Mùa thu năm 1974, Diệp Thư Hoa cột hai bím tóc vừa đen vừa cao, đứng ở căn tin vì dân phục vụ. Ở thời không này, gần như không ai sẽ cố gọi tên thật của cô, mọi người đều thân thiết gọi cô là "Tiểu Muội". Ví dụ như lúc này, mấy chàng trai ỷ vào tốc độ mau, chạy tới căn tin nhanh hơn đại đội một bước, cứ ở cửa ồn ào nháy mắt với cô: "Tiểu Muội, hôm nay ăn cái gì?"Vừa mới dứt lời, "Diệp Tiểu Muội" còn chưa phản ứng, mấy chàng trai giống như bọn họ nói chuyện gì rất vui, đều phía sau liên tục cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng, trên mặt đen gầy mang theo tinh thần phấn chấn của thanh xuân, dáng vẻ vô ưu vô lự, còn chưa để cuộc sống cuộc sống đè cong thắt lưng. Diệp Thư Hoa rất muốn thở dài, bọn họ cứ tán tỉnh như vậy, chờ ế cả đời đi. Cho dù là em gái Diệp trước kia ở đây có lẽ cũng không thèm quan tâm bọn họ, cô chỉ biết quệt miệng quay đầu gọi mẹ cô - đồng chí Vương Thúy Phân, sau đó đồng chí Vương giống như gà mái bảo vệ gà con lao tới đuổi đám thanh niên đi; nếu là Diệp Thư Hoa…
Chương 419: Chương 419
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ ChếtTác giả: Thanh Việt Lưu CaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa thu năm 1974, Diệp Thư Hoa cột hai bím tóc vừa đen vừa cao, đứng ở căn tin vì dân phục vụ. Ở thời không này, gần như không ai sẽ cố gọi tên thật của cô, mọi người đều thân thiết gọi cô là "Tiểu Muội". Ví dụ như lúc này, mấy chàng trai ỷ vào tốc độ mau, chạy tới căn tin nhanh hơn đại đội một bước, cứ ở cửa ồn ào nháy mắt với cô: "Tiểu Muội, hôm nay ăn cái gì?"Vừa mới dứt lời, "Diệp Tiểu Muội" còn chưa phản ứng, mấy chàng trai giống như bọn họ nói chuyện gì rất vui, đều phía sau liên tục cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng, trên mặt đen gầy mang theo tinh thần phấn chấn của thanh xuân, dáng vẻ vô ưu vô lự, còn chưa để cuộc sống cuộc sống đè cong thắt lưng. Diệp Thư Hoa rất muốn thở dài, bọn họ cứ tán tỉnh như vậy, chờ ế cả đời đi. Cho dù là em gái Diệp trước kia ở đây có lẽ cũng không thèm quan tâm bọn họ, cô chỉ biết quệt miệng quay đầu gọi mẹ cô - đồng chí Vương Thúy Phân, sau đó đồng chí Vương giống như gà mái bảo vệ gà con lao tới đuổi đám thanh niên đi; nếu là Diệp Thư Hoa… Ở trường học ăn ngon, hoàn cảnh ở c*̃ng rất tốt, trong túc xá có phòng vệ sinh, dưới lầu chính là nhà tắm, có lắp đặt máy nước nóng, lúc tắm rửa ráy không hề lạnh chút nào, ký túc xá tập thể không thoải mái bằng trong nhà bà nội Tống, thế nhưng điều kiện như thế này tốt hơn quê nhà rồi, Diệp Tiểu Muội vẫn rất biết đủ.Mặt khác còn có thể để Diệp Tiểu Muội duy trì cảm giác mới mẻ đối với cuộc sống vườn trường chính là có những giảng viên sinh viên đáng yêu, bạn học của cô thật tinh mắt, mới vừa khai giảng