Mùa thu năm 1974, Diệp Thư Hoa cột hai bím tóc vừa đen vừa cao, đứng ở căn tin vì dân phục vụ. Ở thời không này, gần như không ai sẽ cố gọi tên thật của cô, mọi người đều thân thiết gọi cô là "Tiểu Muội". Ví dụ như lúc này, mấy chàng trai ỷ vào tốc độ mau, chạy tới căn tin nhanh hơn đại đội một bước, cứ ở cửa ồn ào nháy mắt với cô: "Tiểu Muội, hôm nay ăn cái gì?"Vừa mới dứt lời, "Diệp Tiểu Muội" còn chưa phản ứng, mấy chàng trai giống như bọn họ nói chuyện gì rất vui, đều phía sau liên tục cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng, trên mặt đen gầy mang theo tinh thần phấn chấn của thanh xuân, dáng vẻ vô ưu vô lự, còn chưa để cuộc sống cuộc sống đè cong thắt lưng. Diệp Thư Hoa rất muốn thở dài, bọn họ cứ tán tỉnh như vậy, chờ ế cả đời đi. Cho dù là em gái Diệp trước kia ở đây có lẽ cũng không thèm quan tâm bọn họ, cô chỉ biết quệt miệng quay đầu gọi mẹ cô - đồng chí Vương Thúy Phân, sau đó đồng chí Vương giống như gà mái bảo vệ gà con lao tới đuổi đám thanh niên đi; nếu là Diệp Thư Hoa…
Chương 429: Chương 429
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ ChếtTác giả: Thanh Việt Lưu CaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa thu năm 1974, Diệp Thư Hoa cột hai bím tóc vừa đen vừa cao, đứng ở căn tin vì dân phục vụ. Ở thời không này, gần như không ai sẽ cố gọi tên thật của cô, mọi người đều thân thiết gọi cô là "Tiểu Muội". Ví dụ như lúc này, mấy chàng trai ỷ vào tốc độ mau, chạy tới căn tin nhanh hơn đại đội một bước, cứ ở cửa ồn ào nháy mắt với cô: "Tiểu Muội, hôm nay ăn cái gì?"Vừa mới dứt lời, "Diệp Tiểu Muội" còn chưa phản ứng, mấy chàng trai giống như bọn họ nói chuyện gì rất vui, đều phía sau liên tục cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng, trên mặt đen gầy mang theo tinh thần phấn chấn của thanh xuân, dáng vẻ vô ưu vô lự, còn chưa để cuộc sống cuộc sống đè cong thắt lưng. Diệp Thư Hoa rất muốn thở dài, bọn họ cứ tán tỉnh như vậy, chờ ế cả đời đi. Cho dù là em gái Diệp trước kia ở đây có lẽ cũng không thèm quan tâm bọn họ, cô chỉ biết quệt miệng quay đầu gọi mẹ cô - đồng chí Vương Thúy Phân, sau đó đồng chí Vương giống như gà mái bảo vệ gà con lao tới đuổi đám thanh niên đi; nếu là Diệp Thư Hoa… Khi Diệp Tiểu Muội đến bọn họ gần như bàn xong xuôi, chủ nhiệm khoa bọn họ đang nói câu kết, "Phó viện trưởng Lâm, thầy Vương, thầy Trương, em Diệp Thư Hoa là hạt giống tốt, trong khoa chúng tôi cũng không phải không coi trọng em ấy, học sinh thông minh lạnh lợi lại mạnh vì gạo bạo vì tiền như Tiểu Diệp, chúng tôi cũng cực kỳ yêu thích, nhưng giống như các thầy nói, trường học muốn bồi dưỡng một học sinh tinh thông ngoại ngữ càng hiếm có, cũng càng quan trọng, chúng tôi cũng chỉ có thể chịu đau bỏ đi học sinh yêu thích, cũng là vì đào tạo nhận tài cho quốc gia, hi vọng em Diệp đi tới khoa ngoại ngữ các thầy, đừng chôn vùi một thiên phú tốt này."Nếu như nói thái độ của chủ nhiệm Lâm như là người cha vợ tìm chỗ dựa cho con gái, thì chú Vương càng như ông thông gia nóng lòng cầu xin cưới, hận không thể vỗ n.g.