Mùa thu năm 1974, Diệp Thư Hoa cột hai bím tóc vừa đen vừa cao, đứng ở căn tin vì dân phục vụ. Ở thời không này, gần như không ai sẽ cố gọi tên thật của cô, mọi người đều thân thiết gọi cô là "Tiểu Muội". Ví dụ như lúc này, mấy chàng trai ỷ vào tốc độ mau, chạy tới căn tin nhanh hơn đại đội một bước, cứ ở cửa ồn ào nháy mắt với cô: "Tiểu Muội, hôm nay ăn cái gì?"Vừa mới dứt lời, "Diệp Tiểu Muội" còn chưa phản ứng, mấy chàng trai giống như bọn họ nói chuyện gì rất vui, đều phía sau liên tục cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng, trên mặt đen gầy mang theo tinh thần phấn chấn của thanh xuân, dáng vẻ vô ưu vô lự, còn chưa để cuộc sống cuộc sống đè cong thắt lưng. Diệp Thư Hoa rất muốn thở dài, bọn họ cứ tán tỉnh như vậy, chờ ế cả đời đi. Cho dù là em gái Diệp trước kia ở đây có lẽ cũng không thèm quan tâm bọn họ, cô chỉ biết quệt miệng quay đầu gọi mẹ cô - đồng chí Vương Thúy Phân, sau đó đồng chí Vương giống như gà mái bảo vệ gà con lao tới đuổi đám thanh niên đi; nếu là Diệp Thư Hoa…
Chương 185: Chương 185
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ ChếtTác giả: Thanh Việt Lưu CaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa thu năm 1974, Diệp Thư Hoa cột hai bím tóc vừa đen vừa cao, đứng ở căn tin vì dân phục vụ. Ở thời không này, gần như không ai sẽ cố gọi tên thật của cô, mọi người đều thân thiết gọi cô là "Tiểu Muội". Ví dụ như lúc này, mấy chàng trai ỷ vào tốc độ mau, chạy tới căn tin nhanh hơn đại đội một bước, cứ ở cửa ồn ào nháy mắt với cô: "Tiểu Muội, hôm nay ăn cái gì?"Vừa mới dứt lời, "Diệp Tiểu Muội" còn chưa phản ứng, mấy chàng trai giống như bọn họ nói chuyện gì rất vui, đều phía sau liên tục cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng, trên mặt đen gầy mang theo tinh thần phấn chấn của thanh xuân, dáng vẻ vô ưu vô lự, còn chưa để cuộc sống cuộc sống đè cong thắt lưng. Diệp Thư Hoa rất muốn thở dài, bọn họ cứ tán tỉnh như vậy, chờ ế cả đời đi. Cho dù là em gái Diệp trước kia ở đây có lẽ cũng không thèm quan tâm bọn họ, cô chỉ biết quệt miệng quay đầu gọi mẹ cô - đồng chí Vương Thúy Phân, sau đó đồng chí Vương giống như gà mái bảo vệ gà con lao tới đuổi đám thanh niên đi; nếu là Diệp Thư Hoa… Diệp Tiểu Muội sáp lại trước mặt anh, âm thanh vừa trong vừa ngọt nói: "Anh Tống cũng phải ở lại với em."Tống Thanh Huy lui về sau một bước.Có điều tạo thành cục diện lúng túng như hiện tại, c*̃ng đúng là bởi vì anh suy nghĩ không thấu đáo, Tống Thanh Huy cũng không tiện đi thẳng một mạch, thỏa hiệp: "Tôi có thể về trễ một chút, có điều cô thả tay ra trước đã, lỡ như bị người ta thấy thì không giải thích được."Diệp Tiểu Muội vô tâm vô tư nói: "Chúng ta đi xa một chút, vậy thì không sợ bị người ta thấy rồi."Vậy việc bọn họ qua lại âm thầm chắc như đá rồi! Tống Thanh Huy đương nhiên không đồng ý, thậm chí bởi vì Diệp Tiểu Muội