Mùa thu năm 1974, Diệp Thư Hoa cột hai bím tóc vừa đen vừa cao, đứng ở căn tin vì dân phục vụ. Ở thời không này, gần như không ai sẽ cố gọi tên thật của cô, mọi người đều thân thiết gọi cô là "Tiểu Muội". Ví dụ như lúc này, mấy chàng trai ỷ vào tốc độ mau, chạy tới căn tin nhanh hơn đại đội một bước, cứ ở cửa ồn ào nháy mắt với cô: "Tiểu Muội, hôm nay ăn cái gì?"Vừa mới dứt lời, "Diệp Tiểu Muội" còn chưa phản ứng, mấy chàng trai giống như bọn họ nói chuyện gì rất vui, đều phía sau liên tục cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng, trên mặt đen gầy mang theo tinh thần phấn chấn của thanh xuân, dáng vẻ vô ưu vô lự, còn chưa để cuộc sống cuộc sống đè cong thắt lưng. Diệp Thư Hoa rất muốn thở dài, bọn họ cứ tán tỉnh như vậy, chờ ế cả đời đi. Cho dù là em gái Diệp trước kia ở đây có lẽ cũng không thèm quan tâm bọn họ, cô chỉ biết quệt miệng quay đầu gọi mẹ cô - đồng chí Vương Thúy Phân, sau đó đồng chí Vương giống như gà mái bảo vệ gà con lao tới đuổi đám thanh niên đi; nếu là Diệp Thư Hoa…
Chương 115: Chương 115
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ ChếtTác giả: Thanh Việt Lưu CaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa thu năm 1974, Diệp Thư Hoa cột hai bím tóc vừa đen vừa cao, đứng ở căn tin vì dân phục vụ. Ở thời không này, gần như không ai sẽ cố gọi tên thật của cô, mọi người đều thân thiết gọi cô là "Tiểu Muội". Ví dụ như lúc này, mấy chàng trai ỷ vào tốc độ mau, chạy tới căn tin nhanh hơn đại đội một bước, cứ ở cửa ồn ào nháy mắt với cô: "Tiểu Muội, hôm nay ăn cái gì?"Vừa mới dứt lời, "Diệp Tiểu Muội" còn chưa phản ứng, mấy chàng trai giống như bọn họ nói chuyện gì rất vui, đều phía sau liên tục cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng, trên mặt đen gầy mang theo tinh thần phấn chấn của thanh xuân, dáng vẻ vô ưu vô lự, còn chưa để cuộc sống cuộc sống đè cong thắt lưng. Diệp Thư Hoa rất muốn thở dài, bọn họ cứ tán tỉnh như vậy, chờ ế cả đời đi. Cho dù là em gái Diệp trước kia ở đây có lẽ cũng không thèm quan tâm bọn họ, cô chỉ biết quệt miệng quay đầu gọi mẹ cô - đồng chí Vương Thúy Phân, sau đó đồng chí Vương giống như gà mái bảo vệ gà con lao tới đuổi đám thanh niên đi; nếu là Diệp Thư Hoa… Ngược lại bà ấy không sợ con gái út bị Tống Thanh Huy lừa gạt, tuy rằng cô nhóc này dỗ người số một, thế nhưng dù sao cũng là con gái nông thôn, Vương Thúy Phân cũng không dám bảo đảm nhất định có thể gả cô vào trong huyện. Loại người thành phố tới từ thủ đô như Tiểu Tống lại càng không dám nghĩ đến, mà đề phòng cô nhóc này thấy Tiểu Tống ra tay hào phóng lại như thấy thịt xương, lại giống như trước đòi đồ tốt, bởi vậy mới vừa tới gần gục mặt hỏi."