ự.c bảo đảm nói: "Tiểu Diệp là hạt giống tốt tôi phát hiện, tôi đương nhiên sẽ đào tạo thật tốt…"Nghe bọn họ dăm ba câu đã quyết định nơi đi của mình, Diệp Tiểu Muội đứng ở cửa ngơ ngác, "Khoa ngoại ngữ gì? Em chưa hề nói muốn tới khoa ngoại ngữ."Bên trong phòng làm việc lăng thinh, mấy vị lãnh đạo trò chuyện với nhau vui vẻ đồng loạt quay đầu lại, Diệp Tiểu Muội kiên định đối diện với bọn họ.Chú Vương và phó viện trưởng Lâm liếc mắt nhìn nhau, đều nhíu mày, có chút bất ngờ cũng có chút hứng thú, có lẽ không nghĩ tới học sinh bây giờ c*̃ng có chủ kiến như thế, ở ngay trước mặt bọn họ cũng dám lẽ thẳng khí hùng từ chối. Thế nhưng không thể không nói, hạt giống tốt như vậy bọn họ càng không muốn buông tha, hiện tại bọn họ chỉ thiếu một học sinh tự tin ngập tràn lại đúng mực như thế.Vốn là dựa theo tính toán của bọn họ, chuyện như vậy hai khoa thương lượng thỏa đáng là được, học sinh đương nhiên đều nghe giáo viên và trường học sắp xếp, bọn họ cũng không nhớ tới phải sớm thông báo với người trong cuộc một tiếng. Mà bây giờ Diệp Tiểu Muội rất có chủ ý, vậy chuyện này đương nhiên phải tự cô đồng ý mới được.DTVChỉ là chú Vương bọn họ cũng do tình thế bắt buộc mới làm vậy với Diệp Tiểu Muội, vì thế mấy người tại đó bắt đầu tẩy não cho Diệp Tiểu Muội, nói với cô rất nhiều khoa ngoại ngữ có tương lai nghề nghiệp.Chủ nhiệm Lâm thế mà c*̃ng cùi chỏ ra quải ra bên ngoài nói chuyện giúp bọn họ, "Đúng vậy đó học sinh Diệp, em là hạt giống tốt, đi tới khoa ngoại ngữ chỉ có thể có không gian phát triển tốt hơn, cũng không nên bỏ qua cơ hội khó có này." Tuy rằng ông ta không biết học sinh Diệp có thiện phú ở mặt ngôn ngữ tốt cỡ nào, thế nhưng vì đào một cô gái như cô, đến phó viện trưởng và chủ nhiệm phó chủ nhiệm đều tới, bày tỏ sự coi trọng đối với Tiểu Diệp cho bọn họ, cô tới khoa ngoại ngữ c*̃ng tuyệt đối tốt hơn ở khoa cũ nhiều, ít nhất phó viện trưởng bọn họ có lẽ còn chưa nghe nghe tên tuổi thật sự của em học sinh Diệp Thư Hoa.Đáng tiếc chú Vương và chủ nhiệm Lâm bọn họ nói rất chân thành, Diệp Tiểu Muội vẫn không hề bị lay động, thậm chí càng thêm rút lui không làm, đùa à, cô ở viện văn học đã bị nhiều thầy cô nhìn chằm chằm như thế "Vì người yêu vùng lên học hành" , bị chú Vương dùng trận chiến lớn như thế đào tới khoa ngoại ngữ, cô còn có cuộc sống dễ chịu sao?Thấy vẻ mặt của bạn học Diệp vẫn kiên định, chủ nhiệm Lâm thật lòng thật dạ suy tính vì cô không thể làm gì khác hơn là thêm cây đuốc, lời nói ý vị sâu xa nói: "Tiểu Diệp, thầy nghe nói người yêu em là sinh viên Thanh Hoa hay là Bắc Đại nhỉ? Đây chính là đại