Tác giả:

Lúc Chu Đồng tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên giường trải lụa mềm. Ánh nến nhu hòa chiếu qua sa trướng, ấm áp mà yên tĩnh. Liếc mắt nhìn lại, xung quanh hoàn toàn xa lạ, trong phòng bài trí hoàn toàn là hình thức cổ xưa, một ý niệm vô cùng vớ vẩn dần dần nảy sinh trong đầu, cô muốn đứng dậy, cũng không ngờ cảnh sắc chung quanh như bị giật tung lên. Cảm giác buồn nôn mửa đánh úp lại, Chu Đồng đau đầu vô cùng, đành phải nắm chặt tấm mền, toàn thân đè nén, âm thầm nhẫn nại. Cảm giác không khoẻ qua đi, cô lại trợn mắt, ngoài phòng truyền đến một giọng nữ, tựa như đang giao phó việc gì đó, tiếng bước chân linh hoạt đến gần, không chỉ một người. Không kịp suy nghĩ, Chu Đồng theo bản năng nhắm mắt lại, toàn thân thả lỏng, điều chỉnh hô hấp, nhẹ nhàng hít thở. Một lát sau , trên trán cô có một xúc cảm mèm mại, một giọng nữ vui sướng nói nhỏ: "Thật tốt quá, đã giảm nhiệt rồi, theo như như lời của đại phu, tiểu thư quả thật đã không còn đáng ngại , chỉ đợi đến ngày mai sẽ khá lên, mau bẩm báo…