Đứng ở chỗ này làm gì, không biết xếp hàng giúp bọn mẹ sớm một chút?"Diệp Thư Hoa bị hỏi mà bối rối, theo bản năng nhìn Tống Thanh Huy: "Đúng vậy, sao con không nghĩ tới có thể xếp hàng trước."Tống Thanh Huy bị cô nhìn không khỏi có chút chột dạ, sờ mũi, vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra phụ họa: "Tôi c*̃ng không nghĩ tới, vẫn là thím Diệp nghĩ sâu xa.""Là Tiểu Muội không nhạy bén, sao có thể trách cháu chứ." Vương Thúy Phân nở nụ cười hòa ái với Tống Thanh Huy, quay đầu lại lườm Diệp Thư Hoa, giây lát thành mặt mẹ kế, chỉ tiếc mài sắt không thành thép hỏi."Vậy con tới đây lâu đã làm được gì?"Diệp Thư Hoa thành thật trả lời: "Xem trò vui, nói chuyện phiếm.""Nói chuyện gì?""Chỉ là cảm ơn anh Tống lần trước tặng kẹo sữa cho con, ăn rất ngon."Thuận tiện quan tâm trong túi đồ lần trước gia đình anh Tống đưa tới có gì, với lần sau đưa quà tết đến lúc nào. Có điều cũng không thể nói lời này cho mẹ biết, Diệp Thư Hoa thỉnh thoảng vẫn có chút ý thức nguy cơ.Vương Thúy Phân nghi ngờ hỏi: "Còn gì nữa không?"Diệp Thư Hoa lắc đầu, ngoan ngoãn mỉm cười.Mặc dù con gái út không hiểu chuyện, có lúc thông minh quá mức, có lúc lại ngốc nghếch, nhưng ở trong lòng đồng chí Vương Thúy Phân, cô nhóc này nghe lời bà ấy nhất, chưa bao giờ nói dối lừa bà ấy, có thể nói là toàn tâm toàn ý tín nhiệm bà ấy. Trong năm đứa con thì đứa nhỏ nhất thân với bà ấy nhất, mỗi khi Vương Thúy Phân tới đều cảm thấy hết sức tự hào.Vì thế thấy Diệp Thư Hoa phủ nhận, Vương Thúy Phân cũng dễ dàng tin, bà ấy vốn cũng chỉ lo lắng cô nhóc này lừa gạt đồ của Tiểu Tống, hiện tại không thấy bọn họ nói gì, vậy nếu không có, bà ấy đương nhiên yên tâm, giơ tay vỗ đầu con gái út.Cửa ải này coi như nhẹ nhàng bỏ qua.Tống Thanh Huy thu hết quá trình Diệp Tiểu Muội chỉ nói một nửa, lừa dối qua ải trước mặt thím Diệp khôn khéo vào mắt, cúi đầu che đậy ý cười nơi đáy mắt. Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, lại mở ra một cái nhìn mới, Tống Thanh Huy c*̃ng không đứng ở chỗ này, cười hỏi thăm một chút: "Thím Diệp, bạn cháu ở phía trước, cháu đi trước đây."DTVVẻ mặt Vương Thúy Phân tươi cười gật đầu, ở trước mặt Tiểu Muội, dù sao cũng không thể nói lời mời ra khỏi miệng, sợ cô lại làm nổi lên ý tưởng gì.Ngược lại cha đứa nhỏ ở đây, luôn có cơ hội nói với Tiểu Tống.Tống Thanh Huy đi rồi, Vương Thúy Phân c*̃ng chuẩn bị lôi Diệp Thư Hoa đi, hơn nữa chỉ cần một câu nói: "Mẹ qua đó xếp hàng lấy thịt, con tới không?""Tới!" Rốt cục đợi được cảnh vui, Diệp Thư Hoa quả thực nhiệt huyết sôi trào, hoàn toàn ném anh Tống còn chưa đi xa ra sau đầu, kéo cánh tay mẹ cô hứng thú bừng bừng đi vào trong đám người, đi mấy bước lại phát hiện cái thau "có càn khôn khác" trong tay mẹ cô, lập tức càng kích động."Mẹ, sao mẹ lấy hai cái thau, phân nhiều thịt như vậy sao?""Nghĩ hay lắm." Vương Thúy Phân liếc cô, cười nói: "Một cái thau khác chỉ dùng để đựng tiết heo.""Tiết heo?" Diệp Thư Hoa hẹn bạn ăn lẩu, thỉnh thoảng cũng sẽ gọi tiết heo tiết vịt, vì thế nghe mẹ cô nói như vậy ngược lại cũng không tính quá thất vọng, mà l.i.