Bóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta…
Chương 412
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… Bà cụ nhíu mày nhìn cô ta: “Sao cháu lại không hiểu chuyện như vậy? Cháu gả ngay trên huyện, lúc nào cũng có thể quay về, sau khi chị cháu đi rồi không biết mấy năm mới có thể gặp một lần đâu, một con cá cũng tranh, sao lòng đố kị lại nặng như vậy?”Tô Thanh Thanh tức điên, lòng đố kỵ cái gì, ai ghen ghét chị ta, vốn dĩ cá này là chuẩn bị cho Hoắc Hướng Dương.Hiển nhiên bà cụ cũng biết tính tình cô ta thế nào, cũng không dây dưa, mà nói thẳng với Hoắc Hướng Dương: “Hướng Dương này, cháu cũng vừa nghe rồi đấy, thằng bé Minh Sâm kia đáng thương biết mấy.”“Từ nhỏ đến giờ chưa từng nhận được tình yêu của trưởng bối, nhà họ Lộc như vậy rồi, chúng ta chính là người thân của thằng bé, cá này cho Minh Sâm ăn trước, lần sau tới bà nội chuẩn bị cho cháu hai con được không?”Hoắc Hướng Dương còn nói được gì, chỉ có thể trấn an Tô Thanh Thanh.Mà bà Tô đã lại nói tiếp với Tô Văn Sơn: “Lần này nhà họ Lộc xảy ra chuyện, cũng chính là cơ hội cho chúng ta. Mẹ thấy mấy đứa nhà họ Lộc kia đều không dễ chơi, chỉ dựa vào hai vợ chồng trẻ Nhuyễn Nhuyễn chắc chắn không ổn, chúng ta là trưởng bối, việc khác không làm được, chống lưng vẫn có thể.”Tô Văn Sơn không nhịn được, mở miệng hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất: “Lộc Minh Sâm kia thật sự có nhiều tiền như vậy sao?”Bà cụ Tô kích động: “Đương nhiên là có rồi, trước đây lúc cầu hôn chính miệng Lộc Minh Sâm nói thế, nhưng đứa trẻ kia con cũng thấy rồi đấy, khả năng vì chịu khổ đã quen, không biết tiêu tiền, chi phí ăn mặc đều được quân đội lo cho, khi ấy mẹ cũng tưởng rằng nó lừa mọi người, nhưng chính tai vợ con và Thanh Thanh nghe thấy.”Tô Văn Sơn nói: “Có thể khiến hai vợ chồng già nhà họ Lộc nhẫn tâm hại c.h.ế.t Lâm Vi Vi, chắc chắn giá trị không nhỏ.”Tô Văn Xuyên chậc lưỡi: “Vẫn luôn biết người nhà kia xấu bụng, không ngờ lại xấu đến mức ấy, giữ lại trong thôn chỉ sợ cũng là tai họa, hay là đuổi đi đi.”Tô Văn Xuyên vừa nói chuyện phiếm, vừa tiếp đón Hoắc Hướng Dương. Liếc thấy vòng vàng trên cổ trên tay Tô Thanh Thanh, ông ta cười rộ lên: “Vòng tay này mua khi nào thế?”Vân ChiTô Thanh Thanh tìm mãi mới thấy cơ hội khoe khoang, hứng thú bừng bừng nói: “Mua năm trước. Không phải năm trước mở cửa hàng kiếm lời không ít sao? Cổ phiếu của chúng con cũng kiếm lời, cha không beiets đâu, cổ phiếu của chúng con đã tăng…”Nhưng mà cô ta còn chưa dứt lời, Tô Văn Xuyên đã xen vào: “Có điều vòng vàng vẫn không bằng vòng ngọc, thịnh thế đồ cổ loạn thế vàng, nghe nói cái vòng tay mẹ Lộc Minh Sâm để lại là vòng ngọc Dương Chi đó, giá trị hơn bốn mươi vạn, nếu lấy về được, chắc chắn là của Tô Nhuyễn.”Tô Thanh Thanh:……Hôm nay cô ta hao hết tâm tư ăn mặc trang điểm, vậy mà chưa đối mặt với Tô Nhuyễn đã làm nền cho đối phương rồi.Bọn họ đang nói chuyện, cá và xương sườn đã nấu xong, bà cụ Tô