đã tôn sùng cô là hoa khôi khoa, cũng không lâu lắm lại để cô quang vinh thăng thành hoa khôi trường, danh tiếng vang xa., Diệp Tiểu Muội đi trên đường luôn có bạn học không quen biết quăng tới ánh mắt thân thiết và tán thưởng, ánh mắt của mọi người làm cho cô cảm thấy giống như là ngôi sao lớn nào đó, hoàn toàn thỏa mãn lòng hư vinh của Diệp Tiểu Muội, cô rất thích cảm giác làm người nổi tiếng ở trường học!Lên đại học, điều duy nhất khiến Diệp Tiểu Muội thất vọng, có lẽ là hiện tại không còn hai ngày nghỉ nữa, mỗi tuần chỉ nghỉ ngơi nửa ngày, các bạn học lại vẫn giành giật từng giây ngâm mình ở trong thư viện, khiến cho cô cũng có hơi ngại mình quá lười biếng, chỉ có thể theo xu hướng tới thư viện tìm đọc tiểu thuyết g.i.ế.c thời gian – dù sao cũng là đang đọc sách mà.Có điều Diệp Tiểu Muội ở nông thôn mấy năm, không có bất kỳ giải trí gì, có thể nói là hoàn toàn tách biệt với thế gian, bây giờ có đồ ăn ngon, có bạn bè, còn có tiểu thuyết có thể đọc, kiểu sinh hoạt này đối với cô mà nói đã coi như muôn màu muôn vẻ, một chút khuyết điểm nho nhỏ đương nhiên không che lấp được ưu điểm, vì thế tháng đầu tiên khai giảng, cô ở trường học trải qua vui vẻ đến quên cả trời đất.Bây giờ không có chủ nhật, nhưng có nghỉ tháng, các thầy cô giáo cũng phải nghỉ ngơi thả lỏng mà, vì thế mỗi tháng trường học c*̃ng cho nghỉ một ngày rưỡi, bọn họ đã được nghe tin tức này trước khi vào học, các trường đại học đều giống nhau, vì vậy Diệp Tiểu Muội và anh Tống bàn bạc xong, lúc nghỉ tháng thì cùng về nhà bà nội ở, vì thế khi cô khai giảng cũng không đem hết hành lý tới.Thế nhưng Diệp Tiểu Muội ở trường học như cá gặp nước, ngày nghỉ đầu tiên không dự định trở về, chỉ xuống dưới lầu gọi điện thoại cho bà nội Tống, lý do là vì cô chuẩn bị cho dạ hội chào đón tân sinh viên vào tuần sau.Lý do của Diệp Tiểu Muội đầy đủ như vậy, bà nội Tống hiểu ý đương nhiên tỏ ra đã hiểu và ủng hộ, chia sẻ với Tống Thanh Huy vui cười hớn hở được nghỉ về nhà: "Tiểu Muội cũng thật là lợi hại, trường học bọn nó chuẩn bị dạ hội chào đón tân sinh viên, con bé là người duy nhất trong cả lớp thậm chí trong khoa bọn họ lên sân khấu biểu diễn, còn là giảng viên chủ động tới mời. Đúng rồi, Tiểu Muội còn trúng cử ủy viên lớp đấy…"Tống Thanh Huy nghe xong bà nội thuật lại trong nháy mắt ngơ ngác, "Bởi vì phải chuẩn bị biểu diễn, vì thế ngày hôm nay không về nhà?"Bà nội Tống cười híp mắt gật đầu, tiếp theo mới chú ý tới nụ cười không cười nổi của Tiểu Huy, không nhịn được buồn cười hỏi: "Có phải là không nỡ rồi không?"Tống Thanh Huy không nhận, chỉ liếc nhìn bên ngoài, xác định sắc trời còn sớm, có thể bắt kịp xe buýt, dứt khoát xách đồ xoay người đi ra ngoài.Xưa nay chưa từng thấy dáng vẻ cháu trai vô