Mùa thu năm 1974, Diệp Thư Hoa cột hai bím tóc vừa đen vừa cao, đứng ở căn tin vì dân phục vụ. Ở thời không này, gần như không ai sẽ cố gọi tên thật của cô, mọi người đều thân thiết gọi cô là "Tiểu Muội". Ví dụ như lúc này, mấy chàng trai ỷ vào tốc độ mau, chạy tới căn tin nhanh hơn đại đội một bước, cứ ở cửa ồn ào nháy mắt với cô: "Tiểu Muội, hôm nay ăn cái gì?"Vừa mới dứt lời, "Diệp Tiểu Muội" còn chưa phản ứng, mấy chàng trai giống như bọn họ nói chuyện gì rất vui, đều phía sau liên tục cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng, trên mặt đen gầy mang theo tinh thần phấn chấn của thanh xuân, dáng vẻ vô ưu vô lự, còn chưa để cuộc sống cuộc sống đè cong thắt lưng. Diệp Thư Hoa rất muốn thở dài, bọn họ cứ tán tỉnh như vậy, chờ ế cả đời đi. Cho dù là em gái Diệp trước kia ở đây có lẽ cũng không thèm quan tâm bọn họ, cô chỉ biết quệt miệng quay đầu gọi mẹ cô - đồng chí Vương Thúy Phân, sau đó đồng chí Vương giống như gà mái bảo vệ gà con lao tới đuổi đám thanh niên đi; nếu là Diệp Thư Hoa…
Chương 231: Chương 231
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ ChếtTác giả: Thanh Việt Lưu CaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa thu năm 1974, Diệp Thư Hoa cột hai bím tóc vừa đen vừa cao, đứng ở căn tin vì dân phục vụ. Ở thời không này, gần như không ai sẽ cố gọi tên thật của cô, mọi người đều thân thiết gọi cô là "Tiểu Muội". Ví dụ như lúc này, mấy chàng trai ỷ vào tốc độ mau, chạy tới căn tin nhanh hơn đại đội một bước, cứ ở cửa ồn ào nháy mắt với cô: "Tiểu Muội, hôm nay ăn cái gì?"Vừa mới dứt lời, "Diệp Tiểu Muội" còn chưa phản ứng, mấy chàng trai giống như bọn họ nói chuyện gì rất vui, đều phía sau liên tục cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng, trên mặt đen gầy mang theo tinh thần phấn chấn của thanh xuân, dáng vẻ vô ưu vô lự, còn chưa để cuộc sống cuộc sống đè cong thắt lưng. Diệp Thư Hoa rất muốn thở dài, bọn họ cứ tán tỉnh như vậy, chờ ế cả đời đi. Cho dù là em gái Diệp trước kia ở đây có lẽ cũng không thèm quan tâm bọn họ, cô chỉ biết quệt miệng quay đầu gọi mẹ cô - đồng chí Vương Thúy Phân, sau đó đồng chí Vương giống như gà mái bảo vệ gà con lao tới đuổi đám thanh niên đi; nếu là Diệp Thư Hoa… Lúc nghe những câu nói phía trước, Tống Thanh Huy theo bản năng có hơi đau lòng, anh biết Diệp Tiểu Muội yếu ớt lại thèm ăn, vì thế trước kia nhìn chằm chằm thịt hộp của anh, bây giờ vì ăn cả ngày chạy lên núi, vậy phải thèm cỡ nào.Nhưng mà câu nói sau cùng của Sở Hàm, khiến Tống Thanh Huy hơi d.a.o động trong lòng một giây biến thành máy móc tình cảm, mặt không hề cảm xúc gật đầu: "Vậy xem ra các cô ở chung không tệ, vậy rất tốt."Nói xong, không cho Sở Hàm cơ hội khoe khoang nữa, Tống Thanh Huy xoay người rời đi, ngược lại bây giờ anh gặp "khó khăn", tâm trạng chập trùng rất bình thường, đồng chí Sở hiểu ý người lẽ ra có thể hiểu.DTVSở Hàm quả thực khá hiểu, đồng thời c*̃ng không