Lúc Chu Đồng tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên giường trải lụa mềm. Ánh nến nhu hòa chiếu qua sa trướng, ấm áp mà yên tĩnh. Liếc mắt nhìn lại, xung quanh hoàn toàn xa lạ, trong phòng bài trí hoàn toàn là hình thức cổ xưa, một ý niệm vô cùng vớ vẩn dần dần nảy sinh trong đầu, cô muốn đứng dậy, cũng không ngờ cảnh sắc chung quanh như bị giật tung lên. Cảm giác buồn nôn mửa đánh úp lại, Chu Đồng đau đầu vô cùng, đành phải nắm chặt tấm mền, toàn thân đè nén, âm thầm nhẫn nại. Cảm giác không khoẻ qua đi, cô lại trợn mắt, ngoài phòng truyền đến một giọng nữ, tựa như đang giao phó việc gì đó, tiếng bước chân linh hoạt đến gần, không chỉ một người. Không kịp suy nghĩ, Chu Đồng theo bản năng nhắm mắt lại, toàn thân thả lỏng, điều chỉnh hô hấp, nhẹ nhàng hít thở. Một lát sau , trên trán cô có một xúc cảm mèm mại, một giọng nữ vui sướng nói nhỏ: "Thật tốt quá, đã giảm nhiệt rồi, theo như như lời của đại phu, tiểu thư quả thật đã không còn đáng ngại , chỉ đợi đến ngày mai sẽ khá lên, mau bẩm báo…
Chương 171: Chương 171: Du Chơi Trên Hồ
Sủng Phi - Triêm YTác giả: Triêm YTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngLúc Chu Đồng tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên giường trải lụa mềm. Ánh nến nhu hòa chiếu qua sa trướng, ấm áp mà yên tĩnh. Liếc mắt nhìn lại, xung quanh hoàn toàn xa lạ, trong phòng bài trí hoàn toàn là hình thức cổ xưa, một ý niệm vô cùng vớ vẩn dần dần nảy sinh trong đầu, cô muốn đứng dậy, cũng không ngờ cảnh sắc chung quanh như bị giật tung lên. Cảm giác buồn nôn mửa đánh úp lại, Chu Đồng đau đầu vô cùng, đành phải nắm chặt tấm mền, toàn thân đè nén, âm thầm nhẫn nại. Cảm giác không khoẻ qua đi, cô lại trợn mắt, ngoài phòng truyền đến một giọng nữ, tựa như đang giao phó việc gì đó, tiếng bước chân linh hoạt đến gần, không chỉ một người. Không kịp suy nghĩ, Chu Đồng theo bản năng nhắm mắt lại, toàn thân thả lỏng, điều chỉnh hô hấp, nhẹ nhàng hít thở. Một lát sau , trên trán cô có một xúc cảm mèm mại, một giọng nữ vui sướng nói nhỏ: "Thật tốt quá, đã giảm nhiệt rồi, theo như như lời của đại phu, tiểu thư quả thật đã không còn đáng ngại , chỉ đợi đến ngày mai sẽ khá lên, mau bẩm báo… Edit: Linh Sờ TinhĐiều khiến Mộ Tịch Dao thở phào là tuy Tông Chính Lâm không hiểu,nhưng vẫn trả lời, "c*̃ng không có quy định về việc này. Nếu cóthể lấy mấy loại khác nhau, lại có ý nghĩa cát tường cơ."Nhờ câu nói này, chiếc quạt lông c*̉a Mộ Tịch Dao lại đượcphất lên một lần nữa, thần thái thướt tha xinh đẹp, cho dù TôngChính Lâm nhiều lần cảnh cáo, cũng chỉ nhận lại một cái nhướngmày c*̉a nàng thôi.Tính số lượng? Mộ Tịch Dao mừng rỡ. nếu nói Bánh bao nhỏ nhà nàng có sở trường gì thì chính là cái tính yêu giữ gìn đồ vật.Chính là cái tính không chấp nhận đồ vật có một chút gì hưhỏng vướng mắt, mỗi lần chơi xong đều phải xem Xuân Lan thu dọncẩn thận, không sót món đồ nào mới bằng lòng về phòng. Bịnói là thần giữ c*̉a, Mộ Tịch Dao c*̃ng không phản đối, tùybé. Nếu đúng theo các nói c*̉a nàng thì nên gọi là biết quảnlý gia đình mới đúng !Quả nhiên, đợi đến khi Xuân Lan vội vàng mang cái “ giỏ” trúc màtiểu chủ tử yêu cầu đến thì tất cả mọi người trong điện đềuhá hốc mồm.Nhóc tiểu tử béo đứng ở trong vòng tròn kia bắt đầu bướctừng bước và bắt đầu chỉ tay , phía sau bé là nha đầu bị gọi là Lan Lan, bé chỉ chỗ nào là nhặt chỗ đó, cứ như thế, chỉ trong một lát mà tất cả những thứ trên tấm thảm đều bị nhặt vàotrong cái giỏ trúc kia, đúng là dáng vẻ người dọn dẹp khônglẫn vào đâu được, người khác nhìn mà cứng họng nhìn trân trối,càng không ai dám cất tiếng ngăn cản hành vi kia.Thục phi ngồi ở trên cao xem hết tất cả. Bảo bối Thành Khánhthực là tinh ranh, bộ dạng này nào giống đứa trẻ một tuổi chọn đồ vật đoán tương lai, rõ ràng là rất có chủ ý, tự mình c*̃ng suynghĩ ra cách làm. Nghĩ thế nên bà ta rất vui mừng, liền cấttiếng cười khen, vẻ mặt sung sướng cổ vũ tôn tử lại lấy nhiều thêmchút. Những đồ đó đều là đồ tốt, lấy càng nhiều phúc khí càngnhiều, lấy nhiều ai chẳng vui mừng.