học tốt nhất toàn quốc, chàng trai rất ưu tú, tương lai tiền đồ không thể đo đếm, chỉ là Tiểu Diệp em cũng nên nỗ lực một chút mới phải, tuy nói sinh viên đại học đều là thiên chi kiêu tử, rường cột nước nhà, thế nhưng trường học chúng ta với Thanh Hoa Bắc Đại vẫn có chênh lệch vô cùng lớn, nếu như chính em không nỗ lực, ngày sau chênh lệch với người yêu em chỉ sợ sẽ càng ngày càng xa, thầy biết em cũng là học sinh tốt kiêu ngạo lại ưu tú, nên cũng sẽ không đồng ý người ta nói em không xứng với chồng em đâu nhỉ?"Chủ nhiệm Lâm không hổ là chủ nhiệm khoa văn học, tuy rằng chưa dạy học cho Diệp Tiểu Muội, nhưng cũng có chút hiểu rõ đối với học sinh phong vân của khoa văn học, đoạn lời nói này "nhất châm kiến huyết", vừa vặn chọt trúng lòng hư vinh của Diệp Tiểu Muội.Diệp Tiểu Muội rất có gánh nặng thần tượng, đương nhiên không thể chịu đựng người khác nói cô không xứng với anh Tống rồi! Tuy rằng kể từ sau khi quan hệ với anh Tống lộ ra ánh sáng, cô không nghĩ tới trêu chọc rồi bỏ chạy nữa, ngược lại thỉnh thoảng sẽ nảy lên ý nghĩ "Nếu như anh Tống có thể vẫn luôn giàu có đồng thời đối tốt với cô như thế, vậy bọn họ sống vậy cả đời này cũng không tệ".
Khi Diệp Tiểu Muội đến bọn họ gần như bàn xong xuôi, chủ nhiệm khoa bọn họ đang nói câu kết, "Phó viện trưởng Lâm, thầy Vương, thầy Trương, em Diệp Thư Hoa là hạt giống tốt, trong khoa chúng tôi cũng không phải không coi trọng em ấy, học sinh thông minh lạnh lợi lại mạnh vì gạo bạo vì tiền như Tiểu Diệp, chúng tôi cũng cực kỳ yêu thích, nhưng giống như các thầy nói, trường học muốn bồi dưỡng một học sinh tinh thông ngoại ngữ càng hiếm có, cũng càng quan trọng, chúng tôi cũng chỉ có thể chịu đau bỏ đi học sinh yêu thích, cũng là vì đào tạo nhận tài cho quốc gia, hi vọng em Diệp đi tới khoa ngoại ngữ các thầy, đừng chôn vùi một thiên phú tốt này."
Nếu như nói thái độ của chủ nhiệm Lâm như là người cha vợ tìm chỗ dựa cho con gái, thì chú Vương càng như ông thông gia nóng lòng cầu xin cưới, hận không thể vỗ n.g.ự.c bảo đảm nói: "Tiểu Diệp là hạt giống tốt tôi phát hiện, tôi đương nhiên sẽ đào tạo thật tốt…"
Nghe bọn họ dăm ba câu đã quyết định nơi đi của mình, Diệp Tiểu Muội đứng ở cửa ngơ ngác, "Khoa ngoại ngữ gì? Em chưa hề nói muốn tới khoa ngoại ngữ."
Bên trong phòng làm việc lăng thinh, mấy vị lãnh đạo trò chuyện với nhau vui vẻ đồng loạt quay đầu lại, Diệp Tiểu Muội kiên định đối diện với bọn họ.
Chú Vương và phó viện trưởng Lâm liếc mắt nhìn nhau, đều nhíu mày, có chút bất ngờ cũng có chút hứng thú, có lẽ không nghĩ tới học sinh bây giờ c*̃ng có chủ kiến như thế, ở ngay trước mặt bọn họ cũng dám lẽ thẳng khí hùng từ chối. Thế nhưng không thể không nói, hạt giống tốt như vậy bọn họ càng không muốn buông tha, hiện tại bọn họ chỉ thiếu một học sinh tự tin ngập tràn lại đúng mực như thế.