để ý phản ứng của anh chút nào, lúc trước cô ấy còn lo lắng thanh niên trí thức Tống lòng dạ sâu rộng, nếu muốn biết bí mật từ miệng anh vậy có lẽ không dễ dàng. Không nghĩ tới Tống Thanh Huy bị k1ch thích không nhẹ, phản ứng của anh đã nói rõ tất cả, khát vọng hóng hớt của Sở Hàm được thỏa mãn, lập tức cười hí hí trở về ký túc xá, nghĩ thầm cũng không biết gần đây Tiểu Muội lại làm cái gì, vậy mà k1ch thích người ta đến mức độ này, cô ấy phải tìm cơ hội hỏi cô thử.Có điều Sở Hàm vẫn chưa đi tìm Diệp Tiểu Muội, Tống Thanh Huy đã ngăn cản cô trước một bước.Tống Thanh Huy nghe Sở Hàm nói lúc Diệp Tiểu Muội có đồ ăn ngon đều sẽ gọi cô ấy, trong lòng cũng rất không thoải mái, bởi vì Diệp Tiểu Muội chỉ có thể nghĩ cách lừa ăn từ chỗ anh, xưa nay không cam lòng xin anh ăn qua cái gì, đến ngay cả năm ngoái cái gọi là bán tóc đi mới có thể tặng vở cho anh. Anh c*̃ng mãi đến tận khoảng thời gian trước mới biết, Diệp Tiểu Muội mua vở chỉ là thuận tiện, cô chủ yếu là vì mua vải may quần áo, bây giờ cũng đã mặc quần áo mới rêu rao khắp nơi. Vì thế trong lòng anh Tống rất không cân bằng, Diệp Tiểu Muội hiệp hòi có đồ lại chịu chia sẻ với Sở Hàm, lẽ nào trong lòng cô Sở Hàm quan trọng hơn cả anh sao?Mà bây giờ, Diệp Tiểu Muội đến cả thịt hộp của anh cũng không muốn lừa, tình nguyện tự mình lên núi tìm đồ ăn, Tống Thanh Huy không biết mình đã làm sai điều gì, rốt cục không nhịn được ngăn cản cô ở trên đường hỏi cho ra nhẽ.Nhưng mà Tống Thanh Huy mới vừa đứng trước mặt Diệp Tiểu Muội, còn chưa kịp nói chuyện, cô đã như kẻ trộm nhìn chung quanh: "Anh Tống, như vậy không hay lắm đâu?"Tống Thanh Huy cũng sắp bị cô chọc tức tới cười, lúc trước viết thư tình cho anh, chủ động kéo tay anh, còn muốn anh ôm, sao Diệp Tiểu Muội không cảm thấy không tốt, bây giờ bọn họ chỉ nói chuyện bình thường, nào có không tốt?Thời khắc này, Tống Thanh Huy quả thực bị Diệp Tiểu Muội không tim không phổi làm cho tức giận đến mất đi lý trí, hoàn toàn quên chuyện anh thật sự muốn nói, trực tiếp bật thốt lên: "Trước đó bám tôi nói muốn yêu nhau, sao không cảm thấy không tốt?"Vừa mới dứt lời, Tống Thanh Huy đã hối hận, anh vốn muốn nói rõ ràng hiểu lầm với Diệp Tiểu Muội, vừa nói ra lời này, khiến cho thật giống như anh đến hưng binh vấn tội cô tại sao "thích người khác".Tống Thanh Huy phản ứng lại đương nhiên muốn bù lại, nhưng mà anh còn chưa mở miệng, Diệp Tiểu Muội đã chớp mắt cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng nói: "Nhưng mà anh Tống đã từ chối."Tống Thanh Huy lại nhíu lông mày lần này: "Có ý gì?"Diệp Tiểu Muội không nghĩ tới anh Tống sẽ ngăn cản cô ở trên đường, thế nhưng kiếm cớ gì, cô không cần phải nghĩ chuẩn bị trước, cũng có thể há mồm nói liền, nàng cười híp mắt nói với anh Tống: "Khoảng thời gian này em c*̃ng tự mình kiểm điểm, chủ tịch đã nói, không lấy kết hôn là mục đích yêu đương thì đều là đùa bỡn lưu manh, sự lo lắng của anh Tống là