Mùa thu năm 1974, Diệp Thư Hoa cột hai bím tóc vừa đen vừa cao, đứng ở căn tin vì dân phục vụ. Ở thời không này, gần như không ai sẽ cố gọi tên thật của cô, mọi người đều thân thiết gọi cô là "Tiểu Muội". Ví dụ như lúc này, mấy chàng trai ỷ vào tốc độ mau, chạy tới căn tin nhanh hơn đại đội một bước, cứ ở cửa ồn ào nháy mắt với cô: "Tiểu Muội, hôm nay ăn cái gì?"Vừa mới dứt lời, "Diệp Tiểu Muội" còn chưa phản ứng, mấy chàng trai giống như bọn họ nói chuyện gì rất vui, đều phía sau liên tục cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng, trên mặt đen gầy mang theo tinh thần phấn chấn của thanh xuân, dáng vẻ vô ưu vô lự, còn chưa để cuộc sống cuộc sống đè cong thắt lưng. Diệp Thư Hoa rất muốn thở dài, bọn họ cứ tán tỉnh như vậy, chờ ế cả đời đi. Cho dù là em gái Diệp trước kia ở đây có lẽ cũng không thèm quan tâm bọn họ, cô chỉ biết quệt miệng quay đầu gọi mẹ cô - đồng chí Vương Thúy Phân, sau đó đồng chí Vương giống như gà mái bảo vệ gà con lao tới đuổi đám thanh niên đi; nếu là Diệp Thư Hoa…

