Mùa thu năm 1974, Diệp Thư Hoa cột hai bím tóc vừa đen vừa cao, đứng ở căn tin vì dân phục vụ. Ở thời không này, gần như không ai sẽ cố gọi tên thật của cô, mọi người đều thân thiết gọi cô là "Tiểu Muội". Ví dụ như lúc này, mấy chàng trai ỷ vào tốc độ mau, chạy tới căn tin nhanh hơn đại đội một bước, cứ ở cửa ồn ào nháy mắt với cô: "Tiểu Muội, hôm nay ăn cái gì?"Vừa mới dứt lời, "Diệp Tiểu Muội" còn chưa phản ứng, mấy chàng trai giống như bọn họ nói chuyện gì rất vui, đều phía sau liên tục cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng, trên mặt đen gầy mang theo tinh thần phấn chấn của thanh xuân, dáng vẻ vô ưu vô lự, còn chưa để cuộc sống cuộc sống đè cong thắt lưng. Diệp Thư Hoa rất muốn thở dài, bọn họ cứ tán tỉnh như vậy, chờ ế cả đời đi. Cho dù là em gái Diệp trước kia ở đây có lẽ cũng không thèm quan tâm bọn họ, cô chỉ biết quệt miệng quay đầu gọi mẹ cô - đồng chí Vương Thúy Phân, sau đó đồng chí Vương giống như gà mái bảo vệ gà con lao tới đuổi đám thanh niên đi; nếu là Diệp Thư Hoa…

