Gần 12h đêm, một bóng dáng mãnh khảnh đi vô định trên đường. Lãnh Ngọc Châu không hiểu tại sao chỉ vì không muốn đánh đàn cho mọi người nghe lại là người vô vụng bất hiếu. Cô cười khẻ một cách chua chát, cũng đúng người như cô nên chết đi mới đúng. Có lẽ khi cô chết đi hai người ở nhà có khi sẽ tìm được một đứa con khác hoàn hảo hơn, không đúng là một sủng vật hoàn hảo hơn. 18 năm trôi qua Lãnh Ngọc Châu phải ép mình đánh mất tuổi thơ, học vượt cấp đến mấy lớp. Cuộc sống chỉ toàn là các loại sách, ngoại ngữ, học đàn và khiêu vũ. Ngày nghỉ của cô chính là những ngày bệnh nằm trên giường đọc sách. Thế nhưng cho dù cố gắng đến mấy thì chỉ cần một lỗi nhỏ trong mắt ba mẹ cô chính là sự nhục nhã và vô vụng. Hôm nay cũng vậy, một ngày tụ họp gia đình đầu năm mới. Đây là lúc các cô bác họ hàng sẽ mang con ra làm cái công cụ khoe khoan và mua vui đó. Lãnh Ngọc Châu đã quá mệt mỏi với điều này, cô kiềm nén chính mình bao lâu nay, mệt mỏi và chán ghét cái không khí ấy. Gần 1 năm trời cô suy sụp…
Chương 2: 2: Xuyên Qua
Lãnh Vương PhiTác giả: Tử Nhi 0106Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGần 12h đêm, một bóng dáng mãnh khảnh đi vô định trên đường. Lãnh Ngọc Châu không hiểu tại sao chỉ vì không muốn đánh đàn cho mọi người nghe lại là người vô vụng bất hiếu. Cô cười khẻ một cách chua chát, cũng đúng người như cô nên chết đi mới đúng. Có lẽ khi cô chết đi hai người ở nhà có khi sẽ tìm được một đứa con khác hoàn hảo hơn, không đúng là một sủng vật hoàn hảo hơn. 18 năm trôi qua Lãnh Ngọc Châu phải ép mình đánh mất tuổi thơ, học vượt cấp đến mấy lớp. Cuộc sống chỉ toàn là các loại sách, ngoại ngữ, học đàn và khiêu vũ. Ngày nghỉ của cô chính là những ngày bệnh nằm trên giường đọc sách. Thế nhưng cho dù cố gắng đến mấy thì chỉ cần một lỗi nhỏ trong mắt ba mẹ cô chính là sự nhục nhã và vô vụng. Hôm nay cũng vậy, một ngày tụ họp gia đình đầu năm mới. Đây là lúc các cô bác họ hàng sẽ mang con ra làm cái công cụ khoe khoan và mua vui đó. Lãnh Ngọc Châu đã quá mệt mỏi với điều này, cô kiềm nén chính mình bao lâu nay, mệt mỏi và chán ghét cái không khí ấy. Gần 1 năm trời cô suy sụp… Trời đất quay cuồng mọi thứ như nhẹ bẫng đi.Lãnh Ngọc Châu nhìn thấy mình nằm đó, máu chảy ra nhuộm đỏ cả váy.Tài xế xuống xe đầy hoảng loạn rồi lấy điện thoại báo cảnh sát.Ít nhất tài xế này không bỏ trốn giữa đêm khuya cũng thật có trách nhiệm.Cô thậm chí đã nghĩ ra tiêu đề bài báo.Con gái duy nhất của nhà Lãnh Ân tai nạn xe giữa đêm khuya.Bỗng một luồng sáng hiện lên cô bị một lực hút kéo vào, sao đó vô số ký ức chạy qua đầu.Đầu Lãnh Ngọc Châu như muốn nổ tung, cơ thể cũng mệt mỏi thiếp đi.Khi tỉnh lại Lãnh Ngọc Châu cảm thấy đau nhức khắp người.Đầu óc có chút hỗ loạn, nhưng theo trí nhớ thì cô không cẩn làm ngã đệ đệ vậy là bị đánh thừa sống thiếu chết.