Đám tân khách đều thấy tò mò kỳ quái, tất cả đều nhìn cậubé mập mạp thấp thấp là con trưởng c*̉a Lục Điện hạ , thực làtrí tuệ, đều thành tinh rồi còn gì? Các phu nhân thì âm thầm cânnhắc, chắc chắn là Mộ sườn phi có cách dạy con, mới giáo dưỡng rađứa nhỏ dễ thương khiến người khác yêu thương như thế, có rảnhnhất định phải mặt dày đến hỏi một phen, nếu việc này thực có bíquyết thì ai không muốn đứa nhỏ c*̉a mình có trí tuệ từ nhỏchứ?"Phụ thân, ôm." Sau khi thu dọn sạch sẽ đống đồ vật trên thảmnhung, giống như bình thường, Thành Khánh xoay đôi chân ngắn c*̃n,lao về phía Tông Chính Lâm. Sau khi chạy đến gần cha, ôm lấy bắpđùi c*̉a phụ thân, ngẩng khuông mặt y như bản sao nhỏ c*̉a Lụcđiện hạ lên nhìn cha bé với vẻ lấy lòng.Mộ Tịch Dao thấy dáng vẻ chân chó nịnh nọt c*̉a bé thì vẻ đắcý biến mất không thấy tăm hơi. Bà nó chứ , đến đúng giai đoạncuối cùng là bánh bao nhỏ liền bắt đầu nũng nịu? Vẻ lanh lợi khíthế vừa rồi là c*̉a ai khác hay sao vậy? Vội vã ôm bắp đùi c*̉a cha con nào có lợi lộc gì, nhanh ra ngoài tỏ vẻ khoe khoangchút, cho nàng thêm chút sỹ diện.Tông Chính Lâm ôm lấy con của hắn, xoa xoa cái đầu xù c*̉a ThànhKhánh, tùy ý để tiểu gia hỏa nằm sấp ở trước ngực nghịch ngợm mũquan c*̉a hắn.Mộ Tịch Dao thật hận , hối hận đến ruột đều xanh . Cái cảnh cha hiền con hiếu như thế này thì hai vị về phòng rồi cứ từ từ màthể hiện, giờ trước mặt người ta muốn thì phải có chút thểdiện chứ! Cảnh chọn đồ vật đoán tương lai vừa xong mới thực khíphái làm sao, thế mà mới đảo mắt lại thành một thằng nhóc tầmthường rồi? Hơn nữa vì sao lại chạy đến chỗ cha hắn, không để ýđến người làm mẹ là nàng đây ?Mấy người đến tán thưởng chưa bao giờ thấy cảnh tượng như thếnày, trong chốc lát c*̃ng không biết nói gì khác, chỉ đành lấynhững ý nghĩ chuẩn bị trước đó có thể đem trước đó chậm rãi hôra lừng câu từng chữ, tuy chỉ một loạt những lời tán thưởngkhen ngợi nhưng c*̃ng mất cả khắc đồng hồ khiến người nghe c*̃ng thấy buồn ngủ.Nào có đứa nhỏ nhà nào lắm chuyện thế chứ, sau hôm nay thìtrưởng tử c*̉a Lục điện hạ bỗng nhiên nổi tiếng cả Thịnh Kinh.Nghe xong những chuyện về việc bé chọn đồ vật đoán tương lai c*̃ng mất đến thời gian uống hai chén trà . Ngay cả Nguyên Thành Hoàng Đế , sau khi nghe xong c*̃ng cảm thấy có chút hối hận khi khôngbuông bỏ chính sự, tranh thủ chút thời gian để đến tham dự.Bánh bao nhỏ Thành Khánh c*̃ng vì những biểu hiện này mà đượcThục Phi rất yêu thích, không nỡ để bé về hậu viện chơi một mình, không có cha mẹ ở bên nên Thục Phi lo lắng. Hôm nay đông người, kẻ ra người vào không thể nói trước, lỡ sảy ra việc kẻ xấu tràtrộn như lần trước, Thành Khánh gặp nguy hiểm thì phải làm sao.Vừa nghĩ vậy nên Thục Phi sai người đem giường c*̉a bé đến, dẫn theo một đội người, ôm Thành Khánh về cung ở một khoảng thờigian ngắn. Vú em và hai đóa hoa Lan và hai nha hoàn quen thuộcnhất tịnh đi theo, lúc gần đi Mộ Tịch Dao còn dặn dò mãi, không thểchiều bé, phải kiên trì ăn món chính, để bé có thói quen ăn cơm.Việc này giải quyết xong, nàng mới đột nhiên nhớ tới vừa rồi lúc ở tỏng đại điện muốn nàng đến thư phòng một chuyến. Mộ TịchDao cắn răng suy nghĩ một hồi, cuối c*̀ng vẫn ngoan ngoãn mang theoTriệu ma ma cùng Mặc Lan, lên kiệu