Tác giả:

Woo.. Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời trong veo, gió thổi thật mát. Đúng là thời tiết mùa thu thật đẹp. Hôm nay, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đi đôi giày Adidas trắng, không thể công nhận rằng: Dù trong hoàn cảnh nào cô đều rất đẹp. Nơi cô đang đứng là công viên dành cho những đôi tình nhân, nơi này được trang hoàng rất đẹp vì sắp có lễ hội diễn ra, mỗi năm chỉ có một lần. Nhìn người con trai trước mặt cô lại nhớ trước đó vài tiếng cô đã tự đưa ra cho bản thân một lộ trình mới trong cuộc đời của chính mình. Cô từ bỏ tất cả, những thứ mà ai cũng mong muốn để đổi lấy tự do và hạnh phúc của bản thân. Cô muốn cùng anh ta bỏ trốn, đi đến nơi mà ông nội cô không tìm được, cô từ bỏ địa vị, tiền tài để mong được sống bình yên bên người đàn ông mình yêu, vậy mà khi cô chọn từ bỏ mọi thứ, hắn lại chọn từ bỏ cô. Hahaha, cô cười một cách châm biếm. Thật nực cười, khi mà cô cứ nghĩ tình yêu của mình sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả. Thì ra là không, không có thứ tình yêu đó. Có lẽ ông nội cô nói đúng…