chính xác, sớm muộn gì em cũng phải gả vào trong thành phố, còn quen anh Tống vậy không phải là đùa bỡn lưu manh sao? Thế thì quên đi, anh Tống anh coi như quãng thời gian trước em làm trò cười, bỏ qua đi nhé."Lời này của Diệp Tiểu Muội chẳng khác trích lời "xưa nay anh chưa từng yêu em, chúng ta chia tay đi", của đàn ông cặn bã, quả thực tuyệt diệu có hiệu quả như nhau, người nào nghe nói như thế cũng phải bị tức điên. Anh Tống lý trí tỉnh táo cũng bị sự vô liêm sỉ, vô tình vô nghĩa của cô k1ch thích đến thần trí không rõ, chính mình cũng không biết mình nói cái gì."Cô nói quên đi là thôi à?""Anh Tống có ý gì?" Diệp Tiểu Muội kinh ngạc ngửa đầu: "Lẽ nào anh đột nhiên lại muốn quen em?"Tống Thanh Huy đương nhiên không có ý này, đang muốn phủ nhận, lập tức nghe Diệp Tiểu Muội không tim không phổi nói: "Nhưng bây giờ em không muốn quen anh."Cô vừa nói như thế, sâu trong lòng Tống Thanh Huy dâng lên một cảm giác cực kì không cam lòng, không nhịn được hỏi: "Tại sao?"
Lúc nghe những câu nói phía trước, Tống Thanh Huy theo bản năng có hơi đau lòng, anh biết Diệp Tiểu Muội yếu ớt lại thèm ăn, vì thế trước kia nhìn chằm chằm thịt hộp của anh, bây giờ vì ăn cả ngày chạy lên núi, vậy phải thèm cỡ nào.
Nhưng mà câu nói sau cùng của Sở Hàm, khiến Tống Thanh Huy hơi d.a.o động trong lòng một giây biến thành máy móc tình cảm, mặt không hề cảm xúc gật đầu: "Vậy xem ra các cô ở chung không tệ, vậy rất tốt."
Nói xong, không cho Sở Hàm cơ hội khoe khoang nữa, Tống Thanh Huy xoay người rời đi, ngược lại bây giờ anh gặp "khó khăn", tâm trạng chập trùng rất bình thường, đồng chí Sở hiểu ý người lẽ ra có thể hiểu.
DTV
Sở Hàm quả thực khá hiểu, đồng thời c*̃ng không để ý phản ứng của anh chút nào, lúc trước cô ấy còn lo lắng thanh niên trí thức Tống lòng dạ sâu rộng, nếu muốn biết bí mật từ miệng anh vậy có lẽ không dễ dàng. Không nghĩ tới Tống Thanh Huy bị k1ch thích không nhẹ, phản ứng của anh đã nói rõ tất cả, khát vọng hóng hớt của Sở Hàm được thỏa mãn, lập tức cười hí hí trở về ký túc xá, nghĩ thầm cũng không biết gần đây Tiểu Muội lại làm cái gì, vậy mà k1ch thích người ta đến mức độ này, cô ấy phải tìm cơ hội hỏi cô thử.
Có điều Sở Hàm vẫn chưa đi tìm Diệp Tiểu Muội, Tống Thanh Huy đã ngăn cản cô trước một bước.
Tống Thanh Huy nghe Sở Hàm nói lúc Diệp Tiểu Muội có đồ ăn ngon đều sẽ gọi cô ấy, trong lòng cũng rất không thoải mái, bởi vì Diệp Tiểu Muội chỉ có thể nghĩ cách lừa ăn từ chỗ anh, xưa nay không cam lòng xin anh ăn qua cái gì, đến ngay cả năm ngoái cái gọi là bán tóc đi mới có thể tặng vở cho anh. Anh c*̃ng mãi đến tận khoảng thời gian trước mới biết, Diệp Tiểu Muội mua vở chỉ là thuận tiện, cô chủ yếu là vì mua vải may quần áo, bây giờ cũng đã mặc quần áo mới rêu rao khắp nơi. Vì thế trong lòng anh Tống rất không cân bằng, Diệp Tiểu Muội hiệp hòi có đồ lại chịu chia sẻ với Sở Hàm, lẽ nào trong lòng cô Sở Hàm quan trọng hơn cả anh sao?
