Mùa thu năm 1974, Diệp Thư Hoa cột hai bím tóc vừa đen vừa cao, đứng ở căn tin vì dân phục vụ. Ở thời không này, gần như không ai sẽ cố gọi tên thật của cô, mọi người đều thân thiết gọi cô là "Tiểu Muội". Ví dụ như lúc này, mấy chàng trai ỷ vào tốc độ mau, chạy tới căn tin nhanh hơn đại đội một bước, cứ ở cửa ồn ào nháy mắt với cô: "Tiểu Muội, hôm nay ăn cái gì?"Vừa mới dứt lời, "Diệp Tiểu Muội" còn chưa phản ứng, mấy chàng trai giống như bọn họ nói chuyện gì rất vui, đều phía sau liên tục cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng, trên mặt đen gầy mang theo tinh thần phấn chấn của thanh xuân, dáng vẻ vô ưu vô lự, còn chưa để cuộc sống cuộc sống đè cong thắt lưng. Diệp Thư Hoa rất muốn thở dài, bọn họ cứ tán tỉnh như vậy, chờ ế cả đời đi. Cho dù là em gái Diệp trước kia ở đây có lẽ cũng không thèm quan tâm bọn họ, cô chỉ biết quệt miệng quay đầu gọi mẹ cô - đồng chí Vương Thúy Phân, sau đó đồng chí Vương giống như gà mái bảo vệ gà con lao tới đuổi đám thanh niên đi; nếu là Diệp Thư Hoa…