Chương 132: Chương 132

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ ChếtTác giả: Thanh Việt Lưu CaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa thu năm 1974, Diệp Thư Hoa cột hai bím tóc vừa đen vừa cao, đứng ở căn tin vì dân phục vụ. Ở thời không này, gần như không ai sẽ cố gọi tên thật của cô, mọi người đều thân thiết gọi cô là "Tiểu Muội". Ví dụ như lúc này, mấy chàng trai ỷ vào tốc độ mau, chạy tới căn tin nhanh hơn đại đội một bước, cứ ở cửa ồn ào nháy mắt với cô: "Tiểu Muội, hôm nay ăn cái gì?"Vừa mới dứt lời, "Diệp Tiểu Muội" còn chưa phản ứng, mấy chàng trai giống như bọn họ nói chuyện gì rất vui, đều phía sau liên tục cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng, trên mặt đen gầy mang theo tinh thần phấn chấn của thanh xuân, dáng vẻ vô ưu vô lự, còn chưa để cuộc sống cuộc sống đè cong thắt lưng. Diệp Thư Hoa rất muốn thở dài, bọn họ cứ tán tỉnh như vậy, chờ ế cả đời đi. Cho dù là em gái Diệp trước kia ở đây có lẽ cũng không thèm quan tâm bọn họ, cô chỉ biết quệt miệng quay đầu gọi mẹ cô - đồng chí Vương Thúy Phân, sau đó đồng chí Vương giống như gà mái bảo vệ gà con lao tới đuổi đám thanh niên đi; nếu là Diệp Thư Hoa… Năm nay Diệp Tú Hồng mới lấy chồng, thanh niên trí thức Tống đã tham gia đội sản xuất nông thôn ở chỗ bọn họ hai ba năm, vì thế Diệp Tú Hồng ở nhà mẹ đẻ c*̃ng không ít lần nghe các bác gái thảo luận về thịt hộp của thanh niên trí thức Tống. Thế nhưng mọi người cũng chỉ nói cho vui, chưa từng thấy ước ao đố kỵ đến thật lòng thật dạ như Diệp Tiểu Muội. Diệp Tú Hồng bỗng chốc dở khóc dở cười, nhưng biết trạng thái này của em họ chỉ có thể vuốt lông, cô ta an ủi: "Chính em nói rồi, đó là gói hàng gửi cho thanh niên trí thức Tống, tuy rằng thanh niên trí thức Tống trẻ tuổi, cũng không phải thằng nhóc vắt mũi chưa sạch không kìm nén được, còn chưa tới tết, sao cậu ta có thể ăn thịt hộp ở nhà mỗi ngày?"Diệp Thư Hoa lập tức sáng mắt lên, ý thức được mình quan tâm quá ắt loạn, anh Tống hẳn là giống như chị họ nói, là một người đàn ông chín chắn thận trọng, anh nhất định sẽ ngoan ngoãn tích trữ đồ.Cứ như vậy, lấy hàng sớm hay muộn cũng giống nhau, cũng không ảnh hưởng cô cua được anh Tống trước năm mới.Diệp Tiểu Muội lại đầy m.á.u sống lại, cả người đều tràn đầy nhiệt tình, hơn nữa bởi vì bây giờ nhìn thấy hàng tết, đưa tay là có thể chạm tới, lúc này ý chí chiến đầu của Diệp Thư Hoa dồi dào trước nay chưa từng có, hận không thể một bước đến dạ dày, ôi nhổ nước bọt, là một bước đến chỗ.Mà Diệp Tú Hồng thấy em họ dễ khuyên bảo như vậy, c*̃ng rất vui vẻ cười nói: "Tiểu Muội, em cũng đừng ước ao thịt hộp của thanh niên trí thức Tống nữa, cứ nhổ kiều mạch đi, trở về xào trứng gà, ăn còn ngon hơn ăn thịt!"Hai mắt Diệp Thư Hoa sáng lên quay đầu lại hỏi: "Có thật không?"DTVDiệp Tú Hồng gật đầu, đồng thời nhắc nhở: "Hàng năm vào thời tiết này mới có, bỏ qua thì phải chờ thêm một năm nữa, em phải nhổ nhiều chút."Trước đó lúc đồng chí Vương Thúy Phân nói như