Giữa ngày hè nóng bức đến khó chịu, mặt trời vẫn đứng thẳng ở trên cao, chiếu thẳng xuống làm cho người đi đường đều không thấy bóng của chính mình. Tiếng ve sầu kêu không dứt làm cho mọi người đều cảm thấy mệt mỏi và ngột ngạt. Cây dương liễu già dưới ánh mặt trời chói chang đã bị phơi đến héo rũ. Hiện tại đang là giữa trưa, vì vậy không ai xuống đất làm việc, đều tránh ở trong nhà.Chỉ có anh cả nhà họ Khương, thừa dịp giữ trưa mọi người nghỉ ngơi không làm việc liền mượn đến xe chở nước tưới chút nước cho hoa màu tránh đất đai bị rạn nứt.“Khương Nhường sao lại về nhà vậy?”Khương Vệ Dân mới từ trong đất trở về, hắn tháo xuống mũ rơm, liền thấy được đầy đầu hắn đều là mồ hôi, không rảnh tiếp lấy khăn lông vợ hắn đưa qua, lo lắng vội vàng hỏi : “Trình Văn Năm không phải đã đánh điện báo với chúng ta rồi sao. Hắn nói mấy ngày nữa sẽ đến nhà, Khương Nhường không ở lại trong thành chờ hắn về đi đăng ký kết hôn sao lại trở về đây?”Chị dâu cả Khương vội vàng che lại miệng của chồng. Kêu…

Chương 12: Chương 12

Thập Niên 80 Sau Khi Trọng Sinh Làm Giàu Bằng Tiệm Tạp Hoá CũTác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiữa ngày hè nóng bức đến khó chịu, mặt trời vẫn đứng thẳng ở trên cao, chiếu thẳng xuống làm cho người đi đường đều không thấy bóng của chính mình. Tiếng ve sầu kêu không dứt làm cho mọi người đều cảm thấy mệt mỏi và ngột ngạt. Cây dương liễu già dưới ánh mặt trời chói chang đã bị phơi đến héo rũ. Hiện tại đang là giữa trưa, vì vậy không ai xuống đất làm việc, đều tránh ở trong nhà.Chỉ có anh cả nhà họ Khương, thừa dịp giữ trưa mọi người nghỉ ngơi không làm việc liền mượn đến xe chở nước tưới chút nước cho hoa màu tránh đất đai bị rạn nứt.“Khương Nhường sao lại về nhà vậy?”Khương Vệ Dân mới từ trong đất trở về, hắn tháo xuống mũ rơm, liền thấy được đầy đầu hắn đều là mồ hôi, không rảnh tiếp lấy khăn lông vợ hắn đưa qua, lo lắng vội vàng hỏi : “Trình Văn Năm không phải đã đánh điện báo với chúng ta rồi sao. Hắn nói mấy ngày nữa sẽ đến nhà, Khương Nhường không ở lại trong thành chờ hắn về đi đăng ký kết hôn sao lại trở về đây?”Chị dâu cả Khương vội vàng che lại miệng của chồng. Kêu… Tiêu Mãnh nhìn cách ăn mặc của cô gái nhỏ, cô gái mặc một chiếc áo hoa sợi tổng hợp, trên chân đi giày vải màu đen, hắn thấy hắn cô gái nhỏ là từ trong nông thôn qua đây bán gà.Đi một đoạn đường xa như vậy, thật là không dễ dàng cho cô ấy.Hắn khi còn nhỏ mới nhìn thấy mấy đồng tiền giấy lúc nãy được trả lại.Hơn nữa cô gái nhỏ còn phải tìm ra bằng được năm đồng tiền này trả cho hắn, đây đúng là một cô gái rất nghiêm túc.Tiêu Mãnh liền bảo Khương Nhượng không cần phải bán con gà mái còn lại, hắn có huynh đệ có quầy bán thực phẩm sạch, chuyên môn bán các sản phẩm nông nghiệp không bị ô nhiễm môi trường.Gà nuôi thả này của cô đưa qua bên chắc chắn bạn hắn sẽ nhận, hơn nữa giá còn cao hơn so với giá bán lẻ bên này.Nhưng bên đó không nhận gà còn sống, vì vậy xử lý gà thật tốt rồi mang qua.Khương Nhượng cũng biết về thị trường bán hàng cao cấp kia, đồ vật bên trong đều rất đắt.Kẻ có tiền ở Lạc Thành này đều mua rau dưa đồ ăn ở nơi đó, đồ vật tuy rằng đắt nhưng chất lượng rất tốt, xác thật toàn bộ hàn đều là những loại không bị ô nhiễm.Thực ra ngay từ đầu Khương Nhượng cũng tính toán mang gà qua đó bán, nhưng mà bên đó không cho tự do bày quán bán hàng, vì vậy cô mới lựa chọn đi đến chợ rau bên này.Anh em của Tiêu Mãnh tên là Tiêu Bình Minh, hôm nay lúc Tiêu Mãnh qua đó mua gà thì hắn vừa hay bán hết.Vì vậy khi Tiêu Mãnh đưa cô gái nhỏ mang gà mái già tới, hắn thấy rõ phẩm chất gà này còn tốt hơn cả gà của hắn, vì vậy mà Tiêu Bình Minh liền ra giá thu mua là 150 đồng một con.Tiêu Mãnh liền nhanh miệng nói: “Cậu là đồ gian thương, lòng dạ hiểm ác, con gái người ta đi đến đây cũng không dễ dàng, hai trăm đồng một con thì cậu mua”.Tiêu Bình Minh ha hả cười, đây có phải là anh ruột của hắn không, như thế náo lại đi giúp đỡ người ngoài.Nhưng quả đúng là phẩm chất của gà thả vườn của cô gái nhỏ này rất tốt, bên hắn bán ra mỗi một con cũng phải ba bốn trăm đồng.Những kẻ có tiền không bao giờ quan tấm đến giá cả, bán giá rẻ bọn họ còn nghi ngờ không phải gà chính tông ấy chứ.Cuối cùng Tiêu Bình Minh chốt giá là 180 đồng một con với Khương Nhường, còn nói, lần sau cô còn gà thả vườn thì trực tiếp mang qua đây cho hắn..

