Tác giả:

Woo.. Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời trong veo, gió thổi thật mát. Đúng là thời tiết mùa thu thật đẹp. Hôm nay, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đi đôi giày Adidas trắng, không thể công nhận rằng: Dù trong hoàn cảnh nào cô đều rất đẹp. Nơi cô đang đứng là công viên dành cho những đôi tình nhân, nơi này được trang hoàng rất đẹp vì sắp có lễ hội diễn ra, mỗi năm chỉ có một lần. Nhìn người con trai trước mặt cô lại nhớ trước đó vài tiếng cô đã tự đưa ra cho bản thân một lộ trình mới trong cuộc đời của chính mình. Cô từ bỏ tất cả, những thứ mà ai cũng mong muốn để đổi lấy tự do và hạnh phúc của bản thân. Cô muốn cùng anh ta bỏ trốn, đi đến nơi mà ông nội cô không tìm được, cô từ bỏ địa vị, tiền tài để mong được sống bình yên bên người đàn ông mình yêu, vậy mà khi cô chọn từ bỏ mọi thứ, hắn lại chọn từ bỏ cô. Hahaha, cô cười một cách châm biếm. Thật nực cười, khi mà cô cứ nghĩ tình yêu của mình sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả. Thì ra là không, không có thứ tình yêu đó. Có lẽ ông nội cô nói đúng…

Chương 24: 24: Tôi Sẽ Chịu Trách Nhiệm!