À không, phải nói là hồn thân thể này chết rồi nên cô mới nhập hồn vào đây được.Nâng thân thể nặng nề tựa lên giường Lãnh Ngọc Châu gọi khẽ:" Tiểu Tâm"Một cô gái thanh tú với đôi mắt ngân ngấn nước cùng với nét vui mừng chạy ùa vào:"Tiểu thư người tỉnh rồi, người làm nô tì sợ quá, tiểu thư người không sao là tốt rồi""Đừng khóc nữa ta không sao"Lãnh Ngọc Châu nhàn nhạc nói nhưng cũng lộ vài phần ấm áp.Tiểu Tâm là người thân thể này cứu được.Từ đó về làm nha hoàn cho cô.Rất trung thành.Nhưng theo thân thể cũng phải khổ theo.Tuy vậy chưa bao giờ cô than vãn."Lấy cho ta ít nước"" Dạ"Tiểu Tâm nhanh nhẹn rót nước.Vứa uống Lãnh Ngọc Châu vừa nghĩ mình đã chiếm khối thân thể này xem ra nên làm lại một lần nữa.Trước đây cô chỉ là một con chim hoàng yến bây giờ cô muốn hưởng thụ cuộc sống." Tiểu thư người ăn gì không tiểu Tâm làm cho người""Um"Lãnh Ngọc Châu nhàn nhạc trả lời.Tiểu Tâm nhanh nhẹn rời đi.Khi tiểu Tâm khuất bóng Lãnh Ngọc cũng bắt đầu suy nghĩ kĩ lưỡng.Sắp xếp cho cuộc sống mới của mình.Kiếp trước số kiến thức mà cô học cũng không tệ.Xem ra giờ cũng nên áp dụng rồi.Cô là người rất ít nói thích yên tĩnh.Nhưng khi cô mở miệng nói chuyện là thành ngay con hồ ly phúc hắc.Tuy vậy kiếp trước Lãnh Ngọc Châu bị chèn ép đến nổi lười nói rồi dần dần mới trầm cảm.Nhưng giờ khác rồi."Tiểu thư, tiểu thư""Hả""Người nghĩ gì vậy? nô tì gọi mấy lần rồi""Không có gì""Tiểu thư ăn đi"Trên bàn là vài món ăn thanh đạm.Phải nói là đơn giản.Lãnh Ngọc Châu cầm đũa chợt nhớ tới điều gì cô quay sang."Tiểu tâm ăn cùng đi""Tiểu thư sao có thể" Tiểu Tâm kinh ngạc hỏi."Ta bảo thì nghe đi" Lãnh Ngọc Châu nhíu mày.Cổ đại thật quy tắc.Tiểu tâm ngồi xuống với một bụng thắc mắc.Tiểu thư từ lúc tỉnh lại thật lạ.Cứ thấy kì quái nhưng không biết chỗ nào."Tiểu tâm từ nay đừng gọi tiểu thư gọi tỷ tỷ đi""A!sao có thể tiểu thư tiểu tâm không dám""Thật phiền ngươi nghe ta" Lãnh Ngọc Châu dù gì cũng là người hiện đại, vẫn không quen phân tôi tớ."Nhưng mà tiểu thư....""Ngươi nghe ta" Lãnh Ngọc Châu cắt ngang.Tiểu thư hôm nay thật kì lạ y như là một ngưới khác.Còn cái khí chất đó nữa.Lãnh đạm lạnh lùng nhưng rất thanh nhã cao quý.Tiểu Tâm nhìn tiểu thư nhà mình dò xét."Có gì thắc mắc" cô đột niên hỏi làm Tiểu Tâm giật mình."Tiểu thư người hôm nay thật lạ.Lúc trước người không như vậy a""Lúc trước thế nào?" Lãnh Ngọc Châu hỏi."Tiểu tâm không dám nói" Tiểu Tâm nhìn cô ái ngại."Nói đi, gọi ta tỷ tỷ""Lúc trước tiểu...!tỷ tỷ nhìn có vẻ rất yếu đuối còn hay khóc.Lúc nào cũng rất sợ sệt.Còn bây giờ vân đạm kinh phong an tĩnh nhưng cũng rất cao quý" Tiểu Tâm nói xong cắn cắn môi nhìn cô."Vậy muội thích ai hơn?" Cô nghi hoặc hỏi."Dạ thích bây giờ hơn".Tiểu Tâm cười nói."Tiểu Tâm khi con người qua ải môn quan thì tâm họ cũng thay đổi.Muội yên tâm từ nay ta sẻ không để ai ức h**p chúng ta nữa"."Tỷ tỷ" tiểu tâm mắt rưng rưng nhìn cô.Tỷ tỷ thật tốt cũng quan tâm cô nữa.Cô thấy rất ấm áp.Cô