Chương 220: Chương 220

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ ChếtTác giả: Thanh Việt Lưu CaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa thu năm 1974, Diệp Thư Hoa cột hai bím tóc vừa đen vừa cao, đứng ở căn tin vì dân phục vụ. Ở thời không này, gần như không ai sẽ cố gọi tên thật của cô, mọi người đều thân thiết gọi cô là "Tiểu Muội". Ví dụ như lúc này, mấy chàng trai ỷ vào tốc độ mau, chạy tới căn tin nhanh hơn đại đội một bước, cứ ở cửa ồn ào nháy mắt với cô: "Tiểu Muội, hôm nay ăn cái gì?"Vừa mới dứt lời, "Diệp Tiểu Muội" còn chưa phản ứng, mấy chàng trai giống như bọn họ nói chuyện gì rất vui, đều phía sau liên tục cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng, trên mặt đen gầy mang theo tinh thần phấn chấn của thanh xuân, dáng vẻ vô ưu vô lự, còn chưa để cuộc sống cuộc sống đè cong thắt lưng. Diệp Thư Hoa rất muốn thở dài, bọn họ cứ tán tỉnh như vậy, chờ ế cả đời đi. Cho dù là em gái Diệp trước kia ở đây có lẽ cũng không thèm quan tâm bọn họ, cô chỉ biết quệt miệng quay đầu gọi mẹ cô - đồng chí Vương Thúy Phân, sau đó đồng chí Vương giống như gà mái bảo vệ gà con lao tới đuổi đám thanh niên đi; nếu là Diệp Thư Hoa… Bây giờ chỉ hy vọng tỉnh ngộ vẫn chưa muộn màng, Tống Thanh Huy suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc mở nắp bút máy, bắt đầu viết thư trả lời cho Diệp Tiểu Muội.Anh cũng không muốn "phối hợp" tiếp tục thư từ qua lại với Diệp Tiểu Muội nữa, nhưng dù sao anh cũng phải nói rõ ràng với cô, để cho cô cứ hiểu lầm rồi giữ vững ý kiến của mình cũng không phải là cách tốt.DTVCho nên ở trong bức thư này Tống Thanh Huy trực tiếp nói cho Diệp Tiểu Muội, anh rất muốn về nhà, rất nhớ nhung cha mẹ, người một nhà cũng luôn nhớ đến anh, cũng tin chắc anh nhất định có thể trở về nhà, anh nghĩ xong rồi, ngắn thì ba đến năm năm, lâu thì bảy đến tám năm, dù chờ đời dài thêm đi nữa cũng sẽ không từ bỏ hy vọng.Tất nhiên có thể về nhà sớm thì vẫn tốt hơn, như vậy anh cũng có thể sớm ngày thành gia lập nghiệp, cha mẹ anh vẫn luôn mong mỏi anh tìm được một người vợ môn đăng hộ đối dịu dàng hiền lành chung sống cả đời. Đây cũng là mong muốn của anh.Tống Thanh Huy viết một mạch xong lá thư, tất nhiên lại giải quyết được một cọc tâm sự, rất yên tâm trở về giường ngủ. Hơn nữa bức thư này rất nhiều ngày sau anh mới có thể giao cho Diệp Tiểu Muội.So sánh hai bên, thư trả lời của Diệp Tiểu Muội có hiệu suất cao hơn, lúc anh Tống đưa thư cho cô, vừa lúc trong đội sắp xếp cày bừa vụ xuân, trong đội mỗi người đều bận rộn, lại không có ai chú ý mỗi ngày Diệp Tiểu Muội làm cái gì, cô rất dễ tìm được cơ hội công khai làm chuyện gì đó.Cho nên anh Tống lại vào đêm hôm khuya khoắt bật đèn pin viết thư cho cô.Diệp Tiểu Muội vẫn đơn giản thô bạo như bình thường, chủ yếu là bị nhân phẩm của anh Tống làm cho cảm động, trên thế giới này nhiều tra nam nói yêu đương không phụ trách, nhưng anh Tống lại thành khẩn đến mức chưa bắt đầu nói chuyện yêu đương, trước hết đã khai báo quan niệm chọn bạn trăm năm của mình, vòng vo nói cho cô biết hai bọn họ không có khả năng kết hôn.Dù Tống Thanh Huy không nói, trong lòng Diệp Thư Hoa cũng có tính toán rồi, đổi vị trí cho nhau, nếu cô là anh Tống, có thể cưới vợ xinh đẹp giàu có, cô cũng sẽ không muốn kết hôn với một cô gái nông thôn, nói yêu đương thì được, nhưng kết hôn vẫn phải tìm được người có điều kiện thích hợp.Nhưng Tống Thanh Huy chủ động nói ra, Diệp Tiểu Muội cũng rất cảm động, cảm thấy anh Tống chính là anh trai thần tiên của Trung Quốc.Anh Tống cũng đã thành thật không làm bộ như vậy, tất nhiên Diệp Tiểu Muội cũng phải nghiêm túc đối xử, cho nên ở trong thư cô khen Tống Thanh Huy thông minh, anh có điều kiện tốt như vậy, lại đẹp trai, tất nhiên phải tìm một người vợ xinh đẹp giàu có mới không bị thiệt.Khẳng định suy nghĩ của anh Tống, Diệp Thư Hoa còn thuận tiện giới thiệu "kế hoạch" của mình một chút, dù sao không thể bên nặng bên nhẹ được.Diệp Tiểu Muội nói mẹ cô muốn giữ cô lại đến năm hai mươi tuổi, sau đó để cho anh ba tìm một đối tượng trong huyện, tốt nhất là đồng nghiệp trong xưởng của anh ba Diệp, như vậy kết hôn vào huyện rồi sẽ không cần làm việc, còn có thể được anh ba chăm sóc, không lo bị chồng làm khó.Trong sân tối đen như mực, Tống Thanh Huy bật đèn pin đọc được đoạn này đột nhiên nhíu mày lại, mặt còn đen hơn cả bóng đêm nữa.Lần này cách nửa tháng Tống Thanh Huy không có viết thư trả lời cho Diệp Tiểu Muội, bởi vì anh không biết mình nên nói cái gì.Dự tính ban đầu của anh trước khi viết thư trả lời, chỉ là muốn để cho Diệp Tiểu Muội làm theo ý mình nhận rõ thực tế, tiếp nhận kết quả bọn họ không thể nào ở bên nhau mà thôi, cho nên anh mới lén lút viết nhiều thư qua lại với cô như vậy. Thậm chí còn lo lắng tính cách tự làm theo ý mình của Diệp Tiểu Muội, sau đó anh đột nhiên phát hiện, không phải Diệp Tiểu Muội không hiểu rõ thực tế, cô hiểu đến mức không thể hiểu được nữa.Chuyện này làm cho anh có chút bị đả kích.Tống Thanh Huy bày tỏ anh thật sự có chút tổn thương, ở trong chuyện của Diệp Tiểu Muội, anh luôn suy nghĩ quá nhiều bây giờ thật sự làm cho anh có chút lúng túng, nhưng lúng túng vì tự mình đa tình, anh phát hiện mình lại để ý hơn đến chuyện tương lai Diệp Tiểu Muội muốn tìm chồng trong xưởng của anh ba Diệp Quân Hoa.Cô nhóc này mỗi ngày đều nói đặt anh ở trong lòng, trên thực tế ngay cả muốn tìm loại đối tượng gì, lúc nào kết hôn cũng đã nghĩ xong rồi, vậy những lời cô nói với anh là cái gì, cưỡi lừa tìm ngựa sao?