Chương 129: Chương 129: Nghi Can

Sủng Phi - Triêm YTác giả: Triêm YTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngLúc Chu Đồng tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên giường trải lụa mềm. Ánh nến nhu hòa chiếu qua sa trướng, ấm áp mà yên tĩnh. Liếc mắt nhìn lại, xung quanh hoàn toàn xa lạ, trong phòng bài trí hoàn toàn là hình thức cổ xưa, một ý niệm vô cùng vớ vẩn dần dần nảy sinh trong đầu, cô muốn đứng dậy, cũng không ngờ cảnh sắc chung quanh như bị giật tung lên. Cảm giác buồn nôn mửa đánh úp lại, Chu Đồng đau đầu vô cùng, đành phải nắm chặt tấm mền, toàn thân đè nén, âm thầm nhẫn nại. Cảm giác không khoẻ qua đi, cô lại trợn mắt, ngoài phòng truyền đến một giọng nữ, tựa như đang giao phó việc gì đó, tiếng bước chân linh hoạt đến gần, không chỉ một người. Không kịp suy nghĩ, Chu Đồng theo bản năng nhắm mắt lại, toàn thân thả lỏng, điều chỉnh hô hấp, nhẹ nhàng hít thở. Một lát sau , trên trán cô có một xúc cảm mèm mại, một giọng nữ vui sướng nói nhỏ: "Thật tốt quá, đã giảm nhiệt rồi, theo như như lời của đại phu, tiểu thư quả thật đã không còn đáng ngại , chỉ đợi đến ngày mai sẽ khá lên, mau bẩm báo… Edit: Linh Sờ Tinh ​Mặc Lan đứng cạnh Mộ Tịch Dao vờ vịt quan sát cẩn thận theo đúngnhững gì chủ tử đã dặn dò , trong lòng khó thầm. Chiêu này c*̉achủ tử thực âm hiểm , chủ tử vậy mà lại dạy nàng lừa gạtngười khác ! Mình chưa từng làm việc này bao giờ , không biết có đạt yêu cầu của chủ tử hay không, vì thế nên Mặc Lan tỏ vẻ nhưthật, lộ ra biểu cảm vui mừng khi “ cuối c*̀ng c*̃ng đợi đượcngươi” .Vụng trộm liếc về phía Trắc phi vài lần, vừa nhìn là biết chủ tửlại để tâm trí treo ngược cành cây, không biết là đang nghĩ gì . Mỗi lần nói chuyện với chủ tử, chỉ cần nhìn thấy biểu cảm này, làhiểu chủ tử sẽ không thèm quan tâm đến ngươi.Điện hạ đem chuyện quan trọng là thẩm tra phản đảng giao cho chủ tửlàm, vậy mà khi đến tay chủ tử thì người lại trở thành kẻ bàngquan quan sát, còn sai sử một nha hoàn như mình để gạt người?Mặc dù trong lòng vụng thầm oán trách nhưng trên mặt lại cực kỳnghiêm túc nhìn chằm chằm từng người đi lên, ánh mắt vô cùng sắc bén.Chủ tử đã nói, ánh mắt phải làm sao mà người ngoài không thể nhìnra chút sơ hở nào. Lúc này mình chính là một người có thiên phúhơn người, đây chính là việc mà mình hiểu rõ nhất, phải tỏ racó chút cao ngạo,tỏ vẻ một chút thì mới có thể nói đượcngười khác.Đợi tám người nha hoàn đều đi qua xong, Mặc Lan mới bước lên mộtbước, dùng giọng nói không lớn không nhỏ vừa đủ để toàn bộ mọi người đều nghe thấy, bẩm với Mộ Tịch Dao.“Chủ tử, đêm đó bô tỳ chỉ thoáng nhìn thấy bóng lưng thôi. Tiếng bước chân cũng không dám khẳng định, nhưng cũng chắc được bảy támphần . Trong số mấy người này, có ba người có điểm giống với ngườimà nô tỳ nhìn thấy đêm đó”. Ánh mắt Mặc Lan dừng lại ở ba người một lát, vươn tay chỉ rõ.Mọi người đều đổ dồn nhìn theo phương hướng mà Mặc Lan chỉ , phát hiện chỉ nàng chỉ đến ai là nha hoàn đó đều sợ đến mức cả ngườirun lên, sắc mặt trắng bệch. Ba người kia giống như đều bị kinh sợ, phản ứng đều giống nhau.Mộ Tịch Dao sai người báo thân phận c*̉ aba người kia, vừa nghe xong, mới biết là nha hoàn trong ba viện c*̉a Khổng thị, Ngũ thị và Tề thị.Ba người nghe xong , đưa mắt nhìn nhau, vội vàng gấp đến mức trợntròn mắt.“Cái gì!” Khổng thị kinh hãi, gắt gao nhìn chằm chằm nha hoàn c*̉a mình ,dò xét đánh giá.“Trắc phi, nha hoàn này là do đại quản sự phân đến nội viện nô tỳ, saocó thể là mật thám được? Huống hồ ngày ấy sau khi nàng ta trực xong,đã sớm trở về nhà ngủ, so thời gian thì không hợp lý.”Nha hoàn này Khổng thị dùng đã lâu, cũng coi như vừa ý. Bấy lâu nayc*̃ng không hề có sai sót gì, không thể là mật thám được. Hơnnữa nếu bị đổ oan , thì nàng là chủ tử cũng khó tránh khỏi bị liênlụy, chắc chắn phải thanh minh, còn phải tận lực nói rõ ràng, tránhcho người khác lấy chuyện này để làm cớ đè ép.Mộ Tịch Dao thấy nàng ta vội vàng giải thích , hơi chau mày. “Ai nóinha hoàn là mật thám? Tiểu nha đầu thì có thể làm được gì chophản đảng ? Nha hoàn chẳng qua là kẻ chạy việc mà bất cứ khi nàocũng có thể vứt bỏ. Kẻ đầu sỏ thực sựu là người sau lưng nha hoàn kia !”Mộ Tịch Dao vừa nói lời xong, không chỉ Khổng thị bị dọa biến sắc mặt, mà ngay cả Ngũ thị và Tề thị cũng thấy quá sợ hãi.Lời này có ý gì , chủ tử c*̉a tiểu nha hoàn đó mới là nội gian? Điều này tuyệt đối không thể được.Ngũ thị luôn luôn im lặng như hũ nút rốt cuộc không thể lạnh nhạtnổi nữa, bị Mộ Tịch Dao dọa cho phải mở miệng, “Trắc phi, nô tỳ vàophủ đã bốn năm, luôn tuân quy củ, ngay cả cửa viện cũng rất ít rangoài, làm sao có thể là nội ứng c*̉a phản đảng? Hơn nô tỳ gan nhỏ ,tuyệt đối không có khả năng giúp đỡ người ngoài , ám sát điện hạ !”