Giữa ngày hè nóng bức đến khó chịu, mặt trời vẫn đứng thẳng ở trên cao, chiếu thẳng xuống làm cho người đi đường đều không thấy bóng của chính mình. Tiếng ve sầu kêu không dứt làm cho mọi người đều cảm thấy mệt mỏi và ngột ngạt. Cây dương liễu già dưới ánh mặt trời chói chang đã bị phơi đến héo rũ. Hiện tại đang là giữa trưa, vì vậy không ai xuống đất làm việc, đều tránh ở trong nhà.Chỉ có anh cả nhà họ Khương, thừa dịp giữ trưa mọi người nghỉ ngơi không làm việc liền mượn đến xe chở nước tưới chút nước cho hoa màu tránh đất đai bị rạn nứt.“Khương Nhường sao lại về nhà vậy?”Khương Vệ Dân mới từ trong đất trở về, hắn tháo xuống mũ rơm, liền thấy được đầy đầu hắn đều là mồ hôi, không rảnh tiếp lấy khăn lông vợ hắn đưa qua, lo lắng vội vàng hỏi : “Trình Văn Năm không phải đã đánh điện báo với chúng ta rồi sao. Hắn nói mấy ngày nữa sẽ đến nhà, Khương Nhường không ở lại trong thành chờ hắn về đi đăng ký kết hôn sao lại trở về đây?”Chị dâu cả Khương vội vàng che lại miệng của chồng. Kêu…

Chương 11: Chương 11

Thập Niên 80 Sau Khi Trọng Sinh Làm Giàu Bằng Tiệm Tạp Hoá CũTác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiữa ngày hè nóng bức đến khó chịu, mặt trời vẫn đứng thẳng ở trên cao, chiếu thẳng xuống làm cho người đi đường đều không thấy bóng của chính mình. Tiếng ve sầu kêu không dứt làm cho mọi người đều cảm thấy mệt mỏi và ngột ngạt. Cây dương liễu già dưới ánh mặt trời chói chang đã bị phơi đến héo rũ. Hiện tại đang là giữa trưa, vì vậy không ai xuống đất làm việc, đều tránh ở trong nhà.Chỉ có anh cả nhà họ Khương, thừa dịp giữ trưa mọi người nghỉ ngơi không làm việc liền mượn đến xe chở nước tưới chút nước cho hoa màu tránh đất đai bị rạn nứt.“Khương Nhường sao lại về nhà vậy?”Khương Vệ Dân mới từ trong đất trở về, hắn tháo xuống mũ rơm, liền thấy được đầy đầu hắn đều là mồ hôi, không rảnh tiếp lấy khăn lông vợ hắn đưa qua, lo lắng vội vàng hỏi : “Trình Văn Năm không phải đã đánh điện báo với chúng ta rồi sao. Hắn nói mấy ngày nữa sẽ đến nhà, Khương Nhường không ở lại trong thành chờ hắn về đi đăng ký kết hôn sao lại trở về đây?”Chị dâu cả Khương vội vàng che lại miệng của chồng. Kêu… Thím khách hàng nghe Khương Nhường nói như vậy xong vẫn cảm thấy cái già này quá đắt vì vậy liền lắc đầu rời đi.Khương Nhượng cũng không vội, chắc chắn luôn có người biết hàng.Ngay sau đó không lâu một nam nhân hơn ba mươi tuổi bước lại đây, vợ của hắn vừa sinh cho hắn một cô con gái, hắn đang cao hứng đến hỏng rồi, tính toán muốn mua một con gà mái già về bồi bổ cho vợ mình.Khương Nhượng báo giá một cân gà 35 đồng, hắn chẳng mặc cả một câu.Hai người đi tìm chỗ làm thịt gà, ở đó cân gà được ba cân bẩy lạng, tính ra chính là 129 đồng 5 mao.Nam nhân kia định dùng di động chuyển tiền cho Khương Nhượng, cô ngượng ngùng nói : “Anh trai, tôi không mang theo di động, anh có thể trả tôi bằng tiền mặt được không?”Những năm này mọi người đã hoàn toàn dùng di động để trả tiền, rất ít người mang tiền mặt ra cửa đi mua đồ.Nam nhân này tên là Tiểu Mãnh, anh ta nhanh chóng tìm một người bán hàng rong đổi ra 130 đồng tiền mặt trả cho Khương Nhượng.Khương Nhương lấy ra mấy đồng trong túi, mấy đồng này là anh trai đi vay quanh thôn cho cô mang theo đi đường.Mấy đồng tiền lẻ của hai mươi năm trước hiện tịa vẫn được lưu thông.Khương Nhượng tìm năm đồng tiền lẻ trong túi ra trả lại cho nam nhân.Tiêu Mãnh thiếu chút nữa cười ra tiếng, có năm đồng tiền mà cô ấy phải tìm bằng được trả lại cho hắn, cô nương này quả là rất nghiêm túc, vì vậy mà hắn có thêm thiện cảm với Khương Nhượng.Bác xử lý gà liền mang gà vào trong một xưởng nhỏ làm sạch lông, sau đó mang gà đã được làm tốt đưa cho Tiểu Mãnh xem, để cho khách hàng chắc chắn đây là gà vừa đưa qua : “Đã lâu rồi không thấy được gà thả vườn chính tông như vậy, con gà này 130 đồng cũng đáng giá a.Cậu nhìn xem, bên trong còn có một buồng trứng non, hơn nữa còn có một chút mỡ vàng, đem trở về hầm canh đặc biệt thơm ngọt”.Thím khách hàng hỏi thăm gà của Khương Nhượng đầu tiên cũng vừa lúc mang theo một con gà qua đây xử lý.Bà thím mua một con gà mái già giá 25 đồng, nhưng vừa nhìn liền biết không chính tông bằng gà của Khương Nhượng.Một con gà thường tầm ba cân hơn một chút, như vậy chỉ chênh lệch có ba mươi đồng mà thôi.Bà thím nhìn thấy Khương Nhượng vẫn còn một con nữa, liền nhanh chóng đi tới mua..

