Tác giả:

Qua tấm rèm khép chặt, mùi thuốc xuyên qua khe cửa tản ra khắp nơi, trong đó không biết đã pha thêm huân hương gì mà cả hỗn hợp khiến người ta khó chịu. Trong căn phòng u ám, trên giường lại truyền tới một trận ho khan. Màn che buông xuống, một nha hoàn mặc xiêm y đơn giản cầm chén thuốc trong tay đặt lên bàn rồi nhẹ nhàng duỗi tay vén mở màn che, khuôn mặt tiều tụy lộ ra, lúc này mà tìm lại dung nhan tú lệ của quá khứ. "Tiểu thư, uống thuốc đi." Nói rồi, Bão Cầm đi mở cửa sổ, trong phòng lập tức trở nên sáng sủa hơn. Thẩm Oánh Tú mở mắt, mơ màng đưa tay chỉ vào ngăn tủ bên kia: "Cầm Nhi, đem cái hộp lại đây." "Tiểu thư, chúng ta uống thuốc trước đi, lát nữa Bão Cầm sẽ lấy cho ngài, được không?" Đáy mắt Bão Cầm hiện lên một tia chua xót, tiến lại bưng chén thuốc đút nàng uống. Một tay Thẩm Oánh Tú hất ra, mùi thuốc trong phòng lại tăng thêm một mùi khác lạ. Nàng bắt lấy tay Bão Cầm, cố sức kêu: "Đủ rồi, có uống tiếp thì được gì chứ? So với việc kéo giữ cơ thể này, chi bằng để chàng…