nói với Tô Văn Sơn: “Đi, hai ta cùng nhau đưa qua.”Liêu Hồng Mai và Đỗ Hiểu Hồng đồng loạt nhíu mày, Liêu Hồng Mai nói: “Mẹ, hai món này chị dâu nấu không ít, không cần phải mang nhiều như vậy.” Tốt xấu gì cũng để lại cho nhà mình một chút chứ.Bà cụ Tô trừng mắt lườm đối phương một cái: “Bên kia nhiều người như vậy, keo kiệt bủn xỉn mang nửa đĩa qua người ta cười vào mặt à?” Dứt lời không để ý tới bọn họ nữa, trực tiếp dẫn Tô Văn Sơn ra khỏi nhà.Liêu Hồng Mai nhìn số thức ăn còn dư lại, đa số đều là món chay, không nhịn được nổi giận. Năm nay điều kiện không bằng mấy năm trước, bà cụ lại… Đã nghèo còn hoang.Đỗ Hiểu Hồng mím chặt môi, cũng tức giận không nhẹ, nhưng không dám nói một câu nào, so với trước kia quả thực như hai người.Khi bà cụ Tô và Tô Văn Sơn bưng đồ ăn đến nhà thím Hồ, Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm cũng vừa ngồi vào bàn.Nhìn thấy Tô Văn Sơn, Tô Nhuyễn còn sửng sốt, mới hơn một năm thôi Tô Văn Sơn đã già đi rất nhiều, cả người đã mất hết tinh thần, eo lưng đều còng xuống, nhìn qua giống như già hơn Lý Nhược Lan mười mấy tuổi.Cô khẽ nheo mắt, đứng dậy chào một tiếng cha. Tô Văn Sơn cười với cô, hỏi: “Vẫn khỏe chứ?”Tô Nhuyễn gật đầu: “Vẫn khỏe.”Tô Văn Sơn không nói gì thêm, dù sao trước đó đã bị Lý Nhược Lan phá sạch thể diện, hai cha con đã hoàn toàn trở mặt, ông ta đã quen làm dáng trước mặt Tô Nhuyễn, không muốn hạ mình quá mức.Bà cụ Tô nói hai câu giảng hòa, cũng không dám quá đáng.Thím Hồ mời hai người ngồi xuống ăn cơm, bà cụ Tô thức thời nói: “Người nhà đang chờ cơm, Nhuyễn Nhuyễn, cháu với Minh Sâm cứ ăn bên nhà thím Hồ, lát nữa cơm nước xong bà với cha cháu lại qua.”Bọn họ đi khỏi, Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm không hề chạm đũa vào hai món ăn kia, thím Hồ thì nếm thử một miếng: “Đỗ Hiểu Hồng này điểm khác không được, riêng nấu ăn đúng là rất khá.”Tô Nhuyễn kinh ngạc. Trước đây Đỗ Hiểu Hồng về thôn đều như tiểu thư nhà giàu, vậy mà lại xuống bếp?Dường như biết cô đang nghĩ gì, thím Hồ cười nói: “Bà ta à, bị dạy dỗ vài lần bây giờ thông minh rồi.”
Bà cụ nhíu mày nhìn cô ta: “Sao cháu lại không hiểu chuyện như vậy? Cháu gả ngay trên huyện, lúc nào cũng có thể quay về, sau khi chị cháu đi rồi không biết mấy năm mới có thể gặp một lần đâu, một con cá cũng tranh, sao lòng đố kị lại nặng như vậy?”
Tô Thanh Thanh tức điên, lòng đố kỵ cái gì, ai ghen ghét chị ta, vốn dĩ cá này là chuẩn bị cho Hoắc Hướng Dương.
Hiển nhiên bà cụ cũng biết tính tình cô ta thế nào, cũng không dây dưa, mà nói thẳng với Hoắc Hướng Dương: “Hướng Dương này, cháu cũng vừa nghe rồi đấy, thằng bé Minh Sâm kia đáng thương biết mấy.”
“Từ nhỏ đến giờ chưa từng nhận được tình yêu của trưởng bối, nhà họ Lộc như vậy rồi, chúng ta chính là người thân của thằng bé, cá này cho Minh Sâm ăn trước, lần sau tới bà nội chuẩn bị cho cháu hai con được không?”
Hoắc Hướng Dương còn nói được gì, chỉ có thể trấn an Tô Thanh Thanh.