Chương 58: 58: Bữa Tiệc Hoàng Gia 5

Có Anh Thật TốtTác giả: Mạc LinhhTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhWoo.. Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời trong veo, gió thổi thật mát. Đúng là thời tiết mùa thu thật đẹp. Hôm nay, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đi đôi giày Adidas trắng, không thể công nhận rằng: Dù trong hoàn cảnh nào cô đều rất đẹp. Nơi cô đang đứng là công viên dành cho những đôi tình nhân, nơi này được trang hoàng rất đẹp vì sắp có lễ hội diễn ra, mỗi năm chỉ có một lần. Nhìn người con trai trước mặt cô lại nhớ trước đó vài tiếng cô đã tự đưa ra cho bản thân một lộ trình mới trong cuộc đời của chính mình. Cô từ bỏ tất cả, những thứ mà ai cũng mong muốn để đổi lấy tự do và hạnh phúc của bản thân. Cô muốn cùng anh ta bỏ trốn, đi đến nơi mà ông nội cô không tìm được, cô từ bỏ địa vị, tiền tài để mong được sống bình yên bên người đàn ông mình yêu, vậy mà khi cô chọn từ bỏ mọi thứ, hắn lại chọn từ bỏ cô. Hahaha, cô cười một cách châm biếm. Thật nực cười, khi mà cô cứ nghĩ tình yêu của mình sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả. Thì ra là không, không có thứ tình yêu đó. Có lẽ ông nội cô nói đúng… Mạc Quân Ngôn hơi ngửa người ra sau, nhìn Đình Niên rồi nhẹ nhàng cúi đầu rồi chẳng nói gì.Đình Niên không giận, hắn biết rõ Mạc Quân Ngôn luôn đối xử với người khác như vậy nên cũng chẳng thèm so đo.Hắn chậm dãi nhìn sang chỗ Mạc Tử.Đình Tuyết Kiều thì lại dồn sự chú ý lên Mạc Tử.Nếu là một cô gái bình thường thì sẽ để mắt đến người con trai đang ngồi trước mặt mình.Nhưng cô hiểu rõ, hắn là người không nên đụng vào, vậy nên lúc trước cô chưa biết gì đã từng thích hắn.Đến lúc tỉnh ngộ, liền thông minh hơn và hiểu rằng: Hoa hồng đẹp thì luôn có gai.Đình Tuyết Kiều thấy Mạc Tử như vậy liền mở miệng châm chọc: “Mạc Tuyết, cô thiếu ăn đến như vậy sao”Mạc Tử nghiêng đầu nhìn cô ta, xong lại quay lại đặt đĩa xuống bàn.Xoay người trả lời: “Ăn cơm nhà cô chắc, cô có ý kiến làm gì.Rảnh quá hả!”Mạc Tử xù lông lên nhìn Đình Tuyết Kiều.Đình Niên ở bên cạnh liền hứng thú xem Mạc Tử xù lông, hắn bày ra vẻ mặt như bản thân mình chỉ đến xem diễn chứ không liên quan đến chuyện này.Đình Tuyết Kiều khoanh tay cũng không giận rồi trả lời: “Tôi chỉ thấy thương hại cô nên mới muốn nhắc cô giữ lại cho bản thân một ít hình tượng.Biết đâu có vị thiếu gia nào vừa mắt cô liền chọn cô làm vợ cả thì sao”Mạc Tử nghe xong đã biết Đình Tuyết Kiều muốn nói đến điều gì.Vẫn là cái trò cũ rích.Muốn khích tiểu gia ta hả.Ta đây b*p ch*t cô luôn!“ Người muốn lấy tôi xếp thành hàng dài đang đợi ngoài kia kìa.Cần cô quản chắc.Cô ý mới là người cần lo lắng.Suốt bao nhiêu năm nay vẫn chưa tốt nghiệp nổi trung học sao.Đáng thương, đáng thương” – Lêu lêu dám trêu bà à.Mặt Đình Tuyết Kiều liền trở nên méo mó.Cô vốn bằng tuổi với Mạc Tử nhưng chỉ vì bình thường học hành không ra gì, lại còn hay tụ tập gây sự đánh nhau.Đình Lân luôn là một người nghiêm khắc và rất sỉ diện.Đối với sự hư hỏng của con gái mình khiến ông rất mất mặt vậy nên ông liền tuyên bố rằng chuyện cô học của cô phải do bản thân cô tự lực mà qua chứ không ai được phép xin xỏ cho cô.Điều này khiến Đình Tuyết Kiều liên tiếp ba năm không tốt nghiệp nỗi trung học.Đó là nỗi nhục lớn nhất mà cô từng gặp.“ Mạc Tuyết, cô đừng nói như bản thân mình giỏi giang hơn người khác” – Đình Tuyết Kiều giận dữ nói.“ Úi giời ơi, kém hơn ai cũng không kém hơn một đứa chưa tốt nghiệp trung học >>” – Mạc Tử đảo đảo đôi mắt một cách láo liên nói.Đình Niên cảm thấy nhàm chán nên quay đâu đi luôn.Đương nhiên, Đình Tuyết Kiều cũng đi theo.Chắc cô ta cảm thấy mình bị thất thố liền chọn cách giả chết luôn.À đó là do cách nói của Mạc Tử.Mạc Tử quay lại ghế ngồi, đang định cầm đĩa bánh lên ăn thì có người hỏi cô: “Mạc Tuyết dạo này em không liên lạc với cô bạn nhỏ của em sao?”

Mạc Quân Ngôn hơi ngửa người ra sau, nhìn Đình Niên rồi nhẹ nhàng cúi đầu rồi chẳng nói gì.

Đình Niên không giận, hắn biết rõ Mạc Quân Ngôn luôn đối xử với người khác như vậy nên cũng chẳng thèm so đo.

Hắn chậm dãi nhìn sang chỗ Mạc Tử.

Đình Tuyết Kiều thì lại dồn sự chú ý lên Mạc Tử.

Nếu là một cô gái bình thường thì sẽ để mắt đến người con trai đang ngồi trước mặt mình.

Nhưng cô hiểu rõ, hắn là người không nên đụng vào, vậy nên lúc trước cô chưa biết gì đã từng thích hắn.

Đến lúc tỉnh ngộ, liền thông minh hơn và hiểu rằng: Hoa hồng đẹp thì luôn có gai.

Đình Tuyết Kiều thấy Mạc Tử như vậy liền mở miệng châm chọc: “Mạc Tuyết, cô thiếu ăn đến như vậy sao”

Mạc Tử nghiêng đầu nhìn cô ta, xong lại quay lại đặt đĩa xuống bàn.

Xoay người trả lời: “Ăn cơm nhà cô chắc, cô có ý kiến làm gì.

Rảnh quá hả!”

Mạc Tử xù lông lên nhìn Đình Tuyết Kiều.