không chịu trách nhiệm nên mặt anh trầm xuống, đáng tiếc Diệp Tiểu Muội không nhìn thấy, nhưng giọng điệu anh cũng trở nên nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Tiểu Muội, buông ra!"DTVDiệp Tiểu Muội không sợ anh đen mặt, cô mới là chị gái tay trói gà không chặt, nếu như anh Tống không muốn bị cô chạm, hơi dùng sức là có thể tránh ra, chỉ biết bảo cô buông ra buông ra, còn không phải ngoài miệng nói không muốn thân thể rất thành thực sao.Diệp Tiểu Muội nhìn thấu bản chất Tống Thanh Huy có vẻ cực kỳ trắng trợn không kiêng dè, không những không buông tay, trái lại lại gần anh một chút, bĩu môi nói: "Vừa tối vừa lạnh, không nắm tay anh Tống em sợ lắm, nếu không thì anh ôm em đi?"Diệp Thư Hoa vốn chỉ đùa giỡn, thế nhưng vào lúc này kề sát vào, vừa vặn ngửi thấy mùi tươi mới trên người Tống Thanh Huy, cô thật sự có chút xúc động sa vào cái ôm. Vóc người anh Tống cũng rất tốt, cao gầy kiên cường, eo nhỏ chân dài, nhìn gầy gò, thực ra làm việc nhà nông mấy năm đã luyện được cơ bắp, hơn nữa là loại cơ bắp vừa đúng không mập không gầy, ôm vào chắc chắn rất thoải mái.Thế nhưng ngẫm lại thuộc tính Đường Tăng của anh, cô không nên chơi k1ch thích như thế, khiến anh Tống sợ choáng váng thì không sao. Nếu như doạ anh chạy, muốn đuổi theo trở về sẽ không dễ dàng.Diệp Thư Hoa tiếc nuối đ è xuống ý nghĩ can đảm này, chỉ là ngoài miệng đùa giỡn mà thôi.Dù là như vậy, Tống Thanh Huy vẫn bị lời nói của cọ sợ đến mặt đỏ tới mang tai, tay chân luống cuống, đến cổ cũng nóng cháy.Nắm tay thì cũng thôi đi, ôm ấp, sao Diệp Tiểu Muội dám nói thế?*Không có so sánh sẽ không có chênh lệch, dưới uy h.i.ế.p một lời không hợp lập tức "ôm" của Diệp Tiểu Muội, Tống Thanh Huy đột nhiên cảm thấy bị cô kéo tay cũng không phải một chuyện khó chấp nhận. Dù sao lúc trước bọn họ c*̃ng từng nắm tay, nếu nói không nên, trước lạ sau quen, dắt tay một lần hoặc là hai, ba lần cũng không khác nhau bao nhiêu.Ôm ấp thì khác, nếu Tống Thanh Huy thật sự tiếp xúc thân mật với Diệp Tiểu Muội như vậy, dù cho anh chỉ bị ép buộc, thậm chí cũng không có người thứ ba biết xảy ra chuyện gì, nhưng anh cũng không có cách nào chấp nhận sự khiển trách của lương tâm, tất phải cần người đàn ông gánh chịu trách nhiệm.Nói cách khác, chưa chuẩn bị gánh chịu một số kết quả, thì anh nhất định phải bảo vệ ranh giới, tuyệt đối không thể để cho Diệp Tiểu Muội tùy ý làm bậy. Anh hiểu rất rõ cô nhóc này, bọn thím Năm hình dung cô coi trời bằng vung quả không sai, nếu như anh không thể để cho Diệp Tiểu Muội như ý nguyện, cô nhất định sẽ nói được làm được không chịu thua chút nào.Vì thế, vào đêm tối hầu hết mọi người đều trốn vào trong chăn nệm ấm áp say giấc nồng, Tống Thanh Huy chỉ có thể mặc cho Diệp Tiểu Muội làm phiền lôi kéo "đi từ từ" trong gió rét. Dù sao cũng giống như Diệp Tiểu Muội kiến nghị, không muốn bị phá vỡ sau đó làm lớn lên, bọn họ cũng chỉ có thể đi xa một chút.