nhất định sẽ báo đáp tỷ tỷ thật tốt.Hai người vừa ăn vừa nói chẳng mấy chóc đã xong.Tiểu Tâm thu dọn.Lãnh Ngọc Châu cũng thấy mệt.Bị thương vừa tỉnh lại xem ra cần nghĩ ngơi vài ngày.Cô cho Tiểu Tâm lui xuống rồi lên giường nằm.Theo ký ức này đây là Long Thịnh Hoàng triều.Thời đại gì đây, Lãnh Ngọc Châu cố gắng nhớ lại kiến thức cũ, hình như không có trong lịch sử thì phải.Hoàng đế là Long Quân Thiên, xung quanh còn có Chu quốc, Hiên Viên quốc và một số nước nhỏ như Vân Quy, Mạc Kì, Bạch Tước, và một số bộ lạc lớn nhỏ khác nhau.Trong đó ba nước lớn nhất là Long Thịnh, Chu quốc và Hiên Viên.Xem ra cần phải tính toán kĩ cho sau này mọi việc cần phải tìm hiểu thêm, đi từng bước tính từng bước.Cô vừa nằm vừa suy nghĩ rồi bất tri bất giác ngủ mất.- ------------------**********************--------------------------Đôi lời tác giả: Từ chương này sẽ chuyển qua gọi nữ chính là Lãnh Băng Châu nha.Vì gọi theo tên của thân xác hiện tại..
Trời đất quay cuồng mọi thứ như nhẹ bẫng đi.
Lãnh Ngọc Châu nhìn thấy mình nằm đó, máu chảy ra nhuộm đỏ cả váy.
Tài xế xuống xe đầy hoảng loạn rồi lấy điện thoại báo cảnh sát.
Ít nhất tài xế này không bỏ trốn giữa đêm khuya cũng thật có trách nhiệm.
Cô thậm chí đã nghĩ ra tiêu đề bài báo.
Con gái duy nhất của nhà Lãnh Ân tai nạn xe giữa đêm khuya.
Bỗng một luồng sáng hiện lên cô bị một lực hút kéo vào, sao đó vô số ký ức chạy qua đầu.
Đầu Lãnh Ngọc Châu như muốn nổ tung, cơ thể cũng mệt mỏi thiếp đi.
Khi tỉnh lại Lãnh Ngọc Châu cảm thấy đau nhức khắp người.
Đầu óc có chút hỗ loạn, nhưng theo trí nhớ thì cô không cẩn làm ngã đệ đệ vậy là bị đánh thừa sống thiếu chết.
À không, phải nói là hồn thân thể này chết rồi nên cô mới nhập hồn vào đây được.
Nâng thân thể nặng nề tựa lên giường Lãnh Ngọc Châu gọi khẽ:
" Tiểu Tâm"
Một cô gái thanh tú với đôi mắt ngân ngấn nước cùng với nét vui mừng chạy ùa vào:
"Tiểu thư người tỉnh rồi, người làm nô tì sợ quá, tiểu thư người không sao là tốt rồi"
"Đừng khóc nữa ta không sao"
Lãnh Ngọc Châu nhàn nhạc nói nhưng cũng lộ vài phần ấm áp.
Tiểu Tâm là người thân thể này cứu được.
Từ đó về làm nha hoàn cho cô.
Rất trung thành.
Nhưng theo thân thể cũng phải khổ theo.
Tuy vậy chưa bao giờ cô than vãn.
"Lấy cho ta ít nước"
" Dạ"
Tiểu Tâm nhanh nhẹn rót nước.
Vứa uống Lãnh Ngọc Châu vừa nghĩ mình đã chiếm khối thân thể này xem ra nên làm lại một lần nữa.
Trước đây cô chỉ là một con chim hoàng yến bây giờ cô muốn hưởng thụ cuộc sống.
" Tiểu thư người ăn gì không tiểu Tâm làm cho người"
"Um"
Lãnh Ngọc Châu nhàn nhạc trả lời.
Tiểu Tâm nhanh nhẹn rời đi.
Khi tiểu Tâm khuất bóng Lãnh Ngọc cũng bắt đầu suy nghĩ kĩ lưỡng.
Sắp xếp cho cuộc sống mới của mình.
Kiếp trước số kiến thức mà cô học cũng không tệ.
Xem ra giờ cũng nên áp dụng rồi.
Cô là người rất ít nói thích yên tĩnh.
Nhưng khi cô mở miệng nói chuyện là thành ngay con hồ ly phúc hắc.