cùng lo lắng như thế, bà cụ cảm thấy thú vị, cố ý ở phía sau hỏi: "Ngày hôm nay Tiểu Muội không trở về nhà, vì thế cháu cũng phải về trường học à?"DTVTống Thanh Huy cũng không quay đầu lại, "Cháu đi xem Tiểu Muội, buổi tối sẽ không trở về, ngày mai đi thẳng về trường học."Bà nội Tống thấy anh trực tiếp xách túi ra ngoài, cũng biết buổi tối anh sẽ không trở về, có điều nghe anh tự mình nói ra vẫn cảm thấy rất buồn cười, vì thế đứng ở cửa nhìn bóng dáng Tống Thanh Huy biến mất không thấy, mới cười híp mắt trở về nhà, tiếp đó kể biểu hiện của Tiểu Huy với ông cụ.Ông cụ c*̃ng rất kinh ngạc, "Tiểu Huy dính Tiểu Muội thế sao? Bình thường tôi thấy Tiểu Muội hoạt bát đáng yêu, cứ luôn vây quanh Tiểu Huy, còn tưởng rằng Tiểu Muội khá dính người chứ."Bà nội Tống mừng rỡ liên tục lắc đầu, "Do ông chưa thấy ánh mắt lúc Tiểu Huy nghe tôi nói Tiểu Muội không trở về đâu, phải gọi là vô cùng thất vọng, tôi thấy nó mỗi ngày ở trường ngóng trông được nghỉ, thật ra là muốn trở về đoàn tụ với Tiểu Muội."
Ở trường học ăn ngon, hoàn cảnh ở c*̃ng rất tốt, trong túc xá có phòng vệ sinh, dưới lầu chính là nhà tắm, có lắp đặt máy nước nóng, lúc tắm rửa ráy không hề lạnh chút nào, ký túc xá tập thể không thoải mái bằng trong nhà bà nội Tống, thế nhưng điều kiện như thế này tốt hơn quê nhà rồi, Diệp Tiểu Muội vẫn rất biết đủ.
Mặt khác còn có thể để Diệp Tiểu Muội duy trì cảm giác mới mẻ đối với cuộc sống vườn trường chính là có những giảng viên sinh viên đáng yêu, bạn học của cô thật tinh mắt, mới vừa khai giảng đã tôn sùng cô là hoa khôi khoa, cũng không lâu lắm lại để cô quang vinh thăng thành hoa khôi trường, danh tiếng vang xa., Diệp Tiểu Muội đi trên đường luôn có bạn học không quen biết quăng tới ánh mắt thân thiết và tán thưởng, ánh mắt của mọi người làm cho cô cảm thấy giống như là ngôi sao lớn nào đó, hoàn toàn thỏa mãn lòng hư vinh của Diệp Tiểu Muội, cô rất thích cảm giác làm người nổi tiếng ở trường học!
Lên đại học, điều duy nhất khiến Diệp Tiểu Muội thất vọng, có lẽ là hiện tại không còn hai ngày nghỉ nữa, mỗi tuần chỉ nghỉ ngơi nửa ngày, các bạn học lại vẫn giành giật từng giây ngâm mình ở trong thư viện, khiến cho cô cũng có hơi ngại mình quá lười biếng, chỉ có thể theo xu hướng tới thư viện tìm đọc tiểu thuyết g.i.ế.c thời gian – dù sao cũng là đang đọc sách mà.
Có điều Diệp Tiểu Muội ở nông thôn mấy năm, không có bất kỳ giải trí gì, có thể nói là hoàn toàn tách biệt với thế gian, bây giờ có đồ ăn ngon, có bạn bè, còn có tiểu thuyết có thể đọc, kiểu sinh hoạt này đối với cô mà nói đã coi như muôn màu muôn vẻ, một chút khuyết điểm nho nhỏ đương nhiên không che lấp được ưu điểm, vì thế tháng đầu tiên khai giảng, cô ở trường học trải qua vui vẻ đến quên cả trời đất.