Đêm nay, Tống Thanh Huy giống như sống một ngày bằng một năm, mười mấy phút như là qua hơn nửa đời người, biết rõ không thấy rõ nhưng vẫn liên tục giơ tay muốn nhìn thời gian, cuối cùng cũng nghe thấy Diệp Tiểu Muội "từ bi" nói cô nên đi vệ sinh xong trở về, Tống Thanh Huy như trút được gánh nặng, không thể chờ được nữa đưa Diệp Tiểu Muội trở lại.Trong đêm tối, tia sáng của đèn pin cầm tay vẫn còn khá dễ thấy, bởi vì sợ bị phát hiện, dọc theo đường đi Tống Thanh Huy đều không có bật đèn, tự mình đưa Diệp Tiểu Muội đến cổng sân nhà họ Diệp một cách thỏa đáng, nhìn cô an toàn vượt qua bậc cửa, anh mới yên lòng sờ cái trán thấm lớp mồ hôi mỏng, một khắc cũng không dám dừng lại xoay người rời đi.Trời đông giá rét ban đêm lạnh lẽo, Tống Thanh Huy lại toát mồ hôi, có thể thấy chuyện ngày hôm nay đả kích anh lớn cỡ nào.Nhưng trong lòng anh toàn xoắn xuýt bất đắc dĩ, Diệp Tiểu Muội lại không thèm để ý, cô ôm hũ thiếc giống như ôm bảo bối trở về nhà, tâm tình tốt cực kỳ, trong miệng ngâm nga giai điệu không biết tên đi qua cửa sân.
Diệp Tiểu Muội sáp lại trước mặt anh, âm thanh vừa trong vừa ngọt nói: "Anh Tống cũng phải ở lại với em."
Tống Thanh Huy lui về sau một bước.
Có điều tạo thành cục diện lúng túng như hiện tại, c*̃ng đúng là bởi vì anh suy nghĩ không thấu đáo, Tống Thanh Huy cũng không tiện đi thẳng một mạch, thỏa hiệp: "Tôi có thể về trễ một chút, có điều cô thả tay ra trước đã, lỡ như bị người ta thấy thì không giải thích được."
Diệp Tiểu Muội vô tâm vô tư nói: "Chúng ta đi xa một chút, vậy thì không sợ bị người ta thấy rồi."
Vậy việc bọn họ qua lại âm thầm chắc như đá rồi! Tống Thanh Huy đương nhiên không đồng ý, thậm chí bởi vì Diệp Tiểu Muội không chịu trách nhiệm nên mặt anh trầm xuống, đáng tiếc Diệp Tiểu Muội không nhìn thấy, nhưng giọng điệu anh cũng trở nên nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Tiểu Muội, buông ra!"
DTV
Diệp Tiểu Muội không sợ anh đen mặt, cô mới là chị gái tay trói gà không chặt, nếu như anh Tống không muốn bị cô chạm, hơi dùng sức là có thể tránh ra, chỉ biết bảo cô buông ra buông ra, còn không phải ngoài miệng nói không muốn thân thể rất thành thực sao.
Diệp Tiểu Muội nhìn thấu bản chất Tống Thanh Huy có vẻ cực kỳ trắng trợn không kiêng dè, không những không buông tay, trái lại lại gần anh một chút, bĩu môi nói: "Vừa tối vừa lạnh, không nắm tay anh Tống em sợ lắm, nếu không thì anh ôm em đi?"
Diệp Thư Hoa vốn chỉ đùa giỡn, thế nhưng vào lúc này kề sát vào, vừa vặn ngửi thấy mùi tươi mới trên người Tống Thanh Huy, cô thật sự có chút xúc động sa vào cái ôm. Vóc người anh Tống cũng rất tốt, cao gầy kiên cường, eo nhỏ chân dài, nhìn gầy gò, thực ra làm việc nhà nông mấy năm đã luyện được cơ bắp, hơn nữa là loại cơ bắp vừa đúng không mập không gầy, ôm vào chắc chắn rất thoải mái.