nhỏ chậm rãi đi về phía tiền viện.Người đàn ông kia nói một là một hai là hai, nếu không chú ý,Mộ Tịch Dao sợ sẽ bị xấu mặt.Bởi vì lễ chọn đồ vật đoán tương lai là trường hợp khá nhanh, nữnhân hậu viện nếu không từ sườn phi hoặc quý nữ trở lên thìsẽ không được tham gia. Lúc này đám nữ quyến đang ở trong vườn nghediễn, Tô Lận Nhu ngồi trong tiệc dành cho nữ quyến c*̉a Lục Điệnhạ , không tình nguyện kể lại những chuyện vừa sảy ra ở đạiđiện.Sao số phận c*̉a Mộ Tịch Dao lại tốt như thế chứ, con trai c*̃nggiúp nàng ta thêm sỹ diện, vừa rồi ở trong điện, đám phu nhân tiểu thư kinh ngạc khen ngợi không dứt, Tô Lận Nhu nghe mà vô c*̀ngghen tị.Trương thị đã sớm bị ngự y kết luận đời này không thể có con nốidòng, giờ ngồi nghe nói chuyện lạ khi trưởng tử c*̉a Lục Điện hạchọn đồ vật đoán tương lai, bỗng xúc cảnh sinh tình, chỉ cảm thấy khổsở trong lòng , trong mắt còn ẩn ẩn ngấn lệ. Sợ bị người khác nhìnthấy, sẽ bị nói là điều xấu, vội vụng trộm lau ánh mắt, c*̃ngkhông dám tiếp tục nghe kỹ hơn.Vạn Tĩnh Văn ngoài nỗi đau thấu tim gan thì còn có một cảm nhận khác. Con c*̉a Mộ Tịch Dao chính là xương thịt trong lòng hắn,bảo vệ một cách cẩn thận như thế. Ngay việc chọn đồ vật đoántương lai c*̃ng long trọng như lễ chọn thái tử vậy, những khácbiệt ở đây quả thật không thể nói theo lẽ thường.Chỉ có Hách Liên Mẫn Mẫn ngoài chút chán ghét Thành Khánh ra thìkhông hề nảy sinh chút tạp niệm nào. Có lẽ Điện hạ đây cho rằngnàng không sinh được con, mới coi trọng thứ tử do Mộ Tịch Dao sinh ra như vậy. Chuyện này là do nàng đuối lý, không thể nói nói rõ, càngkhông có cách nào giải thích. Giờ có nóigì cũng không có tácdụng, quan trọng nhất vẫn là tìm ra cách giải ngưu thất, để sau khi nàng điều dưỡng tốt thân mình, lại hầu hạ điện hạ vài lần để cócon.*****"Ngọc Oánh, chúng ta thật sự có thể vào Đan Như Uyển bái kiến trắcphi ư?" mấy vị nữ quyến giao hảo với Đệ Ngũ Ngọc Oánh hưng phấnlíu ríu nói mãi không dứt."Trắc phi là người rất hiền hòa lương thiện, các ngươi không cần lolắng. Chúng ta chỉ vào ngồi một lát, nhân tiện cầm luôn bảng chữ mẫu mà nương nương đã đồng ý cho ta, cũng không bao lâu thờigian." Sau khi sinh Thành Khánh, thời gian rảnh c*̉a Mộ Tịch Daoc*̃ng ít đi . Tuy vẫn liên lạc thư với Đệ Ngũ Ngọc Oánh như cũ,nhưng giữa những hàng chữ thường xuyên có sự oán giận, luôn nói hoài niệm ngày tháng còn ở khuê trung vô tư rảnh rỗi."Ngọc Oánh tiểu thư." Huệ Lan đợi ở Đan Như Uyển mãi, cuối c*̀ngc*̃ng đợi được Đệ Ngũ Ngọc Oánh tới chơi, vội tiến lên tiếp đón,truyền lại lời nhắn c*̉a chủ tử với khách."Điện hạ tìm chủ tử có chút chuyện, lúc này phải đến tiền viện. Chủtử nói nếu ngài tới , liền vào trong nhà uống trà dùng điểm tâm, xem thư. Nếu cảm thấy chờ đợi buồn tẻ, thì có thể đi dạo trongviện. Cho nô tì đi theo hầu hạ, nghe ngài sai sử." Huệ Lan đi theo Mộ Tịch Dao từ nhỏ, Huệ Lan c*̃ng rất quen thuộc với Đệ Ngũ Ngọc Oánh , trong lúc nói chuyện không hề có sự xa lạ."Vậy ư." Đệ Ngũ Ngọc Oánh gật đầu."Nếu trắc phi không ở đây, chúng ta cũng không tiện vào trong nhà, cứ đến trong viện đi dạo đi, nghe nóiđình Minh Nguyện mới xây ở bên hồ nước là do điện hạ cố ý xây,gắn mười hai mắt cẩm thạch thành hình vòm, rất là hiếm có.""Ngọc Oánh tiểu thư đã có hưng trí như thế, nô tì liền cùng đi ." HuệLan kêu thêm tiểu nha hoàn, chuẩn bị chút đồ ăn vặt và trà ngon,những tiểu thư này đi dạo chơi một lát nhất định là sẽ nghỉchân trong đình.
Edit: Linh Sờ Tinh
Điều khiến Mộ Tịch Dao thở phào là tuy Tông Chính Lâm không hiểu,
nhưng vẫn trả lời, "c*̃ng không có quy định về việc này. Nếu có
thể lấy mấy loại khác nhau, lại có ý nghĩa cát tường cơ."
