CHƯƠNG 1 Trưa tròn bóng, trời nắng chói chang. Tiêu Diệp Nhiên mặc áo cưới trắng tinh đứng trước cửa tiệm áo cưới nhìn đôi nam nữ đang ôm hôn thắm thiết trong chiếc xe Cayenne ven đường, cô chỉ cảm cả người rét lạnh thấu xương. Hôm nay là ngày cô hẹn chồng chưa cưới đi thử áo cưới. Hai người đã hẹn gặp nhau ở tiệm áo cưới, nhưng không ngờ cô đợi cả nửa ngày lại gặp được cảnh tượng như vậy. Người đàn ông quay lưng về phía cô đang hôn người phụ nữ ấy đến quên cả trời đất. Người phụ nữ kia vừa cuồng nhiệt đáp lại anh ta vừa liếc nhìn Tiêu Diệp Nhiên qua cửa kính xe với nụ cười dương dương tự đắc. Tiêu Diệp Nhiên đứng sững như trời trồng, cô không sao ngờ được người phụ nữ đang quấn lấy chồng chưa cưới của mình lại chính là chị gái của mình. Nước mắt trào ra, Tiêu Diệp Nhiên cắn môi, tâm trạng vừa xấu hổ vừa tức giận. Cô thật khờ! Năm phút trước, Bùi Hạo Tuấn gởi tin nhắn cho cô nói anh ta đang rất nôn nóng muốn nhìn thấy dáng vẻ mặc áo cưới của cô nên cô không chút nghĩ ngợi liền chạy…
Chương 463
Nuông Chiều Em Đến NghiệnTác giả: SSSSTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1 Trưa tròn bóng, trời nắng chói chang. Tiêu Diệp Nhiên mặc áo cưới trắng tinh đứng trước cửa tiệm áo cưới nhìn đôi nam nữ đang ôm hôn thắm thiết trong chiếc xe Cayenne ven đường, cô chỉ cảm cả người rét lạnh thấu xương. Hôm nay là ngày cô hẹn chồng chưa cưới đi thử áo cưới. Hai người đã hẹn gặp nhau ở tiệm áo cưới, nhưng không ngờ cô đợi cả nửa ngày lại gặp được cảnh tượng như vậy. Người đàn ông quay lưng về phía cô đang hôn người phụ nữ ấy đến quên cả trời đất. Người phụ nữ kia vừa cuồng nhiệt đáp lại anh ta vừa liếc nhìn Tiêu Diệp Nhiên qua cửa kính xe với nụ cười dương dương tự đắc. Tiêu Diệp Nhiên đứng sững như trời trồng, cô không sao ngờ được người phụ nữ đang quấn lấy chồng chưa cưới của mình lại chính là chị gái của mình. Nước mắt trào ra, Tiêu Diệp Nhiên cắn môi, tâm trạng vừa xấu hổ vừa tức giận. Cô thật khờ! Năm phút trước, Bùi Hạo Tuấn gởi tin nhắn cho cô nói anh ta đang rất nôn nóng muốn nhìn thấy dáng vẻ mặc áo cưới của cô nên cô không chút nghĩ ngợi liền chạy… Tống An Kỳ nghe vậy thì lập tức cầm túi xách: "Vậy Diệp Nhiên, tớ đi về trước."Cô vừa nhấc chân muốn đi thì nghe thấy giọng nói Thẩm Tử Dục lạnh nhạt không mang theo một chút tình cảm vang lên."Chỉ sợ không tiện lắm, có lẽ phó giám đốc Tống phải đón xe về"Anh ta nói xong thì không nhìn hai người phụ nữ sửng sốt, nhàn nhạt nói câu "Đi đây" rồi nghênh ngang rời đi. Tống An Kỳ nắm chặt túi xách, dường như chỉ có như vậy mới có thể làm cho cô không lộ ra sự đau lòng.Cô quay đầu cười với Tiêu Diệp Nhiên: "Vậy Diệp Nhiên, tớ tự đón xe về."Tiêu Diệp Nhiên lấy lại tinh thần, lo lăng nhìn cô: "Cậu không sao chứ?"Tống An Kỳ nhún vai, buồn cười nói: "Tớ có thể có chuyện gì chứ""Nhưng..."Tiêu Diệp Nhiên còn muốn nói gì đó nhưng Tống An Kỳ cắt ngang cô: "Không nói nữa, tớ đi trước.""Tạm biệt!"Tiêu Diệp Nhiên nhìn cô rời đi thì thở dài, hôm nay đúng là không làm được chuyện gì tốt.Nếu không phải tại vì gà mẹ là cô, bọn họ cũng không đến mức biến thành cục diện xấu hổ như thế.Cô nghĩ vậy thì thở dài. Cố Mặc Đình đi vào phòng bệnh, đúng lúc nhìn thấy cô thở ngắn than dài, giống như một bà cụ non, vô cùng hài hước.Anh đi qua xoa đầu cô, nhẹ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" Tiêu Diệp Nhiên bĩu môi: "Còn không phải là chuyện của Tử Dục và An Kỳ sao”"Bọn họ sao vậy?" Cố Mặc Đình cởi áo khoác ra, tùy tiện đặt lên ghế."Chuyện tình cảm”Cố Mặc Đình nghe vậy thì động tác cởi nút tay áo dừng lại, nhíu mày: "Chuyện tình cảm?”Xem ra Cố Mặc Đình không hề nghĩ tới hai người kia lại đột nhiên nảy sinh tình cảm với nhau?"Đúng vậy" Tiêu Diệp Nhiên cười "Haha": "Có phải anh không nghĩ tới đúng không?”"Đúng thế” Cố Mặc Đình thản nhiên gật đầu."Nói thật, em vốn không dám chắc chắn. Nhưng hôm nay Tử Dục chủ động nói chuyện với em, em cũng mới chắc chắn"Cố Mặc Đình xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay gầy rắn chắc, sau đó anh ngồi xuống mép giường ôm vai cô.Tiêu Diệp Nhiên ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, cô mím môi suy nghĩ, sau đó hỏi: "Mặc Đình, vợ sắp cưới của Tử Dục là người thế nào?""Một cô gái bình thường. Nhưng lúc còn trẻ ông nội của cô ta đi theo ông tôi, còn từng cứu ông một mạng trên chiến trường, cho nên ông tự mình quyết định chuyện này. Tiêu Diệp Nhiên nghe vậy thì mở to mắt, mối quan hệ với vợ chưa cưới như thế, sao có thể sẽ dễ dàng hủy bỏ hôn ước chứ?Vì thế, cô cẩn thận thử hỏi: "Mặc Đình, có thể hủy bỏ hôn ước được không?"
Tống An Kỳ nghe vậy thì lập tức cầm túi xách: "Vậy Diệp Nhiên, tớ đi về trước."
Cô vừa nhấc chân muốn đi thì nghe thấy giọng nói Thẩm Tử Dục lạnh nhạt không mang theo một chút tình cảm vang lên.
"Chỉ sợ không tiện lắm, có lẽ phó giám đốc Tống phải đón xe về"
Anh ta nói xong thì không nhìn hai người phụ nữ sửng sốt, nhàn nhạt nói câu "Đi đây" rồi nghênh ngang rời đi. Tống An Kỳ nắm chặt túi xách, dường như chỉ có như vậy mới có thể làm cho cô không lộ ra sự đau lòng.
Cô quay đầu cười với Tiêu Diệp Nhiên: "Vậy Diệp Nhiên, tớ tự đón xe về."
Tiêu Diệp Nhiên lấy lại tinh thần, lo lăng nhìn cô: "Cậu không sao chứ?"
Tống An Kỳ nhún vai, buồn cười nói: "Tớ có thể có chuyện gì chứ"
"Nhưng..."