.Trong chốc lát, không khí trong phòng bắt đầu thay đổi. Từ nhahoàn chuyển hướng sang chủ tử. Khổng thị vừa rồi còn thực sự sợ hãi, vội vã thanh minh, nay nghiêm mặt, bắt đầu nhìn về phía nha hoàn mànổi giận.“Còn không mau thành thật khai báo, rốt cục ngươi làm việc cho ai? Làkẻ nào cho ngươi lợi lộc gì mà ngươi lại hãm hại chủ tử !” Ánh mắtthị vội đưa sang nhìn Ngũ thị và Tề thị, ý tứ rất rõ ràng, ngườihoài nghi tất nhiên là một trong hai người.Mộ Tịch Dao nghe vậy , bỗng nhiên hoài nghi liêu có phải chỉ số thông minh của mình bị giảm xuống do được điện hạ nuông chiều hư không?Mục tiêu của nàng từ trước đến nay đều tập trung vào người c*̃ trongphủ. Thế mà bây giờ ba người này, một người sợ hãi run rẩy, không nói được một lời. Một người khác thì máu lên não , còn chưa biếtthế nào đã vội đẩy nha hoàn của mình ra chịu chết. Người cuối c*̀ng thì từ trước tới giờ chỉ biết kêu gào oan uổng, cắn chặt lý do cóngười làm chứng không nhả , hiển nhiên là độ giác ngộ không tốt lắm.Chẳng lẽ đây là tố chất của mật thám? Mộ Tịch Dao nghi hoặc tronglòng. Theo tình hình hôm nay cho thấy một là ngay từ đầu mình đãđoán sai người, hai là tên gian tế này quá lợi hại, quá biết diễnkịch , giả mà như thật.Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, Mộ Tịch Dao híp mắt lại.Không thể sai được, chắc chắn là một trong ba người này. Nhưng kẻnày thật lợi hại, cho đến bây giờ vẫn vờ vịt rất khéo, không lộ sơhở nào. Có lẽ phải cho thêm chút xúc tác mãnh liệt hơn, cảnh cáomột chút.“Im lặng”. Mộ Tịch Dao nhìn ba người đang chỉ trích lẫn nhau, càng ngày càng ồn ào, không chịu nổi liền mở miệng răn dạy. “Ầm ĩ cái gì, giờ mới chỉ là có hiềm nghi, sau khi tra rõ càng nhiều nghi vấn thìtính sổ cũng không muộn. Trong mấy người kia, ba người sẽ phải điều tra thêm, đương nhiên trong đó chỉ có một người có tội, hai người cònlại vô tội”.Trong phòng này ngoài Mộ Tịch Dao ra thì chỉ có An thị là có thểbình tĩnh ngồi xem diễn. Các thị thiếp còn lại đều đứng ngồi khôngyên, lý do vì sao thì tất cả đều không giống nhau.Không phải là người làm chuyện xấu, thì là sợ có người cố ý hãm hại, bị hắt nước bẩn. Trong lúc này,kẻ nội ứng thì thắt chặt tâm lý,không ngờ Mộ Tịch Dao thật sự có thể cào được người của mình ra đểthẩm vấn.“Các ngươi đều an tâm đừng vội, vừa hay trên tay thiếp có một vật cóthể chứng minh thân phận, tìm ra kẻ dẫn đường”. Mộ Tịch Dao sai Mặc Lan đưa ra một tờ giấy, ghép từng mảnh lại thành một tờ hoàn chỉnh,để lên trên bàn cho mọi người nhìn rõ ràng.“Nội ứng trong phủ, là đồng lõa với Ân Cơ c*̉a phủ Ngũ điện hạ. Ân Cơtừng truyền tin cho nàng ta, để nàng ta tính kế thứ muội c*̉a thiếp. May mắn là thứ muội của thiếp cũng coi như hiểu chuyện, biết giữ lại vậtchứng. Mọi người các ngươi xem tờ giấy này,đây là tin mà Ân Cơ giaocho nội ứng trong phủ, sau đó thì nội gián sai người cứng rắn nhét vào tay thứ muội thiếp”.Mộ Tịch Dao cầm chiếc quạt trên bàn lên, nhàn nhã phe phẩy vài cái, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt ba người.Đưa ra tờ giấy truyền tin giữa hai người, lại đưa ra cả danh tính Ân Cơ, lúc này chắc phải có chút thu hoạch chứ nhỉ?Quả nhiên, vừa nghe đến hai chữ “Ân Cơ”, ánh mắt c*̉a một ngườitrong đó lập tức có chút thay đổi, nhưng chỉ trong chớp mắt đãkhôi phục lại. Hai mắt c*̉a Mộ Tịch Dao lóe lên, cuối cùng cũng bắtđược dấu vết ! Nếu hoàn thành phần đối chứng và thử xong thì thân phận người này không cần phải lo lắng đúng sai nữa.“Hôm nay cũng không còn sớm, tạm thời cứ giam ba người này lại. Sautrưa ngày mai sẽ tiếp tục hỏi. Thiếp đây nói trước ,ai dám giởtrò giết người diệt khẩu, chết không đối chứng vậy thì cả chủ tửlẫn nha hoàn đều chịu tội. Kể cả khi quan phủ không lập đượcán,nhưng hình pháp c*̉a phủ hoàng tử thì từ trước tới nay chưa baogiờ nương tay với nữ tử”.“Các ngươi cũng đừng trách thiếp độc ác . Chuyện liên quan đến an nguy c*̉a điện hạ, có một câu nói như thế nào nhỉ, “Giết nhầm còn hơn bỏsót, ý c*̉a thiếp chính là như vậy”.Giọng nói c*̉a Mộ Tịch Dao trở nên lạnh lẽo, lời này vừa nói xong mọi người đều biến sắc.Trắc phi đây là thực muốn ra tay ngoan độc, nếu không tra đượcquyết không bỏ qua? Ngay cả việc giết người diệt khẩu cũng đã tínhtoán hết, có thể thấy lần này thực sự đã hạ quyết tâm, từng chitiết đều tính toán cân nhắc tỉ mỉ, phải tra việc này rõ ràng.

