"Ưm,đau đầu quá!Đây là đâu?"Yêu Vi thắc mắc. Xung quanh là một căn phòng lạ lẫm,được trang trí xinh đẹp nhưng lại giản dị!. Kế bên còn có một cô gái đang nhìn cô chăm chú. "Nương nương,người tỉnh rồi sao?"Cô gái mừng rỡ nói. "Ngươi là ai vậy?"Yêu Vi hỏi,cô không biết mình đang ở đâu,cô chỉ nhớ rằng cô đang đi làm nhiệm vụ,phải lấy được thuốc giải và thí nghiệm của tổ chức "Thiên Vũ",ai ngờ vừa nhảy xuống từ cửa sổ xuống đường thì có một chiếc xe tải đâm vào cô. Sau đó thì cô không nhớ gì nữa!. Chẳng lẽ! chẵng lẽ! cô xuyên không rồi sao? Nhìn xung quanh đều là đồ cổ. Không lẽ cô xuyên không về cổ đại sao?Thôi thì,kiếp trước đã sống gian nan như vậy thì kiếp này gắng sống cho tốt cũng như là sống thay cho kim chủ này chứ. "Là nô tì đây,Hàn Thu. Người không nhớ nô tì sao?Nô tì đã hầu hạ người khi người vừa mới được phong làm hoàng hậu. Cũng đã khoảng bốn năm rồi. " "À,thì ra ngươi là Hàn Thu. Đây là đâu vậy. "Nói như vậy chứ cô cũng có biết là ai đâu. Nhưng mà cứ hỏi được bao nhiêu thì…
Chương 102: 102: Vị Quan Vô Lại
Bổn Cung Là Hoàng HậuTác giả: Dương Bảo NgọcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Ưm,đau đầu quá!Đây là đâu?"Yêu Vi thắc mắc. Xung quanh là một căn phòng lạ lẫm,được trang trí xinh đẹp nhưng lại giản dị!. Kế bên còn có một cô gái đang nhìn cô chăm chú. "Nương nương,người tỉnh rồi sao?"Cô gái mừng rỡ nói. "Ngươi là ai vậy?"Yêu Vi hỏi,cô không biết mình đang ở đâu,cô chỉ nhớ rằng cô đang đi làm nhiệm vụ,phải lấy được thuốc giải và thí nghiệm của tổ chức "Thiên Vũ",ai ngờ vừa nhảy xuống từ cửa sổ xuống đường thì có một chiếc xe tải đâm vào cô. Sau đó thì cô không nhớ gì nữa!. Chẳng lẽ! chẵng lẽ! cô xuyên không rồi sao? Nhìn xung quanh đều là đồ cổ. Không lẽ cô xuyên không về cổ đại sao?Thôi thì,kiếp trước đã sống gian nan như vậy thì kiếp này gắng sống cho tốt cũng như là sống thay cho kim chủ này chứ. "Là nô tì đây,Hàn Thu. Người không nhớ nô tì sao?Nô tì đã hầu hạ người khi người vừa mới được phong làm hoàng hậu. Cũng đã khoảng bốn năm rồi. " "À,thì ra ngươi là Hàn Thu. Đây là đâu vậy. "Nói như vậy chứ cô cũng có biết là ai đâu. Nhưng mà cứ hỏi được bao nhiêu thì… Người phục vụ dẫn Yên Vi đến một cái bàn cũng có kích cỡ tương tự nhưng ở gần trong góc,tuy cũng ồn ào nhưng rõ ràng là yên tĩnh hơn ở chỗ kia nhiều.Yên Vi hài lòng gật đầu,chỗ này tốt hơn gấp trăm lần ở bàn hồi nãy,cô cảm ơn người phục vụ,cả ba người ngồi xuống.Ở đây,công tác phục vụ khá tốt,còn có cả nước phục vụ trước khi ăn,chẳng thua kém gì những quán ăn ở thời hiện đại.Yên Vi uống một ngụm nước,lật lật vài trang của thực đơn và gọi món,ở đây thực đơn dày hơn ở quán kia rất nhiều,món ăn cũng nhiều hơn quán kia.Yên Vi lật cũng mất nhiều thời gian hơn, nhưng ở đây cũng có rất nhiều món lạ,có những cái tên mà cô chưa nghe bao giờ,cũng chưa được ăn ở thời hiện đại và trong cung.Vì thế cô gọi toàn mấy món lạ,ăn thử cho biết, nếu ngon thì cảm nhận nhớ hương vị về cung làm thử,chắc hoàng thượng cũng sẽ thích lắm.