Chương 146: Chương 146

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ ChếtTác giả: Thanh Việt Lưu CaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa thu năm 1974, Diệp Thư Hoa cột hai bím tóc vừa đen vừa cao, đứng ở căn tin vì dân phục vụ. Ở thời không này, gần như không ai sẽ cố gọi tên thật của cô, mọi người đều thân thiết gọi cô là "Tiểu Muội". Ví dụ như lúc này, mấy chàng trai ỷ vào tốc độ mau, chạy tới căn tin nhanh hơn đại đội một bước, cứ ở cửa ồn ào nháy mắt với cô: "Tiểu Muội, hôm nay ăn cái gì?"Vừa mới dứt lời, "Diệp Tiểu Muội" còn chưa phản ứng, mấy chàng trai giống như bọn họ nói chuyện gì rất vui, đều phía sau liên tục cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng, trên mặt đen gầy mang theo tinh thần phấn chấn của thanh xuân, dáng vẻ vô ưu vô lự, còn chưa để cuộc sống cuộc sống đè cong thắt lưng. Diệp Thư Hoa rất muốn thở dài, bọn họ cứ tán tỉnh như vậy, chờ ế cả đời đi. Cho dù là em gái Diệp trước kia ở đây có lẽ cũng không thèm quan tâm bọn họ, cô chỉ biết quệt miệng quay đầu gọi mẹ cô - đồng chí Vương Thúy Phân, sau đó đồng chí Vương giống như gà mái bảo vệ gà con lao tới đuổi đám thanh niên đi; nếu là Diệp Thư Hoa… Diệp Thư Hoa mới vừa chạy đến cửa sân đã nhìn thấy cha đội trưởng, anh cả anh hai cùng nhau trở về, cô giận đồng chí Vương Thúy Phân thì cứ giận, nhưng lúc gặp đám người cha đội trưởng vẫn chào hỏi nhiệt tình. Thu hoạch rất phong phú làm cho tâm trạng của đội trưởng Diệp vô cùng tốt, hỏi con gái út đứng ở xa: "Tiểu Muội, con ở chỗ này làm gì?"Diệp Tiểu Muội miệng ngọt trả lời: "Con chờ mọi người về nhà."Mới vừa nói xong, cô đã bị hấp dẫn bởi vật trong tay của cha, rất kích động hỏi: "Cha, đây chính là s.ú.n.g của cha sao?"Cho dù ở đời trước, giới hạn hiểu biết của Diệp Thư Hoa về món đồ này cũng chỉ dừng lại ở phim truyền hình, cô thấy cây s.ú.n.g này cũng không khác gì với s.ú.n.g trong phim kháng chiến chống Nhật, nhất thời bật thốt lên: "Súng trường có túi kê!"Diệp đội trưởng không phải quân nhân, có điều tính cách thậm chí cả tư tưởng đều có chút giống quân nhân, hình như cũng có học chương trình học trung quân ái quốc, có tư tưởng giác ngộ cực cao. Nghe thấy Diệp Tiểu Muội hình dung về bảo bối của mình như vậy, cũng có chút vui mừng tự hào, giơ s.ú.n.g trong tay lên nói."Tiểu Muội, có muốn thử chút không?"Hai mắt Diệp Thư Hoa sáng ngời: "Con có thể thử sao?"Mới vừa biết cha cô có s.ú.n.g cũng sẽ có lúc nổ súng, Diệp Tiểu Muội thật khó tin tưởng, chẳng qua khi đón nhận chuyện này rồi, cũng cảm giác rất thú vị. Nếu hiện tại giữ s.