Có Anh Thật TốtTác giả: Mạc LinhhTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhWoo.. Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời trong veo, gió thổi thật mát. Đúng là thời tiết mùa thu thật đẹp. Hôm nay, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đi đôi giày Adidas trắng, không thể công nhận rằng: Dù trong hoàn cảnh nào cô đều rất đẹp. Nơi cô đang đứng là công viên dành cho những đôi tình nhân, nơi này được trang hoàng rất đẹp vì sắp có lễ hội diễn ra, mỗi năm chỉ có một lần. Nhìn người con trai trước mặt cô lại nhớ trước đó vài tiếng cô đã tự đưa ra cho bản thân một lộ trình mới trong cuộc đời của chính mình. Cô từ bỏ tất cả, những thứ mà ai cũng mong muốn để đổi lấy tự do và hạnh phúc của bản thân. Cô muốn cùng anh ta bỏ trốn, đi đến nơi mà ông nội cô không tìm được, cô từ bỏ địa vị, tiền tài để mong được sống bình yên bên người đàn ông mình yêu, vậy mà khi cô chọn từ bỏ mọi thứ, hắn lại chọn từ bỏ cô. Hahaha, cô cười một cách châm biếm. Thật nực cười, khi mà cô cứ nghĩ tình yêu của mình sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả. Thì ra là không, không có thứ tình yêu đó. Có lẽ ông nội cô nói đúng… Ở một nơi khác, trong một căn phòng yên tĩnh, Mạc Tử đang bất lực mệt mỏi than trời than đất.Mạc Kiên thì còn khốn khổ hơn, hắn đang rối rắm không biết nên phải làm sao nữa.Còn một cô gái đang thương tâm phế liệt mà khóc, nhìn đã khiến cho người khác động lòng.Mạc Tử mới sáng mai bị ông anh trời đánh này kéo đi.Không biết chuyện gì xảy ra, bị Mạc Kiên đưa đến căn phòng VIP ở quán bar này, sau đó cô mới biết anh mình đêm qua không về, và bị người ta cho ngủ xong giờ người ta đòi trách nhiệm.Cô suýt đánh chết anh mình ngay tại chỗ, không thể hiểu nỗi, sao một người IQ cao như vậy sao chỉ số EQ lại âm vô cùng, định luật bù trừ hả!!!“ Huhuhu...”Cô ta khóc rất nhiệt tình không biết mệt mỏi, Mạc Tử chỉ biết dùng biện pháp nói chuyện khuyên can, nhưng với cách trình bày của Mạc Tử, theo lời Giang Y Linh nói thì đến học sinh cấp một còn nói hay hơn cô, cái cô miêu tả chỉ có kẻ thiểu năng mới hiểu.Thì làm gì mà khuyên nổi người ta, sau đó chuyển sang biện pháp đe dọa, cuối cùng đe dọa cho người đó khóc to hơn.Cô hoàn toàn bó tay, đây không phải vấn đề cô giải quyết được.Nhìn ông anh mình, sao giống kẻ ngốc vậy.Trốn được về nhà, vậy mà vẫn thành thực giữ lời hứa quay trở lại, ngốc quá mà!!!! Cào tường, cô muốn đánh hắn !!!“ Cô...cô đừng khóc nữa...tôi...tôi sẽ chịu trách nhiệm...cô đừng đừng có khóc nữa...” – Mạc Kiên khó xử nói không nên lời.Mạc Tử nói nhiều mệt đến mức mặc kệ anh mình, cô không cứu được lão, kệ xác lão.Cô gái đó thút thít, rồi ngừng khóc, nhìn hắn với vẻ mặt :“ Có thật không??”“ Cô đừng khóc nữa, tôi tôi sẽ nghĩ cách, chắc chắn sẽ không để cô chịu ấm ức đâu...”Mạc Tử lắc đầu không muốn nói, chưa từng thấy ai ngốc như vậy, người ở đây có mấy ai trong, biết đâu cô gái này...Haizzz“ Chuyện anh làm gì em không ý kiến, nhưng nếu anh muốn cưới cô ta vào nhà sao, đừng mơ” – Người anh này hình như quên mất mẹ cô sau đầu rồi hả.Hắn khó xử không biết làm gì, sao được đây, mẹ hắn chắc chắn sẽ không đồng ý, sao được.Không biết cuối cùng Mạc Kiên tung ra đại chiêu gì làm nguôi ngoai cô em đó, cô ta chịu im lặng chờ anh cô rước vào cửa.Đập bàn, cái loại sự tình phi lý này, Mạc tiểu gia ta chưa từng gặp, bó tay, bó đầu, bó nguyên toàn thân, aaaaaaa.Nhìn ông anh ngốc định chịu trách nhiệm mà cô không kìm lòng lên tiếng khuyên can bảo là anh không thấy lạ sao, còn bảo với anh ấy không thấy rõ ràng bản thân mình bị gài bẫy hả, nhưng não của lão ta hình như bị chó ăn hết rồi, không nghe cô.Còn nghiêm túc chịu trách nhiệm, bảo là do hắn làm sai.Mạc Tử đành giơ tay đầu hàng với sự ấu trĩ này.Mệt mỏi lên xe ngồi, tiểu gia ta cần yên tĩnh, yên tĩnh.Lúc Mạc Kiên cùng Mạc Tử trở về cũng đã gần tối rồi.Thấy bà Mạc nhiệt tình ra cửa đón, Mạc Kiên nhìn mẹ mình mà không nhẫn tâm nói ra chuyện này, anh sợ mẹ anh ngất tại chỗ mất.Mạc Tử biết ngay mà.Hai người ai về phòng nấy, tắm rửa xong rồi được người hầu kêu xuống ăn cơm.Lúc xuống nhà thấy cả gia đình đầy đủ, Mạc Tử nghi hoặc đi xuống.Mạc Quân Ngôn dạo này tần suất ở nhà dạo này nhiều vậy.Hôm nay bà Mạc đặc biệt vui vẻ, kêu nhà bếp nấu rất nhiều món.Bảo là bồi bổ cho mấy đứa.Nghe đã thấy không đúng rồi.Mạc Kiên cứ thấp thỏm không yên, muốn nói cũng không nói được, Mạc Quân Ngôn chỉ bình thản ngồi đó không đụng đũa, nhìn giống kiểu đang phân vân cái gì đó rất sâu sắc ý.Mạc Tử thì chán hơn, hôm nay thấy Y Linh nhắn tin báo là không về, aaaaaaaa.Cô cần Tiểu Linh Linh an ủi tâm hồn, còn tính hỏi nhờ cô chuyện của Mạc Kiên, chán chán quá!!!Bà Mạc thì líu la lúi lắt bên cạnh, nói đủ thứ.Ông Mạc thấy cả nhà hôm nay rất lạ sao vậy, hay mình ông lạ thấy lạ.Ông nhíu mày nhìn quản gia Ngô, quản gia cũng nhận thấy sự bất thường nhưng ông chỉ biết lắc đầu bảo là không biết thôi, ai biết được chuyện gì xảy ra với mấy cô cậu chủ chứ.

Ở một nơi khác, trong một căn phòng yên tĩnh, Mạc Tử đang bất lực mệt mỏi than trời than đất.