Tuy vậy kiếp trước Lãnh Ngọc Châu bị chèn ép đến nổi lười nói rồi dần dần mới trầm cảm.
Nhưng giờ khác rồi.
"Tiểu thư, tiểu thư"
"Hả"
"Người nghĩ gì vậy? nô tì gọi mấy lần rồi"
"Không có gì"
"Tiểu thư ăn đi"
Trên bàn là vài món ăn thanh đạm.
Phải nói là đơn giản.
Lãnh Ngọc Châu cầm đũa chợt nhớ tới điều gì cô quay sang.
"Tiểu tâm ăn cùng đi"
"Tiểu thư sao có thể" Tiểu Tâm kinh ngạc hỏi.
"Ta bảo thì nghe đi" Lãnh Ngọc Châu nhíu mày.
Cổ đại thật quy tắc.
Tiểu tâm ngồi xuống với một bụng thắc mắc.
Tiểu thư từ lúc tỉnh lại thật lạ.
Cứ thấy kì quái nhưng không biết chỗ nào.
"Tiểu tâm từ nay đừng gọi tiểu thư gọi tỷ tỷ đi"
"A!sao có thể tiểu thư tiểu tâm không dám"
"Thật phiền ngươi nghe ta" Lãnh Ngọc Châu dù gì cũng là người hiện đại, vẫn không quen phân tôi tớ.
"Nhưng mà tiểu thư...."
"Ngươi nghe ta" Lãnh Ngọc Châu cắt ngang.
Tiểu thư hôm nay thật kì lạ y như là một ngưới khác.
Còn cái khí chất đó nữa.
Lãnh đạm lạnh lùng nhưng rất thanh nhã cao quý.
Tiểu Tâm nhìn tiểu thư nhà mình dò xét.
"Có gì thắc mắc" cô đột niên hỏi làm Tiểu Tâm giật mình.
"Tiểu thư người hôm nay thật lạ.
Lúc trước người không như vậy a"
"Lúc trước thế nào?" Lãnh Ngọc Châu hỏi.
"Tiểu tâm không dám nói" Tiểu Tâm nhìn cô ái ngại.
"Nói đi, gọi ta tỷ tỷ"
"Lúc trước tiểu...!tỷ tỷ nhìn có vẻ rất yếu đuối còn hay khóc.
Lúc nào cũng rất sợ sệt.
Còn bây giờ vân đạm kinh phong an tĩnh nhưng cũng rất cao quý" Tiểu Tâm nói xong cắn cắn môi nhìn cô.
"Vậy muội thích ai hơn?" Cô nghi hoặc hỏi.
"Dạ thích bây giờ hơn".
Tiểu Tâm cười nói.
"Tiểu Tâm khi con người qua ải môn quan thì tâm họ cũng thay đổi.
Muội yên tâm từ nay ta sẻ không để ai ức h**p chúng ta nữa".
"Tỷ tỷ" tiểu tâm mắt rưng rưng nhìn cô.
Tỷ tỷ thật tốt cũng quan tâm cô nữa.
Cô thấy rất ấm áp.
Cô nhất định sẽ báo đáp tỷ tỷ thật tốt.
Hai người vừa ăn vừa nói chẳng mấy chóc đã xong.
Tiểu Tâm thu dọn.
Lãnh Ngọc Châu cũng thấy mệt.
Bị thương vừa tỉnh lại xem ra cần nghĩ ngơi vài ngày.
Cô cho Tiểu Tâm lui xuống rồi lên giường nằm.
Theo ký ức này đây là Long Thịnh Hoàng triều.
Thời đại gì đây, Lãnh Ngọc Châu cố gắng nhớ lại kiến thức cũ, hình như không có trong lịch sử thì phải.
Hoàng đế là Long Quân Thiên, xung quanh còn có Chu quốc, Hiên Viên quốc và một số nước nhỏ như Vân Quy, Mạc Kì, Bạch Tước, và một số bộ lạc lớn nhỏ khác nhau.
Trong đó ba nước lớn nhất là Long Thịnh, Chu quốc và Hiên Viên.
Xem ra cần phải tính toán kĩ cho sau này mọi việc cần phải tìm hiểu thêm, đi từng bước tính từng bước.
Cô vừa nằm vừa suy nghĩ rồi bất tri bất giác ngủ mất.
- ------------------**********************--------------------------
Đôi lời tác giả: Từ chương này sẽ chuyển qua gọi nữ chính là Lãnh Băng Châu nha.