ú.n.g không phạm pháp, vậy sao cô lại không nhân cơ hội chơi mấy lần?Thỉnh thoảng cũng có thể thử nghiệm cảm giác nữ thần dũng cảm sảng khoái chiến đấu.DTVThật ra, nếu Diệp Thư Hoa hơi do dự hoặc sợ, đội trưởng Diệp sẽ đồng ý để cô chơi một chút. Nhưng cô háo hức muốn chơi thử, chỉ hận không thể bắt đầu ngay lập tức, không hề có dáng vẻ sợ hãi nào nào mà một cô gái nên có cả, trái lại đội trưởng Diệp bắt đầu do dự. Nhớ lại tác phong ngốc nghếch táo bạo không suy nghĩ ngày thường của con gái út, đội trưởng Diệp có chút lo lắng cô cầm cái này sẽ xảy ra họa lớn gì đó, cho nên trước ánh mắt mong đợi của Diệp Tiểu Muội, ông ấy lạnh lùng tàn nhẫn từ chối: "Không được."Diệp Thư Hoa không ngờ cha đội trưởng cũng có lúc không đàng hoàng như vậy, đầu tiên là trợn mắt há mồm, sau đó cả khuôn mặt trở nên chán nản, kháng nghị nói: "Không cho con chơi, vừa rồi sao cha còn hỏi con?"Chơi như vậy rất vui vẻ sao?Đội trưởng Diệp còn chưa nói gì, anh cả Diệp đã vui cười hớn hở tiến lên phía trước nói: "Cha chỉ là thuận miệng hỏi một chút, đâu có nhất định sẽ cho em chơi."Anh hai Diệp cũng cùng suy nghĩ với anh cả Diệp: "Đúng vậy."Sau khi bị cha đội trưởng đùa giỡn, lại bị anh cả Diệp và anh hai Diệp đả kích, Diệp Tiểu Muội cảm thấy chán nản, không muốn chơi với họ nữa, không thể làm gì khác đành tuyệt vọng quay lại phòng bếp tìm mẹ. Chủ yếu là cha đội trưởng không hỏi thì thôi, đã hỏi lại còn khơi dậy sự tò mò của Diệp Thư Hoa, rồi lại lật mặt không cho cô cầm chơi thử. Cô cũng không muốn đứng trong sân ch** n**c miếng nhìn khẩu s.ú.n.g lạnh lẽo kia, đỡ phải càng nhìn càng tổn thương.Ông trời vẫn rất quan tâm đến bọn họ, mấy ngày sau trời vẫn trong xanh, đội săn có thể vào núi săn thú hoặc tìm đồ ăn mấy ngày, thế nhưng thu hoạch lại đúng như Vương Thúy Phân nói, đừng nói là xách về được một con thỏ hoang, xách được một con gà trở về đã là tốt lắm rồi.Ba người đàn ông nhà họ Diệp, đội trưởng Diệp là người dẫn đầu đội săn, cả anh cả Diệp và anh hai Diệp đều là đàn ông có thân thể cường tráng, tuy có tố chất như vậy, nhưng mấy ngày kế tiếp cũng chỉ trung bình ba ngày được chia một con thỏ hoang, một con chim trĩ thôi.Vương Thúy Phân nói cho Diệp Thư Hoa biết đây mới là điều bình thường, bởi vì người trong đội săn nhiều lắm, dù có săn nhiều hơn nữa cũng không đủ chia. Cha đội trưởng vì chăm sóc từng thành viên một, lại làm một cái sổ "số lượng người ngoài biên chế", ví dụ như cả nhà toàn người già yếu bệnh tật, mỗi nhà đều cử một người theo đội săn lấy kinh nghiệm. Những thanh niên trí thức như Tống Thanh Huy trong mắt những đội viên khác cũng thuộc hội "Người già yếu bệnh tật", vì lẽ đó nên cũng phải có hai vị trí vào đội săn.Chỉ là những người này đi vào núi có chút cản trở, tất nhiên phải khống chế số lượng thật nghiêm khắc, trung bình cứ ba bốn ngày những người có kinh nghiệm lại thay phiên một lần. Cứ như vậy kéo dài đến cuối năm lúc giải tán đội săn, bọn họ cũng có thể được chia một hoặc hai con chim trĩ để có một năm tốt lành.