Bây giờ không có chủ nhật, nhưng có nghỉ tháng, các thầy cô giáo cũng phải nghỉ ngơi thả lỏng mà, vì thế mỗi tháng trường học c*̃ng cho nghỉ một ngày rưỡi, bọn họ đã được nghe tin tức này trước khi vào học, các trường đại học đều giống nhau, vì vậy Diệp Tiểu Muội và anh Tống bàn bạc xong, lúc nghỉ tháng thì cùng về nhà bà nội ở, vì thế khi cô khai giảng cũng không đem hết hành lý tới.
Thế nhưng Diệp Tiểu Muội ở trường học như cá gặp nước, ngày nghỉ đầu tiên không dự định trở về, chỉ xuống dưới lầu gọi điện thoại cho bà nội Tống, lý do là vì cô chuẩn bị cho dạ hội chào đón tân sinh viên vào tuần sau.
Lý do của Diệp Tiểu Muội đầy đủ như vậy, bà nội Tống hiểu ý đương nhiên tỏ ra đã hiểu và ủng hộ, chia sẻ với Tống Thanh Huy vui cười hớn hở được nghỉ về nhà: "Tiểu Muội cũng thật là lợi hại, trường học bọn nó chuẩn bị dạ hội chào đón tân sinh viên, con bé là người duy nhất trong cả lớp thậm chí trong khoa bọn họ lên sân khấu biểu diễn, còn là giảng viên chủ động tới mời. Đúng rồi, Tiểu Muội còn trúng cử ủy viên lớp đấy…"
Tống Thanh Huy nghe xong bà nội thuật lại trong nháy mắt ngơ ngác, "Bởi vì phải chuẩn bị biểu diễn, vì thế ngày hôm nay không về nhà?"
Bà nội Tống cười híp mắt gật đầu, tiếp theo mới chú ý tới nụ cười không cười nổi của Tiểu Huy, không nhịn được buồn cười hỏi: "Có phải là không nỡ rồi không?"
Tống Thanh Huy không nhận, chỉ liếc nhìn bên ngoài, xác định sắc trời còn sớm, có thể bắt kịp xe buýt, dứt khoát xách đồ xoay người đi ra ngoài.
Xưa nay chưa từng thấy dáng vẻ cháu trai vô cùng lo lắng như thế, bà cụ cảm thấy thú vị, cố ý ở phía sau hỏi: "Ngày hôm nay Tiểu Muội không trở về nhà, vì thế cháu cũng phải về trường học à?"
DTV
Tống Thanh Huy cũng không quay đầu lại, "Cháu đi xem Tiểu Muội, buổi tối sẽ không trở về, ngày mai đi thẳng về trường học."
Bà nội Tống thấy anh trực tiếp xách túi ra ngoài, cũng biết buổi tối anh sẽ không trở về, có điều nghe anh tự mình nói ra vẫn cảm thấy rất buồn cười, vì thế đứng ở cửa nhìn bóng dáng Tống Thanh Huy biến mất không thấy, mới cười híp mắt trở về nhà, tiếp đó kể biểu hiện của Tiểu Huy với ông cụ.
Ông cụ c*̃ng rất kinh ngạc, "Tiểu Huy dính Tiểu Muội thế sao? Bình thường tôi thấy Tiểu Muội hoạt bát đáng yêu, cứ luôn vây quanh Tiểu Huy, còn tưởng rằng Tiểu Muội khá dính người chứ."
Bà nội Tống mừng rỡ liên tục lắc đầu, "Do ông chưa thấy ánh mắt lúc Tiểu Huy nghe tôi nói Tiểu Muội không trở về đâu, phải gọi là vô cùng thất vọng, tôi thấy nó mỗi ngày ở trường ngóng trông được nghỉ, thật ra là muốn trở về đoàn tụ với Tiểu Muội."