Đồ ăn ở đây thì lên lâu hơn một chút,chắc là do ở đây đông người hơn nhưng món ăn cũng không kém phần hấp dẫn so với quán ăn hồi sáng một chút nào.Yên Vi gọi khoảng bốn món,đĩa ăn ở quán này đều có một hoa văn rất đặc trưng,là một bông hoa hồng,tạo điểm nhấn riêng cho quán ăn này.Yên Vi gắp thử một miếng,cho vào trong miệng của mình.Ngay lập tức,hai mắt cô sáng bừng,hương vị rất ngon,khiến cho cô cảm thấy người phụ nữ kia càng là đáng tin hơn rất nhiều.Cô ăn rất vào,cảm thấy cuộc đời này thật hạnh phúc làm sao.Bỗng nhiên,bên vai có một thứ gì đó đè nặng.Yên Vi khựng lại,nhìn qua vai phải của mình, một bàn tay to bự đang đặt lên trên vai cô.Là một người đàn ông bụng phệ,có lẽ đã uống say,nên khuôn mặt lão ta đỏ hết cả lên như một trái cà chua,người lão ta còn nồng lên mùi rượu trắng rất khó chịu.Bây giờ lão ta tính làm gì?Yên Vi nhích người qua một bên,cô nhăn mày khó chịu,đặt chén xuống,cô nhìn lão ta,cô nói:"Ông là ai?""Ta đây là quan ở đồn huyện,là một trong những quan lớn ở đây.Vị tiểu thư xinh đẹp này,thế mà lại không biết ta,lại còn nói bằng thứ giọng lạnh nhạt như thế?"Lão ta nói bằng giọng ồm ồm khàn khàn khó nghe,có lẽ là do uống rượu,từ miệng còn phát ra mùi ghê tởm.Yên Vi cảm thấy nổi hết da gà lên,cô nhìn lão ta,nói:"Cút khỏi đây,ông làm ô uế đồ ăn của chúng tôi."Lời nói của Yên Vi vừa đủ,nhưng từ nãy giờ có rất nhiều người chú ý động tĩnh bên bàn của cô,dỏng cái tai lắng nghe.Nghe thấy Yên Vi nói như thế,mọi người trong quán liền cảm thấy kinh ngạc,vị quan bụng béo này,nổi tiếng là hống hách vô cùng,lại không phải là loại quan liêm chính gì,đều được lên làm quan nhờ vào quan hệ của mình.Hống hách là như thế,vị quan này thích gái đẹp,thường xuyên đến lầu xanh,là một vị quan cực kỳ vô dụng,tiếng xấu thì vô kể,ai cũng sợ ông ta.Vì thế ở đây không ai dám phản lại ông ta,mà hơn thế,ban nãy ông ta còn nhậu cùng với những vị quan xấu khác.Lão ta bị nói như thế,cảm thấy vô cùng quê độ,ông ta làm quan lâu nay,chưa có ai là không sợ ông ta,vậy mà ngày hôm nay lại bị một người khác nói như thế này.Ông ta tức giận,chỉ vào Yên Vi,quát tháo:"Cái con đàn bà này,mày được ông đây chú mà lại kiêu ngạo như thế hả?"! --------END--------!.
Người phục vụ dẫn Yên Vi đến một cái bàn cũng có kích cỡ tương tự nhưng ở gần trong góc,tuy cũng ồn ào nhưng rõ ràng là yên tĩnh hơn ở chỗ kia nhiều.
Yên Vi hài lòng gật đầu,chỗ này tốt hơn gấp trăm lần ở bàn hồi nãy,cô cảm ơn người phục vụ,cả ba người ngồi xuống.
Ở đây,công tác phục vụ khá tốt,còn có cả nước phục vụ trước khi ăn,chẳng thua kém gì những quán ăn ở thời hiện đại.
Yên Vi uống một ngụm nước,lật lật vài trang của thực đơn và gọi món,ở đây thực đơn dày hơn ở quán kia rất nhiều,món ăn cũng nhiều hơn quán kia.
Yên Vi lật cũng mất nhiều thời gian hơn, nhưng ở đây cũng có rất nhiều món lạ,có những cái tên mà cô chưa nghe bao giờ,cũng chưa được ăn ở thời hiện đại và trong cung.
Vì thế cô gọi toàn mấy món lạ,ăn thử cho biết, nếu ngon thì cảm nhận nhớ hương vị về cung làm thử,chắc hoàng thượng cũng sẽ thích lắm.
Đồ ăn ở đây thì lên lâu hơn một chút,chắc là do ở đây đông người hơn nhưng món ăn cũng không kém phần hấp dẫn so với quán ăn hồi sáng một chút nào.
