết anh ta đang lo lắng, cho nên mới cho anh ta xem buổi phỏng vấn trực tiếp này: “Nhiều nhất mười phút.”Liên quan đến Tô Nhược Hân, cho anh ta xem trực tiếp mười phút đã là giới hạn của Hạ Thiên Tường.“Vâng”“Đúng rồi, anh chỉ được phép nhìn người phỏng vấn kia, không được nhìn Nhược Hân.” Nếu không, nếu Phương Tấn dám liếc mắt nhìn Nhược Hân, anh sẽ lập tức điều khiển dừng phát sóng trực tiếp buổi phỏng vấn.“Được.” Phương Tấn trả lời rồi vội vàng nhìn lên.Chỉ cho anh ta mười phút thôi.Hơn nữa, mười phút này còn không cho phép anh †a nhìn Tô Nhược Hân.Hạ Thiên Tường chính là một tên độc tài.Cực kỳ độc tài.Nhưng mà ngay cả phản đối anh ta cũng không dám đâu.Nếu như có chút phản đối nào thì ngay cả mười phút cũng không có.“Bác sĩ Trương là sinh viên có năng lực vượt trội của Học viện Công nghệ Massachusetts.’ Tô Nhược Hân vừa phỏng vấn vừa xem hồ sơ trong tay.Rất rõ ràng, cô không hề hiểu rõ vê tình hình trước đây của người đến phỏng vấn.“Đúng, đã tốt nghiệp mười năm, mười năm nay tôi đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm lâm sàng.”“Vậy anh nói xem, trình độ học vấn của anh cao như vậy sao lại đến phòng khám nhỏ của chúng tôi, hơn nữa còn là một phòng khám nhỏ mới mở.chưa có bất kỳ danh tiếng nào.” Lật xem hồ sơ trong tay xong, Tô Nhược Hân khép lại sơ yếu lý lịch của người này, từ từ hỏi.“Cái này…Bác sĩ Trương không ngờ Tô Nhược Hân sẽ hỏi ngược lại anh ta tại sao lại muốn làm việc trong phòng khám nhỏ này.Câu hỏi này làm cho anh ta hơi ngại trả lời.
Chương 1109
Nhưng dáng vẻ của Hạ Thiên Tường hoàn toàn không quan tâm.
Mà anh ta cũng không dám ép buộc Hạ Thiên Tường quan tâm.
Phương Tấn đi vào lòng tràn đầy tò mò, kết quả lại thất vọng đi ra.
Anh ta khó chịu đi tới đi lui bên ngoài văn phòng của Tô Nhược Hân, giống như kiến bò trên chảo nóng vậy.
Lai lịch người phỏng vấn này không nhỏ, rất tài năng, người đã đi vào mấy phút rồi nhưng vẫn chưa thấy đi ra.
Phương Tấn thật sự rất sốt ruột.
Anh ta dứt khoát đẩy cửa văn phòng của Hạ Thiên Tường ra lần nữa: “Anh Hạ, anh có thể…”
“Đeo tai nghe, tự xem tự nghe.” Lúc này Hạ Thiên Tường không thèm nhìn Phương Tấn, tiếp tục nhìn điện thoại di động của anh.
Phương Tấn vui mừng, vội vàng mở điện thoại lên đeo tai nghe vào.
Quả nhiên, trên điện thoại di động chính là buổi phỏng vấn trực tiếp của Tô Nhược Hân.
Đây là phúc lợi mà Hạ Thiên Tường cho anh ta.
Bởi vì, giám sát của phòng khám chỉ có Hạ Thiên Tường có quyền muốn mở thì mở, muốn tắt thì tắt.
Chà, Hạ Thiên Tường đây là biết anh ta đang lo lắng, cho nên mới cho anh ta xem buổi phỏng vấn trực tiếp này: “Nhiều nhất mười phút.”
Liên quan đến Tô Nhược Hân, cho anh ta xem trực tiếp mười phút đã là giới hạn của Hạ Thiên Tường.
“Vâng”
“Đúng rồi, anh chỉ được phép nhìn người phỏng vấn kia, không được nhìn Nhược Hân.” Nếu không, nếu Phương Tấn dám liếc mắt nhìn Nhược Hân, anh sẽ lập tức điều khiển dừng phát sóng trực tiếp buổi phỏng vấn.
“Được.” Phương Tấn trả lời rồi vội vàng nhìn lên.
Chỉ cho anh ta mười phút thôi.
Hơn nữa, mười phút này còn không cho phép anh †a nhìn Tô Nhược Hân.
Hạ Thiên Tường chính là một tên độc tài.
Cực kỳ độc tài.
Nhưng mà ngay cả phản đối anh ta cũng không dám đâu.
Nếu như có chút phản đối nào thì ngay cả mười phút cũng không có.
“Bác sĩ Trương là sinh viên có năng lực vượt trội của Học viện Công nghệ Massachusetts.’ Tô Nhược Hân vừa phỏng vấn vừa xem hồ sơ trong tay.