Mà bây giờ, Diệp Tiểu Muội đến cả thịt hộp của anh cũng không muốn lừa, tình nguyện tự mình lên núi tìm đồ ăn, Tống Thanh Huy không biết mình đã làm sai điều gì, rốt cục không nhịn được ngăn cản cô ở trên đường hỏi cho ra nhẽ.
Nhưng mà Tống Thanh Huy mới vừa đứng trước mặt Diệp Tiểu Muội, còn chưa kịp nói chuyện, cô đã như kẻ trộm nhìn chung quanh: "Anh Tống, như vậy không hay lắm đâu?"
Tống Thanh Huy cũng sắp bị cô chọc tức tới cười, lúc trước viết thư tình cho anh, chủ động kéo tay anh, còn muốn anh ôm, sao Diệp Tiểu Muội không cảm thấy không tốt, bây giờ bọn họ chỉ nói chuyện bình thường, nào có không tốt?
Thời khắc này, Tống Thanh Huy quả thực bị Diệp Tiểu Muội không tim không phổi làm cho tức giận đến mất đi lý trí, hoàn toàn quên chuyện anh thật sự muốn nói, trực tiếp bật thốt lên: "Trước đó bám tôi nói muốn yêu nhau, sao không cảm thấy không tốt?"
Vừa mới dứt lời, Tống Thanh Huy đã hối hận, anh vốn muốn nói rõ ràng hiểu lầm với Diệp Tiểu Muội, vừa nói ra lời này, khiến cho thật giống như anh đến hưng binh vấn tội cô tại sao "thích người khác".
Tống Thanh Huy phản ứng lại đương nhiên muốn bù lại, nhưng mà anh còn chưa mở miệng, Diệp Tiểu Muội đã chớp mắt cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng nói: "Nhưng mà anh Tống đã từ chối."
Tống Thanh Huy lại nhíu lông mày lần này: "Có ý gì?"
Diệp Tiểu Muội không nghĩ tới anh Tống sẽ ngăn cản cô ở trên đường, thế nhưng kiếm cớ gì, cô không cần phải nghĩ chuẩn bị trước, cũng có thể há mồm nói liền, nàng cười híp mắt nói với anh Tống: "Khoảng thời gian này em c*̃ng tự mình kiểm điểm, chủ tịch đã nói, không lấy kết hôn là mục đích yêu đương thì đều là đùa bỡn lưu manh, sự lo lắng của anh Tống là chính xác, sớm muộn gì em cũng phải gả vào trong thành phố, còn quen anh Tống vậy không phải là đùa bỡn lưu manh sao? Thế thì quên đi, anh Tống anh coi như quãng thời gian trước em làm trò cười, bỏ qua đi nhé."
Lời này của Diệp Tiểu Muội chẳng khác trích lời "xưa nay anh chưa từng yêu em, chúng ta chia tay đi", của đàn ông cặn bã, quả thực tuyệt diệu có hiệu quả như nhau, người nào nghe nói như thế cũng phải bị tức điên. Anh Tống lý trí tỉnh táo cũng bị sự vô liêm sỉ, vô tình vô nghĩa của cô k1ch thích đến thần trí không rõ, chính mình cũng không biết mình nói cái gì.
"Cô nói quên đi là thôi à?"
"Anh Tống có ý gì?" Diệp Tiểu Muội kinh ngạc ngửa đầu: "Lẽ nào anh đột nhiên lại muốn quen em?"
Tống Thanh Huy đương nhiên không có ý này, đang muốn phủ nhận, lập tức nghe Diệp Tiểu Muội không tim không phổi nói: "Nhưng bây giờ em không muốn quen anh."
Cô vừa nói như thế, sâu trong lòng Tống Thanh Huy dâng lên một cảm giác cực kì không cam lòng, không nhịn được hỏi: "Tại sao?"