vậy, Diệp Thư Hoa chỉ tưởng mẹ cô muốn làm mình lay động, thế nhưng đến Diệp Tú Hồng cũng nói như vậy, cô lập tức tin hơn một nửa, chị họ cũng không thể đối chiếu lời khai cùng với mẹ cô.Diệp Tiểu Muội chưa bao giờ ăn, dù cho trong lòng gấp gáp với thịt hộp của Tống Thanh Huy, cũng không thể bỏ qua món ngon một năm chỉ có thể ăn mấy ngày, cho nên cô rất dễ dàng gật đầu, tăng nhanh tốc độ mạnh mẽ đào kiều mạch.Diệp Tú Hồng thấy thế c*̃ng cúi đầu chăm chú đào, nhà mẹ cô ta cũng là một gia đình lớn, không hề ít người hơn nhà chú út, nếu cô ta không đào nhiều chút về c*̃ng chỉ ăn được hai ngày.Hai chị em đều vùi đầu làm việc, Diệp Thư Hoa làm hai việc cùng một lúc, nhanh chóng đào, còn không quên tiếp tục suy nghĩ vấn đề trước đó, cô nghĩ một cách bắt được anh Tống trong một lần.Bây giờ vấn đề không phải sức hút của cô không đủ, cũng không phải anh Tống khó cua cỡ nào, mà là bọn họ ở chung một đại đội nhưng giống như cách chân trời góc biển. Thường mười ngày nửa tháng mới thấy mặt một lần, lại không có điện thoại mạng internet, cô có năng lực đi nữa cũng không thể dùng ý niệm theo đuổi nam thần.Cho nên nhiệm vụ cấp bách bây giờ là phải tạo cơ hội gặp nhau cho bọn họ.Nên làm sao không để cho người ta chú ý lại gần bên anh Tống đây? Diệp Thư Hoa cố gắng suy nghĩ, đáng tiếc mãi cho đến mặt trời xuống núi, cô cũng không nghĩ ra được nửa kế hoạch có thể thực hiện được, chị họ đã nhấc rổ lên gọi cô: "Tiểu Muội, trời sắp tối rồi, người khác đều về nhà rồi, chúng ta cũng trở về đi."Không nghĩ ra được thì tạm thời đừng suy nghĩ, không cần thiết làm khó dễ chính mình. Thái độ của Diệp Thư Hoa rất tốt, vỗ tay đứng lên, nhìn một rổ tràn đầy kiều mạch của chị họ, nhìn lại rổ mình một chút, không đầy bằng chị họ, nhưng rất nhiều. Diệp Tiểu Muội kiêu ngạo ưỡn ngực, cầm cái rổ nặng: "Đủ rồi đủ rồi, trở về thôi."Hai chị em lại có nói có cười về nhà.Vận may của cô gái nỗ lực cũng sẽ không quá kém, tuy rằng Diệp Thư Hoa nghĩ cách tự tạo cơ hội, rất nhanh lại phát hiện cơ hội ở khắp mọi nơi, trên đường về nhà, cô lại không hẹn mà gặp anh Tống đang cầm hộp cơm.Không thể buông tha, Diệp Tiểu Muội còn cách vài bước mà đã hưng phấn vẫy tay: "Anh Tống!"Tống Thanh Huy nghe tiếng quay đầu lại, hơi kinh ngạc: "Tiểu Muội, bây giờ cô mới về à?""Đúng vậy, rất trễ hả?" Hai tay Diệp Thư Hoa nâng cái giỏ rau nặng, bước nhanh đuổi theo anh Tống."Tôi thấy những người đào kiều mạch khác đã sớm trở về, tưởng cô đi cùng các cô ấy." Tống Thanh Huy tính tình tốt giải thích."Chị họ cô đâu?""Em cũng không đi chung với các cô ấy, đương nhiên về nhà c*̃ng trễ hơn các cô ấy. Chị Tú Hồng phải về nhà chị ấy, chúng em tách nhau ở nửa đường." Đang nói chuyện, Diệp Thư Hoa rốt cục đuổi kịp Tống Thanh Huy, cười híp mắt nhìn hộp cơm trong tay anh hỏi."Không phải anh Tống đã nói muốn trả hộp cơm từ lâu rồi à, sao đến tận bây giờ thế?"Tống Thanh Huy lắc đầu cười nói: "Gặp phải chút chuyện lại làm trễ nải, nếu không thì cô thuận tiện trả lại đi?"

