Edit: Khánh Hương Beta: Tú An Quý Phi vừa mở cửa liền nhìn thấy cảnh tượng này. Giữa căn phòng tối tăm, duy nhất một nguồn sáng đến từ TV đang mở. Trên màn hình đang phát tiếng cười nói vui vẻ của một đôi tình nhân yêu đương mặn nồng, ánh sáng lúc mạnh lúc yếu hắt lên gương mặt Tô Đồ Chi, làm người ta nhìn không ra anh đang suy nghĩ gì. “Về rồi à? Ngồi đi.” Tô Đồ Chi ngồi trên sô pha, cong khóe môi với Quý Phi. Quý Phi dừng lại đôi chút, treo quần áo ở sảnh rồi ngồi xuống bên còn lại của sô pha. Hình ảnh trên TV vẫn đang tiếp tục: “Ôn Duyệt, em là người đời này anh yêu nhất, anh sẽ vĩnh viễn yêu em!” Chàng trai mặc áo sơ mi ôm lấy người con trai tóc dài đến vai, cao hứng la lớn giữa không trung. “Em cũng vậy!” Chàng trai tên Ôn Duyệt cười đáp lại, sau đó dừng hai giây lại nói: “Quý Phi, anh nói xem ngộ nhỡ sau này chúng ta chia tay thì phải làm sao?” Quý Phi thời trẻ tuổi chạm mũi mình vào mũi hắn, nghiêm túc nói: “Chúng ta sẽ không chia tay.” “Ngộ nhỡ thôi… ngộ nhỡ thì sao?” Ôn Duyệt…
Chương 9: Phiên ngoại (trên weibo tác giả)
Bạch Nguyệt QuangTác giả: Sơn Thanh Nguyệt Bất MinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện SủngEdit: Khánh Hương Beta: Tú An Quý Phi vừa mở cửa liền nhìn thấy cảnh tượng này. Giữa căn phòng tối tăm, duy nhất một nguồn sáng đến từ TV đang mở. Trên màn hình đang phát tiếng cười nói vui vẻ của một đôi tình nhân yêu đương mặn nồng, ánh sáng lúc mạnh lúc yếu hắt lên gương mặt Tô Đồ Chi, làm người ta nhìn không ra anh đang suy nghĩ gì. “Về rồi à? Ngồi đi.” Tô Đồ Chi ngồi trên sô pha, cong khóe môi với Quý Phi. Quý Phi dừng lại đôi chút, treo quần áo ở sảnh rồi ngồi xuống bên còn lại của sô pha. Hình ảnh trên TV vẫn đang tiếp tục: “Ôn Duyệt, em là người đời này anh yêu nhất, anh sẽ vĩnh viễn yêu em!” Chàng trai mặc áo sơ mi ôm lấy người con trai tóc dài đến vai, cao hứng la lớn giữa không trung. “Em cũng vậy!” Chàng trai tên Ôn Duyệt cười đáp lại, sau đó dừng hai giây lại nói: “Quý Phi, anh nói xem ngộ nhỡ sau này chúng ta chia tay thì phải làm sao?” Quý Phi thời trẻ tuổi chạm mũi mình vào mũi hắn, nghiêm túc nói: “Chúng ta sẽ không chia tay.” “Ngộ nhỡ thôi… ngộ nhỡ thì sao?” Ôn Duyệt… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dịch: Tú An#Từ Từ Đồ Chi#Trước khi kết hôn Tô Đồ Chi và Từ Ngạn Kỳ vẫn luôn nhà ai nấy ở, cho đến khi kết hôn rồi hai người mới chuyển đến sống chung.Tô Đồ Chi có một thói quen không biết nói là tốt hay xấu, chính là lúc tắm xong thích ở trần đi ra ngoài, vốn dĩ cứ trực tiếp nghỉ ngơi thì không sao, nhưng hôm đó trùng hợp có Từ Ngạn Kỳ ngồi cạnh giường làm việc.Sau khi tắm xong, Tô Đồ Chi dùng khăn lông lau tóc. Lúc ném khăn lông vào sọt quần áo bẩn, anh quay người liền nhìn thấy gương mặt như cười như không của Từ Ngạn Kỳ.Tô Đồ Chi vốn không định quan tâm hắn, kết quả là anh nghe được âm thanh truyền từ máy tính của Từ Ngạn Kỳ:“Từ tổng, Từ tổng?”Tô Đồ Chi dừng bước.Từ Ngạn Kỳ thoáng nhìn màn hình, cười nói: “Không sao, mọi người cứ tiếp tục đi.”Tô Đồ Chi nhìn vẻ bình thản của hắn, trên thực tế lại đang âm thầm điều chỉnh dáng ngồi như cố che đậy thứ gì đó, đột nhiên nổi hứng.