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ ChếtTác giả: Thanh Việt Lưu CaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa thu năm 1974, Diệp Thư Hoa cột hai bím tóc vừa đen vừa cao, đứng ở căn tin vì dân phục vụ. Ở thời không này, gần như không ai sẽ cố gọi tên thật của cô, mọi người đều thân thiết gọi cô là "Tiểu Muội". Ví dụ như lúc này, mấy chàng trai ỷ vào tốc độ mau, chạy tới căn tin nhanh hơn đại đội một bước, cứ ở cửa ồn ào nháy mắt với cô: "Tiểu Muội, hôm nay ăn cái gì?"Vừa mới dứt lời, "Diệp Tiểu Muội" còn chưa phản ứng, mấy chàng trai giống như bọn họ nói chuyện gì rất vui, đều phía sau liên tục cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng, trên mặt đen gầy mang theo tinh thần phấn chấn của thanh xuân, dáng vẻ vô ưu vô lự, còn chưa để cuộc sống cuộc sống đè cong thắt lưng. Diệp Thư Hoa rất muốn thở dài, bọn họ cứ tán tỉnh như vậy, chờ ế cả đời đi. Cho dù là em gái Diệp trước kia ở đây có lẽ cũng không thèm quan tâm bọn họ, cô chỉ biết quệt miệng quay đầu gọi mẹ cô - đồng chí Vương Thúy Phân, sau đó đồng chí Vương giống như gà mái bảo vệ gà con lao tới đuổi đám thanh niên đi; nếu là Diệp Thư Hoa… Lúc nghe những câu nói phía trước, Tống Thanh Huy theo bản năng có hơi đau lòng, anh biết Diệp Tiểu Muội yếu ớt lại thèm ăn, vì thế trước kia nhìn chằm chằm thịt hộp của anh, bây giờ vì ăn cả ngày chạy lên núi, vậy phải thèm cỡ nào.Nhưng mà câu nói sau cùng của Sở Hàm, khiến Tống Thanh Huy hơi d.a.o động trong lòng một giây biến thành máy móc tình cảm, mặt không hề cảm xúc gật đầu: "Vậy xem ra các cô ở chung không tệ, vậy rất tốt."Nói xong, không cho Sở Hàm cơ hội khoe khoang nữa, Tống Thanh Huy xoay người rời đi, ngược lại bây giờ anh gặp "khó khăn", tâm trạng chập trùng rất bình thường, đồng chí Sở hiểu ý người lẽ ra có thể hiểu.DTVSở Hàm quả thực khá hiểu, đồng thời c*̃ng không để ý phản ứng của anh chút nào, lúc trước cô ấy còn lo lắng thanh niên trí thức Tống lòng dạ sâu rộng, nếu muốn biết bí mật từ miệng anh vậy có lẽ không dễ dàng. Không nghĩ tới Tống Thanh Huy bị k1ch thích không nhẹ, phản ứng của anh đã nói rõ tất cả, khát vọng hóng hớt của Sở Hàm được thỏa mãn, lập tức cười hí hí trở về ký túc xá, nghĩ thầm cũng không biết gần đây Tiểu Muội lại làm cái gì, vậy mà k1ch thích người ta đến mức độ này, cô ấy phải tìm cơ hội hỏi cô thử.Có điều Sở Hàm vẫn chưa đi tìm Diệp Tiểu Muội, Tống Thanh Huy đã ngăn cản cô trước một bước.Tống Thanh Huy nghe Sở Hàm nói lúc Diệp Tiểu Muội có đồ ăn ngon đều sẽ gọi cô ấy, trong lòng cũng rất không thoải mái, bởi vì Diệp Tiểu Muội chỉ có thể nghĩ cách lừa ăn từ chỗ anh, xưa nay không cam lòng xin anh ăn qua cái gì, đến ngay cả năm ngoái cái gọi là bán tóc đi mới có thể tặng vở cho anh. Anh c*̃ng mãi đến tận khoảng thời gian trước mới biết, Diệp Tiểu Muội mua vở chỉ là thuận tiện, cô chủ yếu là vì mua vải may quần áo, bây giờ cũng