Vì gọi theo tên của thân xác hiện tại..
Lãnh Vương PhiTác giả: Tử Nhi 0106Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGần 12h đêm, một bóng dáng mãnh khảnh đi vô định trên đường. Lãnh Ngọc Châu không hiểu tại sao chỉ vì không muốn đánh đàn cho mọi người nghe lại là người vô vụng bất hiếu. Cô cười khẻ một cách chua chát, cũng đúng người như cô nên chết đi mới đúng. Có lẽ khi cô chết đi hai người ở nhà có khi sẽ tìm được một đứa con khác hoàn hảo hơn, không đúng là một sủng vật hoàn hảo hơn. 18 năm trôi qua Lãnh Ngọc Châu phải ép mình đánh mất tuổi thơ, học vượt cấp đến mấy lớp. Cuộc sống chỉ toàn là các loại sách, ngoại ngữ, học đàn và khiêu vũ. Ngày nghỉ của cô chính là những ngày bệnh nằm trên giường đọc sách. Thế nhưng cho dù cố gắng đến mấy thì chỉ cần một lỗi nhỏ trong mắt ba mẹ cô chính là sự nhục nhã và vô vụng. Hôm nay cũng vậy, một ngày tụ họp gia đình đầu năm mới. Đây là lúc các cô bác họ hàng sẽ mang con ra làm cái công cụ khoe khoan và mua vui đó. Lãnh Ngọc Châu đã quá mệt mỏi với điều này, cô kiềm nén chính mình bao lâu nay, mệt mỏi và chán ghét cái không khí ấy. Gần 1 năm trời cô suy sụp… Trời đất quay cuồng mọi thứ như nhẹ bẫng đi.Lãnh Ngọc Châu nhìn thấy mình nằm đó, máu chảy ra nhuộm đỏ cả váy.Tài xế xuống xe đầy hoảng loạn rồi lấy điện thoại báo cảnh sát.Ít nhất tài xế này không bỏ trốn giữa đêm khuya cũng thật có trách nhiệm.Cô thậm chí đã nghĩ ra tiêu đề bài báo.Con gái duy nhất của nhà Lãnh Ân tai nạn xe giữa đêm khuya.Bỗng một luồng sáng hiện lên cô bị một lực hút kéo vào, sao đó vô số ký ức chạy qua đầu.Đầu Lãnh Ngọc Châu như muốn nổ tung, cơ thể cũng mệt mỏi thiếp đi.Khi tỉnh lại Lãnh Ngọc Châu cảm thấy đau nhức khắp người.Đầu óc có chút hỗ loạn, nhưng theo trí nhớ thì cô không cẩn làm ngã đệ đệ vậy là bị đánh thừa sống thiếu chết.À không, phải nói là hồn thân thể này chết rồi nên cô mới nhập hồn vào đây được.Nâng thân thể nặng nề tựa lên giường Lãnh Ngọc Châu gọi khẽ:" Tiểu Tâm"Một cô gái thanh tú với đôi mắt ngân ngấn nước cùng với nét vui mừng chạy ùa vào:"Tiểu thư người tỉnh rồi, người làm nô tì sợ quá, tiểu thư người không sao là tốt rồi""Đừng khóc nữa ta không sao"Lãnh Ngọc Châu nhàn nhạc nói nhưng cũng lộ vài phần ấm áp.Tiểu Tâm là người thân thể này cứu được.Từ đó về làm nha hoàn cho cô.Rất trung thành.Nhưng theo thân thể cũng phải khổ theo.Tuy vậy chưa bao giờ cô than vãn."Lấy cho ta ít nước"" Dạ"Tiểu Tâm nhanh nhẹn rót nước.Vứa uống Lãnh Ngọc Châu vừa nghĩ mình đã chiếm khối thân thể này xem ra nên làm lại một lần nữa.Trước đây cô chỉ là một con chim hoàng yến bây giờ cô muốn hưởng thụ cuộc sống." Tiểu thư người ăn gì không tiểu Tâm làm cho người""Um"Lãnh Ngọc Châu nhàn nhạc trả lời.Tiểu Tâm nhanh nhẹn rời đi.Khi tiểu Tâm khuất bóng Lãnh Ngọc cũng bắt đầu suy nghĩ kĩ lưỡng.Sắp xếp cho cuộc sống mới của mình.Kiếp trước