Rất rõ ràng, cô không hề hiểu rõ vê tình hình trước đây của người đến phỏng vấn.
“Đúng, đã tốt nghiệp mười năm, mười năm nay tôi đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm lâm sàng.”
“Vậy anh nói xem, trình độ học vấn của anh cao như vậy sao lại đến phòng khám nhỏ của chúng tôi, hơn nữa còn là một phòng khám nhỏ mới mở.
chưa có bất kỳ danh tiếng nào.” Lật xem hồ sơ trong tay xong, Tô Nhược Hân khép lại sơ yếu lý lịch của người này, từ từ hỏi.
“Cái này…
Bác sĩ Trương không ngờ Tô Nhược Hân sẽ hỏi ngược lại anh ta tại sao lại muốn làm việc trong phòng khám nhỏ này.
Câu hỏi này làm cho anh ta hơi ngại trả lời.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp BaTác giả: Đông TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Quỳ xuống. ” Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ. “Dập đầu. ” Lại có người quát lớn. Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương. Đau quá. Cùng với cơn đau còn có cả máu. Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào. Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền. Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc. Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước. Có một người đàn ông đang nằm ở đó. Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta. Cô ngẩn ngơ. Đây là Hạ Thiên Tường. Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là… Chương 1109Nhưng dáng vẻ của Hạ Thiên Tường hoàn toàn không quan tâm.Mà anh ta cũng không dám ép buộc Hạ Thiên Tường quan tâm.Phương Tấn đi vào lòng tràn đầy tò mò, kết quả lại thất vọng đi ra.Anh ta khó chịu đi tới đi lui bên ngoài văn phòng của Tô Nhược Hân, giống như kiến bò trên chảo nóng vậy.Lai lịch người phỏng vấn này không nhỏ, rất tài năng, người đã đi vào mấy phút rồi nhưng vẫn chưa thấy đi ra.Phương Tấn thật sự rất sốt ruột.Anh ta dứt khoát đẩy cửa văn phòng của Hạ Thiên Tường ra lần nữa: “Anh Hạ, anh có thể…”“Đeo tai nghe, tự xem tự nghe.” Lúc này Hạ Thiên Tường không thèm nhìn Phương Tấn, tiếp tục nhìn điện thoại di động của anh.Phương Tấn vui mừng, vội vàng mở điện thoại lên đeo tai nghe vào.Quả nhiên, trên điện thoại di động chính là buổi phỏng vấn trực tiếp của Tô Nhược Hân.Đây là phúc lợi mà Hạ Thiên Tường cho anh ta.Bởi vì, giám sát của phòng khám chỉ có Hạ Thiên Tường có quyền muốn mở thì mở, muốn tắt thì tắt.Chà, Hạ Thiên Tường đây là biết anh ta đang lo lắng, cho nên mới cho anh ta xem buổi phỏng vấn trực tiếp này: “Nhiều nhất mười phút.”Liên quan đến Tô Nhược Hân, cho anh ta xem trực tiếp mười phút đã là giới hạn của Hạ Thiên Tường.“Vâng”“Đúng rồi, anh chỉ được phép nhìn người phỏng vấn kia, không được nhìn Nhược Hân.” Nếu không, nếu Phương Tấn dám liếc mắt nhìn Nhược Hân, anh sẽ lập tức điều khiển dừng phát sóng trực tiếp buổi phỏng vấn.“Được.” Phương Tấn trả lời rồi vội vàng nhìn lên.Chỉ cho anh ta mười phút thôi.Hơn nữa, mười phút này còn không cho phép anh †a nhìn Tô Nhược Hân.Hạ Thiên Tường chính là một tên độc tài.Cực kỳ độc tài.Nhưng mà ngay cả phản đối anh ta cũng không dám đâu.Nếu như có chút phản đối nào thì ngay cả mười phút cũng không có.“Bác sĩ Trương là sinh viên có năng lực vượt trội của Học viện Công nghệ Massachusetts.’ Tô Nhược Hân vừa phỏng vấn vừa xem hồ sơ trong tay.Rất rõ ràng, cô không hề hiểu rõ vê tình hình trước đây của người đến phỏng vấn.“Đúng, đã tốt nghiệp mười năm, mười năm nay tôi đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm lâm sàng.”“Vậy anh nói xem, trình độ học vấn của anh cao như vậy sao lại đến phòng khám nhỏ của chúng tôi, hơn nữa còn là một phòng khám nhỏ mới mở.chưa có bất kỳ danh tiếng nào.” Lật xem hồ sơ trong tay xong, Tô Nhược Hân khép lại sơ yếu lý lịch của người này, từ từ hỏi.“Cái này…Bác sĩ Trương không ngờ Tô Nhược Hân sẽ hỏi ngược lại anh ta tại sao lại muốn làm việc trong phòng khám nhỏ này.Câu hỏi này làm cho anh ta hơi ngại trả lời.