Yên Vi gọi khoảng bốn món,đĩa ăn ở quán này đều có một hoa văn rất đặc trưng,là một bông hoa hồng,tạo điểm nhấn riêng cho quán ăn này.
Yên Vi gắp thử một miếng,cho vào trong miệng của mình.
Ngay lập tức,hai mắt cô sáng bừng,hương vị rất ngon,khiến cho cô cảm thấy người phụ nữ kia càng là đáng tin hơn rất nhiều.
Cô ăn rất vào,cảm thấy cuộc đời này thật hạnh phúc làm sao.
Bỗng nhiên,bên vai có một thứ gì đó đè nặng.
Yên Vi khựng lại,nhìn qua vai phải của mình, một bàn tay to bự đang đặt lên trên vai cô.
Là một người đàn ông bụng phệ,có lẽ đã uống say,nên khuôn mặt lão ta đỏ hết cả lên như một trái cà chua,người lão ta còn nồng lên mùi rượu trắng rất khó chịu.
Bây giờ lão ta tính làm gì?
Yên Vi nhích người qua một bên,cô nhăn mày khó chịu,đặt chén xuống,cô nhìn lão ta,cô nói:
"Ông là ai?"
"Ta đây là quan ở đồn huyện,là một trong những quan lớn ở đây.
Vị tiểu thư xinh đẹp này,thế mà lại không biết ta,lại còn nói bằng thứ giọng lạnh nhạt như thế?"Lão ta nói bằng giọng ồm ồm khàn khàn khó nghe,có lẽ là do uống rượu,từ miệng còn phát ra mùi ghê tởm.
Yên Vi cảm thấy nổi hết da gà lên,cô nhìn lão ta,nói:
"Cút khỏi đây,ông làm ô uế đồ ăn của chúng tôi.
"
Lời nói của Yên Vi vừa đủ,nhưng từ nãy giờ có rất nhiều người chú ý động tĩnh bên bàn của cô,dỏng cái tai lắng nghe.
Nghe thấy Yên Vi nói như thế,mọi người trong quán liền cảm thấy kinh ngạc,vị quan bụng béo này,nổi tiếng là hống hách vô cùng,lại không phải là loại quan liêm chính gì,đều được lên làm quan nhờ vào quan hệ của mình.
Hống hách là như thế,vị quan này thích gái đẹp,thường xuyên đến lầu xanh,là một vị quan cực kỳ vô dụng,tiếng xấu thì vô kể,ai cũng sợ ông ta.
Vì thế ở đây không ai dám phản lại ông ta,mà hơn thế,ban nãy ông ta còn nhậu cùng với những vị quan xấu khác.
Lão ta bị nói như thế,cảm thấy vô cùng quê độ,ông ta làm quan lâu nay,chưa có ai là không sợ ông ta,vậy mà ngày hôm nay lại bị một người khác nói như thế này.
Ông ta tức giận,chỉ vào Yên Vi,quát tháo:
"Cái con đàn bà này,mày được ông đây chú mà lại kiêu ngạo như thế hả?"
! --------END--------!.
Bổn Cung Là Hoàng HậuTác giả: Dương Bảo NgọcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Ưm,đau đầu quá!Đây là đâu?"Yêu Vi thắc mắc. Xung quanh là một căn phòng lạ lẫm,được trang trí xinh đẹp nhưng lại giản dị!. Kế bên còn có một cô gái đang nhìn cô chăm chú. "Nương nương,người tỉnh rồi sao?"Cô gái mừng rỡ nói. "Ngươi là ai vậy?"Yêu Vi hỏi,cô không biết mình đang ở đâu,cô chỉ nhớ rằng cô đang đi làm nhiệm vụ,phải lấy được thuốc giải và thí nghiệm của tổ chức "Thiên Vũ",ai ngờ vừa nhảy xuống từ cửa sổ xuống đường thì có một chiếc xe tải đâm vào cô. Sau đó thì cô không nhớ gì nữa!. Chẳng lẽ! chẵng lẽ! cô xuyên không rồi sao? Nhìn xung quanh đều là đồ cổ. Không lẽ cô xuyên không về cổ đại sao?Thôi thì,kiếp trước đã sống gian nan như vậy thì kiếp này gắng sống cho tốt cũng như là sống thay cho kim chủ này chứ. "Là nô tì đây,Hàn Thu. Người không nhớ nô tì sao?Nô tì đã hầu hạ người khi người vừa mới được phong làm hoàng hậu. Cũng đã khoảng bốn năm rồi. " "À,thì ra ngươi là Hàn Thu. Đây là đâu vậy. "Nói như vậy chứ cô cũng có biết là ai đâu. Nhưng mà cứ hỏi được bao nhiêu thì… Người phục vụ dẫn Yên Vi đến một cái bàn cũng có kích cỡ tương tự nhưng ở gần trong góc,tuy cũng ồn ào nhưng rõ ràng là yên tĩnh hơn ở chỗ kia nhiều.Yên Vi hài lòng gật đầu,chỗ này tốt hơn gấp trăm lần ở bàn hồi nãy,cô cảm ơn người phục vụ,cả ba người ngồi xuống.