Đình Niên ở bên cạnh liền hứng thú xem Mạc Tử xù lông, hắn bày ra vẻ mặt như bản thân mình chỉ đến xem diễn chứ không liên quan đến chuyện này.

Đình Tuyết Kiều khoanh tay cũng không giận rồi trả lời: “Tôi chỉ thấy thương hại cô nên mới muốn nhắc cô giữ lại cho bản thân một ít hình tượng.

Biết đâu có vị thiếu gia nào vừa mắt cô liền chọn cô làm vợ cả thì sao”

Mạc Tử nghe xong đã biết Đình Tuyết Kiều muốn nói đến điều gì.

Vẫn là cái trò cũ rích.

Muốn khích tiểu gia ta hả.

Ta đây b*p ch*t cô luôn!

“ Người muốn lấy tôi xếp thành hàng dài đang đợi ngoài kia kìa.

Cần cô quản chắc.

Cô ý mới là người cần lo lắng.

Suốt bao nhiêu năm nay vẫn chưa tốt nghiệp nổi trung học sao.

Đáng thương, đáng thương” – Lêu lêu dám trêu bà à.

Mặt Đình Tuyết Kiều liền trở nên méo mó.

Cô vốn bằng tuổi với Mạc Tử nhưng chỉ vì bình thường học hành không ra gì, lại còn hay tụ tập gây sự đánh nhau.

Đình Lân luôn là một người nghiêm khắc và rất sỉ diện.

Đối với sự hư hỏng của con gái mình khiến ông rất mất mặt vậy nên ông liền tuyên bố rằng chuyện cô học của cô phải do bản thân cô tự lực mà qua chứ không ai được phép xin xỏ cho cô.

Điều này khiến Đình Tuyết Kiều liên tiếp ba năm không tốt nghiệp nỗi trung học.

Đó là nỗi nhục lớn nhất mà cô từng gặp.

“ Mạc Tuyết, cô đừng nói như bản thân mình giỏi giang hơn người khác” – Đình Tuyết Kiều giận dữ nói.

“ Úi giời ơi, kém hơn ai cũng không kém hơn một đứa chưa tốt nghiệp trung học >>” – Mạc Tử đảo đảo đôi mắt một cách láo liên nói.

Đình Niên cảm thấy nhàm chán nên quay đâu đi luôn.

Đương nhiên, Đình Tuyết Kiều cũng đi theo.

Chắc cô ta cảm thấy mình bị thất thố liền chọn cách giả chết luôn.

À đó là do cách nói của Mạc Tử.

Mạc Tử quay lại ghế ngồi, đang định cầm đĩa bánh lên ăn thì có người hỏi cô: “Mạc Tuyết dạo này em không liên lạc với cô bạn nhỏ của em sao?”