ế.m môi."Tiết heo không thể giữ lại ăn tết nhỉ?""Đúng vậy, tiết heo không giữ được mấy ngày, không ăn cũng hỏng." Vương Thúy Phân ngẫm lại còn có chút đau lòng.Diệp Thư Hoa thì hoàn toàn trở nên hưng phấn, trong đầu điên cuồng nghĩ đủ loại món nấu bằng heo, không có điều kiện ăn lẩu, vẫn có thể ăn Mao Huyết Vượng, à không, nhà bọn họ không có xách bò, vậy thì làm tiết, thơm cay ngon miệng, vẫn ngon lành khiến người ta nuốt nước miếng.Khi Diệp Thư Hoa đang tưởng tượng, nhà bọn họ cũng đã lấy xong thịt và tiết heo, tiết heo và thịt heo đều rất có sức nặng, không ai dám giao cho Diệp Thư Hoa bưng. Vương Thúy Phân bèn bảo Lâm Hồng Mai giao Tiểu Mập Mạp cho Diệp Thư Hoa, mẹ chồng nàng dâu bọn họ phụ trách vận chuyển đồ về nhà.Tiểu Mập Mạp vừa thấy lồ|\|g n.g.ự.c cô út đã trở cực kỳ dính người, mặt Tiểu Mập Mạp chủ động kề sát gò má Diệp Thư Hoa vừa cọ vừa tỏ ra dễ thương.
Ngược lại bà ấy không sợ con gái út bị Tống Thanh Huy lừa gạt, tuy rằng cô nhóc này dỗ người số một, thế nhưng dù sao cũng là con gái nông thôn, Vương Thúy Phân cũng không dám bảo đảm nhất định có thể gả cô vào trong huyện. Loại người thành phố tới từ thủ đô như Tiểu Tống lại càng không dám nghĩ đến, mà đề phòng cô nhóc này thấy Tiểu Tống ra tay hào phóng lại như thấy thịt xương, lại giống như trước đòi đồ tốt, bởi vậy mới vừa tới gần gục mặt hỏi.
"Đứng ở chỗ này làm gì, không biết xếp hàng giúp bọn mẹ sớm một chút?"
Diệp Thư Hoa bị hỏi mà bối rối, theo bản năng nhìn Tống Thanh Huy: "Đúng vậy, sao con không nghĩ tới có thể xếp hàng trước."
Tống Thanh Huy bị cô nhìn không khỏi có chút chột dạ, sờ mũi, vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra phụ họa: "Tôi c*̃ng không nghĩ tới, vẫn là thím Diệp nghĩ sâu xa."
"Là Tiểu Muội không nhạy bén, sao có thể trách cháu chứ." Vương Thúy Phân nở nụ cười hòa ái với Tống Thanh Huy, quay đầu lại lườm Diệp Thư Hoa, giây lát thành mặt mẹ kế, chỉ tiếc mài sắt không thành thép hỏi.
"Vậy con tới đây lâu đã làm được gì?"
Diệp Thư Hoa thành thật trả lời: "Xem trò vui, nói chuyện phiếm."
"Nói chuyện gì?"
"Chỉ là cảm ơn anh Tống lần trước tặng kẹo sữa cho con, ăn rất ngon."
Thuận tiện quan tâm trong túi đồ lần trước gia đình anh Tống đưa tới có gì, với lần sau đưa quà tết đến lúc nào. Có điều cũng không thể nói lời này cho mẹ biết, Diệp Thư Hoa thỉnh thoảng vẫn có chút ý thức nguy cơ.
Vương Thúy Phân nghi ngờ hỏi: "Còn gì nữa không?"
Diệp Thư Hoa lắc đầu, ngoan ngoãn mỉm cười.
Mặc dù con gái út không hiểu chuyện, có lúc thông minh quá mức, có lúc lại ngốc nghếch, nhưng ở trong lòng đồng chí Vương Thúy Phân, cô nhóc này nghe lời bà ấy nhất, chưa bao giờ nói dối lừa bà ấy, có thể nói là toàn tâm toàn ý tín nhiệm bà ấy. Trong năm đứa con thì đứa nhỏ nhất thân với bà ấy nhất, mỗi khi Vương Thúy Phân tới đều cảm thấy hết sức tự hào.