Edit: Linh Sờ Tinh ​

Mặc Lan đứng cạnh Mộ Tịch Dao vờ vịt quan sát cẩn thận theo đúng

những gì chủ tử đã dặn dò , trong lòng khó thầm. Chiêu này c*̉a

chủ tử thực âm hiểm , chủ tử vậy mà lại dạy nàng lừa gạt

người khác ! Mình chưa từng làm việc này bao giờ , không biết có đạt yêu cầu của chủ tử hay không, vì thế nên Mặc Lan tỏ vẻ như

thật, lộ ra biểu cảm vui mừng khi “ cuối c*̀ng c*̃ng đợi được

ngươi” .

Vụng trộm liếc về phía Trắc phi vài lần, vừa nhìn là biết chủ tử

lại để tâm trí treo ngược cành cây, không biết là đang nghĩ gì . Mỗi lần nói chuyện với chủ tử, chỉ cần nhìn thấy biểu cảm này, là

hiểu chủ tử sẽ không thèm quan tâm đến ngươi.

Điện hạ đem chuyện quan trọng là thẩm tra phản đảng giao cho chủ tử

làm, vậy mà khi đến tay chủ tử thì người lại trở thành kẻ bàng

quan quan sát, còn sai sử một nha hoàn như mình để gạt người?

Mặc dù trong lòng vụng thầm oán trách nhưng trên mặt lại cực kỳ

nghiêm túc nhìn chằm chằm từng người đi lên, ánh mắt vô cùng sắc bén.

Chủ tử đã nói, ánh mắt phải làm sao mà người ngoài không thể nhìn

ra chút sơ hở nào. Lúc này mình chính là một người có thiên phú

hơn người, đây chính là việc mà mình hiểu rõ nhất, phải tỏ ra

có chút cao ngạo,tỏ vẻ một chút thì mới có thể nói được

người khác.

Đợi tám người nha hoàn đều đi qua xong, Mặc Lan mới bước lên một

bước, dùng giọng nói không lớn không nhỏ vừa đủ để toàn bộ mọi người đều nghe thấy, bẩm với Mộ Tịch Dao.

“Chủ tử, đêm đó bô tỳ chỉ thoáng nhìn thấy bóng lưng thôi. Tiếng bước chân cũng không dám khẳng định, nhưng cũng chắc được bảy tám

phần . Trong số mấy người này, có ba người có điểm giống với người

mà nô tỳ nhìn thấy đêm đó”. Ánh mắt Mặc Lan dừng lại ở ba người một lát, vươn tay chỉ rõ.

Mọi người đều đổ dồn nhìn theo phương hướng mà Mặc Lan chỉ , phát hiện chỉ nàng chỉ đến ai là nha hoàn đó đều sợ đến mức cả người

run lên, sắc mặt trắng bệch. Ba người kia giống như đều bị kinh sợ, phản ứng đều giống nhau.

Mộ Tịch Dao sai người báo thân phận c*̉ aba người kia, vừa nghe xong, mới biết là nha hoàn trong ba viện c*̉a Khổng thị, Ngũ thị và Tề thị.

Ba người nghe xong , đưa mắt nhìn nhau, vội vàng gấp đến mức trợn

tròn mắt.

“Cái gì!” Khổng thị kinh hãi, gắt gao nhìn chằm chằm nha hoàn c*̉a mình ,dò xét đánh giá.

“Trắc phi, nha hoàn này là do đại quản sự phân đến nội viện nô tỳ, sao

có thể là mật thám được? Huống hồ ngày ấy sau khi nàng ta trực xong,

đã sớm trở về nhà ngủ, so thời gian thì không hợp lý.”

Nha hoàn này Khổng thị dùng đã lâu, cũng coi như vừa ý. Bấy lâu nay

c*̃ng không hề có sai sót gì, không thể là mật thám được. Hơn

nữa nếu bị đổ oan , thì nàng là chủ tử cũng khó tránh khỏi bị liên

lụy, chắc chắn phải thanh minh, còn phải tận lực nói rõ ràng, tránh

cho người khác lấy chuyện này để làm cớ đè ép.

Mộ Tịch Dao thấy nàng ta vội vàng giải thích , hơi chau mày. “Ai nói

nha hoàn là mật thám? Tiểu nha đầu thì có thể làm được gì cho

phản đảng ? Nha hoàn chẳng qua là kẻ chạy việc mà bất cứ khi nào

cũng có thể vứt bỏ. Kẻ đầu sỏ thực sựu là người sau lưng nha hoàn kia !”

Mộ Tịch Dao vừa nói lời xong, không chỉ Khổng thị bị dọa biến sắc mặt, mà ngay cả Ngũ thị và Tề thị cũng thấy quá sợ hãi.

Lời này có ý gì , chủ tử c*̉a tiểu nha hoàn đó mới là nội gian? Điều này tuyệt đối không thể được.