Mạc Kiên thì còn khốn khổ hơn, hắn đang rối rắm không biết nên phải làm sao nữa.

Còn một cô gái đang thương tâm phế liệt mà khóc, nhìn đã khiến cho người khác động lòng.

Mạc Tử mới sáng mai bị ông anh trời đánh này kéo đi.

Không biết chuyện gì xảy ra, bị Mạc Kiên đưa đến căn phòng VIP ở quán bar này, sau đó cô mới biết anh mình đêm qua không về, và bị người ta cho ngủ xong giờ người ta đòi trách nhiệm.

Cô suýt đánh chết anh mình ngay tại chỗ, không thể hiểu nỗi, sao một người IQ cao như vậy sao chỉ số EQ lại âm vô cùng, định luật bù trừ hả!!!

“ Huhuhu...”

Cô ta khóc rất nhiệt tình không biết mệt mỏi, Mạc Tử chỉ biết dùng biện pháp nói chuyện khuyên can, nhưng với cách trình bày của Mạc Tử, theo lời Giang Y Linh nói thì đến học sinh cấp một còn nói hay hơn cô, cái cô miêu tả chỉ có kẻ thiểu năng mới hiểu.

Thì làm gì mà khuyên nổi người ta, sau đó chuyển sang biện pháp đe dọa, cuối cùng đe dọa cho người đó khóc to hơn.

Cô hoàn toàn bó tay, đây không phải vấn đề cô giải quyết được.

Nhìn ông anh mình, sao giống kẻ ngốc vậy.

Trốn được về nhà, vậy mà vẫn thành thực giữ lời hứa quay trở lại, ngốc quá mà!!!! Cào tường, cô muốn đánh hắn !!!

“ Cô...cô đừng khóc nữa...tôi...tôi sẽ chịu trách nhiệm...cô đừng đừng có khóc nữa...” – Mạc Kiên khó xử nói không nên lời.

Mạc Tử nói nhiều mệt đến mức mặc kệ anh mình, cô không cứu được lão, kệ xác lão.

Cô gái đó thút thít, rồi ngừng khóc, nhìn hắn với vẻ mặt :“ Có thật không??”

“ Cô đừng khóc nữa, tôi tôi sẽ nghĩ cách, chắc chắn sẽ không để cô chịu ấm ức đâu...”

Mạc Tử lắc đầu không muốn nói, chưa từng thấy ai ngốc như vậy, người ở đây có mấy ai trong, biết đâu cô gái này...Haizzz

“ Chuyện anh làm gì em không ý kiến, nhưng nếu anh muốn cưới cô ta vào nhà sao, đừng mơ” – Người anh này hình như quên mất mẹ cô sau đầu rồi hả.

Hắn khó xử không biết làm gì, sao được đây, mẹ hắn chắc chắn sẽ không đồng ý, sao được.

Không biết cuối cùng Mạc Kiên tung ra đại chiêu gì làm nguôi ngoai cô em đó, cô ta chịu im lặng chờ anh cô rước vào cửa.

Đập bàn, cái loại sự tình phi lý này, Mạc tiểu gia ta chưa từng gặp, bó tay, bó đầu, bó nguyên toàn thân, aaaaaaa.

Nhìn ông anh ngốc định chịu trách nhiệm mà cô không kìm lòng lên tiếng khuyên can bảo là anh không thấy lạ sao, còn bảo với anh ấy không thấy rõ ràng bản thân mình bị gài bẫy hả, nhưng não của lão ta hình như bị chó ăn hết rồi, không nghe cô.

Còn nghiêm túc chịu trách nhiệm, bảo là do hắn làm sai.

Mạc Tử đành giơ tay đầu hàng với sự ấu trĩ này.

Mệt mỏi lên xe ngồi, tiểu gia ta cần yên tĩnh, yên tĩnh.

Lúc Mạc Kiên cùng Mạc Tử trở về cũng đã gần tối rồi.

Thấy bà Mạc nhiệt tình ra cửa đón, Mạc Kiên nhìn mẹ mình mà không nhẫn tâm nói ra chuyện này, anh sợ mẹ anh ngất tại chỗ mất.

Mạc Tử biết ngay mà.

Hai người ai về phòng nấy, tắm rửa xong rồi được người hầu kêu xuống ăn cơm.