Vì thế thấy Diệp Thư Hoa phủ nhận, Vương Thúy Phân cũng dễ dàng tin, bà ấy vốn cũng chỉ lo lắng cô nhóc này lừa gạt đồ của Tiểu Tống, hiện tại không thấy bọn họ nói gì, vậy nếu không có, bà ấy đương nhiên yên tâm, giơ tay vỗ đầu con gái út.
Cửa ải này coi như nhẹ nhàng bỏ qua.
Tống Thanh Huy thu hết quá trình Diệp Tiểu Muội chỉ nói một nửa, lừa dối qua ải trước mặt thím Diệp khôn khéo vào mắt, cúi đầu che đậy ý cười nơi đáy mắt. Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, lại mở ra một cái nhìn mới, Tống Thanh Huy c*̃ng không đứng ở chỗ này, cười hỏi thăm một chút: "Thím Diệp, bạn cháu ở phía trước, cháu đi trước đây."
DTV
Vẻ mặt Vương Thúy Phân tươi cười gật đầu, ở trước mặt Tiểu Muội, dù sao cũng không thể nói lời mời ra khỏi miệng, sợ cô lại làm nổi lên ý tưởng gì.
Ngược lại cha đứa nhỏ ở đây, luôn có cơ hội nói với Tiểu Tống.
Tống Thanh Huy đi rồi, Vương Thúy Phân c*̃ng chuẩn bị lôi Diệp Thư Hoa đi, hơn nữa chỉ cần một câu nói: "Mẹ qua đó xếp hàng lấy thịt, con tới không?"
"Tới!" Rốt cục đợi được cảnh vui, Diệp Thư Hoa quả thực nhiệt huyết sôi trào, hoàn toàn ném anh Tống còn chưa đi xa ra sau đầu, kéo cánh tay mẹ cô hứng thú bừng bừng đi vào trong đám người, đi mấy bước lại phát hiện cái thau "có càn khôn khác" trong tay mẹ cô, lập tức càng kích động.
"Mẹ, sao mẹ lấy hai cái thau, phân nhiều thịt như vậy sao?"
"Nghĩ hay lắm." Vương Thúy Phân liếc cô, cười nói: "Một cái thau khác chỉ dùng để đựng tiết heo."
"Tiết heo?" Diệp Thư Hoa hẹn bạn ăn lẩu, thỉnh thoảng cũng sẽ gọi tiết heo tiết vịt, vì thế nghe mẹ cô nói như vậy ngược lại cũng không tính quá thất vọng, mà l.i.ế.m môi.
"Tiết heo không thể giữ lại ăn tết nhỉ?"
"Đúng vậy, tiết heo không giữ được mấy ngày, không ăn cũng hỏng." Vương Thúy Phân ngẫm lại còn có chút đau lòng.
Diệp Thư Hoa thì hoàn toàn trở nên hưng phấn, trong đầu điên cuồng nghĩ đủ loại món nấu bằng heo, không có điều kiện ăn lẩu, vẫn có thể ăn Mao Huyết Vượng, à không, nhà bọn họ không có xách bò, vậy thì làm tiết, thơm cay ngon miệng, vẫn ngon lành khiến người ta nuốt nước miếng.
Khi Diệp Thư Hoa đang tưởng tượng, nhà bọn họ cũng đã lấy xong thịt và tiết heo, tiết heo và thịt heo đều rất có sức nặng, không ai dám giao cho Diệp Thư Hoa bưng. Vương Thúy Phân bèn bảo Lâm Hồng Mai giao Tiểu Mập Mạp cho Diệp Thư Hoa, mẹ chồng nàng dâu bọn họ phụ trách vận chuyển đồ về nhà.
Tiểu Mập Mạp vừa thấy lồ|\|g n.g.ự.c cô út đã trở cực kỳ dính người, mặt Tiểu Mập Mạp chủ động kề sát gò má Diệp Thư Hoa vừa cọ vừa tỏ ra dễ thương.