Nhờ câu nói này, chiếc quạt lông c*̉a Mộ Tịch Dao lại được
phất lên một lần nữa, thần thái thướt tha xinh đẹp, cho dù Tông
Chính Lâm nhiều lần cảnh cáo, cũng chỉ nhận lại một cái nhướng
mày c*̉a nàng thôi.
Tính số lượng? Mộ Tịch Dao mừng rỡ. nếu nói Bánh bao nhỏ nhà nàng có sở trường gì thì chính là cái tính yêu giữ gìn đồ vật.
Chính là cái tính không chấp nhận đồ vật có một chút gì hư
hỏng vướng mắt, mỗi lần chơi xong đều phải xem Xuân Lan thu dọn
cẩn thận, không sót món đồ nào mới bằng lòng về phòng. Bị
nói là thần giữ c*̉a, Mộ Tịch Dao c*̃ng không phản đối, tùy
bé. Nếu đúng theo các nói c*̉a nàng thì nên gọi là biết quản
lý gia đình mới đúng !
Quả nhiên, đợi đến khi Xuân Lan vội vàng mang cái “ giỏ” trúc mà
tiểu chủ tử yêu cầu đến thì tất cả mọi người trong điện đều
há hốc mồm.
Nhóc tiểu tử béo đứng ở trong vòng tròn kia bắt đầu bước
từng bước và bắt đầu chỉ tay , phía sau bé là nha đầu bị gọi là Lan Lan, bé chỉ chỗ nào là nhặt chỗ đó, cứ như thế, chỉ trong một lát mà tất cả những thứ trên tấm thảm đều bị nhặt vào
trong cái giỏ trúc kia, đúng là dáng vẻ người dọn dẹp không
lẫn vào đâu được, người khác nhìn mà cứng họng nhìn trân trối,
càng không ai dám cất tiếng ngăn cản hành vi kia.
Thục phi ngồi ở trên cao xem hết tất cả. Bảo bối Thành Khánh
thực là tinh ranh, bộ dạng này nào giống đứa trẻ một tuổi chọn đồ vật đoán tương lai, rõ ràng là rất có chủ ý, tự mình c*̃ng suy
nghĩ ra cách làm. Nghĩ thế nên bà ta rất vui mừng, liền cất
tiếng cười khen, vẻ mặt sung sướng cổ vũ tôn tử lại lấy nhiều thêm
chút. Những đồ đó đều là đồ tốt, lấy càng nhiều phúc khí càng
nhiều, lấy nhiều ai chẳng vui mừng.
Đám tân khách đều thấy tò mò kỳ quái, tất cả đều nhìn cậu
bé mập mạp thấp thấp là con trưởng c*̉a Lục Điện hạ , thực là
trí tuệ, đều thành tinh rồi còn gì? Các phu nhân thì âm thầm cân
nhắc, chắc chắn là Mộ sườn phi có cách dạy con, mới giáo dưỡng ra
đứa nhỏ dễ thương khiến người khác yêu thương như thế, có rảnh
nhất định phải mặt dày đến hỏi một phen, nếu việc này thực có bí
quyết thì ai không muốn đứa nhỏ c*̉a mình có trí tuệ từ nhỏ
chứ?
"Phụ thân, ôm." Sau khi thu dọn sạch sẽ đống đồ vật trên thảm
nhung, giống như bình thường, Thành Khánh xoay đôi chân ngắn c*̃n,
lao về phía Tông Chính Lâm. Sau khi chạy đến gần cha, ôm lấy bắp
đùi c*̉a phụ thân, ngẩng khuông mặt y như bản sao nhỏ c*̉a Lục
điện hạ lên nhìn cha bé với vẻ lấy lòng.
Mộ Tịch Dao thấy dáng vẻ chân chó nịnh nọt c*̉a bé thì vẻ đắc
ý biến mất không thấy tăm hơi. Bà nó chứ , đến đúng giai đoạn
cuối cùng là bánh bao nhỏ liền bắt đầu nũng nịu? Vẻ lanh lợi khí
thế vừa rồi là c*̉a ai khác hay sao vậy? Vội vã ôm bắp đùi c*̉a cha con nào có lợi lộc gì, nhanh ra ngoài tỏ vẻ khoe khoang
chút, cho nàng thêm chút sỹ diện.
Tông Chính Lâm ôm lấy con của hắn, xoa xoa cái đầu xù c*̉a Thành
Khánh, tùy ý để tiểu gia hỏa nằm sấp ở trước ngực nghịch ngợm mũ
quan c*̉a hắn.
Mộ Tịch Dao thật hận , hối hận đến ruột đều xanh . Cái cảnh cha hiền con hiếu như thế này thì hai vị về phòng rồi cứ từ từ mà
thể hiện, giờ trước mặt người ta muốn thì phải có chút thể
diện chứ! Cảnh chọn đồ vật đoán tương lai vừa xong mới thực khí
phái làm sao, thế mà mới đảo mắt lại thành một thằng nhóc tầm
thường rồi? Hơn nữa vì sao lại chạy đến chỗ cha hắn, không để ý
đến người làm mẹ là nàng đây ?
Mấy người đến tán thưởng chưa bao giờ thấy cảnh tượng như thế
này, trong chốc lát c*̃ng không biết nói gì khác, chỉ đành lấy
những ý nghĩ chuẩn bị trước đó có thể đem trước đó chậm rãi hô
ra lừng câu từng chữ, tuy chỉ một loạt những lời tán thưởng
khen ngợi nhưng c*̃ng mất cả khắc đồng hồ khiến người nghe c*̃ng thấy buồn ngủ.