Ngũ thị luôn luôn im lặng như hũ nút rốt cuộc không thể lạnh nhạt

nổi nữa, bị Mộ Tịch Dao dọa cho phải mở miệng, “Trắc phi, nô tỳ vào

phủ đã bốn năm, luôn tuân quy củ, ngay cả cửa viện cũng rất ít ra

ngoài, làm sao có thể là nội ứng c*̉a phản đảng? Hơn nô tỳ gan nhỏ ,

tuyệt đối không có khả năng giúp đỡ người ngoài , ám sát điện hạ !”.

Trong chốc lát, không khí trong phòng bắt đầu thay đổi. Từ nha

hoàn chuyển hướng sang chủ tử. Khổng thị vừa rồi còn thực sự sợ hãi, vội vã thanh minh, nay nghiêm mặt, bắt đầu nhìn về phía nha hoàn mà

nổi giận.

“Còn không mau thành thật khai báo, rốt cục ngươi làm việc cho ai? Là

kẻ nào cho ngươi lợi lộc gì mà ngươi lại hãm hại chủ tử !” Ánh mắt

thị vội đưa sang nhìn Ngũ thị và Tề thị, ý tứ rất rõ ràng, người

hoài nghi tất nhiên là một trong hai người.

Mộ Tịch Dao nghe vậy , bỗng nhiên hoài nghi liêu có phải chỉ số thông minh của mình bị giảm xuống do được điện hạ nuông chiều hư không?

Mục tiêu của nàng từ trước đến nay đều tập trung vào người c*̃ trong

phủ. Thế mà bây giờ ba người này, một người sợ hãi run rẩy, không nói được một lời. Một người khác thì máu lên não , còn chưa biết

thế nào đã vội đẩy nha hoàn của mình ra chịu chết. Người cuối c*̀ng thì từ trước tới giờ chỉ biết kêu gào oan uổng, cắn chặt lý do có

người làm chứng không nhả , hiển nhiên là độ giác ngộ không tốt lắm.

Chẳng lẽ đây là tố chất của mật thám? Mộ Tịch Dao nghi hoặc trong

lòng. Theo tình hình hôm nay cho thấy một là ngay từ đầu mình đã

đoán sai người, hai là tên gian tế này quá lợi hại, quá biết diễn

kịch , giả mà như thật.

Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, Mộ Tịch Dao híp mắt lại.

Không thể sai được, chắc chắn là một trong ba người này. Nhưng kẻ

này thật lợi hại, cho đến bây giờ vẫn vờ vịt rất khéo, không lộ sơ

hở nào. Có lẽ phải cho thêm chút xúc tác mãnh liệt hơn, cảnh cáo

một chút.

“Im lặng”. Mộ Tịch Dao nhìn ba người đang chỉ trích lẫn nhau, càng ngày càng ồn ào, không chịu nổi liền mở miệng răn dạy. “Ầm ĩ cái gì, giờ mới chỉ là có hiềm nghi, sau khi tra rõ càng nhiều nghi vấn thì

tính sổ cũng không muộn. Trong mấy người kia, ba người sẽ phải điều tra thêm, đương nhiên trong đó chỉ có một người có tội, hai người còn

lại vô tội”.

Trong phòng này ngoài Mộ Tịch Dao ra thì chỉ có An thị là có thể

bình tĩnh ngồi xem diễn. Các thị thiếp còn lại đều đứng ngồi không

yên, lý do vì sao thì tất cả đều không giống nhau.

Không phải là người làm chuyện xấu, thì là sợ có người cố ý hãm hại, bị hắt nước bẩn. Trong lúc này,kẻ nội ứng thì thắt chặt tâm lý,

không ngờ Mộ Tịch Dao thật sự có thể cào được người của mình ra để

thẩm vấn.

“Các ngươi đều an tâm đừng vội, vừa hay trên tay thiếp có một vật có

thể chứng minh thân phận, tìm ra kẻ dẫn đường”. Mộ Tịch Dao sai Mặc Lan đưa ra một tờ giấy, ghép từng mảnh lại thành một tờ hoàn chỉnh,

để lên trên bàn cho mọi người nhìn rõ ràng.

“Nội ứng trong phủ, là đồng lõa với Ân Cơ c*̉a phủ Ngũ điện hạ. Ân Cơ

từng truyền tin cho nàng ta, để nàng ta tính kế thứ muội c*̉a thiếp. May mắn là thứ muội của thiếp cũng coi như hiểu chuyện, biết giữ lại vật

chứng. Mọi người các ngươi xem tờ giấy này,đây là tin mà Ân Cơ giao

cho nội ứng trong phủ, sau đó thì nội gián sai người cứng rắn nhét vào tay thứ muội thiếp”.

Mộ Tịch Dao cầm chiếc quạt trên bàn lên, nhàn nhã phe phẩy vài cái, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt ba người.

Đưa ra tờ giấy truyền tin giữa hai người, lại đưa ra cả danh tính Ân Cơ, lúc này chắc phải có chút thu hoạch chứ nhỉ?

