Woo.. Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời trong veo, gió thổi thật mát. Đúng là thời tiết mùa thu thật đẹp. Hôm nay, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đi đôi giày Adidas trắng, không thể công nhận rằng: Dù trong hoàn cảnh nào cô đều rất đẹp. Nơi cô đang đứng là công viên dành cho những đôi tình nhân, nơi này được trang hoàng rất đẹp vì sắp có lễ hội diễn ra, mỗi năm chỉ có một lần. Nhìn người con trai trước mặt cô lại nhớ trước đó vài tiếng cô đã tự đưa ra cho bản thân một lộ trình mới trong cuộc đời của chính mình. Cô từ bỏ tất cả, những thứ mà ai cũng mong muốn để đổi lấy tự do và hạnh phúc của bản thân. Cô muốn cùng anh ta bỏ trốn, đi đến nơi mà ông nội cô không tìm được, cô từ bỏ địa vị, tiền tài để mong được sống bình yên bên người đàn ông mình yêu, vậy mà khi cô chọn từ bỏ mọi thứ, hắn lại chọn từ bỏ cô. Hahaha, cô cười một cách châm biếm. Thật nực cười, khi mà cô cứ nghĩ tình yêu của mình sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả. Thì ra là không, không có thứ tình yêu đó. Có lẽ ông nội cô nói đúng…
Chương 59: 59: Bữa Tiệc Hoàng Gia 6
Có Anh Thật TốtTác giả: Mạc LinhhTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhWoo.. Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời trong veo, gió thổi thật mát. Đúng là thời tiết mùa thu thật đẹp. Hôm nay, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đi đôi giày Adidas trắng, không thể công nhận rằng: Dù trong hoàn cảnh nào cô đều rất đẹp. Nơi cô đang đứng là công viên dành cho những đôi tình nhân, nơi này được trang hoàng rất đẹp vì sắp có lễ hội diễn ra, mỗi năm chỉ có một lần. Nhìn người con trai trước mặt cô lại nhớ trước đó vài tiếng cô đã tự đưa ra cho bản thân một lộ trình mới trong cuộc đời của chính mình. Cô từ bỏ tất cả, những thứ mà ai cũng mong muốn để đổi lấy tự do và hạnh phúc của bản thân. Cô muốn cùng anh ta bỏ trốn, đi đến nơi mà ông nội cô không tìm được, cô từ bỏ địa vị, tiền tài để mong được sống bình yên bên người đàn ông mình yêu, vậy mà khi cô chọn từ bỏ mọi thứ, hắn lại chọn từ bỏ cô. Hahaha, cô cười một cách châm biếm. Thật nực cười, khi mà cô cứ nghĩ tình yêu của mình sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả. Thì ra là không, không có thứ tình yêu đó. Có lẽ ông nội cô nói đúng… Giọng nói đó là của Mạc Quân Ngôn.Mạc Tử nghe vậy còn suýt làm rớt luôn miếng bánh.Cô nhìn hắn theo bản năng.Mạc Quân Ngôn chẳng bận tâm, hắn bày ra vẻ mặt như người hỏi câu đó không phải là hắn vậy.Anh cả à, anh còn bày ra vẻ mặt đó là em không trả lời câu hỏi đâu đó.Hắn biết thân phận của Giang Y Linh từ khi lên máy bay, tìm thông tin của một người rất đơn giản, nhưng hắn cảm thấy rằng có vẻ như cô không sợ người khác biết rằng cô là người thừa kế của Giang gia vậy đó.Phải biết rằng muốn làm người thừa kế thì