Mà bà Tô đã lại nói tiếp với Tô Văn Sơn: “Lần này nhà họ Lộc xảy ra chuyện, cũng chính là cơ hội cho chúng ta. Mẹ thấy mấy đứa nhà họ Lộc kia đều không dễ chơi, chỉ dựa vào hai vợ chồng trẻ Nhuyễn Nhuyễn chắc chắn không ổn, chúng ta là trưởng bối, việc khác không làm được, chống lưng vẫn có thể.”
Tô Văn Sơn không nhịn được, mở miệng hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất: “Lộc Minh Sâm kia thật sự có nhiều tiền như vậy sao?”
Bà cụ Tô kích động: “Đương nhiên là có rồi, trước đây lúc cầu hôn chính miệng Lộc Minh Sâm nói thế, nhưng đứa trẻ kia con cũng thấy rồi đấy, khả năng vì chịu khổ đã quen, không biết tiêu tiền, chi phí ăn mặc đều được quân đội lo cho, khi ấy mẹ cũng tưởng rằng nó lừa mọi người, nhưng chính tai vợ con và Thanh Thanh nghe thấy.”
Tô Văn Sơn nói: “Có thể khiến hai vợ chồng già nhà họ Lộc nhẫn tâm hại c.h.ế.t Lâm Vi Vi, chắc chắn giá trị không nhỏ.”
Tô Văn Xuyên chậc lưỡi: “Vẫn luôn biết người nhà kia xấu bụng, không ngờ lại xấu đến mức ấy, giữ lại trong thôn chỉ sợ cũng là tai họa, hay là đuổi đi đi.”
Tô Văn Xuyên vừa nói chuyện phiếm, vừa tiếp đón Hoắc Hướng Dương. Liếc thấy vòng vàng trên cổ trên tay Tô Thanh Thanh, ông ta cười rộ lên: “Vòng tay này mua khi nào thế?”
Vân Chi
Tô Thanh Thanh tìm mãi mới thấy cơ hội khoe khoang, hứng thú bừng bừng nói: “Mua năm trước. Không phải năm trước mở cửa hàng kiếm lời không ít sao? Cổ phiếu của chúng con cũng kiếm lời, cha không beiets đâu, cổ phiếu của chúng con đã tăng…”
Nhưng mà cô ta còn chưa dứt lời, Tô Văn Xuyên đã xen vào: “Có điều vòng vàng vẫn không bằng vòng ngọc, thịnh thế đồ cổ loạn thế vàng, nghe nói cái vòng tay mẹ Lộc Minh Sâm để lại là vòng ngọc Dương Chi đó, giá trị hơn bốn mươi vạn, nếu lấy về được, chắc chắn là của Tô Nhuyễn.”
Tô Thanh Thanh:……
Hôm nay cô ta hao hết tâm tư ăn mặc trang điểm, vậy mà chưa đối mặt với Tô Nhuyễn đã làm nền cho đối phương rồi.
Bọn họ đang nói chuyện, cá và xương sườn đã nấu xong, bà cụ Tô nói với Tô Văn Sơn: “Đi, hai ta cùng nhau đưa qua.”
Liêu Hồng Mai và Đỗ Hiểu Hồng đồng loạt nhíu mày, Liêu Hồng Mai nói: “Mẹ, hai món này chị dâu nấu không ít, không cần phải mang nhiều như vậy.” Tốt xấu gì cũng để lại cho nhà mình một chút chứ.
Bà cụ Tô trừng mắt lườm đối phương một cái: “Bên kia nhiều người như vậy, keo kiệt bủn xỉn mang nửa đĩa qua người ta cười vào mặt à?” Dứt lời không để ý tới bọn họ nữa, trực tiếp dẫn Tô Văn Sơn ra khỏi nhà.
Liêu Hồng Mai nhìn số thức ăn còn dư lại, đa số đều là món chay, không nhịn được nổi giận. Năm nay điều kiện không bằng mấy năm trước, bà cụ lại… Đã nghèo còn hoang.
Đỗ Hiểu Hồng mím chặt môi, cũng tức giận không nhẹ, nhưng không dám nói một câu nào, so với trước kia quả thực như hai người.
Khi bà cụ Tô và Tô Văn Sơn bưng đồ ăn đến nhà thím Hồ, Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm cũng vừa ngồi vào bàn.
Nhìn thấy Tô Văn Sơn, Tô Nhuyễn còn sửng sốt, mới hơn một năm thôi Tô Văn Sơn đã già đi rất nhiều, cả người đã mất hết tinh thần, eo lưng đều còng xuống, nhìn qua giống như già hơn Lý Nhược Lan mười mấy tuổi.