số kiến thức mà cô học cũng không tệ.Xem ra giờ cũng nên áp dụng rồi.Cô là người rất ít nói thích yên tĩnh.Nhưng khi cô mở miệng nói chuyện là thành ngay con hồ ly phúc hắc.Tuy vậy kiếp trước Lãnh Ngọc Châu bị chèn ép đến nổi lười nói rồi dần dần mới trầm cảm.Nhưng giờ khác rồi."Tiểu thư, tiểu thư""Hả""Người nghĩ gì vậy? nô tì gọi mấy lần rồi""Không có gì""Tiểu thư ăn đi"Trên bàn là vài món ăn thanh đạm.Phải nói là đơn giản.Lãnh Ngọc Châu cầm đũa chợt nhớ tới điều gì cô quay sang."Tiểu tâm ăn cùng đi""Tiểu thư sao có thể" Tiểu Tâm kinh ngạc hỏi."Ta bảo thì nghe đi" Lãnh Ngọc Châu nhíu mày.Cổ đại thật quy tắc.Tiểu tâm ngồi xuống với một bụng thắc mắc.Tiểu thư từ lúc tỉnh lại thật lạ.Cứ thấy kì quái nhưng không biết chỗ nào."Tiểu tâm từ nay đừng gọi tiểu thư gọi tỷ tỷ đi""A!sao có thể tiểu thư tiểu tâm không dám""Thật phiền ngươi nghe ta" Lãnh Ngọc Châu dù gì cũng là người hiện đại, vẫn không quen phân tôi tớ."Nhưng mà tiểu thư....""Ngươi nghe ta" Lãnh Ngọc Châu cắt ngang.Tiểu thư hôm nay thật kì lạ y như là một ngưới khác.Còn cái khí chất đó nữa.Lãnh đạm lạnh lùng nhưng rất thanh nhã cao quý.Tiểu Tâm nhìn tiểu thư nhà mình dò xét."Có gì thắc mắc" cô đột niên hỏi làm Tiểu Tâm giật mình."Tiểu thư người hôm nay thật lạ.Lúc trước người không như vậy a""Lúc trước thế nào?" Lãnh Ngọc Châu hỏi."Tiểu tâm không dám nói" Tiểu Tâm nhìn cô ái ngại."Nói đi, gọi ta tỷ tỷ""Lúc trước tiểu...!tỷ tỷ nhìn có vẻ rất yếu đuối còn hay khóc.Lúc nào cũng rất sợ sệt.Còn bây giờ vân đạm kinh phong an tĩnh nhưng cũng rất cao quý" Tiểu Tâm nói xong cắn cắn môi nhìn cô."Vậy muội thích ai hơn?" Cô nghi hoặc hỏi."Dạ thích bây giờ hơn".Tiểu Tâm cười nói."Tiểu Tâm khi con người qua ải môn quan thì tâm họ cũng thay đổi.Muội yên tâm từ nay ta sẻ không để ai ức h**p chúng ta nữa"."Tỷ tỷ" tiểu tâm mắt rưng rưng nhìn cô.Tỷ tỷ thật tốt cũng quan tâm cô nữa.Cô thấy rất ấm áp.Cô nhất định sẽ báo đáp tỷ tỷ thật tốt.Hai người vừa ăn vừa nói chẳng mấy chóc đã xong.Tiểu Tâm thu dọn.Lãnh Ngọc Châu cũng thấy mệt.Bị thương vừa tỉnh lại xem ra cần nghĩ ngơi vài ngày.Cô cho Tiểu Tâm lui xuống rồi lên giường nằm.Theo ký ức này đây là Long Thịnh Hoàng triều.Thời đại gì đây, Lãnh Ngọc Châu cố gắng nhớ lại kiến thức cũ, hình như không có trong lịch sử thì phải.Hoàng đế là Long Quân Thiên, xung quanh còn có Chu quốc, Hiên Viên quốc và một số nước nhỏ như Vân Quy, Mạc Kì, Bạch Tước, và một số bộ lạc lớn nhỏ khác nhau.Trong đó ba nước lớn nhất là Long Thịnh, Chu quốc và Hiên Viên.Xem ra cần phải tính toán kĩ cho sau này mọi việc cần phải tìm hiểu thêm, đi từng bước tính từng bước.Cô vừa nằm vừa suy nghĩ rồi bất tri bất giác ngủ mất.- ------------------**********************--------------------------Đôi lời tác giả: Từ chương này sẽ chuyển qua gọi nữ chính là Lãnh Băng Châu nha.Vì gọi theo tên của thân xác hiện tại..