đã mặc quần áo mới rêu rao khắp nơi. Vì thế trong lòng anh Tống rất không cân bằng, Diệp Tiểu Muội hiệp hòi có đồ lại chịu chia sẻ với Sở Hàm, lẽ nào trong lòng cô Sở Hàm quan trọng hơn cả anh sao?Mà bây giờ, Diệp Tiểu Muội đến cả thịt hộp của anh cũng không muốn lừa, tình nguyện tự mình lên núi tìm đồ ăn, Tống Thanh Huy không biết mình đã làm sai điều gì, rốt cục không nhịn được ngăn cản cô ở trên đường hỏi cho ra nhẽ.Nhưng mà Tống Thanh Huy mới vừa đứng trước mặt Diệp Tiểu Muội, còn chưa kịp nói chuyện, cô đã như kẻ trộm nhìn chung quanh: "Anh Tống, như vậy không hay lắm đâu?"Tống Thanh Huy cũng sắp bị cô chọc tức tới cười, lúc trước viết thư tình cho anh, chủ động kéo tay anh, còn muốn anh ôm, sao Diệp Tiểu Muội không cảm thấy không tốt, bây giờ bọn họ chỉ nói chuyện bình thường, nào có không tốt?Thời khắc này, Tống Thanh Huy quả thực bị Diệp Tiểu Muội không tim không phổi làm cho tức giận đến mất đi lý trí, hoàn toàn quên chuyện anh thật sự muốn nói, trực tiếp bật thốt lên: "Trước đó bám tôi nói muốn yêu nhau, sao không cảm thấy không tốt?"Vừa mới dứt lời, Tống Thanh Huy đã hối hận, anh vốn muốn nói rõ ràng hiểu lầm với Diệp Tiểu Muội, vừa nói ra lời này, khiến cho thật giống như anh đến hưng binh vấn tội cô tại sao "thích người khác".Tống Thanh Huy phản ứng lại đương nhiên muốn bù lại, nhưng mà anh còn chưa mở miệng, Diệp Tiểu Muội đã chớp mắt cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng nói: "Nhưng mà anh Tống đã từ chối."Tống Thanh Huy lại nhíu lông mày lần này: "Có ý gì?"Diệp Tiểu Muội không nghĩ tới anh Tống sẽ ngăn cản cô ở trên đường, thế nhưng kiếm cớ gì, cô không cần phải nghĩ chuẩn bị trước, cũng có thể há mồm nói liền, nàng cười híp mắt nói với anh Tống: "Khoảng thời gian này em c*̃ng tự mình kiểm điểm, chủ tịch đã nói, không lấy kết hôn là mục đích yêu đương thì đều là đùa bỡn lưu manh, sự lo lắng của anh Tống là chính xác, sớm muộn gì em cũng phải gả vào trong thành phố, còn quen anh Tống vậy không phải là đùa bỡn lưu manh sao? Thế thì quên đi, anh Tống anh coi như quãng thời gian trước em làm trò cười, bỏ qua đi nhé."Lời này của Diệp Tiểu Muội chẳng khác trích lời "xưa nay anh chưa từng yêu em, chúng ta chia tay đi", của đàn ông cặn bã, quả thực tuyệt diệu có hiệu quả như nhau, người nào nghe nói như thế cũng phải bị tức điên. Anh Tống lý trí tỉnh táo cũng bị sự vô liêm sỉ, vô tình vô nghĩa của cô k1ch thích đến thần trí không rõ, chính mình cũng không biết mình nói cái gì."Cô nói quên đi là thôi à?""Anh Tống có ý gì?" Diệp Tiểu Muội kinh ngạc ngửa đầu: "Lẽ nào anh đột nhiên lại muốn quen em?"Tống Thanh Huy đương nhiên không có ý này, đang muốn phủ nhận, lập tức nghe Diệp Tiểu Muội không tim không phổi nói: "Nhưng bây giờ em không muốn quen anh."Cô vừa nói như thế, sâu trong lòng Tống Thanh Huy dâng lên một cảm giác cực kì không cam lòng, không nhịn được hỏi: "Tại sao?"