Mẹ ơi, chị gái kia kỳ lạ thật. Vì sao chị ấy cứ chạy qua chạy lại chỗ dải phân cách vậy ạ? Chị ấy đang tập thể dục đúng không ạ?"Nghe câu hỏi ngây thơ của cô bé, Tần Hải Đường xấu hổ giật giật khóe miệng.Mẹ của cô bé chậm rãi ngồi xổm xuống xoa đầu con gái, giải thích cho cô bé hiểu: "Chắc là đầu óc của chị ấy không bình thường nên hành vi mới kỳ lạ như vậy, chúng ta không được học theo chị ấy đâu. Trèo qua dải phân cách trên đường lớn vừa nguy hiểm vừa vi phạm pháp luật đấy!"Cô bé cái hiểu cái không gật đầu.Mẹ cô bé nhìn con gái bằng ánh mắt tán thưởng rồi nói tiếp: "Trên thế giới này có một số ít người có vấn đề về đầu óc, nhưng chúng ta không được kỳ thị họ đâu nhé!"Đầu óc có vấn đề? Vậy chẳng phải chính là bệnh thần kinh sao! Ha ha ha!"Nam quỷ không nhịn được phải bật cười. Gương mặt trắng bệch kết hợp với cái miệng mở rộng chảy máu đầm đìa của hắn khiến hình ảnh vừa quỷ dị vừa buồn cười!Tần Hải Đường phồng mang trợn mắt nhìn hắn, không hề tỏ vẻ sợ hãi. Đối với cô, đây chỉ là một…
Chương 51: 51: Cậu Ba Thật Là Chu Đáo
Thịnh Thế Độc Sủng Cô Vợ Nhỏ Của Diêm Vương SốngTác giả: Nam Tinh TửTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngMẹ ơi, chị gái kia kỳ lạ thật. Vì sao chị ấy cứ chạy qua chạy lại chỗ dải phân cách vậy ạ? Chị ấy đang tập thể dục đúng không ạ?"Nghe câu hỏi ngây thơ của cô bé, Tần Hải Đường xấu hổ giật giật khóe miệng.Mẹ của cô bé chậm rãi ngồi xổm xuống xoa đầu con gái, giải thích cho cô bé hiểu: "Chắc là đầu óc của chị ấy không bình thường nên hành vi mới kỳ lạ như vậy, chúng ta không được học theo chị ấy đâu. Trèo qua dải phân cách trên đường lớn vừa nguy hiểm vừa vi phạm pháp luật đấy!"Cô bé cái hiểu cái không gật đầu.Mẹ cô bé nhìn con gái bằng ánh mắt tán thưởng rồi nói tiếp: "Trên thế giới này có một số ít người có vấn đề về đầu óc, nhưng chúng ta không được kỳ thị họ đâu nhé!"Đầu óc có vấn đề? Vậy chẳng phải chính là bệnh thần kinh sao! Ha ha ha!"Nam quỷ không nhịn được phải bật cười. Gương mặt trắng bệch kết hợp với cái miệng mở rộng chảy máu đầm đìa của hắn khiến hình ảnh vừa quỷ dị vừa buồn cười!Tần Hải Đường phồng mang trợn mắt nhìn hắn, không hề tỏ vẻ sợ hãi. Đối với cô, đây chỉ là một… Hổ con đến tìm cô chứng tỏ trong cửa hàng đã xảy ra chuyện, nếu không thì nó sẽ không rời khỏi địa bàn của mình.Tần Hải Đường nhanh chóng đứng dậy đánh răng rửa mặt, thay quần áo, sau đó đeo chiếc cặp sách nhỏ rồi vội vã ra ngoài."Đi đâu đấy! Ăn sáng trước đã."Tần Hải Đường quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Lệ Thù đang thong thả ung dung ăn sáng.Cô nhìn ngó xung quanh rồi chỉ vào mình: "Anh đang nói chuyện với em à?"Tay trái Lệ Thù cầm tách cà phê, anh khẽ nhấp một ngụm rồi nói: "Nếu không thì ai?""Em có việc gấp phải ra ngoài một lúc, không kịp ăn đâu, lát nữa em mua chút đồ ăn trên đường đi là được rồi."Tần Hải Đường vừa nói vừa vội vã đi ra ngoài."Trang Nhất!"Lệ Thù ra lệnh cho Trang Nhất tiến lên ngăn cản cô."Cô Hải Đường!" Trang Nhất nhìn Tần Hải Đường với vẻ mặt khó xử.Cô hậm