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ ChếtTác giả: Thanh Việt Lưu CaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa thu năm 1974, Diệp Thư Hoa cột hai bím tóc vừa đen vừa cao, đứng ở căn tin vì dân phục vụ. Ở thời không này, gần như không ai sẽ cố gọi tên thật của cô, mọi người đều thân thiết gọi cô là "Tiểu Muội". Ví dụ như lúc này, mấy chàng trai ỷ vào tốc độ mau, chạy tới căn tin nhanh hơn đại đội một bước, cứ ở cửa ồn ào nháy mắt với cô: "Tiểu Muội, hôm nay ăn cái gì?"Vừa mới dứt lời, "Diệp Tiểu Muội" còn chưa phản ứng, mấy chàng trai giống như bọn họ nói chuyện gì rất vui, đều phía sau liên tục cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng, trên mặt đen gầy mang theo tinh thần phấn chấn của thanh xuân, dáng vẻ vô ưu vô lự, còn chưa để cuộc sống cuộc sống đè cong thắt lưng. Diệp Thư Hoa rất muốn thở dài, bọn họ cứ tán tỉnh như vậy, chờ ế cả đời đi. Cho dù là em gái Diệp trước kia ở đây có lẽ cũng không thèm quan tâm bọn họ, cô chỉ biết quệt miệng quay đầu gọi mẹ cô - đồng chí Vương Thúy Phân, sau đó đồng chí Vương giống như gà mái bảo vệ gà con lao tới đuổi đám thanh niên đi; nếu là Diệp Thư Hoa… Ngược lại bà ấy không sợ con gái út bị Tống Thanh Huy lừa gạt, tuy rằng cô nhóc này dỗ người số một, thế nhưng dù sao cũng là con gái nông thôn, Vương Thúy Phân cũng không dám bảo đảm nhất định có thể gả cô vào trong huyện. Loại người thành phố tới từ thủ đô như Tiểu Tống lại càng không dám nghĩ đến, mà đề phòng cô nhóc này thấy Tiểu Tống ra tay hào phóng lại như thấy thịt xương, lại giống như trước đòi đồ tốt, bởi vậy mới vừa tới gần gục mặt hỏi."Đứng ở chỗ này làm gì, không biết xếp hàng giúp bọn mẹ sớm một chút?"Diệp Thư Hoa bị hỏi mà bối rối, theo bản năng nhìn Tống Thanh Huy: "Đúng vậy, sao con không nghĩ tới có thể xếp hàng trước."Tống Thanh Huy bị cô nhìn không khỏi có chút chột dạ, sờ mũi, vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra phụ họa: "Tôi c*̃ng không nghĩ tới, vẫn là thím Diệp nghĩ sâu xa.""Là Tiểu Muội không nhạy bén, sao có thể trách cháu chứ." Vương Thúy Phân nở nụ cười hòa ái với Tống Thanh Huy, quay đầu lại lườm Diệp Thư Hoa, giây lát thành mặt mẹ kế, chỉ tiếc mài sắt không thành thép hỏi."Vậy con tới đây lâu đã làm được gì?"Diệp Thư Hoa thành thật trả lời: "Xem trò vui, nói chuyện phiếm.""Nói chuyện gì?""Chỉ là cảm ơn anh Tống lần trước tặng kẹo sữa cho con, ăn rất ngon."Thuận tiện quan tâm trong túi đồ lần trước gia đình anh Tống đưa tới có gì, với lần sau đưa quà tết đến lúc nào. Có điều cũng không thể nói lời này cho mẹ biết, Diệp Thư Hoa thỉnh thoảng vẫn có chút ý thức nguy cơ.Vương Thúy Phân nghi ngờ hỏi: "Còn gì nữa không?"Diệp Thư Hoa lắc đầu, ngoan ngoãn mỉm cười.Mặc dù con gái út không hiểu chuyện, có lúc thông minh quá mức, có lúc lại