Chương 134: Tiểu phiên ngoại

Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn PhụTác giả: Tô Tiểu LươngTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhQua tấm rèm khép chặt, mùi thuốc xuyên qua khe cửa tản ra khắp nơi, trong đó không biết đã pha thêm huân hương gì mà cả hỗn hợp khiến người ta khó chịu. Trong căn phòng u ám, trên giường lại truyền tới một trận ho khan. Màn che buông xuống, một nha hoàn mặc xiêm y đơn giản cầm chén thuốc trong tay đặt lên bàn rồi nhẹ nhàng duỗi tay vén mở màn che, khuôn mặt tiều tụy lộ ra, lúc này mà tìm lại dung nhan tú lệ của quá khứ. "Tiểu thư, uống thuốc đi." Nói rồi, Bão Cầm đi mở cửa sổ, trong phòng lập tức trở nên sáng sủa hơn. Thẩm Oánh Tú mở mắt, mơ màng đưa tay chỉ vào ngăn tủ bên kia: "Cầm Nhi, đem cái hộp lại đây." "Tiểu thư, chúng ta uống thuốc trước đi, lát nữa Bão Cầm sẽ lấy cho ngài, được không?" Đáy mắt Bão Cầm hiện lên một tia chua xót, tiến lại bưng chén thuốc đút nàng uống. Một tay Thẩm Oánh Tú hất ra, mùi thuốc trong phòng lại tăng thêm một mùi khác lạ. Nàng bắt lấy tay Bão Cầm, cố sức kêu: "Đủ rồi, có uống tiếp thì được gì chứ? So với việc kéo giữ cơ thể này, chi bằng để chàng… Lần thứ ba Oánh Tú hoài thai đã gần ba mươi tuổi, sau khi tĩnh dưỡng bảy tám năm, thân mình cuối cùng cũng hồi phục sau khi sinh Tề Quý Lỗi. Lần này bọn họ được như ý nguyện có một tiểu muội muội.Năm Tề Lạc Tầm hay tuổi, đang ở thời điểm tò mò, Tề Quý Lỗi bị Tề Quý Hiên áp chế nhiều năm rốt cuộc cũng có thể phát huy sở trường, đó chính là dạy dỗ muội muội.Vấn đề đầu tiên đã làm khó hài tử, Tiểu Tầm Tầm ghé vào đệm nhìn ca ca, nũng nịu hỏi: "Nhị ca ca, muội tới đây bằng cách nào?""Muội cũng giống ca ca, đều từ bụng nương mà chào đời." Tề Quý Lỗi tự hỏi chính mình, sau khi tìm được đáp án vừa lòng liền cười trả lời muội muội.Tiểu Tầm Tầm nhíu mày, tiếp tục hỏi: "Muội và ca ca sao lại ở trong bụng nương?"Tề Quý Lỗi ngẩn người, có chút không hiểu ý của tiểu hài tử, mà Tề Quý Hiên năm nay đã mười lăm tuổi ngồi bên cạnh nghe, đột nhiên đỏ mặt.Trong đầu Tề Quý Lỗi thoáng nghĩ tới một việc, trong nháy mắt mặt cũng đỏ như mông khỉ, nó từng vô tình đọc trong sách, nghe nói hài tử chính là được sinh như vậy, nhưng nhìn bộ dáng thuần khiết của Tiểu Tầm Tầm, Tề Quý Lỗi ho nhẹ mấy tiếng: "Là ai bảo muội hỏi nhiều như thế?""Già (迦) ca ca." Già ca ca Tiểu Tầm Tầm nhắc tới chính là trưởng tử của Thái Tử điện hạ Túc Già, nhi tử của Hoàng Hậu đều là nam, tới Túc Mặc cũng là nhi tử, vì thế nữ nhi này của Oánh Tú trở thành bảo bối, đặc biệt là Túc Già chỉ lớn hơn Tầm Tầm hai tuổi, hai người vô cùng thân thiết.Việc này khiến Tề Quý Lỗi cảm thấy vô cùng nguy hiểm, nó tịch thu thẻ bài ra ngoài của Lạc Tầm, cũng nghiêm cấm Túc Già tới hầu phủ.Hiện tại lại biết tiểu gia hỏa nghịch ngợm thích gây chuyện kia dạy hư muội muội, Tề Quý Lỗi lập tức lạnh giọng: "Túc Già là người xấu, không được nghe lời ngài ấy!"Thấy nó như vậy, Tiểu Tầm Tầm chu miệng, bộ dáng muốn khóc.Tề Quý Lỗi tức giận muốn xông ra ngoài đi tìm Túc Già tính sổ, Tề Quý Hiên vội giữ nó lại, lại ôm Tiểu Tầm Tầm vào lòng, dịu dàng cười, rất giống Tề Hạo Minh."Tầm Tầm thích hoa hồng không?""Thích!""Tầm Tầm thích được mẫu thân ôm không?"Nhớ tới cái ôm ấm áp của Oánh Tú, Tề Lạc Tầm quyết đoán gật đầu: "Thích!""Vậy Tầm Tầm có thích chú cún của dì ở cách vách không?""Thích, thích!" Nói rồi, nữ hài tử đưa tay chỉ ra ngoài, muốn đi tìm cún con.Tề Quý Hiên ôm nàng ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Vậy Tầm Tầm đừng chơi với Già ca ca được không? Chỗ ngài ấy không có cún con, không có hoa hồng, cũng không có mẫu thân."Tề Quý Lỗi đứng ở xa nghe giọng nói dịu dàng của Đại ca phúc hắc của mình, sau đó nghe tiếng Tiểu Tầm đáp lại: "Được!"Hoàn 13/06/2020

Lần thứ ba Oánh Tú hoài thai đã gần ba mươi tuổi, sau khi tĩnh dưỡng bảy tám năm, thân mình cuối cùng cũng hồi phục sau khi sinh Tề Quý Lỗi. Lần này bọn họ được như ý nguyện có một tiểu muội muội.

Năm Tề Lạc Tầm hay tuổi, đang ở thời điểm tò mò, Tề Quý Lỗi bị Tề Quý Hiên áp chế nhiều năm rốt cuộc cũng có thể phát huy sở trường, đó chính là dạy dỗ muội muội.

Vấn đề đầu tiên đã làm khó hài tử, Tiểu Tầm Tầm ghé vào đệm nhìn ca ca, nũng nịu hỏi: "Nhị ca ca, muội tới đây bằng cách nào?"

"Muội cũng giống ca ca, đều từ bụng nương mà chào đời." Tề Quý Lỗi tự hỏi chính mình, sau khi tìm được đáp án vừa lòng liền cười trả lời muội muội.

Tiểu Tầm Tầm nhíu mày, tiếp tục hỏi: "Muội và ca ca sao lại ở trong bụng nương?"

Tề Quý Lỗi ngẩn người, có chút không hiểu ý của tiểu hài tử, mà Tề Quý Hiên năm nay đã mười lăm tuổi ngồi bên cạnh nghe, đột nhiên đỏ mặt.