Tiêu Diệp Nhiên còn muốn nói gì đó nhưng Tống An Kỳ cắt ngang cô: "Không nói nữa, tớ đi trước."
"Tạm biệt!"
Tiêu Diệp Nhiên nhìn cô rời đi thì thở dài, hôm nay đúng là không làm được chuyện gì tốt.
Nếu không phải tại vì gà mẹ là cô, bọn họ cũng không đến mức biến thành cục diện xấu hổ như thế.
Cô nghĩ vậy thì thở dài.
Cố Mặc Đình đi vào phòng bệnh, đúng lúc nhìn thấy cô thở ngắn than dài, giống như một bà cụ non, vô cùng hài hước.
Anh đi qua xoa đầu cô, nhẹ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" Tiêu Diệp Nhiên bĩu môi: "Còn không phải là chuyện của Tử Dục và An Kỳ sao”
"Bọn họ sao vậy?" Cố Mặc Đình cởi áo khoác ra, tùy tiện đặt lên ghế.
"Chuyện tình cảm”
Cố Mặc Đình nghe vậy thì động tác cởi nút tay áo dừng lại, nhíu mày: "Chuyện tình cảm?”
Xem ra Cố Mặc Đình không hề nghĩ tới hai người kia lại đột nhiên nảy sinh tình cảm với nhau?
"Đúng vậy" Tiêu Diệp Nhiên cười "Haha": "Có phải anh không nghĩ tới đúng không?”
"Đúng thế” Cố Mặc Đình thản nhiên gật đầu.
"Nói thật, em vốn không dám chắc chắn. Nhưng hôm nay Tử Dục chủ động nói chuyện với em, em cũng mới chắc chắn"
Cố Mặc Đình xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay gầy rắn chắc, sau đó anh ngồi xuống mép giường ôm vai cô.
Tiêu Diệp Nhiên ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, cô mím môi suy nghĩ, sau đó hỏi: "Mặc Đình, vợ sắp cưới của Tử Dục là người thế nào?"
"Một cô gái bình thường. Nhưng lúc còn trẻ ông nội của cô ta đi theo ông tôi, còn từng cứu ông một mạng trên chiến trường, cho nên ông tự mình quyết định chuyện này.
Tiêu Diệp Nhiên nghe vậy thì mở to mắt, mối quan hệ với vợ chưa cưới như thế, sao có thể sẽ dễ dàng hủy bỏ hôn ước chứ?
Vì thế, cô cẩn thận thử hỏi: "Mặc Đình, có thể hủy bỏ hôn ước được không?"
Nuông Chiều Em Đến NghiệnTác giả: SSSSTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1 Trưa tròn bóng, trời nắng chói chang. Tiêu Diệp Nhiên mặc áo cưới trắng tinh đứng trước cửa tiệm áo cưới nhìn đôi nam nữ đang ôm hôn thắm thiết trong chiếc xe Cayenne ven đường, cô chỉ cảm cả người rét lạnh thấu xương. Hôm nay là ngày cô hẹn chồng chưa cưới đi thử áo cưới. Hai người đã hẹn gặp nhau ở tiệm áo cưới, nhưng không ngờ cô đợi cả nửa ngày lại gặp được cảnh tượng như vậy. Người đàn ông quay lưng về phía cô đang hôn người phụ nữ ấy đến quên cả trời đất. Người phụ nữ kia vừa cuồng nhiệt đáp lại anh ta vừa liếc nhìn Tiêu Diệp Nhiên qua cửa kính xe với nụ cười dương dương tự đắc. Tiêu Diệp Nhiên đứng sững như trời trồng, cô không sao ngờ được người phụ nữ đang quấn lấy chồng chưa cưới của mình lại chính là chị gái của mình. Nước mắt trào ra, Tiêu Diệp Nhiên cắn