Thế nhưng ngẫm lại thuộc tính Đường Tăng của anh, cô không nên chơi k1ch thích như thế, khiến anh Tống sợ choáng váng thì không sao. Nếu như doạ anh chạy, muốn đuổi theo trở về sẽ không dễ dàng.
Diệp Thư Hoa tiếc nuối đ è xuống ý nghĩ can đảm này, chỉ là ngoài miệng đùa giỡn mà thôi.
Dù là như vậy, Tống Thanh Huy vẫn bị lời nói của cọ sợ đến mặt đỏ tới mang tai, tay chân luống cuống, đến cổ cũng nóng cháy.
Nắm tay thì cũng thôi đi, ôm ấp, sao Diệp Tiểu Muội dám nói thế?
*
Không có so sánh sẽ không có chênh lệch, dưới uy h.i.ế.p một lời không hợp lập tức "ôm" của Diệp Tiểu Muội, Tống Thanh Huy đột nhiên cảm thấy bị cô kéo tay cũng không phải một chuyện khó chấp nhận. Dù sao lúc trước bọn họ c*̃ng từng nắm tay, nếu nói không nên, trước lạ sau quen, dắt tay một lần hoặc là hai, ba lần cũng không khác nhau bao nhiêu.
Ôm ấp thì khác, nếu Tống Thanh Huy thật sự tiếp xúc thân mật với Diệp Tiểu Muội như vậy, dù cho anh chỉ bị ép buộc, thậm chí cũng không có người thứ ba biết xảy ra chuyện gì, nhưng anh cũng không có cách nào chấp nhận sự khiển trách của lương tâm, tất phải cần người đàn ông gánh chịu trách nhiệm.
Nói cách khác, chưa chuẩn bị gánh chịu một số kết quả, thì anh nhất định phải bảo vệ ranh giới, tuyệt đối không thể để cho Diệp Tiểu Muội tùy ý làm bậy. Anh hiểu rất rõ cô nhóc này, bọn thím Năm hình dung cô coi trời bằng vung quả không sai, nếu như anh không thể để cho Diệp Tiểu Muội như ý nguyện, cô nhất định sẽ nói được làm được không chịu thua chút nào.
Vì thế, vào đêm tối hầu hết mọi người đều trốn vào trong chăn nệm ấm áp say giấc nồng, Tống Thanh Huy chỉ có thể mặc cho Diệp Tiểu Muội làm phiền lôi kéo "đi từ từ" trong gió rét. Dù sao cũng giống như Diệp Tiểu Muội kiến nghị, không muốn bị phá vỡ sau đó làm lớn lên, bọn họ cũng chỉ có thể đi xa một chút.
Đêm nay, Tống Thanh Huy giống như sống một ngày bằng một năm, mười mấy phút như là qua hơn nửa đời người, biết rõ không thấy rõ nhưng vẫn liên tục giơ tay muốn nhìn thời gian, cuối cùng cũng nghe thấy Diệp Tiểu Muội "từ bi" nói cô nên đi vệ sinh xong trở về, Tống Thanh Huy như trút được gánh nặng, không thể chờ được nữa đưa Diệp Tiểu Muội trở lại.
Trong đêm tối, tia sáng của đèn pin cầm tay vẫn còn khá dễ thấy, bởi vì sợ bị phát hiện, dọc theo đường đi Tống Thanh Huy đều không có bật đèn, tự mình đưa Diệp Tiểu Muội đến cổng sân nhà họ Diệp một cách thỏa đáng, nhìn cô an toàn vượt qua bậc cửa, anh mới yên lòng sờ cái trán thấm lớp mồ hôi mỏng, một khắc cũng không dám dừng lại xoay người rời đi.
Trời đông giá rét ban đêm lạnh lẽo, Tống Thanh Huy lại toát mồ hôi, có thể thấy chuyện ngày hôm nay đả kích anh lớn cỡ nào.
Nhưng trong lòng anh toàn xoắn xuýt bất đắc dĩ, Diệp Tiểu Muội lại không thèm để ý, cô ôm hũ thiếc giống như ôm bảo bối trở về nhà, tâm tình tốt cực kỳ, trong miệng ngâm nga giai điệu không biết tên đi qua cửa sân.