Nào có đứa nhỏ nhà nào lắm chuyện thế chứ, sau hôm nay thì
trưởng tử c*̉a Lục điện hạ bỗng nhiên nổi tiếng cả Thịnh Kinh.
Nghe xong những chuyện về việc bé chọn đồ vật đoán tương lai c*̃ng mất đến thời gian uống hai chén trà . Ngay cả Nguyên Thành Hoàng Đế , sau khi nghe xong c*̃ng cảm thấy có chút hối hận khi không
buông bỏ chính sự, tranh thủ chút thời gian để đến tham dự.
Bánh bao nhỏ Thành Khánh c*̃ng vì những biểu hiện này mà được
Thục Phi rất yêu thích, không nỡ để bé về hậu viện chơi một mình, không có cha mẹ ở bên nên Thục Phi lo lắng. Hôm nay đông người, kẻ ra người vào không thể nói trước, lỡ sảy ra việc kẻ xấu trà
trộn như lần trước, Thành Khánh gặp nguy hiểm thì phải làm sao.
Vừa nghĩ vậy nên Thục Phi sai người đem giường c*̉a bé đến, dẫn theo một đội người, ôm Thành Khánh về cung ở một khoảng thời
gian ngắn. Vú em và hai đóa hoa Lan và hai nha hoàn quen thuộc
nhất tịnh đi theo, lúc gần đi Mộ Tịch Dao còn dặn dò mãi, không thể
chiều bé, phải kiên trì ăn món chính, để bé có thói quen ăn cơm.
Việc này giải quyết xong, nàng mới đột nhiên nhớ tới vừa rồi lúc ở tỏng đại điện muốn nàng đến thư phòng một chuyến. Mộ Tịch
Dao cắn răng suy nghĩ một hồi, cuối c*̀ng vẫn ngoan ngoãn mang theo
Triệu ma ma cùng Mặc Lan, lên kiệu nhỏ chậm rãi đi về phía tiền viện.
Người đàn ông kia nói một là một hai là hai, nếu không chú ý,
Mộ Tịch Dao sợ sẽ bị xấu mặt.
Bởi vì lễ chọn đồ vật đoán tương lai là trường hợp khá nhanh, nữ
nhân hậu viện nếu không từ sườn phi hoặc quý nữ trở lên thì
sẽ không được tham gia. Lúc này đám nữ quyến đang ở trong vườn nghe
diễn, Tô Lận Nhu ngồi trong tiệc dành cho nữ quyến c*̉a Lục Điện
hạ , không tình nguyện kể lại những chuyện vừa sảy ra ở đại
điện.
Sao số phận c*̉a Mộ Tịch Dao lại tốt như thế chứ, con trai c*̃ng
giúp nàng ta thêm sỹ diện, vừa rồi ở trong điện, đám phu nhân tiểu thư kinh ngạc khen ngợi không dứt, Tô Lận Nhu nghe mà vô c*̀ng
ghen tị.
Trương thị đã sớm bị ngự y kết luận đời này không thể có con nối
dòng, giờ ngồi nghe nói chuyện lạ khi trưởng tử c*̉a Lục Điện hạ
chọn đồ vật đoán tương lai, bỗng xúc cảnh sinh tình, chỉ cảm thấy khổ
sở trong lòng , trong mắt còn ẩn ẩn ngấn lệ. Sợ bị người khác nhìn
thấy, sẽ bị nói là điều xấu, vội vụng trộm lau ánh mắt, c*̃ng
không dám tiếp tục nghe kỹ hơn.
Vạn Tĩnh Văn ngoài nỗi đau thấu tim gan thì còn có một cảm nhận khác. Con c*̉a Mộ Tịch Dao chính là xương thịt trong lòng hắn,
bảo vệ một cách cẩn thận như thế. Ngay việc chọn đồ vật đoán
tương lai c*̃ng long trọng như lễ chọn thái tử vậy, những khác
biệt ở đây quả thật không thể nói theo lẽ thường.
Chỉ có Hách Liên Mẫn Mẫn ngoài chút chán ghét Thành Khánh ra thì
không hề nảy sinh chút tạp niệm nào. Có lẽ Điện hạ đây cho rằng
nàng không sinh được con, mới coi trọng thứ tử do Mộ Tịch Dao sinh ra như vậy. Chuyện này là do nàng đuối lý, không thể nói nói rõ, càng
không có cách nào giải thích. Giờ có nóigì cũng không có tác
dụng, quan trọng nhất vẫn là tìm ra cách giải ngưu thất, để sau khi nàng điều dưỡng tốt thân mình, lại hầu hạ điện hạ vài lần để có
con.
*****
"Ngọc Oánh, chúng ta thật sự có thể vào Đan Như Uyển bái kiến trắc
phi ư?" mấy vị nữ quyến giao hảo với Đệ Ngũ Ngọc Oánh hưng phấn
líu ríu nói mãi không dứt.
"Trắc phi là người rất hiền hòa lương thiện, các ngươi không cần lo
lắng. Chúng ta chỉ vào ngồi một lát, nhân tiện cầm luôn bảng chữ mẫu mà nương nương đã đồng ý cho ta, cũng không bao lâu thời
gian." Sau khi sinh Thành Khánh, thời gian rảnh c*̉a Mộ Tịch Dao
c*̃ng ít đi . Tuy vẫn liên lạc thư với Đệ Ngũ Ngọc Oánh như cũ,
nhưng giữa những hàng chữ thường xuyên có sự oán giận, luôn nói hoài niệm ngày tháng còn ở khuê trung vô tư rảnh rỗi.