Quả nhiên, vừa nghe đến hai chữ “Ân Cơ”, ánh mắt c*̉a một người

trong đó lập tức có chút thay đổi, nhưng chỉ trong chớp mắt đã

khôi phục lại. Hai mắt c*̉a Mộ Tịch Dao lóe lên, cuối cùng cũng bắt

được dấu vết ! Nếu hoàn thành phần đối chứng và thử xong thì thân phận người này không cần phải lo lắng đúng sai nữa.

“Hôm nay cũng không còn sớm, tạm thời cứ giam ba người này lại. Sau

trưa ngày mai sẽ tiếp tục hỏi. Thiếp đây nói trước ,ai dám giở

trò giết người diệt khẩu, chết không đối chứng vậy thì cả chủ tử

lẫn nha hoàn đều chịu tội. Kể cả khi quan phủ không lập được

án,nhưng hình pháp c*̉a phủ hoàng tử thì từ trước tới nay chưa bao

giờ nương tay với nữ tử”.

“Các ngươi cũng đừng trách thiếp độc ác . Chuyện liên quan đến an nguy c*̉a điện hạ, có một câu nói như thế nào nhỉ, “Giết nhầm còn hơn bỏ

sót, ý c*̉a thiếp chính là như vậy”.

Giọng nói c*̉a Mộ Tịch Dao trở nên lạnh lẽo, lời này vừa nói xong mọi người đều biến sắc.

Trắc phi đây là thực muốn ra tay ngoan độc, nếu không tra được

quyết không bỏ qua? Ngay cả việc giết người diệt khẩu cũng đã tính

toán hết, có thể thấy lần này thực sự đã hạ quyết tâm, từng chi

tiết đều tính toán cân nhắc tỉ mỉ, phải tra việc này rõ ràng.