Trong đầu Tề Quý Lỗi thoáng nghĩ tới một việc, trong nháy mắt mặt cũng đỏ như mông khỉ, nó từng vô tình đọc trong sách, nghe nói hài tử chính là được sinh như vậy, nhưng nhìn bộ dáng thuần khiết của Tiểu Tầm Tầm, Tề Quý Lỗi ho nhẹ mấy tiếng: "Là ai bảo muội hỏi nhiều như thế?"

"Già (迦) ca ca." Già ca ca Tiểu Tầm Tầm nhắc tới chính là trưởng tử của Thái Tử điện hạ Túc Già, nhi tử của Hoàng Hậu đều là nam, tới Túc Mặc cũng là nhi tử, vì thế nữ nhi này của Oánh Tú trở thành bảo bối, đặc biệt là Túc Già chỉ lớn hơn Tầm Tầm hai tuổi, hai người vô cùng thân thiết.

Việc này khiến Tề Quý Lỗi cảm thấy vô cùng nguy hiểm, nó tịch thu thẻ bài ra ngoài của Lạc Tầm, cũng nghiêm cấm Túc Già tới hầu phủ.

Hiện tại lại biết tiểu gia hỏa nghịch ngợm thích gây chuyện kia dạy hư muội muội, Tề Quý Lỗi lập tức lạnh giọng: "Túc Già là người xấu, không được nghe lời ngài ấy!"

Thấy nó như vậy, Tiểu Tầm Tầm chu miệng, bộ dáng muốn khóc.

Tề Quý Lỗi tức giận muốn xông ra ngoài đi tìm Túc Già tính sổ, Tề Quý Hiên vội giữ nó lại, lại ôm Tiểu Tầm Tầm vào lòng, dịu dàng cười, rất giống Tề Hạo Minh.

"Tầm Tầm thích hoa hồng không?"

"Thích!"

"Tầm Tầm thích được mẫu thân ôm không?"

Nhớ tới cái ôm ấm áp của Oánh Tú, Tề Lạc Tầm quyết đoán gật đầu: "Thích!"

"Vậy Tầm Tầm có thích chú cún của dì ở cách vách không?"

"Thích, thích!" Nói rồi, nữ hài tử đưa tay chỉ ra ngoài, muốn đi tìm cún con.

Tề Quý Hiên ôm nàng ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Vậy Tầm Tầm đừng chơi với Già ca ca được không? Chỗ ngài ấy không có cún con, không có hoa hồng, cũng không có mẫu thân."

Tề Quý Lỗi đứng ở xa nghe giọng nói dịu dàng của Đại ca phúc hắc của mình, sau đó nghe tiếng Tiểu Tầm đáp lại: "Được!"