"Ngọc Oánh tiểu thư." Huệ Lan đợi ở Đan Như Uyển mãi, cuối c*̀ng
c*̃ng đợi được Đệ Ngũ Ngọc Oánh tới chơi, vội tiến lên tiếp đón,
truyền lại lời nhắn c*̉a chủ tử với khách.
"Điện hạ tìm chủ tử có chút chuyện, lúc này phải đến tiền viện. Chủ
tử nói nếu ngài tới , liền vào trong nhà uống trà dùng điểm tâm, xem thư. Nếu cảm thấy chờ đợi buồn tẻ, thì có thể đi dạo trong
viện. Cho nô tì đi theo hầu hạ, nghe ngài sai sử." Huệ Lan đi theo Mộ Tịch Dao từ nhỏ, Huệ Lan c*̃ng rất quen thuộc với Đệ Ngũ Ngọc Oánh , trong lúc nói chuyện không hề có sự xa lạ.
"Vậy ư." Đệ Ngũ Ngọc Oánh gật đầu."Nếu trắc phi không ở đây, chúng ta cũng không tiện vào trong nhà, cứ đến trong viện đi dạo đi, nghe nói
đình Minh Nguyện mới xây ở bên hồ nước là do điện hạ cố ý xây,
gắn mười hai mắt cẩm thạch thành hình vòm, rất là hiếm có."
"Ngọc Oánh tiểu thư đã có hưng trí như thế, nô tì liền cùng đi ." Huệ
Lan kêu thêm tiểu nha hoàn, chuẩn bị chút đồ ăn vặt và trà ngon,
những tiểu thư này đi dạo chơi một lát nhất định là sẽ nghỉ
chân trong đình.
Sủng Phi - Triêm YTác giả: Triêm YTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngLúc Chu Đồng tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên giường trải lụa mềm. Ánh nến nhu hòa chiếu qua sa trướng, ấm áp mà yên tĩnh. Liếc mắt nhìn lại, xung quanh hoàn toàn xa lạ, trong phòng bài trí hoàn toàn là hình thức cổ xưa, một ý niệm vô cùng vớ vẩn dần dần nảy sinh trong đầu, cô muốn đứng dậy, cũng không ngờ cảnh sắc chung quanh như bị giật tung lên. Cảm giác buồn nôn mửa đánh úp lại, Chu Đồng đau đầu vô cùng, đành phải nắm chặt tấm mền, toàn thân đè nén, âm thầm nhẫn nại. Cảm giác không khoẻ qua đi, cô lại trợn mắt, ngoài phòng truyền đến một giọng nữ, tựa như đang giao phó việc gì đó, tiếng bước chân linh hoạt đến gần, không chỉ một người. Không kịp suy nghĩ, Chu Đồng theo bản năng nhắm mắt lại, toàn thân thả lỏng, điều chỉnh hô hấp, nhẹ nhàng hít thở. Một lát sau , trên trán cô có một xúc cảm mèm mại, một giọng nữ vui sướng nói nhỏ: "Thật tốt quá, đã giảm nhiệt rồi, theo như như lời của đại phu, tiểu thư quả thật đã không còn đáng ngại , chỉ đợi đến ngày mai sẽ khá lên, mau bẩm báo… Edit: Linh Sờ TinhĐiều khiến Mộ Tịch Dao thở phào là tuy Tông Chính Lâm không hiểu,nhưng vẫn trả lời, "c*̃ng không có quy định về việc này. Nếu cóthể lấy mấy loại khác nhau, lại có ý nghĩa cát tường cơ."Nhờ câu nói này, chiếc quạt lông c*̉a Mộ Tịch Dao lại đượcphất lên một lần nữa, thần thái thướt tha xinh đẹp, cho dù TôngChính Lâm nhiều lần cảnh cáo, cũng chỉ nhận lại một cái nhướngmày c*̉a nàng thôi.Tính số lượng? Mộ Tịch Dao mừng rỡ. nếu nói Bánh bao nhỏ nhà nàng có sở trường gì thì chính là cái tính yêu giữ gìn đồ vật.Chính là cái tính không chấp nhận đồ vật có một chút gì hưhỏng vướng mắt, mỗi lần chơi xong đều phải xem Xuân Lan thu dọncẩn thận, không sót món đồ nào mới bằng lòng về phòng. Bịnói là thần giữ c*̉a, Mộ Tịch Dao c*̃ng không phản đối, tùybé. Nếu đúng theo các nói c*̉a nàng thì nên gọi là biết quảnlý gia đình mới đúng !Quả nhiên, đợi đến khi Xuân Lan vội vàng mang cái “ giỏ” trúc màtiểu chủ tử yêu cầu đến thì tất cả mọi người trong điện đềuhá hốc mồm.Nhóc tiểu tử béo đứng ở trong vòng tròn kia bắt đầu bướctừng bước và bắt đầu chỉ tay , phía sau bé là nha đầu bị gọi là Lan Lan, bé chỉ chỗ nào là nhặt chỗ đó, cứ như thế, chỉ trong một lát mà tất cả những thứ trên tấm thảm đều bị nhặt vàotrong cái giỏ trúc kia, đúng là dáng vẻ người dọn dẹp khônglẫn vào đâu được, người khác nhìn mà cứng họng nhìn trân trối,càng không ai dám cất tiếng ngăn cản hành vi kia.Thục phi ngồi ở trên cao xem hết tất cả. Bảo bối Thành Khánhthực là tinh ranh, bộ dạng này nào giống đứa trẻ một tuổi chọn đồ vật đoán tương lai, rõ ràng là rất có chủ ý, tự mình c*̃ng suynghĩ ra cách làm. Nghĩ thế nên bà ta rất vui mừng, liền cấttiếng cười khen, vẻ mặt sung sướng cổ vũ tôn tử lại lấy nhiều thêmchút. Những đồ đó đều là đồ tốt, lấy càng nhiều phúc khí càngnhiều, lấy nhiều ai chẳng vui mừng.