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ ChếtTác giả: Thanh Việt Lưu CaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa thu năm 1974, Diệp Thư Hoa cột hai bím tóc vừa đen vừa cao, đứng ở căn tin vì dân phục vụ. Ở thời không này, gần như không ai sẽ cố gọi tên thật của cô, mọi người đều thân thiết gọi cô là "Tiểu Muội". Ví dụ như lúc này, mấy chàng trai ỷ vào tốc độ mau, chạy tới căn tin nhanh hơn đại đội một bước, cứ ở cửa ồn ào nháy mắt với cô: "Tiểu Muội, hôm nay ăn cái gì?"Vừa mới dứt lời, "Diệp Tiểu Muội" còn chưa phản ứng, mấy chàng trai giống như bọn họ nói chuyện gì rất vui, đều phía sau liên tục cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng, trên mặt đen gầy mang theo tinh thần phấn chấn của thanh xuân, dáng vẻ vô ưu vô lự, còn chưa để cuộc sống cuộc sống đè cong thắt lưng. Diệp Thư Hoa rất muốn thở dài, bọn họ cứ tán tỉnh như vậy, chờ ế cả đời đi. Cho dù là em gái Diệp trước kia ở đây có lẽ cũng không thèm quan tâm bọn họ, cô chỉ biết quệt miệng quay đầu gọi mẹ cô - đồng chí Vương Thúy Phân, sau đó đồng chí Vương giống như gà mái bảo vệ gà con lao tới đuổi đám thanh niên đi; nếu là Diệp Thư Hoa… Ở trường học ăn ngon, hoàn cảnh ở c*̃ng rất tốt, trong túc xá có phòng vệ sinh, dưới lầu chính là nhà tắm, có lắp đặt máy nước nóng, lúc tắm rửa ráy không hề lạnh chút nào, ký túc xá tập thể không thoải mái bằng trong nhà bà nội Tống, thế nhưng điều kiện như thế này tốt hơn quê nhà rồi, Diệp Tiểu Muội vẫn rất biết đủ.Mặt khác còn có thể để Diệp Tiểu Muội duy trì cảm giác mới mẻ đối với cuộc sống vườn trường chính là có những giảng viên sinh viên đáng yêu, bạn học của cô thật tinh mắt, mới vừa khai giảng đã tôn sùng cô là hoa khôi khoa, cũng không lâu lắm lại để cô quang vinh thăng thành hoa khôi trường, danh tiếng vang xa., Diệp Tiểu Muội đi trên đường luôn có bạn học không quen biết quăng tới ánh mắt thân thiết và tán thưởng, ánh mắt của mọi người làm cho cô cảm thấy giống như là ngôi sao lớn nào đó, hoàn toàn thỏa mãn lòng hư vinh của Diệp Tiểu Muội, cô rất thích cảm giác làm người nổi tiếng ở trường học!Lên đại học, điều duy nhất khiến Diệp Tiểu Muội thất vọng, có lẽ là hiện tại không còn hai ngày nghỉ nữa, mỗi tuần chỉ nghỉ ngơi nửa ngày, các bạn học lại vẫn giành giật từng giây ngâm mình ở trong thư viện, khiến cho cô cũng có hơi ngại mình quá lười biếng, chỉ có thể theo xu hướng tới thư viện tìm đọc tiểu thuyết g.i.