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ ChếtTác giả: Thanh Việt Lưu CaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa thu năm 1974, Diệp Thư Hoa cột hai bím tóc vừa đen vừa cao, đứng ở căn tin vì dân phục vụ. Ở thời không này, gần như không ai sẽ cố gọi tên thật của cô, mọi người đều thân thiết gọi cô là "Tiểu Muội". Ví dụ như lúc này, mấy chàng trai ỷ vào tốc độ mau, chạy tới căn tin nhanh hơn đại đội một bước, cứ ở cửa ồn ào nháy mắt với cô: "Tiểu Muội, hôm nay ăn cái gì?"Vừa mới dứt lời, "Diệp Tiểu Muội" còn chưa phản ứng, mấy chàng trai giống như bọn họ nói chuyện gì rất vui, đều phía sau liên tục cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng, trên mặt đen gầy mang theo tinh thần phấn chấn của thanh xuân, dáng vẻ vô ưu vô lự, còn chưa để cuộc sống cuộc sống đè cong thắt lưng. Diệp Thư Hoa rất muốn thở dài, bọn họ cứ tán tỉnh như vậy, chờ ế cả đời đi. Cho dù là em gái Diệp trước kia ở đây có lẽ cũng không thèm quan tâm bọn họ, cô chỉ biết quệt miệng quay đầu gọi mẹ cô - đồng chí Vương Thúy Phân, sau đó đồng chí Vương giống như gà mái bảo vệ gà con lao tới đuổi đám thanh niên đi; nếu là Diệp Thư Hoa… Diệp Tiểu Muội sáp lại trước mặt anh, âm thanh vừa trong vừa ngọt nói: "Anh Tống cũng phải ở lại với em."Tống Thanh Huy lui về sau một bước.Có điều tạo thành cục diện lúng túng như hiện tại, c*̃ng đúng là bởi vì anh suy nghĩ không thấu đáo, Tống Thanh Huy cũng không tiện đi thẳng một mạch, thỏa hiệp: "Tôi có thể về trễ một chút, có điều cô thả tay ra trước đã, lỡ như bị người ta thấy thì không giải thích được."Diệp Tiểu Muội vô tâm vô tư nói: "Chúng ta đi xa một chút, vậy thì không sợ bị người ta thấy rồi."Vậy việc bọn họ qua lại âm thầm chắc như đá rồi! Tống Thanh Huy đương nhiên không đồng ý, thậm chí bởi vì Diệp Tiểu Muội không chịu trách nhiệm nên mặt anh trầm xuống, đáng tiếc Diệp Tiểu Muội không nhìn thấy, nhưng giọng điệu anh cũng trở nên nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Tiểu Muội, buông ra!"DTVDiệp Tiểu Muội không sợ anh đen mặt, cô mới là chị gái tay trói gà không chặt, nếu như anh Tống không muốn bị cô chạm, hơi dùng sức là có thể tránh ra, chỉ biết bảo cô buông ra buông ra, còn không phải ngoài miệng nói không muốn thân thể rất thành thực sao.Diệp Tiểu Muội nhìn thấu bản chất Tống Thanh Huy có vẻ cực kỳ trắng trợn không kiêng dè, không những không buông tay, trái lại lại gần anh một chút, bĩu môi nói: "Vừa tối vừa lạnh, không nắm tay anh Tống em sợ lắm, nếu không thì anh ôm em đi?"Diệp Thư Hoa vốn chỉ đùa giỡn, thế nhưng vào lúc này kề sát vào, vừa vặn ngửi thấy mùi tươi mới trên người Tống Thanh Huy, cô thật sự có chút xúc động sa vào cái ôm. Vóc người anh Tống cũng rất tốt, cao gầy kiên cường, eo nhỏ chân dài, nhìn gầy gò, thực ra làm việc nhà nông mấy năm đã luyện được cơ bắp, hơn nữa là loại cơ bắp vừa đúng không mập không gầy, ôm