phải có năng lực và nhạy bén.Và cô có đủ cả hai.Mạc Tử dù không muốn trả lời cho lắm nhưng cô không thể không trả lời: “Anh cả, đâu phải anh không biết, mấy ngày hôm nay mẹ ép em đi điểm danh, nhận trường rồi nhận lớp, chuẩn bị lung tung cả lên.Mẹ dẫn em đi mua sắm đủ thứ.Còn chưa kể, em bị cái tên thần kinh b**n th** kia truy sát cả ngày.Làm gì mà có thì giờ liên lạc với cậu ấy.Chỉ nhắn tin với nhau vài câu vào mấy ngày trước thôi”Cái ép đi học là do bà Mạc gây ra.Còn cái bị đuổi bởi một tên thần kinh b**n th** là nói Hàn Diệp Hải.Bị kh*ng b* như vậy thì đâu còn hơi sức đi tìm Tiểu Linh Linh tâm sự chuyện đời được chứ.Nhưng Mạc Tử chợt nhớ ra điều gì đó.Liền quay phắt lại, nhìn chằm chằm anh mình.Cô nheo mắt nhìn: “Anh cả, anh có mục đích gì với Tiểu Linh Linh vậy.”Mạc Quân Ngôn không ngờ mình lại nghe câu hỏi này nữa.Hắn chỉ vô tình hỏi vài câu mà cũng bị người khác chụp cho cái mũ này.Không lẽ phải có mục đích mới tiếp cận được sao?Mạc Quân Ngôn không nóng không lạnh, điềm đạm, ung dung, một cách chậm chạp khiến cho Mạc Tử nôn nóng, hơi bồn chồn.Anh cả à, em hiểu sao nhiều lúc ba muốn lôi anh ra chém rồi.“Thích” – giọng nói rất nhẹ nhưng vì cô nhìn chăm chằm vào hắn nên đọc khẩu hình miệng ra được.Thích???Anh à, thế có nghĩa là sao.Nghĩa là anh thích hỏi chuyện của Tiểu Linh Linh.Hay thích nó vậy.No no noEm không mong là cái thứ hai đâu.Em không tưởng tượng nỗi cái cảnh mà anh nói thích một ai đâu.Kiểu như là, hắn sẽ đứng trước một cô gái nào đó, là lạnh nhạt nói: “Anh thích em, I Love You” hả.Oh shit, Tiểu gia ta đây không muốn trả qua bất kỳ sóng gió cuộc đời nào đâu.Ta tin rằng không có một cô gái thép nào có thể chịu được cú sốc đó đâu.Mạc Tử chìm đắm trong tưởng tượng của mình.
Giọng nói đó là của Mạc Quân Ngôn.
Mạc Tử nghe vậy còn suýt làm rớt luôn miếng bánh.
Cô nhìn hắn theo bản năng.
Mạc Quân Ngôn chẳng bận tâm, hắn bày ra vẻ mặt như người hỏi câu đó không phải là hắn vậy.
Anh cả à, anh còn bày ra vẻ mặt đó là em không trả lời câu hỏi đâu đó.
Hắn biết thân phận của Giang Y Linh từ khi lên máy bay, tìm thông tin của một người rất đơn giản, nhưng hắn cảm thấy rằng có vẻ như cô không sợ người khác biết rằng cô là người thừa kế của Giang gia vậy đó.
Phải biết rằng muốn làm người thừa kế thì phải có năng lực và nhạy bén.
Và cô có đủ cả hai.
Mạc Tử dù không muốn trả lời cho lắm nhưng cô không thể không trả lời: “Anh cả, đâu phải anh không biết, mấy ngày hôm nay mẹ ép em đi điểm danh, nhận trường rồi nhận lớp, chuẩn bị lung tung cả lên.
Mẹ dẫn em đi mua sắm đủ thứ.
Còn chưa kể, em bị cái tên thần kinh b**n th** kia truy sát cả ngày.
Làm gì mà có thì giờ liên lạc với cậu ấy.
Chỉ nhắn tin với nhau vài câu vào mấy ngày trước thôi”
Cái ép đi học là do bà Mạc gây ra.
Còn cái bị đuổi bởi một tên thần kinh b**n th** là nói Hàn Diệp Hải.