Lúc xuống nhà thấy cả gia đình đầy đủ, Mạc Tử nghi hoặc đi xuống.

Mạc Quân Ngôn dạo này tần suất ở nhà dạo này nhiều vậy.

Hôm nay bà Mạc đặc biệt vui vẻ, kêu nhà bếp nấu rất nhiều món.

Bảo là bồi bổ cho mấy đứa.

Nghe đã thấy không đúng rồi.

Mạc Kiên cứ thấp thỏm không yên, muốn nói cũng không nói được, Mạc Quân Ngôn chỉ bình thản ngồi đó không đụng đũa, nhìn giống kiểu đang phân vân cái gì đó rất sâu sắc ý.

Mạc Tử thì chán hơn, hôm nay thấy Y Linh nhắn tin báo là không về, aaaaaaaa.

Cô cần Tiểu Linh Linh an ủi tâm hồn, còn tính hỏi nhờ cô chuyện của Mạc Kiên, chán chán quá!!!

Bà Mạc thì líu la lúi lắt bên cạnh, nói đủ thứ.

Ông Mạc thấy cả nhà hôm nay rất lạ sao vậy, hay mình ông lạ thấy lạ.

Ông nhíu mày nhìn quản gia Ngô, quản gia cũng nhận thấy sự bất thường nhưng ông chỉ biết lắc đầu bảo là không biết thôi, ai biết được chuyện gì xảy ra với mấy cô cậu chủ chứ.

