Tác giả:

Bóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta…

Chương 413

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… Hóa ra từ sau khi Tô Văn Sơn trả lại tiền phí nuôi nấng Tô Nhuyễn nhiều năm, chi tiêu nhà họ Tô đã eo hẹp hơn rất nhiều.Hơn nữa vì Lý Nhược Lan náo loạn một hồi, Tô Văn Sơn không chỉ không thăng chức, còn bị giáng chức vì vấn đề tác phong, tiền lương giảm đi gần một phần ba.Còn về Đỗ Hiểu Hồng, chỉ có thể nói là ác giả ác báo.Đúng lúc lặp phải đoàn điều tra Võ Đại Minh, hệ thống công - Kiểm – Pháp huyện Khai Vân thanh tẩy lớn, chú và bác trai Đỗ Hiểu Hồng đều liên lụy. Ngày thường Đỗ Hiểu Hồng luôn kiêu ngạo ương ngạnh, trắng trợn táo bạo tác oai tác phúc, tất nhiên cuối cùng cũng bị thanh tẩy, rơi vào cảnh thất nghiệp.Người nhà họ Tô thấy vậy càng chướng mắt bà ta, hơn nữa đều quy kết chuyện Tô Nhuyễn là do bà ta ác độc khắc nghiệt gây ra, cho rằng nếu không phải vì bà ta quá đáng, mọi chuyện căn bản không phát triển tới mức độ này.Khi bà ta cãi nhau với Tô Văn Sơn vì vấn đề học hành của Tô Điềm Điểm, bị Tô Văn Sơn hung hăng đánh một trận, cũng kiên quyết sẽ ly hôn, Đỗ Hiểu Hồng mới bị dọa sợ, bây giờ ngoan đến mức không có điểm nào để chê.Có điều dù đã thông minh, bản tính bao nhiêu năm vẫn ở đó, đương nhiên không thay đổi được.Thế mới có chuyện, trên bàn cơm khi người nhà họ Tô đang thảo luận nên làm thế nào với chuyện của Lộc Minh Sâm, Đỗ Hiểu Hồng đột nhiên nói: “Trước đây là người nhà họ Lộc bắt nạt Lộc Minh Sâm, cố ý nói cậu ta bị liệt, mới cố ý tới nông thôn cưới Tô Nhuyễn cho cậu ta.”“Bây giờ cậu ta khỏe rồi, tuổi còn trẻ đã là đoàn trưởng, còn có nhiều tiền như vậy, có khả năng sẽ chướng mắt ly hôn Tô Nhuyễn nhà chúng ta không nhỉ? Dù sao cũng không môn đăng hộ đối.”Vân ChiBà cụ Tô lập tức ném đũa, nắng to: “Miệng chó phun không ra ngà voi! Tình cảm của vợ chồng son người ta tốt như vậy!”“Thấy Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng tao sống tốt, mày không nhìn nổi đúng không?”Bà cụ Tô cả giận, mắng: “Mau đi rửa bát đi! Còn nữa, có thời gian rảnh thì quản cho tốt Tô Điềm Điềm nhà mày, con nhóc đâu rồi? Mười sau mười bảy tuổi, cả ngày chỉ biết chơi bời bên ngoài, đến bữa cơm cũng không biết đường về ăn. Đúng là…”“Khi Nhuyễn Nhuyễn bằng con bé, đã ôm đồm hết việc trong nhà ngoài ngõ rồi.”Đỗ Hiểu Hồng đen mặt, thấy bà cụ nhắc tới Tô Điềm Điềm, trong mắt lộ vẻ ưu sầu.Còn Hoắc Hướng Dương, nghe Đỗ Hiểu Hồng nói xong, ánh mắt lóe lên. Tô Thanh Thanh vẫn luôn ngẩn người, không biết đang nghĩ gì, sau đó dường như nghĩ thông suốt, lộ ra biểu cảm giật mình hiểu ra.Vội vàng cơm nước xong Tô Thanh Thanh lập tức buông bát đũa, quên cả nói với Hoắc Hướng Dương, đã đi thẳng đến nhà thím Hồ, đứng đợi ngoài sân trong chốc lát, cuối cùng cũng chờ được Tô Nhuyễn ra ngoài đi vệ sinh.Tường vây quanh nhà chỉ cao nửa người, Tô Nhuyễn vừa ra khỏi cửa đã trông thấy Tô Thanh Thanh.Thật ra cô không muốn để ý, chỉ là con người mà, có ba việc không thể không vội, đi vệ sinh xong ra ngoài, Tô Thanh Thanh đã đứng chặn cô trước cửa nhà vệ sinh.Cô ta vội vội vàng vàng, như muốn xác nhận với Tô Nhuyễn điều gì đó: “Cho nên ngay từ đầu chị đã biết, mẹ Lộc Minh Sâm c.h.ế.t như thế nào, đúng hay không?”Hôm nay nghe xong chuyện nhà họ Lộc, cuối cùng Tô Thanh Thanh mới không tình nguyện thừa nhận, đời trước Lộc Minh Sâm trả thù nhà họ Lộc, khả năng không phải vì cô ta, mà vì biết được nguyên nhân cái c.h.ế.t của mẹ anh ấy.Chắc hẳn đời trước Tô Nhuyễn biết điểm này, nên ngay từ đầu đã trực tiếp lựa chọn ở bên Lộc Minh Sâm, đối đầu với nhà họ Lộc, từ đó được Lộc Minh Sâm công nhận.Hai mắt Tô Thanh Thanh nhìn chằm chằm vào Tô Nhuyễn: “Cô dùng chuyện này lừa gạt sự tín nhiệm của Lộc Minh Sâm.”Nhìn dáng vẻ không phục của đối phương, đột nhiên Tô Nhuyễn bật cười, giơ ngón tay cái lên với cô ta, nói: “Đúng vậy, cô đoán trúng rồi.”Tô Thanh Thanh không ngờ cô lại thừa nhận sảng khoái như vậy, mặt hơi sửng sốt.Sau đó lại thấy Tô Nhuyễn cười tủm tỉm, nhún vai: “Nhưng mà cô đoán được thì sao?”Giọng Tô Nhuyễn mang vẻ đắc ý: “Dù cô có nói rõ chân tướng với Lộc Minh Sâm, anh ấy vẫn lựa chọn tin tưởng tôi thôi.”Tô Nhuyễn thở dài: “Vốn dĩ tôi còn chuẩn bị rất nhiều lý do và kịch bản, kết quả không ngờ Lộc Minh Sâm lại ngây thơ dễ lừa như vậy.”Cô cười hì hì nhìn Tô Thanh Thanh: “Vừa rồi anh ấy còn nói, đợi lấy lại đồ của mẹ mình rồi, đều đưa tôi quản, dù sao anh ấy cũng ở bộ đội cả ngày, không biết cách quản tiền.”“A, đúng rồi, chuyện cô tới tìm anh ấy, anh ấy cũng nói với tôi rồi.”Tô Nhuyễn giả mù sa mưa: “Nói thật, nhìn anh ấy như vậy tôi cũng không đành lòng lừa dối, nhưng mà…”Cô cười tủm tỉm: “Ai bảo anh ấy nhiều tiền như vậy?”Không phải tới tìm buồn bực sao? Cho cô ta tức chết!