Diệp Thư Hoa mới vừa chạy đến cửa sân đã nhìn thấy cha đội trưởng, anh cả anh hai cùng nhau trở về, cô giận đồng chí Vương Thúy Phân thì cứ giận, nhưng lúc gặp đám người cha đội trưởng vẫn chào hỏi nhiệt tình. Thu hoạch rất phong phú làm cho tâm trạng của đội trưởng Diệp vô cùng tốt, hỏi con gái út đứng ở xa: "Tiểu Muội, con ở chỗ này làm gì?"

Diệp Tiểu Muội miệng ngọt trả lời: "Con chờ mọi người về nhà."

Mới vừa nói xong, cô đã bị hấp dẫn bởi vật trong tay của cha, rất kích động hỏi: "Cha, đây chính là s.ú.n.g của cha sao?"

Cho dù ở đời trước, giới hạn hiểu biết của Diệp Thư Hoa về món đồ này cũng chỉ dừng lại ở phim truyền hình, cô thấy cây s.ú.n.g này cũng không khác gì với s.ú.n.g trong phim kháng chiến chống Nhật, nhất thời bật thốt lên: "Súng trường có túi kê!"

Diệp đội trưởng không phải quân nhân, có điều tính cách thậm chí cả tư tưởng đều có chút giống quân nhân, hình như cũng có học chương trình học trung quân ái quốc, có tư tưởng giác ngộ cực cao. Nghe thấy Diệp Tiểu Muội hình dung về bảo bối của mình như vậy, cũng có chút vui mừng tự hào, giơ s.ú.n.g trong tay lên nói.

"Tiểu Muội, có muốn thử chút không?"

Hai mắt Diệp Thư Hoa sáng ngời: "Con có thể thử sao?"

Mới vừa biết cha cô có s.ú.n.g cũng sẽ có lúc nổ súng, Diệp Tiểu Muội thật khó tin tưởng, chẳng qua khi đón nhận chuyện này rồi, cũng cảm giác rất thú vị. Nếu hiện tại giữ s.ú.n.g không phạm pháp, vậy sao cô lại không nhân cơ hội chơi mấy lần?

Thỉnh thoảng cũng có thể thử nghiệm cảm giác nữ thần dũng cảm sảng khoái chiến đấu.