Thím khách hàng nghe Khương Nhường nói như vậy xong vẫn cảm thấy cái già này quá đắt vì vậy liền lắc đầu rời đi.

Khương Nhượng cũng không vội, chắc chắn luôn có người biết hàng.

Ngay sau đó không lâu một nam nhân hơn ba mươi tuổi bước lại đây, vợ của hắn vừa sinh cho hắn một cô con gái, hắn đang cao hứng đến hỏng rồi, tính toán muốn mua một con gà mái già về bồi bổ cho vợ mình.Khương Nhượng báo giá một cân gà 35 đồng, hắn chẳng mặc cả một câu.

Hai người đi tìm chỗ làm thịt gà, ở đó cân gà được ba cân bẩy lạng, tính ra chính là 129 đồng 5 mao.

Nam nhân kia định dùng di động chuyển tiền cho Khương Nhượng, cô ngượng ngùng nói : “Anh trai, tôi không mang theo di động, anh có thể trả tôi bằng tiền mặt được không?”Những năm này mọi người đã hoàn toàn dùng di động để trả tiền, rất ít người mang tiền mặt ra cửa đi mua đồ.

Nam nhân này tên là Tiểu Mãnh, anh ta nhanh chóng tìm một người bán hàng rong đổi ra 130 đồng tiền mặt trả cho Khương Nhượng.

Khương Nhương lấy ra mấy đồng trong túi, mấy đồng này là anh trai đi vay quanh thôn cho cô mang theo đi đường.

Mấy đồng tiền lẻ của hai mươi năm trước hiện tịa vẫn được lưu thông.Khương Nhượng tìm năm đồng tiền lẻ trong túi ra trả lại cho nam nhân.Tiêu Mãnh thiếu chút nữa cười ra tiếng, có năm đồng tiền mà cô ấy phải tìm bằng được trả lại cho hắn, cô nương này quả là rất nghiêm túc, vì vậy mà hắn có thêm thiện cảm với Khương Nhượng.Bác xử lý gà liền mang gà vào trong một xưởng nhỏ làm sạch lông, sau đó mang gà đã được làm tốt đưa cho Tiểu Mãnh xem, để cho khách hàng chắc chắn đây là gà vừa đưa qua : “Đã lâu rồi không thấy được gà thả vườn chính tông như vậy, con gà này 130 đồng cũng đáng giá a.

Cậu nhìn xem, bên trong còn có một buồng trứng non, hơn nữa còn có một chút mỡ vàng, đem trở về hầm canh đặc biệt thơm ngọt”.Thím khách hàng hỏi thăm gà của Khương Nhượng đầu tiên cũng vừa lúc mang theo một con gà qua đây xử lý.

Bà thím mua một con gà mái già giá 25 đồng, nhưng vừa nhìn liền biết không chính tông bằng gà của Khương Nhượng.

Một con gà thường tầm ba cân hơn một chút, như vậy chỉ chênh lệch có ba mươi đồng mà thôi.

Bà thím nhìn thấy Khương Nhượng vẫn còn một con nữa, liền nhanh chóng đi tới mua..