Tiêu Mãnh nhìn cách ăn mặc của cô gái nhỏ, cô gái mặc một chiếc áo hoa sợi tổng hợp, trên chân đi giày vải màu đen, hắn thấy hắn cô gái nhỏ là từ trong nông thôn qua đây bán gà.

Đi một đoạn đường xa như vậy, thật là không dễ dàng cho cô ấy.

Hắn khi còn nhỏ mới nhìn thấy mấy đồng tiền giấy lúc nãy được trả lại.

Hơn nữa cô gái nhỏ còn phải tìm ra bằng được năm đồng tiền này trả cho hắn, đây đúng là một cô gái rất nghiêm túc.Tiêu Mãnh liền bảo Khương Nhượng không cần phải bán con gà mái còn lại, hắn có huynh đệ có quầy bán thực phẩm sạch, chuyên môn bán các sản phẩm nông nghiệp không bị ô nhiễm môi trường.

Gà nuôi thả này của cô đưa qua bên chắc chắn bạn hắn sẽ nhận, hơn nữa giá còn cao hơn so với giá bán lẻ bên này.

Nhưng bên đó không nhận gà còn sống, vì vậy xử lý gà thật tốt rồi mang qua.Khương Nhượng cũng biết về thị trường bán hàng cao cấp kia, đồ vật bên trong đều rất đắt.

Kẻ có tiền ở Lạc Thành này đều mua rau dưa đồ ăn ở nơi đó, đồ vật tuy rằng đắt nhưng chất lượng rất tốt, xác thật toàn bộ hàn đều là những loại không bị ô nhiễm.

Thực ra ngay từ đầu Khương Nhượng cũng tính toán mang gà qua đó bán, nhưng mà bên đó không cho tự do bày quán bán hàng, vì vậy cô mới lựa chọn đi đến chợ rau bên này.Anh em của Tiêu Mãnh tên là Tiêu Bình Minh, hôm nay lúc Tiêu Mãnh qua đó mua gà thì hắn vừa hay bán hết.

Vì vậy khi Tiêu Mãnh đưa cô gái nhỏ mang gà mái già tới, hắn thấy rõ phẩm chất gà này còn tốt hơn cả gà của hắn, vì vậy mà Tiêu Bình Minh liền ra giá thu mua là 150 đồng một con.Tiêu Mãnh liền nhanh miệng nói: “Cậu là đồ gian thương, lòng dạ hiểm ác, con gái người ta đi đến đây cũng không dễ dàng, hai trăm đồng một con thì cậu mua”.Tiêu Bình Minh ha hả cười, đây có phải là anh ruột của hắn không, như thế náo lại đi giúp đỡ người ngoài.

Nhưng quả đúng là phẩm chất của gà thả vườn của cô gái nhỏ này rất tốt, bên hắn bán ra mỗi một con cũng phải ba bốn trăm đồng.

Những kẻ có tiền không bao giờ quan tấm đến giá cả, bán giá rẻ bọn họ còn nghi ngờ không phải gà chính tông ấy chứ.Cuối cùng Tiêu Bình Minh chốt giá là 180 đồng một con với Khương Nhường, còn nói, lần sau cô còn gà thả vườn thì trực tiếp mang qua đây cho hắn..