Ánh mắt của Từ Ngạn Kỳ từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi Tô Đồ Chi, thấy anh bước lùi vào tầm nhìn của mình, hắn nhướng mày, ánh mắt cũng càng thêm ám muội hơn.“Từ tổng, ngài cảm thấy lấy tháng 10 làm thời gian thành lập có được không?”Từ Ngạn Kỳ vừa định trả lời, Tô Đồ Chi vươn tay gõ vào khung cửa phòng tắm, nhắc nhở hắn tập trung sự chú ý.Từ Ngạn Kỳ nhìn vẻ mặt đắc ý của Tô Đồ Chi mà bật cười.“Từ tổng đang cười gì vậy?”“Trong nhà có một bạn nhỏ nghịch ngợm đến chơi, tôi đang nhìn.”“Bạn nhỏ đó mấy tuổi?”“Chắc cũng được ba tuổi rồi.” Từ Ngạn Kỳ nhìn Tô Đồ Chi bằng ánh mắt dò hỏi, cười đáp.Từ Ngạn Kỳ cũng cười cười, hiên ngang ngồi bên giường, dùng khẩu hình không e dè gọi: “Anh Ngạn Kỳ~”Vẻ mặt thành thạo của Từ Ngạn Kỳ chợt thay đổi, tức khắc cầm cái gối gần đó lên đặt ở vị trí trung tâm.“Từ tổng?” Đồng nghiệp tham gia cuộc họp đối diện lại gọi.Từ Ngạn Kỳ cúi mắt vừa nở nụ cười trấn tĩnh trả lời, vừa liếc Tô Đồ Chi.“Bạn nhỏ trong nhà ầm ĩ quá, liên tục nghịch lửa, vì để phòng ngừa cậu nhóc đốt cả căn phòng, tôi phải đi cứu hoả gấp. Lần này đến đây vậy.”Nói xong hắn cũng không quan tâm phản ứng của đối phương, lập tức kết thúc cuộc họp trực tuyến.“Từ Ngạn Kỳ, em biết dáng vẻ hiện tại của em vô cùng giống mặt người dạ thú không?”Từ Ngạn Kỳ thẳng thừng kéo cà vạt xuống, bước tới trước mặt anh, vừa hôn chóp mũi của Tô Đồ Chi vừa cười đáp: “Bạn nhỏ Tô Đồ Đồ, vì anh, đừng nói là mặt người dạ thú, b**n th** em cũng nhận.”Tô Đồ Chi nghe vậy bỗng có cảm giác gương mặt toàn dấu chấm hỏi.Từ Ngạn Kỳ đã ra tay rồi thì không dừng lại được, l**m m*t vành tai anh: “Xin hỏi, bạn nhỏ Tô Đồ Đồ, đêm nay em có thể vắt cam (cam tề *) không?”“… b**n th**.”* Cam tề là động tác em nhún anh la, em cưỡi anh rên
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Tú An
#Từ Từ Đồ Chi#
Trước khi kết hôn Tô Đồ Chi và Từ Ngạn Kỳ vẫn luôn nhà ai nấy ở, cho đến khi kết hôn rồi hai người mới chuyển đến sống chung.
Tô Đồ Chi có một thói quen không biết nói là tốt hay xấu, chính là lúc tắm xong thích ở trần đi ra ngoài, vốn dĩ cứ trực tiếp nghỉ ngơi thì không sao, nhưng hôm đó trùng hợp có Từ Ngạn Kỳ ngồi cạnh giường làm việc.
Sau khi tắm xong, Tô Đồ Chi dùng khăn lông lau tóc. Lúc ném khăn lông vào sọt quần áo bẩn, anh quay người liền nhìn thấy gương mặt như cười như không của Từ Ngạn Kỳ.
Tô Đồ Chi vốn không định quan tâm hắn, kết quả là anh nghe được âm thanh truyền từ máy tính của Từ Ngạn Kỳ:
“Từ tổng, Từ tổng?”
Tô Đồ Chi dừng bước.
Từ Ngạn Kỳ thoáng nhìn màn hình, cười nói: “Không sao, mọi người cứ tiếp tục đi.”
Tô Đồ Chi nhìn vẻ bình thản của hắn, trên thực tế lại đang âm thầm điều chỉnh dáng ngồi như cố che đậy thứ gì đó, đột nhiên nổi hứng.