Đám tân khách đều thấy tò mò kỳ quái, tất cả đều nhìn cậubé mập mạp thấp thấp là con trưởng c*̉a Lục Điện hạ , thực làtrí tuệ, đều thành tinh rồi còn gì? Các phu nhân thì âm thầm cânnhắc, chắc chắn là Mộ sườn phi có cách dạy con, mới giáo dưỡng rađứa nhỏ dễ thương khiến người khác yêu thương như thế, có rảnhnhất định phải mặt dày đến hỏi một phen, nếu việc này thực có bíquyết thì ai không muốn đứa nhỏ c*̉a mình có trí tuệ từ nhỏchứ?"Phụ thân, ôm." Sau khi thu dọn sạch sẽ đống đồ vật trên thảmnhung, giống như bình thường, Thành Khánh xoay đôi chân ngắn c*̃n,lao về phía Tông Chính Lâm. Sau khi chạy đến gần cha, ôm lấy bắpđùi c*̉a phụ thân, ngẩng khuông mặt y như bản sao nhỏ c*̉a Lụcđiện hạ lên nhìn cha bé với vẻ lấy lòng.Mộ Tịch Dao thấy dáng vẻ chân chó nịnh nọt c*̉a bé thì vẻ đắcý biến mất không thấy tăm hơi. Bà nó chứ , đến đúng giai đoạncuối cùng là bánh bao nhỏ liền bắt đầu nũng nịu? Vẻ lanh lợi khíthế vừa rồi là c*̉a ai khác hay sao vậy? Vội vã ôm bắp đùi c*̉a cha con nào có lợi lộc gì, nhanh ra ngoài tỏ vẻ khoe khoangchút, cho nàng thêm chút sỹ diện.Tông Chính Lâm ôm lấy con của hắn, xoa xoa cái đầu xù c*̉a ThànhKhánh, tùy ý để tiểu gia hỏa nằm sấp ở trước ngực nghịch ngợm mũquan c*̉a hắn.Mộ Tịch Dao thật hận , hối hận đến ruột đều xanh . Cái cảnh cha hiền con hiếu như thế này thì hai vị về phòng rồi cứ từ từ màthể hiện, giờ trước mặt người ta muốn thì phải có chút thểdiện chứ! Cảnh chọn đồ vật đoán tương lai vừa xong mới thực khíphái làm sao, thế mà mới đảo mắt lại thành một thằng nhóc tầmthường rồi? Hơn nữa vì sao lại chạy đến chỗ cha hắn, không để ýđến người làm mẹ là nàng đây ?Mấy người đến tán thưởng chưa bao giờ thấy cảnh tượng như thếnày, trong chốc lát c*̃ng không biết nói gì khác, chỉ đành lấynhững ý nghĩ chuẩn bị trước đó có thể đem trước đó chậm rãi hôra lừng câu từng chữ, tuy chỉ một loạt những lời tán thưởngkhen ngợi nhưng c*̃ng mất cả khắc đồng hồ khiến người nghe c*̃ng thấy buồn ngủ.Nào có đứa nhỏ nhà nào lắm chuyện thế chứ, sau hôm nay thìtrưởng tử c*̉a Lục điện hạ bỗng nhiên nổi tiếng cả Thịnh Kinh.Nghe xong những chuyện về việc bé chọn đồ vật đoán tương lai c*̃ng mất đến thời gian uống hai chén trà . Ngay cả Nguyên Thành Hoàng Đế , sau khi nghe xong c*̃ng cảm thấy có chút hối hận khi khôngbuông bỏ chính sự, tranh thủ chút thời gian để đến tham dự.Bánh bao nhỏ Thành Khánh c*̃ng vì những biểu hiện này mà đượcThục Phi rất yêu thích, không nỡ để bé về hậu viện chơi một mình, không có cha mẹ ở bên nên Thục Phi lo lắng. Hôm nay đông người, kẻ ra người vào không thể nói trước, lỡ sảy ra việc kẻ xấu tràtrộn như lần trước, Thành Khánh gặp nguy hiểm thì phải làm sao.Vừa nghĩ vậy nên Thục Phi sai người đem giường c*̉a bé đến, dẫn theo một đội người, ôm Thành Khánh về cung ở một khoảng thờigian ngắn. Vú em và hai đóa hoa Lan và hai nha hoàn quen thuộcnhất tịnh đi theo, lúc gần đi Mộ Tịch Dao còn dặn dò mãi, không thểchiều bé, phải kiên trì ăn món chính, để bé có thói quen ăn cơm.Việc này giải quyết xong, nàng mới đột nhiên nhớ tới vừa rồi lúc ở tỏng đại điện muốn nàng đến thư