Thập Niên 80 Sau Khi Trọng Sinh Làm Giàu Bằng Tiệm Tạp Hoá CũTác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiữa ngày hè nóng bức đến khó chịu, mặt trời vẫn đứng thẳng ở trên cao, chiếu thẳng xuống làm cho người đi đường đều không thấy bóng của chính mình. Tiếng ve sầu kêu không dứt làm cho mọi người đều cảm thấy mệt mỏi và ngột ngạt. Cây dương liễu già dưới ánh mặt trời chói chang đã bị phơi đến héo rũ. Hiện tại đang là giữa trưa, vì vậy không ai xuống đất làm việc, đều tránh ở trong nhà.Chỉ có anh cả nhà họ Khương, thừa dịp giữ trưa mọi người nghỉ ngơi không làm việc liền mượn đến xe chở nước tưới chút nước cho hoa màu tránh đất đai bị rạn nứt.“Khương Nhường sao lại về nhà vậy?”Khương Vệ Dân mới từ trong đất trở về, hắn tháo xuống mũ rơm, liền thấy được đầy đầu hắn đều là mồ hôi, không rảnh tiếp lấy khăn lông vợ hắn đưa qua, lo lắng vội vàng hỏi : “Trình Văn Năm không phải đã đánh điện báo với chúng ta rồi sao. Hắn nói mấy ngày nữa sẽ đến nhà, Khương Nhường không ở lại trong thành chờ hắn về đi đăng ký kết hôn sao lại trở về đây?”Chị dâu cả Khương vội vàng che lại miệng của chồng. Kêu… Thím khách hàng nghe Khương Nhường nói như vậy xong vẫn cảm thấy cái già này quá đắt vì vậy liền lắc đầu rời đi.Khương Nhượng cũng không vội, chắc chắn luôn có người biết hàng.Ngay sau đó không lâu một nam nhân hơn ba mươi tuổi bước lại đây, vợ của hắn vừa sinh cho hắn một cô con gái, hắn đang cao hứng đến hỏng rồi, tính toán muốn mua một con gà mái già về bồi bổ cho vợ mình.Khương Nhượng báo giá một cân gà 35 đồng, hắn chẳng mặc cả một câu.Hai người đi tìm chỗ làm thịt gà, ở đó cân gà được ba cân bẩy lạng, tính ra chính là 129 đồng 5 mao.Nam nhân kia định dùng di động chuyển tiền cho Khương Nhượng, cô ngượng ngùng nói : “Anh trai, tôi không mang theo di động, anh có thể trả tôi bằng tiền mặt được không?”Những năm này mọi người đã hoàn toàn dùng di động để trả tiền, rất ít người mang tiền mặt ra cửa đi mua đồ.Nam nhân này tên là Tiểu Mãnh, anh ta nhanh chóng tìm một người bán hàng rong đổi ra 130 đồng tiền mặt trả cho Khương Nhượng.Khương Nhương lấy ra mấy đồng trong túi, mấy đồng này là anh trai đi vay quanh thôn cho cô mang theo đi đường.Mấy đồng tiền lẻ của hai mươi năm trước hiện tịa vẫn được lưu thông.Khương Nhượng tìm năm đồng tiền lẻ trong túi ra trả lại cho nam nhân.Tiêu Mãnh thiếu chút nữa cười ra tiếng, có năm đồng tiền mà cô ấy phải tìm bằng được trả lại cho hắn, cô nương này quả là rất nghiêm túc, vì vậy mà hắn có thêm thiện cảm với Khương Nhượng.Bác xử lý gà liền mang gà vào trong một xưởng nhỏ làm sạch lông, sau đó mang gà đã được làm tốt đưa cho Tiểu Mãnh xem, để cho khách hàng chắc chắn đây là gà vừa đưa qua : “Đã lâu rồi không thấy được gà thả vườn chính tông như vậy, con gà này 130 đồng cũng đáng giá a.Cậu nhìn xem, bên trong còn có một buồng trứng non, hơn nữa còn có một chút mỡ vàng, đem trở về hầm canh đặc biệt thơm ngọt”.Thím khách hàng hỏi thăm gà của Khương Nhượng đầu tiên cũng vừa lúc mang theo một con gà qua đây xử lý.Bà thím mua một con gà mái già giá 25 đồng, nhưng vừa nhìn liền biết không chính tông bằng gà của Khương Nhượng.Một con gà thường tầm ba cân hơn một chút, như vậy chỉ chênh lệch có ba mươi đồng mà thôi.Bà thím nhìn thấy Khương Nhượng vẫn còn một con nữa, liền nhanh chóng đi tới mua..

Chương 11: Chương 11