Có Anh Thật TốtTác giả: Mạc LinhhTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhWoo.. Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời trong veo, gió thổi thật mát. Đúng là thời tiết mùa thu thật đẹp. Hôm nay, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đi đôi giày Adidas trắng, không thể công nhận rằng: Dù trong hoàn cảnh nào cô đều rất đẹp. Nơi cô đang đứng là công viên dành cho những đôi tình nhân, nơi này được trang hoàng rất đẹp vì sắp có lễ hội diễn ra, mỗi năm chỉ có một lần. Nhìn người con trai trước mặt cô lại nhớ trước đó vài tiếng cô đã tự đưa ra cho bản thân một lộ trình mới trong cuộc đời của chính mình. Cô từ bỏ tất cả, những thứ mà ai cũng mong muốn để đổi lấy tự do và hạnh phúc của bản thân. Cô muốn cùng anh ta bỏ trốn, đi đến nơi mà ông nội cô không tìm được, cô từ bỏ địa vị, tiền tài để mong được sống bình yên bên người đàn ông mình yêu, vậy mà khi cô chọn từ bỏ mọi thứ, hắn lại chọn từ bỏ cô. Hahaha, cô cười một cách châm biếm. Thật nực cười, khi mà cô cứ nghĩ tình yêu của mình sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả. Thì ra là không, không có thứ tình yêu đó. Có lẽ ông nội cô nói đúng… Mạc Quân Ngôn hơi ngửa người ra sau, nhìn Đình Niên rồi nhẹ nhàng cúi đầu rồi chẳng nói gì.Đình Niên không giận, hắn biết rõ Mạc Quân Ngôn luôn đối xử với người khác như vậy nên cũng chẳng thèm so đo.Hắn chậm dãi nhìn sang chỗ Mạc Tử.Đình Tuyết Kiều thì lại dồn sự chú ý lên Mạc Tử.Nếu là một cô gái bình thường thì sẽ để mắt đến người con trai đang ngồi trước mặt mình.Nhưng cô hiểu rõ, hắn là người không nên đụng vào, vậy nên lúc trước cô chưa biết gì đã từng thích hắn.Đến lúc tỉnh ngộ, liền thông minh hơn và hiểu rằng: Hoa hồng đẹp thì luôn có gai.Đình Tuyết Kiều thấy Mạc Tử như vậy liền mở miệng châm chọc: “Mạc Tuyết, cô thiếu ăn đến như vậy sao”Mạc Tử nghiêng đầu nhìn cô ta, xong lại quay lại đặt đĩa xuống bàn.Xoay người trả lời: “Ăn cơm nhà cô chắc, cô có ý kiến làm gì.Rảnh quá hả!”Mạc Tử xù lông lên nhìn Đình Tuyết Kiều.Đình Niên ở bên cạnh liền hứng thú xem Mạc Tử xù lông, hắn bày ra vẻ mặt như bản thân mình chỉ đến xem diễn chứ không liên quan đến chuyện này.Đình Tuyết Kiều khoanh tay cũng không giận rồi trả lời: “Tôi chỉ thấy thương hại cô nên mới muốn nhắc cô giữ lại cho bản thân một ít hình tượng.Biết đâu có vị thiếu gia nào vừa mắt cô liền chọn cô làm vợ cả thì sao”Mạc Tử nghe xong đã biết Đình Tuyết Kiều muốn nói đến điều gì.Vẫn là cái trò cũ rích.Muốn khích tiểu gia ta hả.Ta đây b*p ch*t cô luôn!“ Người muốn lấy tôi xếp thành hàng dài đang đợi ngoài kia kìa.Cần cô quản chắc.Cô ý mới là người cần lo lắng.Suốt bao nhiêu năm nay vẫn chưa tốt nghiệp nổi trung học sao.Đáng thương, đáng thương” – Lêu lêu dám trêu bà à.Mặt Đình Tuyết Kiều liền trở nên méo mó.Cô vốn bằng tuổi với Mạc Tử nhưng chỉ vì bình thường học hành không ra gì, lại còn hay tụ tập gây sự đánh nhau.Đình Lân luôn là một người nghiêm khắc và rất sỉ diện.Đối với sự hư hỏng của con gái mình khiến ông rất mất mặt vậy nên ông liền tuyên bố rằng chuyện cô học của cô phải do bản thân cô tự lực mà qua chứ không ai được phép xin xỏ cho cô.Điều này khiến Đình Tuyết Kiều liên tiếp ba năm không tốt nghiệp nỗi trung học.Đó là nỗi nhục lớn nhất mà cô từng gặp.“ Mạc Tuyết, cô đừng nói như bản thân mình giỏi giang hơn người khác” – Đình Tuyết Kiều giận dữ nói.“ Úi giời ơi, kém hơn ai cũng không kém hơn một đứa chưa tốt nghiệp trung học >>” – Mạc Tử đảo đảo đôi mắt một cách láo liên nói.Đình Niên cảm thấy nhàm chán nên quay đâu đi luôn.Đương nhiên, Đình Tuyết Kiều cũng đi theo.Chắc cô ta cảm thấy mình bị thất thố liền chọn cách giả chết luôn.À đó là do cách nói của Mạc Tử.Mạc Tử quay lại ghế ngồi, đang định cầm đĩa bánh lên ăn thì có người hỏi cô: “Mạc Tuyết dạo này em không liên lạc với cô bạn nhỏ của em sao?”

Chương 58: 58: Bữa Tiệc Hoàng Gia 5