ngốc nghếch, nhưng ở trong lòng đồng chí Vương Thúy Phân, cô nhóc này nghe lời bà ấy nhất, chưa bao giờ nói dối lừa bà ấy, có thể nói là toàn tâm toàn ý tín nhiệm bà ấy. Trong năm đứa con thì đứa nhỏ nhất thân với bà ấy nhất, mỗi khi Vương Thúy Phân tới đều cảm thấy hết sức tự hào.Vì thế thấy Diệp Thư Hoa phủ nhận, Vương Thúy Phân cũng dễ dàng tin, bà ấy vốn cũng chỉ lo lắng cô nhóc này lừa gạt đồ của Tiểu Tống, hiện tại không thấy bọn họ nói gì, vậy nếu không có, bà ấy đương nhiên yên tâm, giơ tay vỗ đầu con gái út.Cửa ải này coi như nhẹ nhàng bỏ qua.Tống Thanh Huy thu hết quá trình Diệp Tiểu Muội chỉ nói một nửa, lừa dối qua ải trước mặt thím Diệp khôn khéo vào mắt, cúi đầu che đậy ý cười nơi đáy mắt. Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, lại mở ra một cái nhìn mới, Tống Thanh Huy c*̃ng không đứng ở chỗ này, cười hỏi thăm một chút: "Thím Diệp, bạn cháu ở phía trước, cháu đi trước đây."DTVVẻ mặt Vương Thúy Phân tươi cười gật đầu, ở trước mặt Tiểu Muội, dù sao cũng không thể nói lời mời ra khỏi miệng, sợ cô lại làm nổi lên ý tưởng gì.Ngược lại cha đứa nhỏ ở đây, luôn có cơ hội nói với Tiểu Tống.Tống Thanh Huy đi rồi, Vương Thúy Phân c*̃ng chuẩn bị lôi Diệp Thư Hoa đi, hơn nữa chỉ cần một câu nói: "Mẹ qua đó xếp hàng lấy thịt, con tới không?""Tới!" Rốt cục đợi được cảnh vui, Diệp Thư Hoa quả thực nhiệt huyết sôi trào, hoàn toàn ném anh Tống còn chưa đi xa ra sau đầu, kéo cánh tay mẹ cô hứng thú bừng bừng đi vào trong đám người, đi mấy bước lại phát hiện cái thau "có càn khôn khác" trong tay mẹ cô, lập tức càng kích động."Mẹ, sao mẹ lấy hai cái thau, phân nhiều thịt như vậy sao?""Nghĩ hay lắm." Vương Thúy Phân liếc cô, cười nói: "Một cái thau khác chỉ dùng để đựng tiết heo.""Tiết heo?" Diệp Thư Hoa hẹn bạn ăn lẩu, thỉnh thoảng cũng sẽ gọi tiết heo tiết vịt, vì thế nghe mẹ cô nói như vậy ngược lại cũng không tính quá thất vọng, mà l.i.ế.m môi."Tiết heo không thể giữ lại ăn tết nhỉ?""Đúng vậy, tiết heo không giữ được mấy ngày, không ăn cũng hỏng." Vương Thúy Phân ngẫm lại còn có chút đau lòng.Diệp Thư Hoa thì hoàn toàn trở nên hưng phấn, trong đầu điên cuồng nghĩ đủ loại món nấu bằng heo, không có điều kiện ăn lẩu, vẫn có thể ăn Mao Huyết Vượng, à không, nhà bọn họ không có xách bò, vậy thì làm tiết, thơm cay ngon miệng, vẫn ngon lành khiến người ta nuốt nước miếng.Khi Diệp Thư Hoa đang tưởng tượng, nhà bọn họ cũng đã lấy xong thịt và tiết heo, tiết heo và thịt heo đều rất có sức nặng, không ai dám giao cho Diệp Thư Hoa bưng. Vương Thúy Phân bèn bảo Lâm Hồng Mai giao Tiểu Mập Mạp cho Diệp Thư Hoa, mẹ chồng nàng dâu bọn họ phụ trách vận chuyển đồ về nhà.Tiểu Mập Mạp vừa thấy lồ|\|g n.g.ự.c cô út đã trở cực kỳ dính người, mặt Tiểu Mập Mạp chủ động kề sát gò má Diệp Thư Hoa vừa cọ vừa tỏ ra dễ thương.