Tác giả:

Woo.. Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời trong veo, gió thổi thật mát. Đúng là thời tiết mùa thu thật đẹp. Hôm nay, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đi đôi giày Adidas trắng, không thể công nhận rằng: Dù trong hoàn cảnh nào cô đều rất đẹp. Nơi cô đang đứng là công viên dành cho những đôi tình nhân, nơi này được trang hoàng rất đẹp vì sắp có lễ hội diễn ra, mỗi năm chỉ có một lần. Nhìn người con trai trước mặt cô lại nhớ trước đó vài tiếng cô đã tự đưa ra cho bản thân một lộ trình mới trong cuộc đời của chính mình. Cô từ bỏ tất cả, những thứ mà ai cũng mong muốn để đổi lấy tự do và hạnh phúc của bản thân. Cô muốn cùng anh ta bỏ trốn, đi đến nơi mà ông nội cô không tìm được, cô từ bỏ địa vị, tiền tài để mong được sống bình yên bên người đàn ông mình yêu, vậy mà khi cô chọn từ bỏ mọi thứ, hắn lại chọn từ bỏ cô. Hahaha, cô cười một cách châm biếm. Thật nực cười, khi mà cô cứ nghĩ tình yêu của mình sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả. Thì ra là không, không có thứ tình yêu đó. Có lẽ ông nội cô nói đúng…

Chương 25: 25: Mạc Quân Ngôn Có Phải Bị Điên Không

Có Anh Thật TốtTác giả: Mạc LinhhTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhWoo.. Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời trong veo, gió thổi thật mát. Đúng là thời tiết mùa thu thật đẹp. Hôm nay, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đi đôi giày Adidas trắng, không thể công nhận rằng: Dù trong hoàn cảnh nào cô đều rất đẹp. Nơi cô đang đứng là công viên dành cho những đôi tình nhân, nơi này được trang hoàng rất đẹp vì sắp có lễ hội diễn ra, mỗi năm chỉ có một lần. Nhìn người con trai trước mặt cô lại nhớ trước đó vài tiếng cô đã tự đưa ra cho bản thân một lộ trình mới trong cuộc đời của chính mình. Cô từ bỏ tất cả, những thứ mà ai cũng mong muốn để đổi lấy tự do và hạnh phúc của bản thân. Cô muốn cùng anh ta bỏ trốn, đi đến nơi mà ông nội cô không tìm được, cô từ bỏ địa vị, tiền tài để mong được sống bình yên bên người đàn ông mình yêu, vậy mà khi cô chọn từ bỏ mọi thứ, hắn lại chọn từ bỏ cô. Hahaha, cô cười một cách châm biếm. Thật nực cười, khi mà cô cứ nghĩ tình yêu của mình sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả. Thì ra là không, không có thứ tình yêu đó. Có lẽ ông nội cô nói đúng… Mạc Tử lên phòng thì chán nản nằm xuống giường.Điện thoại cô còn hết pin nữa chứ, tại tối qua quên chưa sạc, cả ngày bận bịu, nên còn chả thèm nhớ đến nó.Thôi kệ!!! Ngủ.............!Giang Y Linh ở lại nhà tối nay, cô nhắn tin báo cho Mạc Tử là hôm nay cô không về, dặn Mạc Tử không phải đợi.Nhưng sao mãi Mạc Tử vẫn chưa trả lời?Giang Y Linh vừa mới tắm xong, vừa chạy lên giường, liền có người gõ cửa đưa sữa vào.Thấy bảo là do ông cô dặn dò.Nhận lấy ly sữa, đang uống, thấy điện thoại trên tay rung lên, nhìn thấy thông báo tin nhắn mới mà tí nữa sữa trong miệng cô phun ra hết.Tên thần kinh này tự nhiên nhắn tin cho cô.[ Mạc Quân Ngôn] : Ngủ chưa??Sao cô có số điện thoại của hắn sao, đó là do Mạc Tử đưa, bảo là phòng trừ, cũng là do Mạc Tử lưu số, cô vô tội.Tinh tinh[ Mạc Quân Ngôn] : Ăn cơm chưa??Khóe môi cô giật giật, haaha...!Hình như cô về nhầm hành tinh rồi...nào nào chuẩn bị quần áo để bay về hành tinh của mình nào[ Mạc Quân Ngôn] : 8h rồi, chắc ăn cơm rồi hả??[ Mạc Quân Ngôn] : Cô nên ăn nhiều lên, hơi gầy rồi đó...!– f*ck quan tâm bà đây có gầy hay béo làm gì....não của anh đâu rồi[ Mạc Quân Ngôn] : Sao không trả lời tin nhắn, bận gì sao???[ Mạc Quân Ngôn] : Cô bé, định khi nào về vậy??[ Mạc Quân Ngôn] : ......![ Mạc Quân Ngôn] : Đi đâu rồi...!.....!Cô đứng chồng trời mất năm phút, mà tin nhắn nhảy lên muốn loạn cả máy.[ Cô bé] : Anh định kh*ng b* tôi hả!!!Mạc Quân Ngôn nhìn thấy cô trả lời tin nhắn rổi, bất giác ngồi thẳng lưng, và cười...hờ hờ..cười đó.Hắn cười, ôi mẹ ơi, cứu con, hắn cười rất đẹp nhưng người ngoài mà thấy nụ cười này chắc sợ ngất luôn tại chỗ đó.[ Mạc Quân Ngôn] : Tại em không trả lời tin nhắn của tôi.Tại sao tôi phải trả lời tin nhắn của anh!!!!! Hừmmmmm[ Cô bé] : Anh nhắn tin cho tôi chỉ để hỏi mấy chuyện vớ vẩn này???[ Mạc Quân Ngôn] : Không phải[Cô bé] : ???[ Mạc Quân Ngôn] : Đó không phải mấy chuyện vớ vẩnGiang Y Linh bất lực nhìn trần nhà, thế giới này bị điên à.Thực ra, cô vốn biết đến Mạc Quân Ngôn từ lâu rồi, nhưng chỉ là nghe danh mà thôi...Người ta nói hắn đáng sợ, vô cảm, bất cần...blabla.Nhưng đâu có ai nói cho cô biết đây là một tên thần kinh thâm niên đâu.