Vốn là dựa theo tính toán của bọn họ, chuyện như vậy hai khoa thương lượng thỏa đáng là được, học sinh đương nhiên đều nghe giáo viên và trường học sắp xếp, bọn họ cũng không nhớ tới phải sớm thông báo với người trong cuộc một tiếng. Mà bây giờ Diệp Tiểu Muội rất có chủ ý, vậy chuyện này đương nhiên phải tự cô đồng ý mới được.
DTV
Chỉ là chú Vương bọn họ cũng do tình thế bắt buộc mới làm vậy với Diệp Tiểu Muội, vì thế mấy người tại đó bắt đầu tẩy não cho Diệp Tiểu Muội, nói với cô rất nhiều khoa ngoại ngữ có tương lai nghề nghiệp.
Chủ nhiệm Lâm thế mà c*̃ng cùi chỏ ra quải ra bên ngoài nói chuyện giúp bọn họ, "Đúng vậy đó học sinh Diệp, em là hạt giống tốt, đi tới khoa ngoại ngữ chỉ có thể có không gian phát triển tốt hơn, cũng không nên bỏ qua cơ hội khó có này." Tuy rằng ông ta không biết học sinh Diệp có thiện phú ở mặt ngôn ngữ tốt cỡ nào, thế nhưng vì đào một cô gái như cô, đến phó viện trưởng và chủ nhiệm phó chủ nhiệm đều tới, bày tỏ sự coi trọng đối với Tiểu Diệp cho bọn họ, cô tới khoa ngoại ngữ c*̃ng tuyệt đối tốt hơn ở khoa cũ nhiều, ít nhất phó viện trưởng bọn họ có lẽ còn chưa nghe nghe tên tuổi thật sự của em học sinh Diệp Thư Hoa.
Đáng tiếc chú Vương và chủ nhiệm Lâm bọn họ nói rất chân thành, Diệp Tiểu Muội vẫn không hề bị lay động, thậm chí càng thêm rút lui không làm, đùa à, cô ở viện văn học đã bị nhiều thầy cô nhìn chằm chằm như thế "Vì người yêu vùng lên học hành" , bị chú Vương dùng trận chiến lớn như thế đào tới khoa ngoại ngữ, cô còn có cuộc sống dễ chịu sao?
Thấy vẻ mặt của bạn học Diệp vẫn kiên định, chủ nhiệm Lâm thật lòng thật dạ suy tính vì cô không thể làm gì khác hơn là thêm cây đuốc, lời nói ý vị sâu xa nói: "Tiểu Diệp, thầy nghe nói người yêu em là sinh viên Thanh Hoa hay là Bắc Đại nhỉ? Đây chính là đại học tốt nhất toàn quốc, chàng trai rất ưu tú, tương lai tiền đồ không thể đo đếm, chỉ là Tiểu Diệp em cũng nên nỗ lực một chút mới phải, tuy nói sinh viên đại học đều là thiên chi kiêu tử, rường cột nước nhà, thế nhưng trường học chúng ta với Thanh Hoa Bắc Đại vẫn có chênh lệch vô cùng lớn, nếu như chính em không nỗ lực, ngày sau chênh lệch với người yêu em chỉ sợ sẽ càng ngày càng xa, thầy biết em cũng là học sinh tốt kiêu ngạo lại ưu tú, nên cũng sẽ không đồng ý người ta nói em không xứng với chồng em đâu nhỉ?"
Chủ nhiệm Lâm không hổ là chủ nhiệm khoa văn học, tuy rằng chưa dạy học cho Diệp Tiểu Muội, nhưng cũng có chút hiểu rõ đối với học sinh phong vân của khoa văn học, đoạn lời nói này "nhất châm kiến huyết", vừa vặn chọt trúng lòng hư vinh của Diệp Tiểu Muội.
Diệp Tiểu Muội rất có gánh nặng thần tượng, đương nhiên không thể chịu đựng người khác nói cô không xứng với anh Tống rồi! Tuy rằng kể từ sau khi quan hệ với anh Tống lộ ra ánh sáng, cô không nghĩ tới trêu chọc rồi bỏ chạy nữa, ngược lại thỉnh thoảng sẽ nảy lên ý nghĩ "Nếu như anh Tống có thể vẫn luôn giàu có đồng thời đối tốt với cô như thế, vậy bọn họ sống vậy cả đời này cũng không tệ".