Có Anh Thật TốtTác giả: Mạc LinhhTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhWoo.. Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời trong veo, gió thổi thật mát. Đúng là thời tiết mùa thu thật đẹp. Hôm nay, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đi đôi giày Adidas trắng, không thể công nhận rằng: Dù trong hoàn cảnh nào cô đều rất đẹp. Nơi cô đang đứng là công viên dành cho những đôi tình nhân, nơi này được trang hoàng rất đẹp vì sắp có lễ hội diễn ra, mỗi năm chỉ có một lần. Nhìn người con trai trước mặt cô lại nhớ trước đó vài tiếng cô đã tự đưa ra cho bản thân một lộ trình mới trong cuộc đời của chính mình. Cô từ bỏ tất cả, những thứ mà ai cũng mong muốn để đổi lấy tự do và hạnh phúc của bản thân. Cô muốn cùng anh ta bỏ trốn, đi đến nơi mà ông nội cô không tìm được, cô từ bỏ địa vị, tiền tài để mong được sống bình yên bên người đàn ông mình yêu, vậy mà khi cô chọn từ bỏ mọi thứ, hắn lại chọn từ bỏ cô. Hahaha, cô cười một cách châm biếm. Thật nực cười, khi mà cô cứ nghĩ tình yêu của mình sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả. Thì ra là không, không có thứ tình yêu đó. Có lẽ ông nội cô nói đúng… Ở một nơi khác, trong một căn phòng yên tĩnh, Mạc Tử đang bất lực mệt mỏi than trời than đất.Mạc Kiên thì còn khốn khổ hơn, hắn đang rối rắm không biết nên phải làm sao nữa.Còn một cô gái đang thương tâm phế liệt mà khóc, nhìn đã khiến cho người khác động lòng.Mạc Tử mới sáng mai bị ông anh trời đánh này kéo đi.Không biết chuyện gì xảy ra, bị Mạc Kiên đưa đến căn phòng VIP ở quán bar này, sau đó cô mới biết anh mình đêm qua không về, và bị người ta cho ngủ xong giờ người ta đòi trách nhiệm.Cô suýt đánh chết anh mình ngay tại chỗ, không thể hiểu nỗi, sao một người IQ cao như vậy sao chỉ số EQ lại âm vô cùng, định luật bù trừ hả!!!“ Huhuhu...”Cô ta khóc rất nhiệt tình không biết mệt mỏi, Mạc Tử chỉ biết dùng biện pháp nói chuyện khuyên can, nhưng với cách trình bày của Mạc Tử, theo lời Giang Y Linh nói thì đến học sinh cấp một còn nói hay hơn cô, cái cô miêu tả chỉ có kẻ thiểu năng mới hiểu.Thì làm gì mà khuyên nổi người ta, sau đó chuyển sang biện pháp đe dọa, cuối cùng đe dọa cho người đó khóc to hơn.Cô hoàn toàn bó tay, đây không phải vấn đề cô giải quyết được.Nhìn ông anh mình, sao giống kẻ ngốc vậy.Trốn được về nhà, vậy mà vẫn thành thực giữ lời hứa quay trở lại, ngốc quá mà!!!! Cào tường, cô muốn đánh hắn !!!“ Cô...cô đừng khóc nữa...tôi...tôi sẽ chịu trách nhiệm...cô đừng đừng có khóc nữa...” – Mạc Kiên khó xử nói không nên lời.Mạc Tử nói nhiều mệt đến mức mặc kệ anh mình, cô không cứu được lão, kệ xác lão.Cô gái đó thút thít, rồi ngừng khóc, nhìn hắn với vẻ mặt :“ Có thật không??”“ Cô đừng khóc nữa, tôi tôi sẽ nghĩ cách, chắc chắn sẽ không để cô chịu ấm ức đâu...”Mạc Tử lắc đầu không muốn nói, chưa từng thấy ai ngốc như vậy, người ở đây có mấy ai trong, biết đâu cô gái này...Haizzz“ Chuyện anh làm gì em không ý kiến, nhưng nếu anh muốn cưới cô ta vào nhà sao, đừng mơ” – Người anh này hình như quên mất mẹ cô sau đầu rồi hả.Hắn khó xử không biết làm gì, sao được đây, mẹ hắn chắc chắn sẽ không đồng ý, sao được.Không biết cuối cùng Mạc Kiên tung ra đại chiêu gì làm nguôi ngoai cô em đó, cô ta chịu im lặng chờ anh cô rước vào cửa.Đập bàn, cái loại sự tình phi lý này, Mạc tiểu gia ta chưa từng gặp, bó tay, bó đầu, bó nguyên toàn thân, aaaaaaa.Nhìn ông anh ngốc định chịu trách nhiệm mà cô không kìm lòng lên tiếng khuyên can bảo là anh không thấy lạ sao, còn bảo với anh ấy không thấy rõ ràng bản thân mình bị gài bẫy hả, nhưng não của lão ta hình như bị chó ăn hết rồi, không nghe cô.Còn nghiêm túc chịu trách nhiệm, bảo là do hắn làm sai.Mạc Tử đành giơ tay đầu hàng với sự ấu trĩ này.Mệt mỏi lên xe ngồi, tiểu gia ta cần yên tĩnh, yên tĩnh.Lúc Mạc Kiên cùng Mạc Tử trở về cũng đã gần tối rồi.Thấy bà Mạc nhiệt tình ra cửa đón, Mạc Kiên nhìn mẹ mình mà không nhẫn tâm nói ra chuyện này, anh sợ mẹ anh ngất tại chỗ mất.Mạc Tử biết ngay mà.Hai người ai về phòng nấy, tắm rửa xong rồi được người hầu kêu xuống ăn cơm.Lúc xuống nhà thấy cả gia đình đầy đủ, Mạc Tử nghi hoặc đi xuống.Mạc Quân Ngôn dạo này tần suất ở nhà dạo này nhiều vậy.Hôm nay bà Mạc đặc biệt vui vẻ, kêu nhà bếp nấu rất nhiều món.Bảo là bồi bổ cho mấy đứa.Nghe đã thấy không đúng rồi.Mạc Kiên cứ thấp thỏm không yên, muốn nói cũng không nói được, Mạc Quân Ngôn chỉ bình thản ngồi đó không đụng đũa, nhìn giống kiểu đang phân vân cái gì đó rất sâu sắc ý.Mạc Tử thì chán hơn, hôm nay thấy Y Linh nhắn tin báo là không về, aaaaaaaa.Cô cần Tiểu Linh Linh an ủi tâm hồn, còn tính hỏi nhờ cô chuyện của Mạc Kiên, chán chán quá!!!Bà Mạc thì líu la lúi lắt bên cạnh, nói đủ thứ.Ông Mạc thấy cả nhà hôm nay rất lạ sao vậy, hay mình ông lạ thấy lạ.Ông nhíu mày nhìn quản gia Ngô, quản gia cũng nhận thấy sự bất thường nhưng ông chỉ biết lắc đầu bảo là không biết thôi, ai biết được chuyện gì xảy ra với mấy cô cậu chủ chứ.

Chương 24: 24: Tôi Sẽ Chịu Trách Nhiệm!