vào chắc chắn rất thoải mái.Thế nhưng ngẫm lại thuộc tính Đường Tăng của anh, cô không nên chơi k1ch thích như thế, khiến anh Tống sợ choáng váng thì không sao. Nếu như doạ anh chạy, muốn đuổi theo trở về sẽ không dễ dàng.Diệp Thư Hoa tiếc nuối đ è xuống ý nghĩ can đảm này, chỉ là ngoài miệng đùa giỡn mà thôi.Dù là như vậy, Tống Thanh Huy vẫn bị lời nói của cọ sợ đến mặt đỏ tới mang tai, tay chân luống cuống, đến cổ cũng nóng cháy.Nắm tay thì cũng thôi đi, ôm ấp, sao Diệp Tiểu Muội dám nói thế?*Không có so sánh sẽ không có chênh lệch, dưới uy h.i.ế.p một lời không hợp lập tức "ôm" của Diệp Tiểu Muội, Tống Thanh Huy đột nhiên cảm thấy bị cô kéo tay cũng không phải một chuyện khó chấp nhận. Dù sao lúc trước bọn họ c*̃ng từng nắm tay, nếu nói không nên, trước lạ sau quen, dắt tay một lần hoặc là hai, ba lần cũng không khác nhau bao nhiêu.Ôm ấp thì khác, nếu Tống Thanh Huy thật sự tiếp xúc thân mật với Diệp Tiểu Muội như vậy, dù cho anh chỉ bị ép buộc, thậm chí cũng không có người thứ ba biết xảy ra chuyện gì, nhưng anh cũng không có cách nào chấp nhận sự khiển trách của lương tâm, tất phải cần người đàn ông gánh chịu trách nhiệm.Nói cách khác, chưa chuẩn bị gánh chịu một số kết quả, thì anh nhất định phải bảo vệ ranh giới, tuyệt đối không thể để cho Diệp Tiểu Muội tùy ý làm bậy. Anh hiểu rất rõ cô nhóc này, bọn thím Năm hình dung cô coi trời bằng vung quả không sai, nếu như anh không thể để cho Diệp Tiểu Muội như ý nguyện, cô nhất định sẽ nói được làm được không chịu thua chút nào.Vì thế, vào đêm tối hầu hết mọi người đều trốn vào trong chăn nệm ấm áp say giấc nồng, Tống Thanh Huy chỉ có thể mặc cho Diệp Tiểu Muội làm phiền lôi kéo "đi từ từ" trong gió rét. Dù sao cũng giống như Diệp Tiểu Muội kiến nghị, không muốn bị phá vỡ sau đó làm lớn lên, bọn họ cũng chỉ có thể đi xa một chút.Đêm nay, Tống Thanh Huy giống như sống một ngày bằng một năm, mười mấy phút như là qua hơn nửa đời người, biết rõ không thấy rõ nhưng vẫn liên tục giơ tay muốn nhìn thời gian, cuối cùng cũng nghe thấy Diệp Tiểu Muội "từ bi" nói cô nên đi vệ sinh xong trở về, Tống Thanh Huy như trút được gánh nặng, không thể chờ được nữa đưa Diệp Tiểu Muội trở lại.Trong đêm tối, tia sáng của đèn pin cầm tay vẫn còn khá dễ thấy, bởi vì sợ bị phát hiện, dọc theo đường đi Tống Thanh Huy đều không có bật đèn, tự mình đưa Diệp Tiểu Muội đến cổng sân nhà họ Diệp một cách thỏa đáng, nhìn cô an toàn vượt qua bậc cửa, anh mới yên lòng sờ cái trán thấm lớp mồ hôi mỏng, một khắc cũng không dám dừng lại xoay người rời đi.Trời đông giá rét ban đêm lạnh lẽo, Tống Thanh Huy lại toát mồ hôi, có thể thấy chuyện ngày hôm nay đả kích anh lớn cỡ nào.Nhưng trong lòng anh toàn xoắn xuýt bất đắc dĩ, Diệp Tiểu Muội lại không thèm để ý, cô ôm hũ thiếc giống như ôm bảo bối trở về nhà, tâm tình tốt cực kỳ, trong miệng ngâm nga giai điệu không biết tên đi qua cửa sân.