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ ChếtTác giả: Thanh Việt Lưu CaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa thu năm 1974, Diệp Thư Hoa cột hai bím tóc vừa đen vừa cao, đứng ở căn tin vì dân phục vụ. Ở thời không này, gần như không ai sẽ cố gọi tên thật của cô, mọi người đều thân thiết gọi cô là "Tiểu Muội". Ví dụ như lúc này, mấy chàng trai ỷ vào tốc độ mau, chạy tới căn tin nhanh hơn đại đội một bước, cứ ở cửa ồn ào nháy mắt với cô: "Tiểu Muội, hôm nay ăn cái gì?"Vừa mới dứt lời, "Diệp Tiểu Muội" còn chưa phản ứng, mấy chàng trai giống như bọn họ nói chuyện gì rất vui, đều phía sau liên tục cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng, trên mặt đen gầy mang theo tinh thần phấn chấn của thanh xuân, dáng vẻ vô ưu vô lự, còn chưa để cuộc sống cuộc sống đè cong thắt lưng. Diệp Thư Hoa rất muốn thở dài, bọn họ cứ tán tỉnh như vậy, chờ ế cả đời đi. Cho dù là em gái Diệp trước kia ở đây có lẽ cũng không thèm quan tâm bọn họ, cô chỉ biết quệt miệng quay đầu gọi mẹ cô - đồng chí Vương Thúy Phân, sau đó đồng chí Vương giống như gà mái bảo vệ gà con lao tới đuổi đám thanh niên đi; nếu là Diệp Thư Hoa… Khi Diệp Tiểu Muội đến bọn họ gần như bàn xong xuôi, chủ nhiệm khoa bọn họ đang nói câu kết, "Phó viện trưởng Lâm, thầy Vương, thầy Trương, em Diệp Thư Hoa là hạt giống tốt, trong khoa chúng tôi cũng không phải không coi trọng em ấy, học sinh thông minh lạnh lợi lại mạnh vì gạo bạo vì tiền như Tiểu Diệp, chúng tôi cũng cực kỳ yêu thích, nhưng giống như các thầy nói, trường học muốn bồi dưỡng một học sinh tinh thông ngoại ngữ càng hiếm có, cũng càng quan trọng, chúng tôi cũng chỉ có thể chịu đau bỏ đi học sinh yêu thích, cũng là vì đào tạo nhận tài cho quốc gia, hi vọng em Diệp đi tới khoa ngoại ngữ các thầy, đừng chôn vùi một thiên phú tốt này."Nếu như nói thái độ của chủ nhiệm Lâm như là người cha vợ tìm chỗ dựa cho con gái, thì chú Vương càng như ông thông gia nóng lòng cầu xin cưới, hận không thể vỗ n.g.ự.c bảo đảm nói: "Tiểu Diệp là hạt giống tốt tôi phát hiện, tôi đương nhiên sẽ đào tạo thật tốt…"Nghe bọn họ dăm ba câu đã quyết định nơi đi của mình, Diệp Tiểu Muội đứng ở cửa ngơ ngác, "Khoa ngoại ngữ gì? Em chưa hề nói muốn tới khoa ngoại ngữ."Bên trong phòng làm việc lăng thinh, mấy vị lãnh đạo trò chuyện với nhau vui vẻ đồng loạt quay đầu lại, Diệp Tiểu Muội kiên định đối diện với bọn họ.Chú Vương và phó viện trưởng Lâm liếc mắt nhìn nhau, đều nhíu mày, có chút bất ngờ cũng có chút hứng thú, có lẽ không nghĩ tới học sinh bây giờ c*̃ng có chủ kiến như thế, ở ngay trước mặt bọn họ cũng dám lẽ thẳng khí hùng từ chối. Thế nhưng không thể không nói, hạt giống tốt như vậy bọn họ càng không muốn buông tha, hiện tại bọn họ chỉ thiếu một học sinh tự tin ngập tràn lại đúng mực như thế.Vốn là dựa theo tính toán của bọn họ, chuyện như vậy hai khoa thương lượng thỏa đáng