Ánh mắt của Từ Ngạn Kỳ từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi Tô Đồ Chi, thấy anh bước lùi vào tầm nhìn của mình, hắn nhướng mày, ánh mắt cũng càng thêm ám muội hơn.
“Từ tổng, ngài cảm thấy lấy tháng 10 làm thời gian thành lập có được không?”
Từ Ngạn Kỳ vừa định trả lời, Tô Đồ Chi vươn tay gõ vào khung cửa phòng tắm, nhắc nhở hắn tập trung sự chú ý.
Từ Ngạn Kỳ nhìn vẻ mặt đắc ý của Tô Đồ Chi mà bật cười.
“Từ tổng đang cười gì vậy?”
“Trong nhà có một bạn nhỏ nghịch ngợm đến chơi, tôi đang nhìn.”
“Bạn nhỏ đó mấy tuổi?”
“Chắc cũng được ba tuổi rồi.” Từ Ngạn Kỳ nhìn Tô Đồ Chi bằng ánh mắt dò hỏi, cười đáp.
Từ Ngạn Kỳ cũng cười cười, hiên ngang ngồi bên giường, dùng khẩu hình không e dè gọi: “Anh Ngạn Kỳ~”
Vẻ mặt thành thạo của Từ Ngạn Kỳ chợt thay đổi, tức khắc cầm cái gối gần đó lên đặt ở vị trí trung tâm.
“Từ tổng?” Đồng nghiệp tham gia cuộc họp đối diện lại gọi.
Từ Ngạn Kỳ cúi mắt vừa nở nụ cười trấn tĩnh trả lời, vừa liếc Tô Đồ Chi.
“Bạn nhỏ trong nhà ầm ĩ quá, liên tục nghịch lửa, vì để phòng ngừa cậu nhóc đốt cả căn phòng, tôi phải đi cứu hoả gấp. Lần này đến đây vậy.”
Nói xong hắn cũng không quan tâm phản ứng của đối phương, lập tức kết thúc cuộc họp trực tuyến.
“Từ Ngạn Kỳ, em biết dáng vẻ hiện tại của em vô cùng giống mặt người dạ thú không?”
Từ Ngạn Kỳ thẳng thừng kéo cà vạt xuống, bước tới trước mặt anh, vừa hôn chóp mũi của Tô Đồ Chi vừa cười đáp: “Bạn nhỏ Tô Đồ Đồ, vì anh, đừng nói là mặt người dạ thú, b**n th** em cũng nhận.”
Tô Đồ Chi nghe vậy bỗng có cảm giác gương mặt toàn dấu chấm hỏi.
Từ Ngạn Kỳ đã ra tay rồi thì không dừng lại được, l**m m*t vành tai anh: “Xin hỏi, bạn nhỏ Tô Đồ Đồ, đêm nay em có thể vắt cam
(cam tề *)
không?”
“… b**n th**.”
* Cam tề là động tác em nhún anh la, em cưỡi anh rên
Bạch Nguyệt QuangTác giả: Sơn Thanh Nguyệt Bất MinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện SủngEdit: Khánh Hương Beta: Tú An Quý Phi vừa mở cửa liền nhìn thấy cảnh tượng này. Giữa căn phòng tối tăm, duy nhất một nguồn sáng đến từ TV đang mở. Trên màn hình đang phát tiếng cười nói vui vẻ của một đôi tình nhân yêu đương mặn nồng, ánh sáng lúc mạnh lúc yếu hắt lên gương mặt Tô Đồ Chi, làm người ta nhìn không ra anh đang suy nghĩ gì. “Về rồi à? Ngồi đi.” Tô Đồ Chi ngồi trên sô pha, cong khóe môi với Quý Phi. Quý Phi dừng lại đôi chút, treo quần áo ở sảnh rồi ngồi xuống bên còn lại của sô pha. Hình ảnh trên TV vẫn đang tiếp tục: “Ôn Duyệt, em là người đời này anh yêu nhất, anh sẽ vĩnh viễn yêu em!” Chàng trai mặc áo sơ mi ôm lấy người con trai tóc dài đến vai, cao hứng la lớn giữa không trung. “Em cũng vậy!” Chàng trai tên Ôn Duyệt cười đáp lại, sau đó dừng hai giây lại nói: “Quý Phi, anh nói xem ngộ nhỡ sau này chúng ta chia tay thì phải làm sao?” Quý Phi thời trẻ tuổi chạm mũi mình vào mũi