môi, tâm trạng vừa xấu hổ vừa tức giận. Cô thật khờ! Năm phút trước, Bùi Hạo Tuấn gởi tin nhắn cho cô nói anh ta đang rất nôn nóng muốn nhìn thấy dáng vẻ mặc áo cưới của cô nên cô không chút nghĩ ngợi liền chạy… Tống An Kỳ nghe vậy thì lập tức cầm túi xách: "Vậy Diệp Nhiên, tớ đi về trước."Cô vừa nhấc chân muốn đi thì nghe thấy giọng nói Thẩm Tử Dục lạnh nhạt không mang theo một chút tình cảm vang lên."Chỉ sợ không tiện lắm, có lẽ phó giám đốc Tống phải đón xe về"Anh ta nói xong thì không nhìn hai người phụ nữ sửng sốt, nhàn nhạt nói câu "Đi đây" rồi nghênh ngang rời đi. Tống An Kỳ nắm chặt túi xách, dường như chỉ có như vậy mới có thể làm cho cô không lộ ra sự đau lòng.Cô quay đầu cười với Tiêu Diệp Nhiên: "Vậy Diệp Nhiên, tớ tự đón xe về."Tiêu Diệp Nhiên lấy lại tinh thần, lo lăng nhìn cô: "Cậu không sao chứ?"Tống An Kỳ nhún vai, buồn cười nói: "Tớ có thể có chuyện gì chứ""Nhưng..."Tiêu Diệp Nhiên còn muốn nói gì đó nhưng Tống An Kỳ cắt ngang cô: "Không nói nữa, tớ đi trước.""Tạm biệt!"Tiêu Diệp Nhiên nhìn cô rời đi thì thở dài, hôm nay đúng là không làm được chuyện gì tốt.Nếu không phải tại vì gà mẹ là cô, bọn họ cũng không đến mức biến thành cục diện xấu hổ như thế.Cô nghĩ vậy thì thở dài. Cố Mặc Đình đi vào phòng bệnh, đúng lúc nhìn thấy cô thở ngắn than dài, giống như một bà cụ non, vô cùng hài hước.Anh đi qua xoa đầu cô, nhẹ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" Tiêu Diệp Nhiên bĩu môi: "Còn không phải là chuyện của Tử Dục và An Kỳ sao”"Bọn họ sao vậy?" Cố Mặc Đình cởi áo khoác ra, tùy tiện đặt lên ghế."Chuyện tình cảm”Cố Mặc Đình nghe vậy thì động tác cởi nút tay áo dừng lại, nhíu mày: "Chuyện tình cảm?”Xem ra Cố Mặc Đình không hề nghĩ tới hai người kia lại đột nhiên nảy sinh tình cảm với nhau?"Đúng vậy" Tiêu Diệp Nhiên cười "Haha": "Có phải anh không nghĩ tới đúng không?”"Đúng thế” Cố Mặc Đình thản nhiên gật đầu."Nói thật, em vốn không dám chắc chắn. Nhưng hôm nay Tử Dục chủ động nói chuyện với em, em cũng mới chắc chắn"Cố Mặc Đình xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay gầy rắn chắc, sau đó anh ngồi xuống mép giường ôm vai cô.Tiêu Diệp Nhiên ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, cô mím môi suy nghĩ, sau đó hỏi: "Mặc Đình, vợ sắp cưới của Tử Dục là người thế nào?""Một cô gái bình thường. Nhưng lúc còn trẻ ông nội của cô ta đi theo ông tôi, còn từng cứu ông một mạng trên chiến trường, cho nên ông tự mình quyết định chuyện này. Tiêu Diệp Nhiên nghe vậy thì mở to mắt, mối quan hệ với vợ chưa cưới như thế, sao có thể sẽ dễ dàng hủy bỏ hôn ước chứ?Vì thế, cô cẩn thận thử hỏi: "Mặc Đình, có thể hủy bỏ hôn ước được không?"