hực cúi đầu, cam chịu đi về phía bàn ăn."Dì Trương, giúp tôi gói một phần bữa sáng lại."Lệ Thù thuận tay cầm lấy cặp sách của Tần Hải Đường rồi đi ra ngoài.Tần Hải Đường vội vàng mang theo bữa sáng do dì Trương chuẩn bị, cô nở một nụ cười nịnh hót với anh:"Chao ôi, chú ba thật là chu đáo, Kinh Châu thật là có phúc!"Lệ Thù nhìn cô gái bên cạnh với vẻ mặt khó hiểu, anh chu đáo thì có liên quan quái gì tới Kinh Châu.Tần Hải Đường chợt nhận ra mình lỡ miệng, cho nên lập tức ngậm miệng và quay đi chỗ khác.__________________"Này, Tạ Bách Thế, cậu đang làm cái gì vậy hả! Cẩn thận chị hai cậu đến đánh chết cậu, đó là bình hoa mà cô ấy thích nhất đấy!"Lời của Đồng Khả Nhạc làm cho bàn tay đang cầm bình hoa của Tạ Bách Thế khẽ run, cậu ta nói:"Chị hai của tôi hiền lắm, ai bạo lực như cô chứ!""Thế à, cậu ngứa da đúng không?" Đồng Khả Nhạc tiện tay cầm một cuốn sách quăng sang.Lam Đạt Ý bất lực ngồi trên sô pha đỡ trán, hai người này đã cãi nhau cả buổi sáng rồi, thật là đau đầu mà.Lẽ nào phương pháp mà Tần Hải Đường nói không hiệu quả, hổ con vẫn chưa đến chỗ cô ấy ư?.
Hổ con đến tìm cô chứng tỏ trong cửa hàng đã xảy ra chuyện, nếu không thì nó sẽ không rời khỏi địa bàn của mình.
Tần Hải Đường nhanh chóng đứng dậy đánh răng rửa mặt, thay quần áo, sau đó đeo chiếc cặp sách nhỏ rồi vội vã ra ngoài.
"Đi đâu đấy! Ăn sáng trước đã.
"Tần Hải Đường quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Lệ Thù đang thong thả ung dung ăn sáng.
Cô nhìn ngó xung quanh rồi chỉ vào mình: "Anh đang nói chuyện với em à?"Tay trái Lệ Thù cầm tách cà phê, anh khẽ nhấp một ngụm rồi nói: "Nếu không thì ai?""Em có việc gấp phải ra ngoài một lúc, không kịp ăn đâu, lát nữa em mua chút đồ ăn trên đường đi là được rồi.
"Tần Hải Đường vừa nói vừa vội vã đi ra ngoài.
"Trang Nhất!"Lệ Thù ra lệnh cho Trang Nhất tiến lên ngăn cản cô.
"Cô Hải Đường!" Trang Nhất nhìn Tần Hải Đường với vẻ mặt khó xử.
Cô hậm hực cúi đầu, cam chịu đi về phía bàn ăn.
"Dì Trương, giúp tôi gói một phần bữa sáng lại.
"Lệ Thù thuận tay cầm lấy cặp sách của Tần Hải Đường rồi đi ra ngoài.
Tần Hải Đường vội vàng mang theo bữa sáng do dì Trương chuẩn bị, cô nở một nụ cười nịnh hót với anh:"Chao ôi, chú ba thật là chu đáo, Kinh Châu thật là có phúc!"Lệ Thù nhìn cô gái bên cạnh với vẻ mặt khó hiểu, anh chu đáo thì có liên quan quái gì tới Kinh Châu.
Tần Hải Đường chợt nhận ra mình lỡ miệng, cho nên lập tức ngậm miệng và quay đi chỗ khác.
__________________"Này, Tạ Bách Thế, cậu đang làm cái gì vậy hả! Cẩn thận chị hai cậu đến đánh chết cậu, đó là bình hoa mà cô ấy thích nhất đấy!"Lời của Đồng Khả Nhạc làm cho bàn tay đang cầm bình hoa của Tạ Bách Thế khẽ run, cậu ta nói:"Chị hai của tôi hiền lắm, ai bạo lực như cô chứ!""Thế à, cậu ngứa da đúng không?" Đồng Khả Nhạc tiện tay cầm một cuốn sách quăng sang.
Lam Đạt Ý bất lực ngồi trên sô pha đỡ trán, hai người này đã cãi nhau cả buổi sáng rồi, thật là đau đầu mà.
Lẽ nào phương pháp mà Tần Hải Đường nói không hiệu quả, hổ con vẫn chưa đến chỗ cô ấy ư?.