là được, học sinh đương nhiên đều nghe giáo viên và trường học sắp xếp, bọn họ cũng không nhớ tới phải sớm thông báo với người trong cuộc một tiếng. Mà bây giờ Diệp Tiểu Muội rất có chủ ý, vậy chuyện này đương nhiên phải tự cô đồng ý mới được.DTVChỉ là chú Vương bọn họ cũng do tình thế bắt buộc mới làm vậy với Diệp Tiểu Muội, vì thế mấy người tại đó bắt đầu tẩy não cho Diệp Tiểu Muội, nói với cô rất nhiều khoa ngoại ngữ có tương lai nghề nghiệp.Chủ nhiệm Lâm thế mà c*̃ng cùi chỏ ra quải ra bên ngoài nói chuyện giúp bọn họ, "Đúng vậy đó học sinh Diệp, em là hạt giống tốt, đi tới khoa ngoại ngữ chỉ có thể có không gian phát triển tốt hơn, cũng không nên bỏ qua cơ hội khó có này." Tuy rằng ông ta không biết học sinh Diệp có thiện phú ở mặt ngôn ngữ tốt cỡ nào, thế nhưng vì đào một cô gái như cô, đến phó viện trưởng và chủ nhiệm phó chủ nhiệm đều tới, bày tỏ sự coi trọng đối với Tiểu Diệp cho bọn họ, cô tới khoa ngoại ngữ c*̃ng tuyệt đối tốt hơn ở khoa cũ nhiều, ít nhất phó viện trưởng bọn họ có lẽ còn chưa nghe nghe tên tuổi thật sự của em học sinh Diệp Thư Hoa.Đáng tiếc chú Vương và chủ nhiệm Lâm bọn họ nói rất chân thành, Diệp Tiểu Muội vẫn không hề bị lay động, thậm chí càng thêm rút lui không làm, đùa à, cô ở viện văn học đã bị nhiều thầy cô nhìn chằm chằm như thế "Vì người yêu vùng lên học hành" , bị chú Vương dùng trận chiến lớn như thế đào tới khoa ngoại ngữ, cô còn có cuộc sống dễ chịu sao?Thấy vẻ mặt của bạn học Diệp vẫn kiên định, chủ nhiệm Lâm thật lòng thật dạ suy tính vì cô không thể làm gì khác hơn là thêm cây đuốc, lời nói ý vị sâu xa nói: "Tiểu Diệp, thầy nghe nói người yêu em là sinh viên Thanh Hoa hay là Bắc Đại nhỉ? Đây chính là đại học tốt nhất toàn quốc, chàng trai rất ưu tú, tương lai tiền đồ không thể đo đếm, chỉ là Tiểu Diệp em cũng nên nỗ lực một chút mới phải, tuy nói sinh viên đại học đều là thiên chi kiêu tử, rường cột nước nhà, thế nhưng trường học chúng ta với Thanh Hoa Bắc Đại vẫn có chênh lệch vô cùng lớn, nếu như chính em không nỗ lực, ngày sau chênh lệch với người yêu em chỉ sợ sẽ càng ngày càng xa, thầy biết em cũng là học sinh tốt kiêu ngạo lại ưu tú, nên cũng sẽ không đồng ý người ta nói em không xứng với chồng em đâu nhỉ?"Chủ nhiệm Lâm không hổ là chủ nhiệm khoa văn học, tuy rằng chưa dạy học cho Diệp Tiểu Muội, nhưng cũng có chút hiểu rõ đối với học sinh phong vân của khoa văn học, đoạn lời nói này "nhất châm kiến huyết", vừa vặn chọt trúng lòng hư vinh của Diệp Tiểu Muội.Diệp Tiểu Muội rất có gánh nặng thần tượng, đương nhiên không thể chịu đựng người khác nói cô không xứng với anh Tống rồi! Tuy rằng kể từ sau khi quan hệ với anh Tống lộ ra ánh sáng, cô không nghĩ tới trêu chọc rồi bỏ chạy nữa, ngược lại thỉnh thoảng sẽ nảy lên ý nghĩ "Nếu như anh Tống có thể vẫn luôn giàu có đồng thời đối tốt với cô như thế, vậy bọn họ sống vậy cả đời này cũng không tệ".