Cô khẽ nheo mắt, đứng dậy chào một tiếng cha. Tô Văn Sơn cười với cô, hỏi: “Vẫn khỏe chứ?”
Tô Nhuyễn gật đầu: “Vẫn khỏe.”
Tô Văn Sơn không nói gì thêm, dù sao trước đó đã bị Lý Nhược Lan phá sạch thể diện, hai cha con đã hoàn toàn trở mặt, ông ta đã quen làm dáng trước mặt Tô Nhuyễn, không muốn hạ mình quá mức.
Bà cụ Tô nói hai câu giảng hòa, cũng không dám quá đáng.
Thím Hồ mời hai người ngồi xuống ăn cơm, bà cụ Tô thức thời nói: “Người nhà đang chờ cơm, Nhuyễn Nhuyễn, cháu với Minh Sâm cứ ăn bên nhà thím Hồ, lát nữa cơm nước xong bà với cha cháu lại qua.”
Bọn họ đi khỏi, Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm không hề chạm đũa vào hai món ăn kia, thím Hồ thì nếm thử một miếng: “Đỗ Hiểu Hồng này điểm khác không được, riêng nấu ăn đúng là rất khá.”
Tô Nhuyễn kinh ngạc. Trước đây Đỗ Hiểu Hồng về thôn đều như tiểu thư nhà giàu, vậy mà lại xuống bếp?
Dường như biết cô đang nghĩ gì, thím Hồ cười nói: “Bà ta à, bị dạy dỗ vài lần bây giờ thông minh rồi.”
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… Bà cụ nhíu mày nhìn cô ta: “Sao cháu lại không hiểu chuyện như vậy? Cháu gả ngay trên huyện, lúc nào cũng có thể quay về, sau khi chị cháu đi rồi không biết mấy năm mới có thể gặp một lần đâu, một con cá cũng tranh, sao lòng đố kị lại nặng như vậy?”Tô Thanh Thanh tức điên, lòng đố kỵ cái gì, ai ghen ghét chị ta, vốn dĩ cá này là chuẩn bị cho Hoắc Hướng Dương.Hiển nhiên bà cụ cũng biết tính tình cô ta thế nào, cũng không dây dưa, mà nói thẳng với Hoắc Hướng Dương: “Hướng Dương này, cháu cũng vừa nghe rồi đấy, thằng bé Minh Sâm kia đáng thương biết mấy.”“Từ nhỏ đến giờ chưa từng nhận được tình yêu của trưởng bối, nhà họ Lộc như vậy rồi, chúng ta chính là người thân của thằng bé, cá này cho Minh Sâm ăn trước, lần sau tới bà nội chuẩn bị cho cháu hai con được không?”Hoắc Hướng Dương còn nói được gì, chỉ có thể trấn an Tô Thanh Thanh.Mà bà Tô đã lại nói tiếp với Tô Văn Sơn: “Lần này nhà họ Lộc xảy ra chuyện, cũng chính là cơ hội cho chúng ta. Mẹ thấy mấy đứa nhà họ Lộc kia đều không dễ chơi, chỉ dựa vào hai vợ chồng trẻ Nhuyễn Nhuyễn chắc chắn không ổn, chúng ta là trưởng bối, việc khác không làm được, chống lưng vẫn có thể.”Tô Văn Sơn không nhịn được, mở miệng hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất: “Lộc Minh Sâm kia thật sự có nhiều tiền như vậy sao?”Bà cụ Tô kích động: “Đương nhiên là có rồi, trước đây lúc cầu hôn chính miệng Lộc Minh Sâm nói thế, nhưng đứa trẻ kia con cũng thấy rồi đấy, khả năng vì chịu khổ đã quen, không biết tiêu tiền, chi phí ăn mặc đều được quân đội lo cho, khi ấy mẹ cũng tưởng rằng nó lừa mọi người, nhưng chính tai vợ con và Thanh Thanh nghe thấy.”Tô Văn Sơn nói: “Có thể khiến hai vợ chồng già nhà họ Lộc nhẫn tâm hại c.h.