DTV

Thật ra, nếu Diệp Thư Hoa hơi do dự hoặc sợ, đội trưởng Diệp sẽ đồng ý để cô chơi một chút. Nhưng cô háo hức muốn chơi thử, chỉ hận không thể bắt đầu ngay lập tức, không hề có dáng vẻ sợ hãi nào nào mà một cô gái nên có cả, trái lại đội trưởng Diệp bắt đầu do dự. Nhớ lại tác phong ngốc nghếch táo bạo không suy nghĩ ngày thường của con gái út, đội trưởng Diệp có chút lo lắng cô cầm cái này sẽ xảy ra họa lớn gì đó, cho nên trước ánh mắt mong đợi của Diệp Tiểu Muội, ông ấy lạnh lùng tàn nhẫn từ chối: "Không được."

Diệp Thư Hoa không ngờ cha đội trưởng cũng có lúc không đàng hoàng như vậy, đầu tiên là trợn mắt há mồm, sau đó cả khuôn mặt trở nên chán nản, kháng nghị nói: "Không cho con chơi, vừa rồi sao cha còn hỏi con?"

Chơi như vậy rất vui vẻ sao?

Đội trưởng Diệp còn chưa nói gì, anh cả Diệp đã vui cười hớn hở tiến lên phía trước nói: "Cha chỉ là thuận miệng hỏi một chút, đâu có nhất định sẽ cho em chơi."

Anh hai Diệp cũng cùng suy nghĩ với anh cả Diệp: "Đúng vậy."

Sau khi bị cha đội trưởng đùa giỡn, lại bị anh cả Diệp và anh hai Diệp đả kích, Diệp Tiểu Muội cảm thấy chán nản, không muốn chơi với họ nữa, không thể làm gì khác đành tuyệt vọng quay lại phòng bếp tìm mẹ. Chủ yếu là cha đội trưởng không hỏi thì thôi, đã hỏi lại còn khơi dậy sự tò mò của Diệp Thư Hoa, rồi lại lật mặt không cho cô cầm chơi thử. Cô cũng không muốn đứng trong sân ch** n**c miếng nhìn khẩu s.ú.n.g lạnh lẽo kia, đỡ phải càng nhìn càng tổn thương.

Ông trời vẫn rất quan tâm đến bọn họ, mấy ngày sau trời vẫn trong xanh, đội săn có thể vào núi săn thú hoặc tìm đồ ăn mấy ngày, thế nhưng thu hoạch lại đúng như Vương Thúy Phân nói, đừng nói là xách về được một con thỏ hoang, xách được một con gà trở về đã là tốt lắm rồi.

Ba người đàn ông nhà họ Diệp, đội trưởng Diệp là người dẫn đầu đội săn, cả anh cả Diệp và anh hai Diệp đều là đàn ông có thân thể cường tráng, tuy có tố chất như vậy, nhưng mấy ngày kế tiếp cũng chỉ trung bình ba ngày được chia một con thỏ hoang, một con chim trĩ thôi.

Vương Thúy Phân nói cho Diệp Thư Hoa biết đây mới là điều bình thường, bởi vì người trong đội săn nhiều lắm, dù có săn nhiều hơn nữa cũng không đủ chia. Cha đội trưởng vì chăm sóc từng thành viên một, lại làm một cái sổ "số lượng người ngoài biên chế", ví dụ như cả nhà toàn người già yếu bệnh tật, mỗi nhà đều cử một người theo đội săn lấy kinh nghiệm. Những thanh niên trí thức như Tống Thanh Huy trong mắt những đội viên khác cũng thuộc hội "Người già yếu bệnh tật", vì lẽ đó nên cũng phải có hai vị trí vào đội săn.

Chỉ là những người này đi vào núi có chút cản trở, tất nhiên phải khống chế số lượng thật nghiêm khắc, trung bình cứ ba bốn ngày những người có kinh nghiệm lại thay phiên một lần. Cứ như vậy kéo dài đến cuối năm lúc giải tán đội săn, bọn họ cũng có thể được chia một hoặc hai con chim trĩ để có một năm tốt lành.