Bây giờ chỉ hy vọng tỉnh ngộ vẫn chưa muộn màng, Tống Thanh Huy suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc mở nắp bút máy, bắt đầu viết thư trả lời cho Diệp Tiểu Muội.

Anh cũng không muốn "phối hợp" tiếp tục thư từ qua lại với Diệp Tiểu Muội nữa, nhưng dù sao anh cũng phải nói rõ ràng với cô, để cho cô cứ hiểu lầm rồi giữ vững ý kiến của mình cũng không phải là cách tốt.

DTV

Cho nên ở trong bức thư này Tống Thanh Huy trực tiếp nói cho Diệp Tiểu Muội, anh rất muốn về nhà, rất nhớ nhung cha mẹ, người một nhà cũng luôn nhớ đến anh, cũng tin chắc anh nhất định có thể trở về nhà, anh nghĩ xong rồi, ngắn thì ba đến năm năm, lâu thì bảy đến tám năm, dù chờ đời dài thêm đi nữa cũng sẽ không từ bỏ hy vọng.

Tất nhiên có thể về nhà sớm thì vẫn tốt hơn, như vậy anh cũng có thể sớm ngày thành gia lập nghiệp, cha mẹ anh vẫn luôn mong mỏi anh tìm được một người vợ môn đăng hộ đối dịu dàng hiền lành chung sống cả đời. Đây cũng là mong muốn của anh.

Tống Thanh Huy viết một mạch xong lá thư, tất nhiên lại giải quyết được một cọc tâm sự, rất yên tâm trở về giường ngủ. Hơn nữa bức thư này rất nhiều ngày sau anh mới có thể giao cho Diệp Tiểu Muội.

So sánh hai bên, thư trả lời của Diệp Tiểu Muội có hiệu suất cao hơn, lúc anh Tống đưa thư cho cô, vừa lúc trong đội sắp xếp cày bừa vụ xuân, trong đội mỗi người đều bận rộn, lại không có ai chú ý mỗi ngày Diệp Tiểu Muội làm cái gì, cô rất dễ tìm được cơ hội công khai làm chuyện gì đó.

Cho nên anh Tống lại vào đêm hôm khuya khoắt bật đèn pin viết thư cho cô.

Diệp Tiểu Muội vẫn đơn giản thô bạo như bình thường, chủ yếu là bị nhân phẩm của anh Tống làm cho cảm động, trên thế giới này nhiều tra nam nói yêu đương không phụ trách, nhưng anh Tống lại thành khẩn đến mức chưa bắt đầu nói chuyện yêu đương, trước hết đã khai báo quan niệm chọn bạn trăm năm của mình, vòng vo nói cho cô biết hai bọn họ không có khả năng kết hôn.

Dù Tống Thanh Huy không nói, trong lòng Diệp Thư Hoa cũng có tính toán rồi, đổi vị trí cho nhau, nếu cô là anh Tống, có thể cưới vợ xinh đẹp giàu có, cô cũng sẽ không muốn kết hôn với một cô gái nông thôn, nói yêu đương thì được, nhưng kết hôn vẫn phải tìm được người có điều kiện thích hợp.

Nhưng Tống Thanh Huy chủ động nói ra, Diệp Tiểu Muội cũng rất cảm động, cảm thấy anh Tống chính là anh trai thần tiên của Trung Quốc.

Anh Tống cũng đã thành thật không làm bộ như vậy, tất nhiên Diệp Tiểu Muội cũng phải nghiêm túc đối xử, cho nên ở trong thư cô khen Tống Thanh Huy thông minh, anh có điều kiện tốt như vậy, lại đẹp trai, tất nhiên phải tìm một người vợ xinh đẹp giàu có mới không bị thiệt.

Khẳng định suy nghĩ của anh Tống, Diệp Thư Hoa còn thuận tiện giới thiệu "kế hoạch" của mình một chút, dù sao không thể bên nặng bên nhẹ được.

Diệp Tiểu Muội nói mẹ cô muốn giữ cô lại đến năm hai mươi tuổi, sau đó để cho anh ba tìm một đối tượng trong huyện, tốt nhất là đồng nghiệp trong xưởng của anh ba Diệp, như vậy kết hôn vào huyện rồi sẽ không cần làm việc, còn có thể được anh ba chăm sóc, không lo bị chồng làm khó.

Trong sân tối đen như mực, Tống Thanh Huy bật đèn pin đọc được đoạn này đột nhiên nhíu mày lại, mặt còn đen hơn cả bóng đêm nữa.

Lần này cách nửa tháng Tống Thanh Huy không có viết thư trả lời cho Diệp Tiểu Muội, bởi vì anh không biết mình nên nói cái gì.