Hóa ra từ sau khi Tô Văn Sơn trả lại tiền phí nuôi nấng Tô Nhuyễn nhiều năm, chi tiêu nhà họ Tô đã eo hẹp hơn rất nhiều.

Hơn nữa vì Lý Nhược Lan náo loạn một hồi, Tô Văn Sơn không chỉ không thăng chức, còn bị giáng chức vì vấn đề tác phong, tiền lương giảm đi gần một phần ba.

Còn về Đỗ Hiểu Hồng, chỉ có thể nói là ác giả ác báo.

Đúng lúc lặp phải đoàn điều tra Võ Đại Minh, hệ thống công - Kiểm – Pháp huyện Khai Vân thanh tẩy lớn, chú và bác trai Đỗ Hiểu Hồng đều liên lụy. Ngày thường Đỗ Hiểu Hồng luôn kiêu ngạo ương ngạnh, trắng trợn táo bạo tác oai tác phúc, tất nhiên cuối cùng cũng bị thanh tẩy, rơi vào cảnh thất nghiệp.

Người nhà họ Tô thấy vậy càng chướng mắt bà ta, hơn nữa đều quy kết chuyện Tô Nhuyễn là do bà ta ác độc khắc nghiệt gây ra, cho rằng nếu không phải vì bà ta quá đáng, mọi chuyện căn bản không phát triển tới mức độ này.

Khi bà ta cãi nhau với Tô Văn Sơn vì vấn đề học hành của Tô Điềm Điểm, bị Tô Văn Sơn hung hăng đánh một trận, cũng kiên quyết sẽ ly hôn, Đỗ Hiểu Hồng mới bị dọa sợ, bây giờ ngoan đến mức không có điểm nào để chê.