Mạc Tử lên phòng thì chán nản nằm xuống giường.

Điện thoại cô còn hết pin nữa chứ, tại tối qua quên chưa sạc, cả ngày bận bịu, nên còn chả thèm nhớ đến nó.

Thôi kệ!!! Ngủ.

............!

Giang Y Linh ở lại nhà tối nay, cô nhắn tin báo cho Mạc Tử là hôm nay cô không về, dặn Mạc Tử không phải đợi.

Nhưng sao mãi Mạc Tử vẫn chưa trả lời?

Giang Y Linh vừa mới tắm xong, vừa chạy lên giường, liền có người gõ cửa đưa sữa vào.

Thấy bảo là do ông cô dặn dò.

Nhận lấy ly sữa, đang uống, thấy điện thoại trên tay rung lên, nhìn thấy thông báo tin nhắn mới mà tí nữa sữa trong miệng cô phun ra hết.

Tên thần kinh này tự nhiên nhắn tin cho cô.

[ Mạc Quân Ngôn] : Ngủ chưa??

Sao cô có số điện thoại của hắn sao, đó là do Mạc Tử đưa, bảo là phòng trừ, cũng là do Mạc Tử lưu số, cô vô tội.

Tinh tinh

[ Mạc Quân Ngôn] : Ăn cơm chưa??

Khóe môi cô giật giật, haaha...!Hình như cô về nhầm hành tinh rồi...nào nào chuẩn bị quần áo để bay về hành tinh của mình nào

[ Mạc Quân Ngôn] : 8h rồi, chắc ăn cơm rồi hả??

[ Mạc Quân Ngôn] : Cô nên ăn nhiều lên, hơi gầy rồi đó...!– f*ck quan tâm bà đây có gầy hay béo làm gì....não của anh đâu rồi

[ Mạc Quân Ngôn] : Sao không trả lời tin nhắn, bận gì sao???

[ Mạc Quân Ngôn] : Cô bé, định khi nào về vậy??

[ Mạc Quân Ngôn] : ......!

[ Mạc Quân Ngôn] : Đi đâu rồi...!

.....!

Cô đứng chồng trời mất năm phút, mà tin nhắn nhảy lên muốn loạn cả máy.

[ Cô bé] : Anh định kh*ng b* tôi hả!!!

Mạc Quân Ngôn nhìn thấy cô trả lời tin nhắn rổi, bất giác ngồi thẳng lưng, và cười...hờ hờ..cười đó.

Hắn cười, ôi mẹ ơi, cứu con, hắn cười rất đẹp nhưng người ngoài mà thấy nụ cười này chắc sợ ngất luôn tại chỗ đó.

[ Mạc Quân Ngôn] : Tại em không trả lời tin nhắn của tôi.

Tại sao tôi phải trả lời tin nhắn của anh!!!!! Hừmmmmm

[ Cô bé] : Anh nhắn tin cho tôi chỉ để hỏi mấy chuyện vớ vẩn này???

[ Mạc Quân Ngôn] : Không phải

[Cô bé] : ???

[ Mạc Quân Ngôn] : Đó không phải mấy chuyện vớ vẩn

Giang Y Linh bất lực nhìn trần nhà, thế giới này bị điên à.

Thực ra, cô vốn biết đến Mạc Quân Ngôn từ lâu rồi, nhưng chỉ là nghe danh mà thôi...Người ta nói hắn đáng sợ, vô cảm, bất cần...blabla.

Nhưng đâu có ai nói cho cô biết đây là một tên thần kinh thâm niên đâu.