Ở đây,công tác phục vụ khá tốt,còn có cả nước phục vụ trước khi ăn,chẳng thua kém gì những quán ăn ở thời hiện đại.Yên Vi uống một ngụm nước,lật lật vài trang của thực đơn và gọi món,ở đây thực đơn dày hơn ở quán kia rất nhiều,món ăn cũng nhiều hơn quán kia.Yên Vi lật cũng mất nhiều thời gian hơn, nhưng ở đây cũng có rất nhiều món lạ,có những cái tên mà cô chưa nghe bao giờ,cũng chưa được ăn ở thời hiện đại và trong cung.Vì thế cô gọi toàn mấy món lạ,ăn thử cho biết, nếu ngon thì cảm nhận nhớ hương vị về cung làm thử,chắc hoàng thượng cũng sẽ thích lắm.Đồ ăn ở đây thì lên lâu hơn một chút,chắc là do ở đây đông người hơn nhưng món ăn cũng không kém phần hấp dẫn so với quán ăn hồi sáng một chút nào.Yên Vi gọi khoảng bốn món,đĩa ăn ở quán này đều có một hoa văn rất đặc trưng,là một bông hoa hồng,tạo điểm nhấn riêng cho quán ăn này.Yên Vi gắp thử một miếng,cho vào trong miệng của mình.Ngay lập tức,hai mắt cô sáng bừng,hương vị rất ngon,khiến cho cô cảm thấy người phụ nữ kia càng là đáng tin hơn rất nhiều.Cô ăn rất vào,cảm thấy cuộc đời này thật hạnh phúc làm sao.Bỗng nhiên,bên vai có một thứ gì đó đè nặng.Yên Vi khựng lại,nhìn qua vai phải của mình, một bàn tay to bự đang đặt lên trên vai cô.Là một người đàn ông bụng phệ,có lẽ đã uống say,nên khuôn mặt lão ta đỏ hết cả lên như một trái cà chua,người lão ta còn nồng lên mùi rượu trắng rất khó chịu.Bây giờ lão ta tính làm gì?Yên Vi nhích người qua một bên,cô nhăn mày khó chịu,đặt chén xuống,cô nhìn lão ta,cô nói:"Ông là ai?""Ta đây là quan ở đồn huyện,là một trong những quan lớn ở đây.Vị tiểu thư xinh đẹp này,thế mà lại không biết ta,lại còn nói bằng thứ giọng lạnh nhạt như thế?"Lão ta nói bằng giọng ồm ồm khàn khàn khó nghe,có lẽ là do uống rượu,từ miệng còn phát ra mùi ghê tởm.Yên Vi cảm thấy nổi hết da gà lên,cô nhìn lão ta,nói:"Cút khỏi đây,ông làm ô uế đồ ăn của chúng tôi."Lời nói của Yên Vi vừa đủ,nhưng từ nãy giờ có rất nhiều người chú ý động tĩnh bên bàn của cô,dỏng cái tai lắng nghe.Nghe thấy Yên Vi nói như thế,mọi người trong quán liền cảm thấy kinh ngạc,vị quan bụng béo này,nổi tiếng là hống hách vô cùng,lại không phải là loại quan liêm chính gì,đều được lên làm quan nhờ vào quan hệ của mình.Hống hách là như thế,vị quan này thích gái đẹp,thường xuyên đến lầu xanh,là một vị quan cực kỳ vô dụng,tiếng xấu thì vô kể,ai cũng sợ ông ta.Vì thế ở đây không ai dám phản lại ông ta,mà hơn thế,ban nãy ông ta còn nhậu cùng với những vị quan xấu khác.Lão ta bị nói như thế,cảm thấy vô cùng quê độ,ông ta làm quan lâu nay,chưa có ai là không sợ ông ta,vậy mà ngày hôm nay lại bị một người khác nói như thế này.Ông ta tức giận,chỉ vào Yên Vi,quát tháo:"Cái con đàn bà này,mày được ông đây chú mà lại kiêu ngạo như thế hả?"! --------END--------!.