Có điều dù đã thông minh, bản tính bao nhiêu năm vẫn ở đó, đương nhiên không thay đổi được.

Thế mới có chuyện, trên bàn cơm khi người nhà họ Tô đang thảo luận nên làm thế nào với chuyện của Lộc Minh Sâm, Đỗ Hiểu Hồng đột nhiên nói: “Trước đây là người nhà họ Lộc bắt nạt Lộc Minh Sâm, cố ý nói cậu ta bị liệt, mới cố ý tới nông thôn cưới Tô Nhuyễn cho cậu ta.”

“Bây giờ cậu ta khỏe rồi, tuổi còn trẻ đã là đoàn trưởng, còn có nhiều tiền như vậy, có khả năng sẽ chướng mắt ly hôn Tô Nhuyễn nhà chúng ta không nhỉ? Dù sao cũng không môn đăng hộ đối.”

Vân Chi

Bà cụ Tô lập tức ném đũa, nắng to: “Miệng chó phun không ra ngà voi! Tình cảm của vợ chồng son người ta tốt như vậy!”

“Thấy Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng tao sống tốt, mày không nhìn nổi đúng không?”

Bà cụ Tô cả giận, mắng: “Mau đi rửa bát đi! Còn nữa, có thời gian rảnh thì quản cho tốt Tô Điềm Điềm nhà mày, con nhóc đâu rồi? Mười sau mười bảy tuổi, cả ngày chỉ biết chơi bời bên ngoài, đến bữa cơm cũng không biết đường về ăn. Đúng là…”

“Khi Nhuyễn Nhuyễn bằng con bé, đã ôm đồm hết việc trong nhà ngoài ngõ rồi.”

Đỗ Hiểu Hồng đen mặt, thấy bà cụ nhắc tới Tô Điềm Điềm, trong mắt lộ vẻ ưu sầu.

Còn Hoắc Hướng Dương, nghe Đỗ Hiểu Hồng nói xong, ánh mắt lóe lên. Tô Thanh Thanh vẫn luôn ngẩn người, không biết đang nghĩ gì, sau đó dường như nghĩ thông suốt, lộ ra biểu cảm giật mình hiểu ra.

Vội vàng cơm nước xong Tô Thanh Thanh lập tức buông bát đũa, quên cả nói với Hoắc Hướng Dương, đã đi thẳng đến nhà thím Hồ, đứng đợi ngoài sân trong chốc lát, cuối cùng cũng chờ được Tô Nhuyễn ra ngoài đi vệ sinh.

Tường vây quanh nhà chỉ cao nửa người, Tô Nhuyễn vừa ra khỏi cửa đã trông thấy Tô Thanh Thanh.

Thật ra cô không muốn để ý, chỉ là con người mà, có ba việc không thể không vội, đi vệ sinh xong ra ngoài, Tô Thanh Thanh đã đứng chặn cô trước cửa nhà vệ sinh.

Cô ta vội vội vàng vàng, như muốn xác nhận với Tô Nhuyễn điều gì đó: “Cho nên ngay từ đầu chị đã biết, mẹ Lộc Minh Sâm c.h.ế.t như thế nào, đúng hay không?”

Hôm nay nghe xong chuyện nhà họ Lộc, cuối cùng Tô Thanh Thanh mới không tình nguyện thừa nhận, đời trước Lộc Minh Sâm trả thù nhà họ Lộc, khả năng không phải vì cô ta, mà vì biết được nguyên nhân cái c.h.ế.t của mẹ anh ấy.

Chắc hẳn đời trước Tô Nhuyễn biết điểm này, nên ngay từ đầu đã trực tiếp lựa chọn ở bên Lộc Minh Sâm, đối đầu với nhà họ Lộc, từ đó được Lộc Minh Sâm công nhận.

Hai mắt Tô Thanh Thanh nhìn chằm chằm vào Tô Nhuyễn: “Cô dùng chuyện này lừa gạt sự tín nhiệm của Lộc Minh Sâm.”

Nhìn dáng vẻ không phục của đối phương, đột nhiên Tô Nhuyễn bật cười, giơ ngón tay cái lên với cô ta, nói: “Đúng vậy, cô đoán trúng rồi.”

Tô Thanh Thanh không ngờ cô lại thừa nhận sảng khoái như vậy, mặt hơi sửng sốt.

Sau đó lại thấy Tô Nhuyễn cười tủm tỉm, nhún vai: “Nhưng mà cô đoán được thì sao?”