Có Anh Thật TốtTác giả: Mạc LinhhTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhWoo.. Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời trong veo, gió thổi thật mát. Đúng là thời tiết mùa thu thật đẹp. Hôm nay, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đi đôi giày Adidas trắng, không thể công nhận rằng: Dù trong hoàn cảnh nào cô đều rất đẹp. Nơi cô đang đứng là công viên dành cho những đôi tình nhân, nơi này được trang hoàng rất đẹp vì sắp có lễ hội diễn ra, mỗi năm chỉ có một lần. Nhìn người con trai trước mặt cô lại nhớ trước đó vài tiếng cô đã tự đưa ra cho bản thân một lộ trình mới trong cuộc đời của chính mình. Cô từ bỏ tất cả, những thứ mà ai cũng mong muốn để đổi lấy tự do và hạnh phúc của bản thân. Cô muốn cùng anh ta bỏ trốn, đi đến nơi mà ông nội cô không tìm được, cô từ bỏ địa vị, tiền tài để mong được sống bình yên bên người đàn ông mình yêu, vậy mà khi cô chọn từ bỏ mọi thứ, hắn lại chọn từ bỏ cô. Hahaha, cô cười một cách châm biếm. Thật nực cười, khi mà cô cứ nghĩ tình yêu của mình sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả. Thì ra là không, không có thứ tình yêu đó. Có lẽ ông nội cô nói đúng… Mạc Tử lên phòng thì chán nản nằm xuống giường.Điện thoại cô còn hết pin nữa chứ, tại tối qua quên chưa sạc, cả ngày bận bịu, nên còn chả thèm nhớ đến nó.Thôi kệ!!! Ngủ.............!Giang Y Linh ở lại nhà tối nay, cô nhắn tin báo cho Mạc Tử là hôm nay cô không về, dặn Mạc Tử không phải đợi.Nhưng sao mãi Mạc Tử vẫn chưa trả lời?Giang Y Linh vừa mới tắm xong, vừa chạy lên giường, liền có người gõ cửa đưa sữa vào.Thấy bảo là do ông cô dặn dò.Nhận lấy ly sữa, đang uống, thấy điện thoại trên tay rung lên, nhìn thấy thông báo tin nhắn mới mà tí nữa sữa trong miệng cô phun ra hết.Tên thần kinh này tự nhiên nhắn tin cho cô.[ Mạc Quân Ngôn] : Ngủ chưa??Sao cô có số điện thoại của hắn sao, đó là do Mạc Tử đưa, bảo là phòng trừ, cũng là do Mạc Tử lưu số, cô vô tội.Tinh tinh[ Mạc Quân Ngôn] : Ăn cơm chưa??Khóe môi cô giật giật, haaha...!Hình như cô về nhầm hành tinh rồi...nào nào chuẩn bị quần áo để bay về hành tinh của mình nào[ Mạc Quân Ngôn] : 8h rồi, chắc ăn cơm rồi hả??[ Mạc Quân Ngôn] : Cô nên ăn nhiều lên, hơi gầy rồi đó...!– f*ck quan tâm bà đây có gầy hay béo làm gì....não của anh đâu rồi[ Mạc Quân Ngôn] : Sao không trả lời tin nhắn, bận gì sao???[ Mạc Quân Ngôn] : Cô bé, định khi nào về vậy??[ Mạc Quân Ngôn] : ......![ Mạc Quân Ngôn] : Đi đâu rồi...!.....!Cô đứng chồng trời mất năm phút, mà tin nhắn nhảy lên muốn loạn cả máy.[ Cô bé] : Anh định kh*ng b* tôi hả!!!Mạc Quân Ngôn nhìn thấy cô trả lời tin nhắn rổi, bất giác ngồi thẳng lưng, và cười...hờ hờ..cười đó.Hắn cười, ôi mẹ ơi, cứu con, hắn cười rất đẹp nhưng người ngoài mà thấy nụ cười này chắc sợ ngất luôn tại chỗ đó.[ Mạc Quân Ngôn] : Tại em không trả lời tin nhắn của tôi.Tại sao tôi phải trả lời tin nhắn của anh!!!!! Hừmmmmm[ Cô bé] : Anh nhắn tin cho tôi chỉ để hỏi mấy chuyện vớ vẩn này???[ Mạc Quân Ngôn] : Không phải[Cô bé] : ???[ Mạc Quân Ngôn] : Đó không phải mấy chuyện vớ vẩnGiang Y Linh bất lực nhìn trần nhà, thế giới này bị điên à.Thực ra, cô vốn biết đến Mạc Quân Ngôn từ lâu rồi, nhưng chỉ là nghe danh mà thôi...Người ta nói hắn đáng sợ, vô cảm, bất cần...blabla.Nhưng đâu có ai nói cho cô biết đây là một tên thần kinh thâm niên đâu.

Chương 25: 25: Mạc Quân Ngôn Có Phải Bị Điên Không