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ ChếtTác giả: Thanh Việt Lưu CaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa thu năm 1974, Diệp Thư Hoa cột hai bím tóc vừa đen vừa cao, đứng ở căn tin vì dân phục vụ. Ở thời không này, gần như không ai sẽ cố gọi tên thật của cô, mọi người đều thân thiết gọi cô là "Tiểu Muội". Ví dụ như lúc này, mấy chàng trai ỷ vào tốc độ mau, chạy tới căn tin nhanh hơn đại đội một bước, cứ ở cửa ồn ào nháy mắt với cô: "Tiểu Muội, hôm nay ăn cái gì?"Vừa mới dứt lời, "Diệp Tiểu Muội" còn chưa phản ứng, mấy chàng trai giống như bọn họ nói chuyện gì rất vui, đều phía sau liên tục cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng, trên mặt đen gầy mang theo tinh thần phấn chấn của thanh xuân, dáng vẻ vô ưu vô lự, còn chưa để cuộc sống cuộc sống đè cong thắt lưng. Diệp Thư Hoa rất muốn thở dài, bọn họ cứ tán tỉnh như vậy, chờ ế cả đời đi. Cho dù là em gái Diệp trước kia ở đây có lẽ cũng không thèm quan tâm bọn họ, cô chỉ biết quệt miệng quay đầu gọi mẹ cô - đồng chí Vương Thúy Phân, sau đó đồng chí Vương giống như gà mái bảo vệ gà con lao tới đuổi đám thanh niên đi; nếu là Diệp Thư Hoa… Diệp Thư Hoa mới vừa chạy đến cửa sân đã nhìn thấy cha đội trưởng, anh cả anh hai cùng nhau trở về, cô giận đồng chí Vương Thúy Phân thì cứ giận, nhưng lúc gặp đám người cha đội trưởng vẫn chào hỏi nhiệt tình. Thu hoạch rất phong phú làm cho tâm trạng của đội trưởng Diệp vô cùng tốt, hỏi con gái út đứng ở xa: "Tiểu Muội, con ở chỗ này làm gì?"Diệp Tiểu Muội miệng ngọt trả lời: "Con chờ mọi người về nhà."Mới vừa nói xong, cô đã bị hấp dẫn bởi vật trong tay của cha, rất kích động hỏi: "Cha, đây chính là s.ú.n.g của cha sao?"Cho dù ở đời trước, giới hạn hiểu biết của Diệp Thư Hoa về món đồ này cũng chỉ dừng lại ở phim truyền hình, cô thấy cây s.ú.n.g này cũng không khác gì với s.ú.n.g trong phim kháng chiến chống Nhật, nhất thời bật thốt lên: "Súng trường có túi kê!"Diệp đội trưởng không phải quân nhân, có điều tính cách thậm chí cả tư tưởng đều có chút giống quân nhân, hình như cũng có học chương trình học trung quân ái quốc, có tư tưởng giác ngộ cực cao. Nghe thấy Diệp Tiểu Muội hình dung về bảo bối của mình như vậy, cũng có chút vui mừng tự hào, giơ s.ú.n.g trong tay lên nói."Tiểu Muội, có muốn thử chút không?"Hai mắt Diệp Thư Hoa sáng ngời: "Con có thể thử sao?"Mới vừa biết cha cô có s.ú.n.g cũng sẽ có lúc nổ súng, Diệp Tiểu Muội thật khó tin tưởng, chẳng qua khi đón nhận chuyện này rồi, cũng cảm giác rất thú vị. Nếu hiện tại giữ s.ú.n.g không phạm pháp, vậy sao cô lại không nhân cơ hội chơi mấy lần?Thỉnh thoảng cũng có thể thử nghiệm cảm giác nữ thần dũng cảm sảng khoái chiến đấu.DTVThật ra, nếu Diệp Thư Hoa hơi do dự hoặc sợ, đội trưởng Diệp sẽ đồng ý để cô chơi một chút. Nhưng cô háo hức muốn chơi thử, chỉ hận không thể bắt đầu ngay lập tức, không hề có dáng vẻ sợ hãi nào nào mà một cô gái nên có cả, trái lại đội trưởng Diệp bắt đầu do dự. Nhớ lại tác phong ngốc nghếch táo bạo không suy nghĩ ngày thường của con gái út, đội trưởng Diệp có chút lo lắng cô cầm cái này sẽ xảy ra họa lớn gì đó, cho nên trước ánh mắt mong đợi của Diệp Tiểu Muội, ông ấy lạnh lùng tàn nhẫn từ chối: "Không được."Diệp Thư Hoa không ngờ cha đội trưởng cũng có lúc không đàng hoàng như vậy, đầu tiên là trợn mắt há mồm, sau đó cả khuôn mặt trở nên chán nản, kháng nghị nói: "Không cho con chơi, vừa rồi sao cha còn hỏi con?"Chơi như vậy rất vui vẻ sao?Đội trưởng Diệp còn chưa nói gì, anh cả Diệp đã vui cười hớn hở tiến lên phía trước nói: "Cha chỉ là thuận miệng hỏi một chút, đâu có nhất định sẽ cho em chơi."Anh hai Diệp cũng cùng suy nghĩ với anh cả Diệp: "Đúng vậy."Sau khi bị cha đội trưởng đùa giỡn, lại bị anh cả Diệp và anh hai Diệp đả kích, Diệp Tiểu Muội cảm thấy chán nản, không muốn chơi với họ nữa, không thể làm gì khác đành tuyệt vọng quay lại phòng bếp tìm mẹ. Chủ yếu là cha đội trưởng không hỏi thì thôi, đã hỏi lại còn khơi dậy sự tò mò của Diệp Thư Hoa, rồi lại lật mặt không cho cô cầm chơi thử. Cô cũng không muốn đứng trong sân ch** n**c miếng nhìn khẩu s.ú.n.g lạnh lẽo kia, đỡ phải càng nhìn càng tổn thương.Ông trời vẫn rất quan tâm đến bọn họ, mấy ngày sau trời vẫn trong xanh, đội săn có thể vào núi săn thú hoặc tìm đồ ăn mấy ngày, thế nhưng thu hoạch lại đúng như Vương Thúy Phân nói, đừng nói là xách về được một con thỏ hoang, xách được một con gà trở về đã là tốt lắm rồi.Ba người đàn ông nhà họ Diệp, đội trưởng Diệp là người dẫn đầu đội săn, cả anh cả Diệp và anh hai Diệp đều là đàn ông có thân thể cường tráng, tuy có tố chất như vậy, nhưng mấy ngày kế tiếp cũng chỉ trung bình ba ngày được chia một con thỏ hoang, một con chim trĩ thôi.Vương Thúy Phân nói cho Diệp Thư Hoa biết đây mới là điều bình thường, bởi vì người trong đội săn nhiều lắm, dù có săn nhiều hơn nữa cũng không đủ chia. Cha đội trưởng vì chăm sóc từng thành viên một, lại làm một cái sổ "số lượng người ngoài biên chế", ví dụ như cả nhà toàn người già yếu bệnh tật, mỗi nhà đều cử một người theo đội săn lấy kinh nghiệm. Những thanh niên trí thức như Tống Thanh Huy trong mắt những đội viên khác cũng thuộc hội "Người già yếu bệnh tật", vì lẽ đó nên cũng phải có hai vị trí vào đội săn.Chỉ là những người này đi vào núi có chút cản trở, tất nhiên phải khống chế số lượng thật nghiêm khắc, trung bình cứ ba bốn ngày những người có kinh nghiệm lại thay phiên một lần. Cứ như vậy kéo dài đến cuối năm lúc giải tán đội săn, bọn họ cũng có thể được chia một hoặc hai con chim trĩ để có một năm tốt lành.

Chương 146: Chương 146