Giọng Tô Nhuyễn mang vẻ đắc ý: “Dù cô có nói rõ chân tướng với Lộc Minh Sâm, anh ấy vẫn lựa chọn tin tưởng tôi thôi.”

Tô Nhuyễn thở dài: “Vốn dĩ tôi còn chuẩn bị rất nhiều lý do và kịch bản, kết quả không ngờ Lộc Minh Sâm lại ngây thơ dễ lừa như vậy.”

Cô cười hì hì nhìn Tô Thanh Thanh: “Vừa rồi anh ấy còn nói, đợi lấy lại đồ của mẹ mình rồi, đều đưa tôi quản, dù sao anh ấy cũng ở bộ đội cả ngày, không biết cách quản tiền.”

“A, đúng rồi, chuyện cô tới tìm anh ấy, anh ấy cũng nói với tôi rồi.”

Tô Nhuyễn giả mù sa mưa: “Nói thật, nhìn anh ấy như vậy tôi cũng không đành lòng lừa dối, nhưng mà…”

Cô cười tủm tỉm: “Ai bảo anh ấy nhiều tiền như vậy?”

Không phải tới tìm buồn bực sao? Cho cô ta tức chết!

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu TáTác giả: Tần HoàngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBóng tối trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, dường như ngủ không được ngon giấc. …“Bác sĩ, ngài xem cso thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giống như không kìm chế nổi bi thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu tội nữa. ”“Đúng đó, bác sĩ. ” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói chêm vào: “Con bé đã khổ quá rồi. ” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi hy vọng con bé được giải thoát sớm một chút. ”“Tôi thấy không phải cô muốn con bé được giải thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn. ” Lời nói lảnh lót tràn đầy châm chọc của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên. Giọng bà ta cực lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm chết để thừa kế di sản của con bé!”“Sao hả? Người còn chưa đi đã nhớ thương tiền của người ta… Hóa ra từ sau khi Tô Văn Sơn trả lại tiền phí nuôi nấng Tô Nhuyễn nhiều năm, chi tiêu nhà họ Tô đã eo hẹp hơn rất nhiều.Hơn nữa vì Lý Nhược Lan náo loạn một hồi, Tô Văn Sơn không chỉ không thăng chức, còn bị giáng chức vì vấn đề tác phong, tiền lương giảm đi gần một phần ba.Còn về Đỗ Hiểu Hồng, chỉ có thể nói là ác giả ác báo.Đúng lúc lặp phải đoàn điều tra Võ Đại Minh, hệ thống công - Kiểm – Pháp huyện Khai Vân thanh tẩy lớn, chú và bác trai Đỗ Hiểu Hồng đều liên lụy. Ngày thường Đỗ Hiểu Hồng luôn kiêu ngạo ương ngạnh, trắng trợn táo bạo tác oai tác phúc, tất nhiên cuối cùng cũng bị thanh tẩy, rơi vào cảnh thất nghiệp.Người nhà họ Tô thấy vậy càng chướng mắt bà ta, hơn nữa đều quy kết chuyện Tô Nhuyễn là do bà ta ác độc khắc nghiệt gây ra, cho rằng nếu không phải vì bà ta quá đáng, mọi chuyện căn bản không phát triển tới mức độ này.Khi bà ta cãi nhau với Tô Văn Sơn vì vấn đề học hành của Tô Điềm Điểm, bị Tô Văn Sơn hung hăng đánh một trận, cũng kiên quyết sẽ ly hôn, Đỗ Hiểu Hồng mới bị dọa sợ, bây giờ ngoan đến mức không có điểm nào để chê.Có điều dù đã thông minh, bản tính bao nhiêu năm vẫn ở đó, đương nhiên không thay đổi được.Thế mới có chuyện, trên bàn cơm khi người nhà họ Tô đang thảo luận nên làm thế nào với chuyện của Lộc Minh Sâm, Đỗ Hiểu Hồng đột nhiên nói: “Trước đây là người nhà họ Lộc bắt nạt Lộc Minh Sâm, cố ý nói cậu ta bị liệt, mới cố ý tới nông thôn cưới Tô Nhuyễn cho cậu ta.”