Sủng Phi - Triêm YTác giả: Triêm YTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngLúc Chu Đồng tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên giường trải lụa mềm. Ánh nến nhu hòa chiếu qua sa trướng, ấm áp mà yên tĩnh. Liếc mắt nhìn lại, xung quanh hoàn toàn xa lạ, trong phòng bài trí hoàn toàn là hình thức cổ xưa, một ý niệm vô cùng vớ vẩn dần dần nảy sinh trong đầu, cô muốn đứng dậy, cũng không ngờ cảnh sắc chung quanh như bị giật tung lên. Cảm giác buồn nôn mửa đánh úp lại, Chu Đồng đau đầu vô cùng, đành phải nắm chặt tấm mền, toàn thân đè nén, âm thầm nhẫn nại. Cảm giác không khoẻ qua đi, cô lại trợn mắt, ngoài phòng truyền đến một giọng nữ, tựa như đang giao phó việc gì đó, tiếng bước chân linh hoạt đến gần, không chỉ một người. Không kịp suy nghĩ, Chu Đồng theo bản năng nhắm mắt lại, toàn thân thả lỏng, điều chỉnh hô hấp, nhẹ nhàng hít thở. Một lát sau , trên trán cô có một xúc cảm mèm mại, một giọng nữ vui sướng nói nhỏ: "Thật tốt quá, đã giảm nhiệt rồi, theo như như lời của đại phu, tiểu thư quả thật đã không còn đáng ngại , chỉ đợi đến ngày mai sẽ khá lên, mau bẩm báo… Edit: Linh Sờ Tinh ​Mặc Lan đứng cạnh Mộ Tịch Dao vờ vịt quan sát cẩn thận theo đúngnhững gì chủ tử đã dặn dò , trong lòng khó thầm. Chiêu này c*̉achủ tử thực âm hiểm , chủ tử vậy mà lại dạy nàng lừa gạtngười khác ! Mình chưa từng làm việc này bao giờ , không biết có đạt yêu cầu của chủ tử hay không, vì thế nên Mặc Lan tỏ vẻ nhưthật, lộ ra biểu cảm vui mừng khi “ cuối c*̀ng c*̃ng đợi đượcngươi” .Vụng trộm liếc về phía Trắc phi vài lần, vừa nhìn là biết chủ tửlại để tâm trí treo ngược cành cây, không biết là đang nghĩ gì . Mỗi lần nói chuyện với chủ tử, chỉ cần nhìn thấy biểu cảm này, làhiểu chủ tử sẽ không thèm quan tâm đến ngươi.Điện hạ đem chuyện quan trọng là thẩm tra phản đảng giao cho chủ tửlàm, vậy mà khi đến tay chủ tử thì người lại trở thành kẻ bàngquan quan sát, còn sai sử một nha hoàn như mình để gạt người?Mặc dù trong lòng vụng thầm oán trách nhưng trên mặt lại cực kỳnghiêm túc nhìn chằm chằm từng người đi lên, ánh mắt vô cùng sắc bén.Chủ tử đã nói, ánh mắt phải làm sao mà người ngoài không thể nhìnra chút sơ hở nào. Lúc này mình chính là một người có thiên phúhơn người, đây chính là việc mà mình hiểu rõ nhất, phải tỏ racó chút cao ngạo,tỏ vẻ một chút thì mới có thể nói đượcngười khác.Đợi tám người nha hoàn đều đi qua xong, Mặc Lan mới bước lên mộtbước, dùng giọng nói không lớn không nhỏ vừa đủ để toàn bộ mọi người đều nghe thấy, bẩm với Mộ Tịch Dao.“Chủ tử, đêm đó bô tỳ chỉ thoáng nhìn thấy bóng lưng thôi. Tiếng bước chân cũng không dám khẳng định, nhưng cũng chắc được bảy támphần . Trong số mấy người này, có ba người có điểm giống với ngườimà nô tỳ nhìn thấy đêm đó”. Ánh mắt Mặc Lan dừng lại ở ba người một lát, vươn tay chỉ rõ.Mọi người đều đổ dồn nhìn theo phương hướng mà Mặc Lan chỉ , phát hiện chỉ nàng chỉ đến ai là nha hoàn đó đều sợ đến mức cả ngườirun lên, sắc mặt trắng bệch. Ba người kia giống như đều bị kinh sợ, phản ứng đều giống nhau.Mộ Tịch Dao sai người báo thân phận c*̉ aba người kia, vừa nghe xong, mới biết là nha hoàn trong ba viện c*̉a Khổng thị, Ngũ thị và Tề thị.Ba người nghe xong , đưa mắt nhìn nhau, vội vàng gấp đến mức trợntròn mắt.“Cái gì!” Khổng thị kinh hãi, gắt gao nhìn chằm chằm nha hoàn c*̉a mình ,dò xét đánh giá.“Trắc phi, nha hoàn này là do đại quản sự phân đến nội viện nô tỳ, saocó thể là mật thám được? Huống hồ ngày ấy sau khi nàng ta trực xong,đã sớm trở về nhà ngủ, so thời gian thì không hợp lý.”Nha hoàn này Khổng thị dùng đã lâu, cũng coi như vừa ý. Bấy lâu nayc*̃ng không hề có sai sót gì, không thể là mật thám được. Hơnnữa nếu bị đổ oan , thì nàng là chủ tử cũng khó tránh khỏi bị liênlụy, chắc chắn phải thanh minh, còn phải tận lực nói rõ ràng, tránhcho người khác lấy chuyện này để làm cớ đè ép.Mộ Tịch Dao thấy nàng ta vội vàng giải thích , hơi chau mày. “Ai nóinha hoàn là mật thám? Tiểu nha đầu thì có thể làm được gì chophản đảng ? Nha hoàn chẳng qua là kẻ chạy việc mà bất cứ khi nàocũng có thể vứt bỏ. Kẻ đầu sỏ thực sựu là người sau lưng nha hoàn kia !”Mộ Tịch Dao vừa nói lời xong, không chỉ Khổng thị bị dọa biến sắc mặt, mà ngay cả Ngũ thị và Tề thị cũng thấy quá sợ hãi.Lời này có ý gì , chủ tử c*̉a tiểu nha hoàn đó mới là nội gian? Điều này tuyệt đối không thể được.Ngũ thị luôn luôn im lặng như hũ nút rốt cuộc không thể lạnh nhạtnổi nữa, bị Mộ Tịch Dao dọa cho phải mở miệng, “Trắc phi, nô tỳ vàophủ đã bốn năm, luôn tuân quy củ, ngay cả cửa viện cũng rất ít rangoài, làm sao có thể là nội ứng c*̉a phản đảng? Hơn nô tỳ gan nhỏ ,tuyệt đối không có khả năng giúp đỡ người ngoài , ám sát điện hạ !”