Hoàn 13/06/2020

Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn PhụTác giả: Tô Tiểu LươngTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhQua tấm rèm khép chặt, mùi thuốc xuyên qua khe cửa tản ra khắp nơi, trong đó không biết đã pha thêm huân hương gì mà cả hỗn hợp khiến người ta khó chịu. Trong căn phòng u ám, trên giường lại truyền tới một trận ho khan. Màn che buông xuống, một nha hoàn mặc xiêm y đơn giản cầm chén thuốc trong tay đặt lên bàn rồi nhẹ nhàng duỗi tay vén mở màn che, khuôn mặt tiều tụy lộ ra, lúc này mà tìm lại dung nhan tú lệ của quá khứ. "Tiểu thư, uống thuốc đi." Nói rồi, Bão Cầm đi mở cửa sổ, trong phòng lập tức trở nên sáng sủa hơn. Thẩm Oánh Tú mở mắt, mơ màng đưa tay chỉ vào ngăn tủ bên kia: "Cầm Nhi, đem cái hộp lại đây." "Tiểu thư, chúng ta uống thuốc trước đi, lát nữa Bão Cầm sẽ lấy cho ngài, được không?" Đáy mắt Bão Cầm hiện lên một tia chua xót, tiến lại bưng chén thuốc đút nàng uống. Một tay Thẩm Oánh Tú hất ra, mùi thuốc trong phòng lại tăng thêm một mùi khác lạ. Nàng bắt lấy tay Bão Cầm, cố sức kêu: "Đủ rồi, có uống tiếp thì được gì chứ? So với việc kéo giữ cơ thể này, chi bằng để chàng… Lần thứ ba Oánh Tú hoài thai đã gần ba mươi tuổi, sau khi tĩnh dưỡng bảy tám năm, thân mình cuối cùng cũng hồi phục sau khi sinh Tề Quý Lỗi. Lần này bọn họ được như ý nguyện có một tiểu muội muội.Năm Tề Lạc Tầm hay tuổi, đang ở thời điểm tò mò, Tề Quý Lỗi bị Tề Quý Hiên áp chế nhiều năm rốt cuộc cũng có thể phát huy sở trường, đó chính là dạy dỗ muội muội.Vấn đề đầu tiên đã làm khó hài tử, Tiểu Tầm Tầm ghé vào đệm nhìn ca ca, nũng nịu hỏi: "Nhị ca ca, muội tới đây bằng cách nào?""Muội cũng giống ca ca, đều từ bụng nương mà chào đời." Tề Quý Lỗi tự hỏi chính mình, sau khi tìm được đáp án vừa lòng liền cười trả lời muội muội.Tiểu Tầm Tầm nhíu mày, tiếp tục hỏi: "Muội và ca ca sao lại ở trong bụng nương?"Tề Quý Lỗi ngẩn người, có chút không hiểu ý của tiểu hài tử, mà Tề Quý Hiên năm nay đã mười lăm tuổi ngồi bên cạnh nghe, đột nhiên đỏ mặt.Trong đầu Tề Quý Lỗi thoáng nghĩ tới một việc, trong nháy mắt mặt cũng đỏ như mông khỉ, nó từng vô tình đọc trong sách, nghe nói hài tử chính là được sinh như vậy, nhưng nhìn bộ dáng thuần khiết của Tiểu Tầm Tầm, Tề Quý Lỗi ho nhẹ mấy tiếng: "Là ai bảo muội hỏi nhiều như thế?""Già (迦) ca ca." Già ca ca Tiểu Tầm Tầm nhắc tới chính là trưởng tử của Thái Tử điện hạ Túc Già, nhi tử của Hoàng Hậu đều là nam, tới Túc Mặc cũng là nhi tử, vì thế nữ nhi này của Oánh Tú trở thành bảo bối, đặc biệt là Túc Già chỉ lớn hơn Tầm Tầm hai tuổi, hai người vô cùng thân thiết.Việc này khiến Tề Quý Lỗi cảm thấy vô cùng nguy hiểm, nó tịch thu thẻ bài ra ngoài của Lạc Tầm, cũng nghiêm cấm Túc Già tới hầu phủ.Hiện tại lại biết tiểu gia hỏa nghịch ngợm thích gây chuyện kia dạy hư muội muội, Tề Quý Lỗi lập tức lạnh giọng: "Túc Già là người xấu, không được nghe lời ngài ấy!"Thấy nó như vậy, Tiểu Tầm Tầm chu miệng, bộ dáng muốn khóc.Tề Quý Lỗi tức giận muốn xông ra ngoài đi tìm Túc Già tính sổ, Tề Quý Hiên vội giữ nó lại, lại ôm Tiểu Tầm Tầm vào lòng, dịu dàng cười, rất giống Tề Hạo Minh."Tầm Tầm thích hoa hồng không?""Thích!""Tầm Tầm thích được mẫu thân ôm không?"Nhớ tới cái ôm ấm áp của Oánh Tú, Tề Lạc Tầm quyết đoán gật đầu: "Thích!""Vậy Tầm Tầm có thích chú cún của dì ở cách vách không?""Thích, thích!" Nói rồi, nữ hài tử đưa tay chỉ ra ngoài, muốn đi tìm cún con.Tề Quý Hiên ôm nàng ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Vậy Tầm Tầm đừng chơi với Già ca ca được không? Chỗ ngài ấy không có cún con, không có hoa hồng, cũng không có mẫu thân."Tề Quý Lỗi đứng ở xa nghe giọng nói dịu dàng của Đại ca phúc hắc của mình, sau đó nghe tiếng Tiểu Tầm đáp lại: "Được!"Hoàn 13/06/2020

Chương 134: Tiểu phiên ngoại