“Bây giờ cậu ta khỏe rồi, tuổi còn trẻ đã là đoàn trưởng, còn có nhiều tiền như vậy, có khả năng sẽ chướng mắt ly hôn Tô Nhuyễn nhà chúng ta không nhỉ? Dù sao cũng không môn đăng hộ đối.”Vân ChiBà cụ Tô lập tức ném đũa, nắng to: “Miệng chó phun không ra ngà voi! Tình cảm của vợ chồng son người ta tốt như vậy!”“Thấy Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng tao sống tốt, mày không nhìn nổi đúng không?”Bà cụ Tô cả giận, mắng: “Mau đi rửa bát đi! Còn nữa, có thời gian rảnh thì quản cho tốt Tô Điềm Điềm nhà mày, con nhóc đâu rồi? Mười sau mười bảy tuổi, cả ngày chỉ biết chơi bời bên ngoài, đến bữa cơm cũng không biết đường về ăn. Đúng là…”“Khi Nhuyễn Nhuyễn bằng con bé, đã ôm đồm hết việc trong nhà ngoài ngõ rồi.”Đỗ Hiểu Hồng đen mặt, thấy bà cụ nhắc tới Tô Điềm Điềm, trong mắt lộ vẻ ưu sầu.Còn Hoắc Hướng Dương, nghe Đỗ Hiểu Hồng nói xong, ánh mắt lóe lên. Tô Thanh Thanh vẫn luôn ngẩn người, không biết đang nghĩ gì, sau đó dường như nghĩ thông suốt, lộ ra biểu cảm giật mình hiểu ra.Vội vàng cơm nước xong Tô Thanh Thanh lập tức buông bát đũa, quên cả nói với Hoắc Hướng Dương, đã đi thẳng đến nhà thím Hồ, đứng đợi ngoài sân trong chốc lát, cuối cùng cũng chờ được Tô Nhuyễn ra ngoài đi vệ sinh.Tường vây quanh nhà chỉ cao nửa người, Tô Nhuyễn vừa ra khỏi cửa đã trông thấy Tô Thanh Thanh.Thật ra cô không muốn để ý, chỉ là con người mà, có ba việc không thể không vội, đi vệ sinh xong ra ngoài, Tô Thanh Thanh đã đứng chặn cô trước cửa nhà vệ sinh.Cô ta vội vội vàng vàng, như muốn xác nhận với Tô Nhuyễn điều gì đó: “Cho nên ngay từ đầu chị đã biết, mẹ Lộc Minh Sâm c.h.ế.t như thế nào, đúng hay không?”Hôm nay nghe xong chuyện nhà họ Lộc, cuối cùng Tô Thanh Thanh mới không tình nguyện thừa nhận, đời trước Lộc Minh Sâm trả thù nhà họ Lộc, khả năng không phải vì cô ta, mà vì biết được nguyên nhân cái c.h.ế.t của mẹ anh ấy.Chắc hẳn đời trước Tô Nhuyễn biết điểm này, nên ngay từ đầu đã trực tiếp lựa chọn ở bên Lộc Minh Sâm, đối đầu với nhà họ Lộc, từ đó được Lộc Minh Sâm công nhận.Hai mắt Tô Thanh Thanh nhìn chằm chằm vào Tô Nhuyễn: “Cô dùng chuyện này lừa gạt sự tín nhiệm của Lộc Minh Sâm.”Nhìn dáng vẻ không phục của đối phương, đột nhiên Tô Nhuyễn bật cười, giơ ngón tay cái lên với cô ta, nói: “Đúng vậy, cô đoán trúng rồi.”Tô Thanh Thanh không ngờ cô lại thừa nhận sảng khoái như vậy, mặt hơi sửng sốt.Sau đó lại thấy Tô Nhuyễn cười tủm tỉm, nhún vai: “Nhưng mà cô đoán được thì sao?”Giọng Tô Nhuyễn mang vẻ đắc ý: “Dù cô có nói rõ chân tướng với Lộc Minh Sâm, anh ấy vẫn lựa chọn tin tưởng tôi thôi.”Tô Nhuyễn thở dài: “Vốn dĩ tôi còn chuẩn bị rất nhiều lý do và kịch bản, kết quả không ngờ Lộc Minh Sâm lại ngây thơ dễ lừa như vậy.”Cô cười hì hì nhìn Tô Thanh Thanh: “Vừa rồi anh ấy còn nói, đợi lấy lại đồ của mẹ mình rồi, đều đưa tôi quản, dù sao anh ấy cũng ở bộ đội cả ngày, không biết cách quản tiền.”“A, đúng rồi, chuyện cô tới tìm anh ấy, anh ấy cũng nói với tôi rồi.”Tô Nhuyễn giả mù sa mưa: “Nói thật, nhìn anh ấy như vậy tôi cũng không đành lòng lừa dối, nhưng mà…”Cô cười tủm tỉm: “Ai bảo anh ấy nhiều tiền như vậy?”Không phải tới tìm buồn bực sao? Cho cô ta tức chết!

Chương 413