Thập Niên 80 Sau Khi Trọng Sinh Làm Giàu Bằng Tiệm Tạp Hoá CũTác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiữa ngày hè nóng bức đến khó chịu, mặt trời vẫn đứng thẳng ở trên cao, chiếu thẳng xuống làm cho người đi đường đều không thấy bóng của chính mình. Tiếng ve sầu kêu không dứt làm cho mọi người đều cảm thấy mệt mỏi và ngột ngạt. Cây dương liễu già dưới ánh mặt trời chói chang đã bị phơi đến héo rũ. Hiện tại đang là giữa trưa, vì vậy không ai xuống đất làm việc, đều tránh ở trong nhà.Chỉ có anh cả nhà họ Khương, thừa dịp giữ trưa mọi người nghỉ ngơi không làm việc liền mượn đến xe chở nước tưới chút nước cho hoa màu tránh đất đai bị rạn nứt.“Khương Nhường sao lại về nhà vậy?”Khương Vệ Dân mới từ trong đất trở về, hắn tháo xuống mũ rơm, liền thấy được đầy đầu hắn đều là mồ hôi, không rảnh tiếp lấy khăn lông vợ hắn đưa qua, lo lắng vội vàng hỏi : “Trình Văn Năm không phải đã đánh điện báo với chúng ta rồi sao. Hắn nói mấy ngày nữa sẽ đến nhà, Khương Nhường không ở lại trong thành chờ hắn về đi đăng ký kết hôn sao lại trở về đây?”Chị dâu cả Khương vội vàng che lại miệng của chồng. Kêu… Tiêu Mãnh nhìn cách ăn mặc của cô gái nhỏ, cô gái mặc một chiếc áo hoa sợi tổng hợp, trên chân đi giày vải màu đen, hắn thấy hắn cô gái nhỏ là từ trong nông thôn qua đây bán gà.Đi một đoạn đường xa như vậy, thật là không dễ dàng cho cô ấy.Hắn khi còn nhỏ mới nhìn thấy mấy đồng tiền giấy lúc nãy được trả lại.Hơn nữa cô gái nhỏ còn phải tìm ra bằng được năm đồng tiền này trả cho hắn, đây đúng là một cô gái rất nghiêm túc.Tiêu Mãnh liền bảo Khương Nhượng không cần phải bán con gà mái còn lại, hắn có huynh đệ có quầy bán thực phẩm sạch, chuyên môn bán các sản phẩm nông nghiệp không bị ô nhiễm môi trường.Gà nuôi thả này của cô đưa qua bên chắc chắn bạn hắn sẽ nhận, hơn nữa giá còn cao hơn so với giá bán lẻ bên này.Nhưng bên đó không nhận gà còn sống, vì vậy xử lý gà thật tốt rồi mang qua.Khương Nhượng cũng biết về thị trường bán hàng cao cấp kia, đồ vật bên trong đều rất đắt.Kẻ có tiền ở Lạc Thành này đều mua rau dưa đồ ăn ở nơi đó, đồ vật tuy rằng đắt nhưng chất lượng rất tốt, xác thật toàn bộ hàn đều là những loại không bị ô nhiễm.Thực ra ngay từ đầu Khương Nhượng cũng tính toán mang gà qua đó bán, nhưng mà bên đó không cho tự do bày quán bán hàng, vì vậy cô mới lựa chọn đi đến chợ rau bên này.Anh em của Tiêu Mãnh tên là Tiêu Bình Minh, hôm nay lúc Tiêu Mãnh qua đó mua gà thì hắn vừa hay bán hết.Vì vậy khi Tiêu Mãnh đưa cô gái nhỏ mang gà mái già tới, hắn thấy rõ phẩm chất gà này còn tốt hơn cả gà của hắn, vì vậy mà Tiêu Bình Minh liền ra giá thu mua là 150 đồng một con.Tiêu Mãnh liền nhanh miệng nói: “Cậu là đồ gian thương, lòng dạ hiểm ác, con gái người ta đi đến đây cũng không dễ dàng, hai trăm đồng một con thì cậu mua”.Tiêu Bình Minh ha hả cười, đây có phải là anh ruột của hắn không, như thế náo lại đi giúp đỡ người ngoài.Nhưng quả đúng là phẩm chất của gà thả vườn của cô gái nhỏ này rất tốt, bên hắn bán ra mỗi một con cũng phải ba bốn trăm đồng.Những kẻ có tiền không bao giờ quan tấm đến giá cả, bán giá rẻ bọn họ còn nghi ngờ không phải gà chính tông ấy chứ.Cuối cùng Tiêu Bình Minh chốt giá là 180 đồng một con với Khương Nhường, còn nói, lần sau cô còn gà thả vườn thì trực tiếp mang qua đây cho hắn..

Chương 12: Chương 12