Năm nay Diệp Tú Hồng mới lấy chồng, thanh niên trí thức Tống đã tham gia đội sản xuất nông thôn ở chỗ bọn họ hai ba năm, vì thế Diệp Tú Hồng ở nhà mẹ đẻ c*̃ng không ít lần nghe các bác gái thảo luận về thịt hộp của thanh niên trí thức Tống. Thế nhưng mọi người cũng chỉ nói cho vui, chưa từng thấy ước ao đố kỵ đến thật lòng thật dạ như Diệp Tiểu Muội. Diệp Tú Hồng bỗng chốc dở khóc dở cười, nhưng biết trạng thái này của em họ chỉ có thể vuốt lông, cô ta an ủi: "Chính em nói rồi, đó là gói hàng gửi cho thanh niên trí thức Tống, tuy rằng thanh niên trí thức Tống trẻ tuổi, cũng không phải thằng nhóc vắt mũi chưa sạch không kìm nén được, còn chưa tới tết, sao cậu ta có thể ăn thịt hộp ở nhà mỗi ngày?"

Diệp Thư Hoa lập tức sáng mắt lên, ý thức được mình quan tâm quá ắt loạn, anh Tống hẳn là giống như chị họ nói, là một người đàn ông chín chắn thận trọng, anh nhất định sẽ ngoan ngoãn tích trữ đồ.

Cứ như vậy, lấy hàng sớm hay muộn cũng giống nhau, cũng không ảnh hưởng cô cua được anh Tống trước năm mới.

Diệp Tiểu Muội lại đầy m.á.u sống lại, cả người đều tràn đầy nhiệt tình, hơn nữa bởi vì bây giờ nhìn thấy hàng tết, đưa tay là có thể chạm tới, lúc này ý chí chiến đầu của Diệp Thư Hoa dồi dào trước nay chưa từng có, hận không thể một bước đến dạ dày, ôi nhổ nước bọt, là một bước đến chỗ.

Mà Diệp Tú Hồng thấy em họ dễ khuyên bảo như vậy, c*̃ng rất vui vẻ cười nói: "Tiểu Muội, em cũng đừng ước ao thịt hộp của thanh niên trí thức Tống nữa, cứ nhổ kiều mạch đi, trở về xào trứng gà, ăn còn ngon hơn ăn thịt!"

Hai mắt Diệp Thư Hoa sáng lên quay đầu lại hỏi: "Có thật không?"

DTV

Diệp Tú Hồng gật đầu, đồng thời nhắc nhở: "Hàng năm vào thời tiết này mới có, bỏ qua thì phải chờ thêm một năm nữa, em phải nhổ nhiều chút."

Trước đó lúc đồng chí Vương Thúy Phân nói như vậy, Diệp Thư Hoa chỉ tưởng mẹ cô muốn làm mình lay động, thế nhưng đến Diệp Tú Hồng cũng nói như vậy, cô lập tức tin hơn một nửa, chị họ cũng không thể đối chiếu lời khai cùng với mẹ cô.

