Gần 12h đêm, một bóng dáng mãnh khảnh đi vô định trên đường. Lãnh Ngọc Châu không hiểu tại sao chỉ vì không muốn đánh đàn cho mọi người nghe lại là người vô vụng bất hiếu. Cô cười khẻ một cách chua chát, cũng đúng người như cô nên chết đi mới đúng. Có lẽ khi cô chết đi hai người ở nhà có khi sẽ tìm được một đứa con khác hoàn hảo hơn, không đúng là một sủng vật hoàn hảo hơn. 18 năm trôi qua Lãnh Ngọc Châu phải ép mình đánh mất tuổi thơ, học vượt cấp đến mấy lớp. Cuộc sống chỉ toàn là các loại sách, ngoại ngữ, học đàn và khiêu vũ. Ngày nghỉ của cô chính là những ngày bệnh nằm trên giường đọc sách. Thế nhưng cho dù cố gắng đến mấy thì chỉ cần một lỗi nhỏ trong mắt ba mẹ cô chính là sự nhục nhã và vô vụng. Hôm nay cũng vậy, một ngày tụ họp gia đình đầu năm mới. Đây là lúc các cô bác họ hàng sẽ mang con ra làm cái công cụ khoe khoan và mua vui đó. Lãnh Ngọc Châu đã quá mệt mỏi với điều này, cô kiềm nén chính mình bao lâu nay, mệt mỏi và chán ghét cái không khí ấy. Gần 1 năm trời cô suy sụp…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...