phòng một chuyến. Mộ TịchDao cắn răng suy nghĩ một hồi, cuối c*̀ng vẫn ngoan ngoãn mang theoTriệu ma ma cùng Mặc Lan, lên kiệu nhỏ chậm rãi đi về phía tiền viện.Người đàn ông kia nói một là một hai là hai, nếu không chú ý,Mộ Tịch Dao sợ sẽ bị xấu mặt.Bởi vì lễ chọn đồ vật đoán tương lai là trường hợp khá nhanh, nữnhân hậu viện nếu không từ sườn phi hoặc quý nữ trở lên thìsẽ không được tham gia. Lúc này đám nữ quyến đang ở trong vườn nghediễn, Tô Lận Nhu ngồi trong tiệc dành cho nữ quyến c*̉a Lục Điệnhạ , không tình nguyện kể lại những chuyện vừa sảy ra ở đạiđiện.Sao số phận c*̉a Mộ Tịch Dao lại tốt như thế chứ, con trai c*̃nggiúp nàng ta thêm sỹ diện, vừa rồi ở trong điện, đám phu nhân tiểu thư kinh ngạc khen ngợi không dứt, Tô Lận Nhu nghe mà vô c*̀ngghen tị.Trương thị đã sớm bị ngự y kết luận đời này không thể có con nốidòng, giờ ngồi nghe nói chuyện lạ khi trưởng tử c*̉a Lục Điện hạchọn đồ vật đoán tương lai, bỗng xúc cảnh sinh tình, chỉ cảm thấy khổsở trong lòng , trong mắt còn ẩn ẩn ngấn lệ. Sợ bị người khác nhìnthấy, sẽ bị nói là điều xấu, vội vụng trộm lau ánh mắt, c*̃ngkhông dám tiếp tục nghe kỹ hơn.Vạn Tĩnh Văn ngoài nỗi đau thấu tim gan thì còn có một cảm nhận khác. Con c*̉a Mộ Tịch Dao chính là xương thịt trong lòng hắn,bảo vệ một cách cẩn thận như thế. Ngay việc chọn đồ vật đoántương lai c*̃ng long trọng như lễ chọn thái tử vậy, những khácbiệt ở đây quả thật không thể nói theo lẽ thường.Chỉ có Hách Liên Mẫn Mẫn ngoài chút chán ghét Thành Khánh ra thìkhông hề nảy sinh chút tạp niệm nào. Có lẽ Điện hạ đây cho rằngnàng không sinh được con, mới coi trọng thứ tử do Mộ Tịch Dao sinh ra như vậy. Chuyện này là do nàng đuối lý, không thể nói nói rõ, càngkhông có cách nào giải thích. Giờ có nóigì cũng không có tácdụng, quan trọng nhất vẫn là tìm ra cách giải ngưu thất, để sau khi nàng điều dưỡng tốt thân mình, lại hầu hạ điện hạ vài lần để cócon.*****"Ngọc Oánh, chúng ta thật sự có thể vào Đan Như Uyển bái kiến trắcphi ư?" mấy vị nữ quyến giao hảo với Đệ Ngũ Ngọc Oánh hưng phấnlíu ríu nói mãi không dứt."Trắc phi là người rất hiền hòa lương thiện, các ngươi không cần lolắng. Chúng ta chỉ vào ngồi một lát, nhân tiện cầm luôn bảng chữ mẫu mà nương nương đã đồng ý cho ta, cũng không bao lâu thờigian." Sau khi sinh Thành Khánh, thời gian rảnh c*̉a Mộ Tịch Daoc*̃ng ít đi . Tuy vẫn liên lạc thư với Đệ Ngũ Ngọc Oánh như cũ,nhưng giữa những hàng chữ thường xuyên có sự oán giận, luôn nói hoài niệm ngày tháng còn ở khuê trung vô tư rảnh rỗi."Ngọc Oánh tiểu thư." Huệ Lan đợi ở Đan Như Uyển mãi, cuối c*̀ngc*̃ng đợi được Đệ Ngũ Ngọc Oánh tới chơi, vội tiến lên tiếp đón,truyền lại lời nhắn c*̉a chủ tử với khách."Điện hạ tìm chủ tử có chút chuyện, lúc này phải đến tiền viện. Chủtử nói nếu ngài tới , liền vào trong nhà uống trà dùng điểm tâm, xem thư. Nếu cảm thấy chờ đợi buồn tẻ, thì có thể đi dạo trongviện. Cho nô tì đi theo hầu hạ, nghe ngài sai sử." Huệ Lan đi theo Mộ Tịch Dao từ nhỏ, Huệ Lan c*̃ng rất quen thuộc với Đệ Ngũ Ngọc Oánh , trong lúc nói chuyện không hề có sự xa lạ."Vậy ư." Đệ Ngũ Ngọc Oánh gật đầu."Nếu trắc phi không ở đây, chúng ta cũng không tiện vào trong nhà, cứ đến trong viện đi dạo đi, nghe nóiđình Minh Nguyện mới xây ở bên hồ nước là do điện hạ cố ý xây,gắn mười hai mắt cẩm thạch thành hình vòm, rất là hiếm có.""Ngọc Oánh tiểu thư đã có hưng trí như thế, nô tì liền cùng đi ." HuệLan kêu thêm tiểu nha hoàn, chuẩn bị chút đồ ăn vặt và trà ngon,những tiểu thư này đi dạo chơi một lát nhất định là sẽ nghỉchân trong đình.