.Trong chốc lát, không khí trong phòng bắt đầu thay đổi. Từ nhahoàn chuyển hướng sang chủ tử. Khổng thị vừa rồi còn thực sự sợ hãi, vội vã thanh minh, nay nghiêm mặt, bắt đầu nhìn về phía nha hoàn mànổi giận.“Còn không mau thành thật khai báo, rốt cục ngươi làm việc cho ai? Làkẻ nào cho ngươi lợi lộc gì mà ngươi lại hãm hại chủ tử !” Ánh mắtthị vội đưa sang nhìn Ngũ thị và Tề thị, ý tứ rất rõ ràng, ngườihoài nghi tất nhiên là một trong hai người.Mộ Tịch Dao nghe vậy , bỗng nhiên hoài nghi liêu có phải chỉ số thông minh của mình bị giảm xuống do được điện hạ nuông chiều hư không?Mục tiêu của nàng từ trước đến nay đều tập trung vào người c*̃ trongphủ. Thế mà bây giờ ba người này, một người sợ hãi run rẩy, không nói được một lời. Một người khác thì máu lên não , còn chưa biếtthế nào đã vội đẩy nha hoàn của mình ra chịu chết. Người cuối c*̀ng thì từ trước tới giờ chỉ biết kêu gào oan uổng, cắn chặt lý do cóngười làm chứng không nhả , hiển nhiên là độ giác ngộ không tốt lắm.Chẳng lẽ đây là tố chất của mật thám? Mộ Tịch Dao nghi hoặc tronglòng. Theo tình hình hôm nay cho thấy một là ngay từ đầu mình đãđoán sai người, hai là tên gian tế này quá lợi hại, quá biết diễnkịch , giả mà như thật.Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, Mộ Tịch Dao híp mắt lại.Không thể sai được, chắc chắn là một trong ba người này. Nhưng kẻnày thật lợi hại, cho đến bây giờ vẫn vờ vịt rất khéo, không lộ sơhở nào. Có lẽ phải cho thêm chút xúc tác mãnh liệt hơn, cảnh cáomột chút.“Im lặng”. Mộ Tịch Dao nhìn ba người đang chỉ trích lẫn nhau, càng ngày càng ồn ào, không chịu nổi liền mở miệng răn dạy. “Ầm ĩ cái gì, giờ mới chỉ là có hiềm nghi, sau khi tra rõ càng nhiều nghi vấn thìtính sổ cũng không muộn. Trong mấy người kia, ba người sẽ phải điều tra thêm, đương nhiên trong đó chỉ có một người có tội, hai người cònlại vô tội”.Trong phòng này ngoài Mộ Tịch Dao ra thì chỉ có An thị là có thểbình tĩnh ngồi xem diễn. Các thị thiếp còn lại đều đứng ngồi khôngyên, lý do vì sao thì tất cả đều không giống nhau.Không phải là người làm chuyện xấu, thì là sợ có người cố ý hãm hại, bị hắt nước bẩn. Trong lúc này,kẻ nội ứng thì thắt chặt tâm lý,không ngờ Mộ Tịch Dao thật sự có thể cào được người của mình ra đểthẩm vấn.“Các ngươi đều an tâm đừng vội, vừa hay trên tay thiếp có một vật cóthể chứng minh thân phận, tìm ra kẻ dẫn đường”. Mộ Tịch Dao sai Mặc Lan đưa ra một tờ giấy, ghép từng mảnh lại thành một tờ hoàn chỉnh,để lên trên bàn cho mọi người nhìn rõ ràng.“Nội ứng trong phủ, là đồng lõa với Ân Cơ c*̉a phủ Ngũ điện hạ. Ân Cơtừng truyền tin cho nàng ta, để nàng ta tính kế thứ muội c*̉a thiếp. May mắn là thứ muội của thiếp cũng coi như hiểu chuyện, biết giữ lại vậtchứng. Mọi người các ngươi xem tờ giấy này,đây là tin mà Ân Cơ giaocho nội ứng trong phủ, sau đó thì nội gián sai người cứng rắn nhét vào tay thứ muội thiếp”.Mộ Tịch Dao cầm chiếc quạt trên bàn lên, nhàn nhã phe phẩy vài cái, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt ba người.Đưa ra tờ giấy truyền tin giữa hai người, lại đưa ra cả danh tính Ân Cơ, lúc này chắc phải có chút thu hoạch chứ nhỉ?Quả nhiên, vừa nghe đến hai chữ “Ân Cơ”, ánh mắt c*̉a một ngườitrong đó lập tức có chút thay đổi, nhưng chỉ trong chớp mắt đãkhôi phục lại. Hai mắt c*̉a Mộ Tịch Dao lóe lên, cuối cùng cũng bắtđược dấu vết ! Nếu hoàn thành phần đối chứng và thử xong thì thân phận người này không cần phải lo lắng đúng sai nữa.“Hôm nay cũng không còn sớm, tạm thời cứ giam ba người này lại. Sautrưa ngày mai sẽ tiếp tục hỏi. Thiếp đây nói trước ,ai dám giởtrò giết người diệt khẩu, chết không đối chứng vậy thì cả chủ tửlẫn nha hoàn đều chịu tội. Kể cả khi quan phủ không lập đượcán,nhưng hình pháp c*̉a phủ hoàng tử thì từ trước tới nay chưa baogiờ nương tay với nữ tử”.“Các ngươi cũng đừng trách thiếp độc ác . Chuyện liên quan đến an nguy c*̉a điện hạ, có một câu nói như thế nào nhỉ, “Giết nhầm còn hơn bỏsót, ý c*̉a thiếp chính là như vậy”.Giọng nói c*̉a Mộ Tịch Dao trở nên lạnh lẽo, lời này vừa nói xong mọi người đều biến sắc.Trắc phi đây là thực muốn ra tay ngoan độc, nếu không tra đượcquyết không bỏ qua? Ngay cả việc giết người diệt khẩu cũng đã tínhtoán hết, có thể thấy lần này thực sự đã hạ quyết tâm, từng chitiết đều tính toán cân nhắc tỉ mỉ, phải tra việc này rõ ràng.

Chương 129: Chương 129: Nghi Can