ế.c thời gian – dù sao cũng là đang đọc sách mà.Có điều Diệp Tiểu Muội ở nông thôn mấy năm, không có bất kỳ giải trí gì, có thể nói là hoàn toàn tách biệt với thế gian, bây giờ có đồ ăn ngon, có bạn bè, còn có tiểu thuyết có thể đọc, kiểu sinh hoạt này đối với cô mà nói đã coi như muôn màu muôn vẻ, một chút khuyết điểm nho nhỏ đương nhiên không che lấp được ưu điểm, vì thế tháng đầu tiên khai giảng, cô ở trường học trải qua vui vẻ đến quên cả trời đất.Bây giờ không có chủ nhật, nhưng có nghỉ tháng, các thầy cô giáo cũng phải nghỉ ngơi thả lỏng mà, vì thế mỗi tháng trường học c*̃ng cho nghỉ một ngày rưỡi, bọn họ đã được nghe tin tức này trước khi vào học, các trường đại học đều giống nhau, vì vậy Diệp Tiểu Muội và anh Tống bàn bạc xong, lúc nghỉ tháng thì cùng về nhà bà nội ở, vì thế khi cô khai giảng cũng không đem hết hành lý tới.Thế nhưng Diệp Tiểu Muội ở trường học như cá gặp nước, ngày nghỉ đầu tiên không dự định trở về, chỉ xuống dưới lầu gọi điện thoại cho bà nội Tống, lý do là vì cô chuẩn bị cho dạ hội chào đón tân sinh viên vào tuần sau.Lý do của Diệp Tiểu Muội đầy đủ như vậy, bà nội Tống hiểu ý đương nhiên tỏ ra đã hiểu và ủng hộ, chia sẻ với Tống Thanh Huy vui cười hớn hở được nghỉ về nhà: "Tiểu Muội cũng thật là lợi hại, trường học bọn nó chuẩn bị dạ hội chào đón tân sinh viên, con bé là người duy nhất trong cả lớp thậm chí trong khoa bọn họ lên sân khấu biểu diễn, còn là giảng viên chủ động tới mời. Đúng rồi, Tiểu Muội còn trúng cử ủy viên lớp đấy…"Tống Thanh Huy nghe xong bà nội thuật lại trong nháy mắt ngơ ngác, "Bởi vì phải chuẩn bị biểu diễn, vì thế ngày hôm nay không về nhà?"Bà nội Tống cười híp mắt gật đầu, tiếp theo mới chú ý tới nụ cười không cười nổi của Tiểu Huy, không nhịn được buồn cười hỏi: "Có phải là không nỡ rồi không?"Tống Thanh Huy không nhận, chỉ liếc nhìn bên ngoài, xác định sắc trời còn sớm, có thể bắt kịp xe buýt, dứt khoát xách đồ xoay người đi ra ngoài.Xưa nay chưa từng thấy dáng vẻ cháu trai vô cùng lo lắng như thế, bà cụ cảm thấy thú vị, cố ý ở phía sau hỏi: "Ngày hôm nay Tiểu Muội không trở về nhà, vì thế cháu cũng phải về trường học à?"DTVTống Thanh Huy cũng không quay đầu lại, "Cháu đi xem Tiểu Muội, buổi tối sẽ không trở về, ngày mai đi thẳng về trường học."Bà nội Tống thấy anh trực tiếp xách túi ra ngoài, cũng biết buổi tối anh sẽ không trở về, có điều nghe anh tự mình nói ra vẫn cảm thấy rất buồn cười, vì thế đứng ở cửa nhìn bóng dáng Tống Thanh Huy biến mất không thấy, mới cười híp mắt trở về nhà, tiếp đó kể biểu hiện của Tiểu Huy với ông cụ.Ông cụ c*̃ng rất kinh ngạc, "Tiểu Huy dính Tiểu Muội thế sao? Bình thường tôi thấy Tiểu Muội hoạt bát đáng yêu, cứ luôn vây quanh Tiểu Huy, còn tưởng rằng Tiểu Muội khá dính người chứ."Bà nội Tống mừng rỡ liên tục lắc đầu, "Do ông chưa thấy ánh mắt lúc Tiểu Huy nghe tôi nói Tiểu Muội không trở về đâu, phải gọi là vô cùng thất vọng, tôi thấy nó mỗi ngày ở trường ngóng trông được nghỉ, thật ra là muốn trở về đoàn tụ với Tiểu Muội."