Dự tính ban đầu của anh trước khi viết thư trả lời, chỉ là muốn để cho Diệp Tiểu Muội làm theo ý mình nhận rõ thực tế, tiếp nhận kết quả bọn họ không thể nào ở bên nhau mà thôi, cho nên anh mới lén lút viết nhiều thư qua lại với cô như vậy. Thậm chí còn lo lắng tính cách tự làm theo ý mình của Diệp Tiểu Muội, sau đó anh đột nhiên phát hiện, không phải Diệp Tiểu Muội không hiểu rõ thực tế, cô hiểu đến mức không thể hiểu được nữa.

Chuyện này làm cho anh có chút bị đả kích.

Tống Thanh Huy bày tỏ anh thật sự có chút tổn thương, ở trong chuyện của Diệp Tiểu Muội, anh luôn suy nghĩ quá nhiều bây giờ thật sự làm cho anh có chút lúng túng, nhưng lúng túng vì tự mình đa tình, anh phát hiện mình lại để ý hơn đến chuyện tương lai Diệp Tiểu Muội muốn tìm chồng trong xưởng của anh ba Diệp Quân Hoa.

Cô nhóc này mỗi ngày đều nói đặt anh ở trong lòng, trên thực tế ngay cả muốn tìm loại đối tượng gì, lúc nào kết hôn cũng đã nghĩ xong rồi, vậy những lời cô nói với anh là cái gì, cưỡi lừa tìm ngựa sao?