Diệp Tiểu Muội chưa bao giờ ăn, dù cho trong lòng gấp gáp với thịt hộp của Tống Thanh Huy, cũng không thể bỏ qua món ngon một năm chỉ có thể ăn mấy ngày, cho nên cô rất dễ dàng gật đầu, tăng nhanh tốc độ mạnh mẽ đào kiều mạch.

Diệp Tú Hồng thấy thế c*̃ng cúi đầu chăm chú đào, nhà mẹ cô ta cũng là một gia đình lớn, không hề ít người hơn nhà chú út, nếu cô ta không đào nhiều chút về c*̃ng chỉ ăn được hai ngày.

Hai chị em đều vùi đầu làm việc, Diệp Thư Hoa làm hai việc cùng một lúc, nhanh chóng đào, còn không quên tiếp tục suy nghĩ vấn đề trước đó, cô nghĩ một cách bắt được anh Tống trong một lần.

Bây giờ vấn đề không phải sức hút của cô không đủ, cũng không phải anh Tống khó cua cỡ nào, mà là bọn họ ở chung một đại đội nhưng giống như cách chân trời góc biển. Thường mười ngày nửa tháng mới thấy mặt một lần, lại không có điện thoại mạng internet, cô có năng lực đi nữa cũng không thể dùng ý niệm theo đuổi nam thần.

Cho nên nhiệm vụ cấp bách bây giờ là phải tạo cơ hội gặp nhau cho bọn họ.

Nên làm sao không để cho người ta chú ý lại gần bên anh Tống đây? Diệp Thư Hoa cố gắng suy nghĩ, đáng tiếc mãi cho đến mặt trời xuống núi, cô cũng không nghĩ ra được nửa kế hoạch có thể thực hiện được, chị họ đã nhấc rổ lên gọi cô: "Tiểu Muội, trời sắp tối rồi, người khác đều về nhà rồi, chúng ta cũng trở về đi."

Không nghĩ ra được thì tạm thời đừng suy nghĩ, không cần thiết làm khó dễ chính mình. Thái độ của Diệp Thư Hoa rất tốt, vỗ tay đứng lên, nhìn một rổ tràn đầy kiều mạch của chị họ, nhìn lại rổ mình một chút, không đầy bằng chị họ, nhưng rất nhiều. Diệp Tiểu Muội kiêu ngạo ưỡn ngực, cầm cái rổ nặng: "Đủ rồi đủ rồi, trở về thôi."

Hai chị em lại có nói có cười về nhà.

Vận may của cô gái nỗ lực cũng sẽ không quá kém, tuy rằng Diệp Thư Hoa nghĩ cách tự tạo cơ hội, rất nhanh lại phát hiện cơ hội ở khắp mọi nơi, trên đường về nhà, cô lại không hẹn mà gặp anh Tống đang cầm hộp cơm.

Không thể buông tha, Diệp Tiểu Muội còn cách vài bước mà đã hưng phấn vẫy tay: "Anh Tống!"

Tống Thanh Huy nghe tiếng quay đầu lại, hơi kinh ngạc: "Tiểu Muội, bây giờ cô mới về à?"

"Đúng vậy, rất trễ hả?" Hai tay Diệp Thư Hoa nâng cái giỏ rau nặng, bước nhanh đuổi theo anh Tống.

"Tôi thấy những người đào kiều mạch khác đã sớm trở về, tưởng cô đi cùng các cô ấy." Tống Thanh Huy tính tình tốt giải thích.

"Chị họ cô đâu?"

"Em cũng không đi chung với các cô ấy, đương nhiên về nhà c*̃ng trễ hơn các cô ấy. Chị Tú Hồng phải về nhà chị ấy, chúng em tách nhau ở nửa đường." Đang nói chuyện, Diệp Thư Hoa rốt cục đuổi kịp Tống Thanh Huy, cười híp mắt nhìn hộp cơm trong tay anh hỏi.

"Không phải anh Tống đã nói muốn trả hộp cơm từ lâu rồi à, sao đến tận bây giờ thế?"

Tống Thanh Huy lắc đầu cười nói: "Gặp phải chút chuyện lại làm trễ nải, nếu không thì cô thuận tiện trả lại đi?"