Thịnh Thế Độc Sủng Cô Vợ Nhỏ Của Diêm Vương SốngTác giả: Nam Tinh TửTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngMẹ ơi, chị gái kia kỳ lạ thật. Vì sao chị ấy cứ chạy qua chạy lại chỗ dải phân cách vậy ạ? Chị ấy đang tập thể dục đúng không ạ?"Nghe câu hỏi ngây thơ của cô bé, Tần Hải Đường xấu hổ giật giật khóe miệng.Mẹ của cô bé chậm rãi ngồi xổm xuống xoa đầu con gái, giải thích cho cô bé hiểu: "Chắc là đầu óc của chị ấy không bình thường nên hành vi mới kỳ lạ như vậy, chúng ta không được học theo chị ấy đâu. Trèo qua dải phân cách trên đường lớn vừa nguy hiểm vừa vi phạm pháp luật đấy!"Cô bé cái hiểu cái không gật đầu.Mẹ cô bé nhìn con gái bằng ánh mắt tán thưởng rồi nói tiếp: "Trên thế giới này có một số ít người có vấn đề về đầu óc, nhưng chúng ta không được kỳ thị họ đâu nhé!"Đầu óc có vấn đề? Vậy chẳng phải chính là bệnh thần kinh sao! Ha ha ha!"Nam quỷ không nhịn được phải bật cười. Gương mặt trắng bệch kết hợp với cái miệng mở rộng chảy máu đầm đìa của hắn khiến hình ảnh vừa quỷ dị vừa buồn cười!Tần Hải Đường phồng mang trợn mắt nhìn hắn, không hề tỏ vẻ sợ hãi. Đối với cô, đây chỉ là một… Hổ con đến tìm cô chứng tỏ trong cửa hàng đã xảy ra chuyện, nếu không thì nó sẽ không rời khỏi địa bàn của mình.Tần Hải Đường nhanh chóng đứng dậy đánh răng rửa mặt, thay quần áo, sau đó đeo chiếc cặp sách nhỏ rồi vội vã ra ngoài."Đi đâu đấy! Ăn sáng trước đã."Tần Hải Đường quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Lệ Thù đang thong thả ung dung ăn sáng.Cô nhìn ngó xung quanh rồi chỉ vào mình: "Anh đang nói chuyện với em à?"Tay trái Lệ Thù cầm tách cà phê, anh khẽ nhấp một ngụm rồi nói: "Nếu không thì ai?""Em có việc gấp phải ra ngoài một lúc, không kịp ăn đâu, lát nữa em mua chút đồ ăn trên đường đi là được rồi."Tần Hải Đường vừa nói vừa vội vã đi ra ngoài."Trang Nhất!"Lệ Thù ra lệnh cho Trang Nhất tiến lên ngăn cản cô."Cô Hải Đường!" Trang Nhất nhìn Tần Hải Đường với vẻ mặt khó xử.Cô hậm hực cúi đầu, cam chịu đi về phía bàn ăn."Dì Trương, giúp tôi gói một phần bữa sáng lại."Lệ Thù thuận tay cầm lấy cặp sách của Tần Hải Đường rồi đi ra ngoài.Tần Hải Đường vội vàng mang theo bữa sáng do dì Trương chuẩn bị, cô nở một nụ cười nịnh hót với anh:"Chao ôi, chú ba thật là chu đáo, Kinh Châu thật là có phúc!"Lệ Thù nhìn cô gái bên cạnh với vẻ mặt khó hiểu, anh chu đáo thì có liên quan quái gì tới Kinh Châu.Tần Hải Đường chợt nhận ra mình lỡ miệng, cho nên lập tức ngậm miệng và quay đi chỗ khác.__________________"Này, Tạ Bách Thế, cậu đang làm cái gì vậy hả! Cẩn thận chị hai cậu đến đánh chết cậu, đó là bình hoa mà cô ấy thích nhất đấy!"Lời của Đồng Khả Nhạc làm cho bàn tay đang cầm bình hoa của Tạ Bách Thế khẽ run, cậu ta nói:"Chị hai của tôi hiền lắm, ai bạo lực như cô chứ!""Thế à, cậu ngứa da đúng không?" Đồng Khả Nhạc tiện tay cầm một cuốn sách quăng sang.Lam Đạt Ý bất lực ngồi trên sô pha đỡ trán, hai người này đã cãi nhau cả buổi sáng rồi, thật là đau đầu mà.Lẽ nào phương pháp mà Tần Hải Đường nói không hiệu quả, hổ con vẫn chưa đến chỗ cô ấy ư?.