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ ChếtTác giả: Thanh Việt Lưu CaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa thu năm 1974, Diệp Thư Hoa cột hai bím tóc vừa đen vừa cao, đứng ở căn tin vì dân phục vụ. Ở thời không này, gần như không ai sẽ cố gọi tên thật của cô, mọi người đều thân thiết gọi cô là "Tiểu Muội". Ví dụ như lúc này, mấy chàng trai ỷ vào tốc độ mau, chạy tới căn tin nhanh hơn đại đội một bước, cứ ở cửa ồn ào nháy mắt với cô: "Tiểu Muội, hôm nay ăn cái gì?"Vừa mới dứt lời, "Diệp Tiểu Muội" còn chưa phản ứng, mấy chàng trai giống như bọn họ nói chuyện gì rất vui, đều phía sau liên tục cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng, trên mặt đen gầy mang theo tinh thần phấn chấn của thanh xuân, dáng vẻ vô ưu vô lự, còn chưa để cuộc sống cuộc sống đè cong thắt lưng. Diệp Thư Hoa rất muốn thở dài, bọn họ cứ tán tỉnh như vậy, chờ ế cả đời đi. Cho dù là em gái Diệp trước kia ở đây có lẽ cũng không thèm quan tâm bọn họ, cô chỉ biết quệt miệng quay đầu gọi mẹ cô - đồng chí Vương Thúy Phân, sau đó đồng chí Vương giống như gà mái bảo vệ gà con lao tới đuổi đám thanh niên đi; nếu là Diệp Thư Hoa… Bây giờ chỉ hy vọng tỉnh ngộ vẫn chưa muộn màng, Tống Thanh Huy suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc mở nắp bút máy, bắt đầu viết thư trả lời cho Diệp Tiểu Muội.Anh cũng không muốn "phối hợp" tiếp tục thư từ qua lại với Diệp Tiểu Muội nữa, nhưng dù sao anh cũng phải nói rõ ràng với cô, để cho cô cứ hiểu lầm rồi giữ vững ý kiến của mình cũng không phải là cách tốt.DTVCho nên ở trong bức thư này Tống Thanh Huy trực tiếp nói cho Diệp Tiểu Muội, anh rất muốn về nhà, rất nhớ nhung cha mẹ, người một nhà cũng luôn nhớ đến anh, cũng tin chắc anh nhất định có thể trở về nhà, anh nghĩ xong rồi, ngắn thì ba đến năm năm, lâu thì bảy đến tám năm, dù chờ đời dài thêm đi nữa cũng sẽ không từ bỏ hy vọng.Tất nhiên có thể về nhà sớm thì vẫn tốt hơn, như vậy anh cũng có thể sớm ngày thành gia lập nghiệp, cha mẹ anh vẫn luôn mong mỏi anh tìm được một người vợ môn đăng hộ đối dịu dàng hiền lành chung sống cả đời. Đây cũng là mong muốn của anh.Tống Thanh Huy viết một mạch xong lá thư, tất nhiên lại giải quyết được một cọc tâm sự, rất yên tâm trở về giường ngủ. Hơn nữa bức thư này rất nhiều ngày sau anh mới có thể giao cho Diệp Tiểu Muội.So sánh hai bên, thư trả lời của Diệp Tiểu Muội có hiệu suất cao hơn, lúc anh Tống đưa thư cho cô, vừa lúc trong đội sắp xếp cày bừa vụ xuân, trong đội mỗi người đều bận rộn, lại không có ai chú ý mỗi ngày Diệp Tiểu Muội làm cái gì, cô rất dễ tìm được cơ hội công khai làm chuyện gì đó.Cho nên anh Tống lại vào đêm hôm khuya khoắt bật đèn pin viết thư cho cô.Diệp Tiểu Muội vẫn đơn giản thô bạo như bình thường, chủ yếu là bị nhân phẩm của anh Tống làm cho cảm động, trên thế giới này nhiều tra nam nói yêu đương không phụ trách, nhưng anh Tống lại thành khẩn đến mức chưa bắt đầu nói chuyện yêu đương, trước hết đã khai báo quan niệm chọn bạn trăm năm của mình, vòng vo nói cho cô biết hai bọn họ không có khả năng kết hôn.Dù Tống Thanh Huy không nói, trong lòng Diệp Thư Hoa cũng có tính toán rồi, đổi vị trí cho nhau, nếu cô là anh Tống, có thể cưới vợ xinh đẹp giàu có, cô cũng sẽ không muốn kết hôn với một cô gái nông thôn, nói yêu đương thì được, nhưng kết hôn vẫn phải tìm được người có điều kiện thích hợp.Nhưng Tống Thanh Huy chủ động nói ra, Diệp Tiểu Muội cũng rất cảm động, cảm thấy anh Tống chính là anh trai thần tiên của Trung Quốc.Anh Tống cũng đã thành thật không làm bộ như vậy, tất nhiên Diệp Tiểu Muội cũng phải nghiêm túc đối xử, cho nên ở trong thư cô khen Tống Thanh Huy thông minh, anh có điều kiện tốt như vậy, lại đẹp trai, tất nhiên phải tìm một người vợ xinh đẹp giàu có mới không bị thiệt.Khẳng định suy nghĩ của anh Tống, Diệp Thư Hoa còn thuận tiện giới thiệu "kế hoạch" của mình một chút, dù sao không thể bên nặng bên nhẹ được.Diệp Tiểu Muội nói mẹ cô muốn giữ cô lại đến năm hai mươi tuổi, sau đó để cho anh ba tìm một đối tượng trong huyện, tốt nhất là đồng nghiệp trong xưởng của anh ba Diệp, như vậy kết hôn vào huyện rồi sẽ không cần làm việc, còn có thể được anh ba chăm sóc, không lo bị chồng làm khó.Trong sân tối đen như mực, Tống Thanh Huy bật đèn pin đọc được đoạn này đột nhiên nhíu mày lại, mặt còn đen hơn cả bóng đêm nữa.Lần này cách nửa tháng Tống Thanh Huy không có viết thư trả lời cho Diệp Tiểu Muội, bởi vì anh không biết mình nên nói cái gì.Dự tính ban đầu của anh trước khi viết thư trả lời, chỉ là muốn để cho Diệp Tiểu Muội làm theo ý mình nhận rõ thực tế, tiếp nhận kết quả bọn họ không thể nào ở bên nhau mà thôi, cho nên anh mới lén lút viết nhiều thư qua lại với cô như vậy. Thậm chí còn lo lắng tính cách tự làm theo ý mình của Diệp Tiểu Muội, sau đó anh đột nhiên phát hiện, không phải Diệp Tiểu Muội không hiểu rõ thực tế, cô hiểu đến mức không thể hiểu được nữa.Chuyện này làm cho anh có chút bị đả kích.Tống Thanh Huy bày tỏ anh thật sự có chút tổn thương, ở trong chuyện của Diệp Tiểu Muội, anh luôn suy nghĩ quá nhiều bây giờ thật sự làm cho anh có chút lúng túng, nhưng lúng túng vì tự mình đa tình, anh phát hiện mình lại để ý hơn đến chuyện tương lai Diệp Tiểu Muội muốn tìm chồng trong xưởng của anh ba Diệp Quân Hoa.Cô nhóc này mỗi ngày đều nói đặt anh ở trong lòng, trên thực tế ngay cả muốn tìm loại đối tượng gì, lúc nào kết hôn cũng đã nghĩ xong rồi, vậy những lời cô nói với anh là cái gì, cưỡi lừa tìm ngựa sao?

Chương 220: Chương 220