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ ChếtTác giả: Thanh Việt Lưu CaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa thu năm 1974, Diệp Thư Hoa cột hai bím tóc vừa đen vừa cao, đứng ở căn tin vì dân phục vụ. Ở thời không này, gần như không ai sẽ cố gọi tên thật của cô, mọi người đều thân thiết gọi cô là "Tiểu Muội". Ví dụ như lúc này, mấy chàng trai ỷ vào tốc độ mau, chạy tới căn tin nhanh hơn đại đội một bước, cứ ở cửa ồn ào nháy mắt với cô: "Tiểu Muội, hôm nay ăn cái gì?"Vừa mới dứt lời, "Diệp Tiểu Muội" còn chưa phản ứng, mấy chàng trai giống như bọn họ nói chuyện gì rất vui, đều phía sau liên tục cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng, trên mặt đen gầy mang theo tinh thần phấn chấn của thanh xuân, dáng vẻ vô ưu vô lự, còn chưa để cuộc sống cuộc sống đè cong thắt lưng. Diệp Thư Hoa rất muốn thở dài, bọn họ cứ tán tỉnh như vậy, chờ ế cả đời đi. Cho dù là em gái Diệp trước kia ở đây có lẽ cũng không thèm quan tâm bọn họ, cô chỉ biết quệt miệng quay đầu gọi mẹ cô - đồng chí Vương Thúy Phân, sau đó đồng chí Vương giống như gà mái bảo vệ gà con lao tới đuổi đám thanh niên đi; nếu là Diệp Thư Hoa… Năm nay Diệp Tú Hồng mới lấy chồng, thanh niên trí thức Tống đã tham gia đội sản xuất nông thôn ở chỗ bọn họ hai ba năm, vì thế Diệp Tú Hồng ở nhà mẹ đẻ c*̃ng không ít lần nghe các bác gái thảo luận về thịt hộp của thanh niên trí thức Tống. Thế nhưng mọi người cũng chỉ nói cho vui, chưa từng thấy ước ao đố kỵ đến thật lòng thật dạ như Diệp Tiểu Muội. Diệp Tú Hồng bỗng chốc dở khóc dở cười, nhưng biết trạng thái này của em họ chỉ có thể vuốt lông, cô ta an ủi: "Chính em nói rồi, đó là gói hàng gửi cho thanh niên trí thức Tống, tuy rằng thanh niên trí thức Tống trẻ tuổi, cũng không phải thằng nhóc vắt mũi chưa sạch không kìm nén được, còn chưa tới tết, sao cậu ta có thể ăn thịt hộp ở nhà mỗi ngày?"Diệp Thư Hoa lập tức sáng mắt lên, ý thức được mình quan tâm quá ắt loạn, anh Tống hẳn là giống như chị họ nói, là một người đàn ông chín chắn thận trọng, anh nhất định sẽ ngoan ngoãn tích trữ đồ.Cứ như vậy, lấy hàng sớm hay muộn cũng giống nhau, cũng không ảnh hưởng cô cua được anh Tống trước năm mới.Diệp Tiểu Muội lại đầy m.á.u sống lại, cả người đều tràn đầy nhiệt tình, hơn nữa bởi vì bây giờ nhìn thấy hàng tết, đưa tay là có thể chạm tới, lúc này ý chí chiến đầu của Diệp Thư Hoa dồi dào trước nay chưa từng có, hận không thể một bước đến dạ dày, ôi nhổ nước bọt, là một bước đến chỗ.Mà Diệp Tú Hồng thấy em họ dễ khuyên bảo như vậy, c*̃ng rất vui vẻ cười nói: "Tiểu Muội, em cũng đừng ước ao thịt hộp của thanh niên trí thức Tống nữa, cứ nhổ kiều mạch đi, trở về xào trứng gà, ăn còn ngon hơn ăn thịt!"Hai mắt Diệp Thư Hoa sáng lên quay đầu lại hỏi: "Có thật không?"DTVDiệp Tú Hồng gật đầu, đồng thời nhắc nhở: "Hàng năm vào thời tiết này mới có, bỏ qua thì phải chờ thêm một năm nữa, em phải nhổ nhiều chút."Trước đó lúc đồng chí Vương Thúy Phân nói như vậy, Diệp Thư Hoa chỉ tưởng mẹ cô muốn làm mình lay động, thế nhưng đến Diệp Tú Hồng cũng nói như vậy, cô lập tức tin hơn một nửa, chị họ cũng không thể đối chiếu lời khai cùng với mẹ cô.Diệp Tiểu Muội chưa bao giờ ăn, dù cho trong lòng gấp gáp với thịt hộp của Tống Thanh Huy, cũng không thể bỏ qua món ngon một năm chỉ có thể ăn mấy ngày, cho nên cô rất dễ dàng gật đầu, tăng nhanh tốc độ mạnh mẽ đào kiều mạch.Diệp Tú Hồng thấy thế c*̃ng cúi đầu chăm chú đào, nhà mẹ cô ta cũng là một gia đình lớn, không hề ít người hơn nhà chú út, nếu cô ta không đào nhiều chút về c*̃ng chỉ ăn được hai ngày.Hai chị em đều vùi đầu làm việc, Diệp Thư Hoa làm hai việc cùng một lúc, nhanh chóng đào, còn không quên tiếp tục suy nghĩ vấn đề trước đó, cô nghĩ một cách bắt được anh Tống trong một lần.Bây giờ vấn đề không phải sức hút của cô không đủ, cũng không phải anh Tống khó cua cỡ nào, mà là bọn họ ở chung một đại đội nhưng giống như cách chân trời góc biển. Thường mười ngày nửa tháng mới thấy mặt một lần, lại không có điện thoại mạng internet, cô có năng lực đi nữa cũng không thể dùng ý niệm theo đuổi nam thần.Cho nên nhiệm vụ cấp bách bây giờ là phải tạo cơ hội gặp nhau cho bọn họ.Nên làm sao không để cho người ta chú ý lại gần bên anh Tống đây? Diệp Thư Hoa cố gắng suy nghĩ, đáng tiếc mãi cho đến mặt trời xuống núi, cô cũng không nghĩ ra được nửa kế hoạch có thể thực hiện được, chị họ đã nhấc rổ lên gọi cô: "Tiểu Muội, trời sắp tối rồi, người khác đều về nhà rồi, chúng ta cũng trở về đi."Không nghĩ ra được thì tạm thời đừng suy nghĩ, không cần thiết làm khó dễ chính mình. Thái độ của Diệp Thư Hoa rất tốt, vỗ tay đứng lên, nhìn một rổ tràn đầy kiều mạch của chị họ, nhìn lại rổ mình một chút, không đầy bằng chị họ, nhưng rất nhiều. Diệp Tiểu Muội kiêu ngạo ưỡn ngực, cầm cái rổ nặng: "Đủ rồi đủ rồi, trở về thôi."Hai chị em lại có nói có cười về nhà.Vận may của cô gái nỗ lực cũng sẽ không quá kém, tuy rằng Diệp Thư Hoa nghĩ cách tự tạo cơ hội, rất nhanh lại phát hiện cơ hội ở khắp mọi nơi, trên đường về nhà, cô lại không hẹn mà gặp anh Tống đang cầm hộp cơm.Không thể buông tha, Diệp Tiểu Muội còn cách vài bước mà đã hưng phấn vẫy tay: "Anh Tống!"Tống Thanh Huy nghe tiếng quay đầu lại, hơi kinh ngạc: "Tiểu Muội, bây giờ cô mới về à?""Đúng vậy, rất trễ hả?" Hai tay Diệp Thư Hoa nâng cái giỏ rau nặng, bước nhanh đuổi theo anh Tống."Tôi thấy những người đào kiều mạch khác đã sớm trở về, tưởng cô đi cùng các cô ấy." Tống Thanh Huy tính tình tốt giải thích."Chị họ cô đâu?""Em cũng không đi chung với các cô ấy, đương nhiên về nhà c*̃ng trễ hơn các cô ấy. Chị Tú Hồng phải về nhà chị ấy, chúng em tách nhau ở nửa đường." Đang nói chuyện, Diệp Thư Hoa rốt cục đuổi kịp Tống Thanh Huy, cười híp mắt nhìn hộp cơm trong tay anh hỏi."Không phải anh Tống đã nói muốn trả hộp cơm từ lâu rồi à, sao đến tận bây giờ thế?"Tống Thanh Huy lắc đầu cười nói: "Gặp phải chút chuyện lại làm trễ nải, nếu không thì cô thuận tiện trả lại đi?"

Chương 132: Chương 132