hắn, nghiêm túc nói: “Chúng ta sẽ không chia tay.” “Ngộ nhỡ thôi… ngộ nhỡ thì sao?” Ôn Duyệt… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dịch: Tú An#Từ Từ Đồ Chi#Trước khi kết hôn Tô Đồ Chi và Từ Ngạn Kỳ vẫn luôn nhà ai nấy ở, cho đến khi kết hôn rồi hai người mới chuyển đến sống chung.Tô Đồ Chi có một thói quen không biết nói là tốt hay xấu, chính là lúc tắm xong thích ở trần đi ra ngoài, vốn dĩ cứ trực tiếp nghỉ ngơi thì không sao, nhưng hôm đó trùng hợp có Từ Ngạn Kỳ ngồi cạnh giường làm việc.Sau khi tắm xong, Tô Đồ Chi dùng khăn lông lau tóc. Lúc ném khăn lông vào sọt quần áo bẩn, anh quay người liền nhìn thấy gương mặt như cười như không của Từ Ngạn Kỳ.Tô Đồ Chi vốn không định quan tâm hắn, kết quả là anh nghe được âm thanh truyền từ máy tính của Từ Ngạn Kỳ:“Từ tổng, Từ tổng?”Tô Đồ Chi dừng bước.Từ Ngạn Kỳ thoáng nhìn màn hình, cười nói: “Không sao, mọi người cứ tiếp tục đi.”Tô Đồ Chi nhìn vẻ bình thản của hắn, trên thực tế lại đang âm thầm điều chỉnh dáng ngồi như cố che đậy thứ gì đó, đột nhiên nổi hứng.Ánh mắt của Từ Ngạn Kỳ từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi Tô Đồ Chi, thấy anh bước lùi vào tầm nhìn của mình, hắn nhướng mày, ánh mắt cũng càng thêm ám muội hơn.“Từ tổng, ngài cảm thấy lấy tháng 10 làm thời gian thành lập có được không?”Từ Ngạn Kỳ vừa định trả lời, Tô Đồ Chi vươn tay gõ vào khung cửa phòng tắm, nhắc nhở hắn tập trung sự chú ý.Từ Ngạn Kỳ nhìn vẻ mặt đắc ý của Tô Đồ Chi mà bật cười.“Từ tổng đang cười gì vậy?”“Trong nhà có một bạn nhỏ nghịch ngợm đến chơi, tôi đang nhìn.”“Bạn nhỏ đó mấy tuổi?”“Chắc cũng được ba tuổi rồi.” Từ Ngạn Kỳ nhìn Tô Đồ Chi bằng ánh mắt dò hỏi, cười đáp.Từ Ngạn Kỳ cũng cười cười, hiên ngang ngồi bên giường, dùng khẩu hình không e dè gọi: “Anh Ngạn Kỳ~”Vẻ mặt thành thạo của Từ Ngạn Kỳ chợt thay đổi, tức khắc cầm cái gối gần đó lên đặt ở vị trí trung tâm.“Từ tổng?” Đồng nghiệp tham gia cuộc họp đối diện lại gọi.Từ Ngạn Kỳ cúi mắt vừa nở nụ cười trấn tĩnh trả lời, vừa liếc Tô Đồ Chi.“Bạn nhỏ trong nhà ầm ĩ quá, liên tục nghịch lửa, vì để phòng ngừa cậu nhóc đốt cả căn phòng, tôi phải đi cứu hoả gấp. Lần này đến đây vậy.”Nói xong hắn cũng không quan tâm phản ứng của đối phương, lập tức kết thúc cuộc họp trực tuyến.“Từ Ngạn Kỳ, em biết dáng vẻ hiện tại của em vô cùng giống mặt người dạ thú không?”Từ Ngạn Kỳ thẳng thừng kéo cà vạt xuống, bước tới trước mặt anh, vừa hôn chóp mũi của Tô Đồ Chi vừa cười đáp: “Bạn nhỏ Tô Đồ Đồ, vì anh, đừng nói là mặt người dạ thú, b**n th** em cũng nhận.”Tô Đồ Chi nghe vậy bỗng có cảm giác gương mặt toàn dấu chấm hỏi.Từ Ngạn Kỳ đã ra tay rồi thì không dừng lại được, l**m m*t vành tai anh: “Xin hỏi, bạn nhỏ Tô Đồ Đồ, đêm nay em có thể vắt cam (cam tề *) không?”“… b**n th**.”* Cam tề là động tác em nhún anh la, em cưỡi anh rên