ế.t Lâm Vi Vi, chắc chắn giá trị không nhỏ.”Tô Văn Xuyên chậc lưỡi: “Vẫn luôn biết người nhà kia xấu bụng, không ngờ lại xấu đến mức ấy, giữ lại trong thôn chỉ sợ cũng là tai họa, hay là đuổi đi đi.”Tô Văn Xuyên vừa nói chuyện phiếm, vừa tiếp đón Hoắc Hướng Dương. Liếc thấy vòng vàng trên cổ trên tay Tô Thanh Thanh, ông ta cười rộ lên: “Vòng tay này mua khi nào thế?”Vân ChiTô Thanh Thanh tìm mãi mới thấy cơ hội khoe khoang, hứng thú bừng bừng nói: “Mua năm trước. Không phải năm trước mở cửa hàng kiếm lời không ít sao? Cổ phiếu của chúng con cũng kiếm lời, cha không beiets đâu, cổ phiếu của chúng con đã tăng…”Nhưng mà cô ta còn chưa dứt lời, Tô Văn Xuyên đã xen vào: “Có điều vòng vàng vẫn không bằng vòng ngọc, thịnh thế đồ cổ loạn thế vàng, nghe nói cái vòng tay mẹ Lộc Minh Sâm để lại là vòng ngọc Dương Chi đó, giá trị hơn bốn mươi vạn, nếu lấy về được, chắc chắn là của Tô Nhuyễn.”Tô Thanh Thanh:……Hôm nay cô ta hao hết tâm tư ăn mặc trang điểm, vậy mà chưa đối mặt với Tô Nhuyễn đã làm nền cho đối phương rồi.Bọn họ đang nói chuyện, cá và xương sườn đã nấu xong, bà cụ Tô nói với Tô Văn Sơn: “Đi, hai ta cùng nhau đưa qua.”Liêu Hồng Mai và Đỗ Hiểu Hồng đồng loạt nhíu mày, Liêu Hồng Mai nói: “Mẹ, hai món này chị dâu nấu không ít, không cần phải mang nhiều như vậy.” Tốt xấu gì cũng để lại cho nhà mình một chút chứ.Bà cụ Tô trừng mắt lườm đối phương một cái: “Bên kia nhiều người như vậy, keo kiệt bủn xỉn mang nửa đĩa qua người ta cười vào mặt à?” Dứt lời không để ý tới bọn họ nữa, trực tiếp dẫn Tô Văn Sơn ra khỏi nhà.Liêu Hồng Mai nhìn số thức ăn còn dư lại, đa số đều là món chay, không nhịn được nổi giận. Năm nay điều kiện không bằng mấy năm trước, bà cụ lại… Đã nghèo còn hoang.Đỗ Hiểu Hồng mím chặt môi, cũng tức giận không nhẹ, nhưng không dám nói một câu nào, so với trước kia quả thực như hai người.Khi bà cụ Tô và Tô Văn Sơn bưng đồ ăn đến nhà thím Hồ, Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm cũng vừa ngồi vào bàn.Nhìn thấy Tô Văn Sơn, Tô Nhuyễn còn sửng sốt, mới hơn một năm thôi Tô Văn Sơn đã già đi rất nhiều, cả người đã mất hết tinh thần, eo lưng đều còng xuống, nhìn qua giống như già hơn Lý Nhược Lan mười mấy tuổi.Cô khẽ nheo mắt, đứng dậy chào một tiếng cha. Tô Văn Sơn cười với cô, hỏi: “Vẫn khỏe chứ?”Tô Nhuyễn gật đầu: “Vẫn khỏe.”Tô Văn Sơn không nói gì thêm, dù sao trước đó đã bị Lý Nhược Lan phá sạch thể diện, hai cha con đã hoàn toàn trở mặt, ông ta đã quen làm dáng trước mặt Tô Nhuyễn, không muốn hạ mình quá mức.Bà cụ Tô nói hai câu giảng hòa, cũng không dám quá đáng.Thím Hồ mời hai người ngồi xuống ăn cơm, bà cụ Tô thức thời nói: “Người nhà đang chờ cơm, Nhuyễn Nhuyễn, cháu với Minh Sâm cứ ăn bên nhà thím Hồ, lát nữa cơm nước xong bà với cha cháu lại qua.”Bọn họ đi khỏi, Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm không hề chạm đũa vào hai món ăn kia, thím Hồ thì nếm thử một miếng: “Đỗ Hiểu Hồng này điểm khác không được, riêng nấu ăn đúng là rất khá.”Tô Nhuyễn kinh ngạc. Trước đây Đỗ Hiểu Hồng về thôn đều như tiểu thư nhà giàu, vậy mà lại xuống bếp?Dường như biết cô đang nghĩ gì, thím Hồ cười nói: “Bà ta à, bị dạy dỗ vài lần bây giờ thông minh rồi.”