Bị kh*ng b* như vậy thì đâu còn hơi sức đi tìm Tiểu Linh Linh tâm sự chuyện đời được chứ.
Nhưng Mạc Tử chợt nhớ ra điều gì đó.
Liền quay phắt lại, nhìn chằm chằm anh mình.
Cô nheo mắt nhìn: “Anh cả, anh có mục đích gì với Tiểu Linh Linh vậy.”
Mạc Quân Ngôn không ngờ mình lại nghe câu hỏi này nữa.
Hắn chỉ vô tình hỏi vài câu mà cũng bị người khác chụp cho cái mũ này.
Không lẽ phải có mục đích mới tiếp cận được sao?
Mạc Quân Ngôn không nóng không lạnh, điềm đạm, ung dung, một cách chậm chạp khiến cho Mạc Tử nôn nóng, hơi bồn chồn.
Anh cả à, em hiểu sao nhiều lúc ba muốn lôi anh ra chém rồi.
“Thích” – giọng nói rất nhẹ nhưng vì cô nhìn chăm chằm vào hắn nên đọc khẩu hình miệng ra được.
Thích???
Anh à, thế có nghĩa là sao.
Nghĩa là anh thích hỏi chuyện của Tiểu Linh Linh.
Hay thích nó vậy.
No no no
Em không mong là cái thứ hai đâu.
Em không tưởng tượng nỗi cái cảnh mà anh nói thích một ai đâu.
Kiểu như là, hắn sẽ đứng trước một cô gái nào đó, là lạnh nhạt nói: “Anh thích em, I Love You” hả.
Oh shit, Tiểu gia ta đây không muốn trả qua bất kỳ sóng gió cuộc đời nào đâu.
Ta tin rằng không có một cô gái thép nào có thể chịu được cú sốc đó đâu.
Mạc Tử chìm đắm trong tưởng tượng của mình.
Có Anh Thật TốtTác giả: Mạc LinhhTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhWoo.. Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời trong veo, gió thổi thật mát. Đúng là thời tiết mùa thu thật đẹp. Hôm nay, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đi đôi giày Adidas trắng, không thể công nhận rằng: Dù trong hoàn cảnh nào cô đều rất đẹp. Nơi cô đang đứng là công viên dành cho những đôi tình nhân, nơi này được trang hoàng rất đẹp vì sắp có lễ hội diễn ra, mỗi năm chỉ có một lần. Nhìn người con trai trước mặt cô lại nhớ trước đó vài tiếng cô đã tự đưa ra cho bản thân một lộ trình mới trong cuộc đời của chính mình. Cô từ bỏ tất cả, những thứ mà ai cũng mong muốn để đổi lấy tự do và hạnh phúc của bản thân. Cô muốn cùng anh ta bỏ trốn, đi đến nơi mà ông nội cô không tìm được, cô từ bỏ địa vị, tiền tài để mong được sống bình yên bên người đàn ông mình yêu, vậy mà khi cô chọn từ bỏ mọi thứ, hắn lại chọn từ bỏ cô. Hahaha, cô cười một cách châm biếm. Thật nực cười, khi mà cô cứ nghĩ tình yêu của mình sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả. Thì ra là không, không có thứ tình yêu đó. Có lẽ ông nội cô nói đúng… Giọng nói đó là của Mạc Quân Ngôn.Mạc Tử nghe vậy còn suýt làm rớt luôn miếng bánh.Cô nhìn hắn theo bản năng.Mạc Quân Ngôn chẳng bận tâm, hắn bày ra vẻ mặt như người hỏi câu đó không phải là hắn vậy.Anh cả à, anh còn bày ra vẻ mặt đó là em không trả lời câu hỏi đâu đó.Hắn biết thân phận của Giang Y Linh từ khi lên máy bay, tìm thông tin của một người rất đơn giản, nhưng hắn cảm thấy rằng có vẻ như cô không sợ người khác biết rằng cô là người thừa kế của Giang gia vậy đó.Phải biết rằng muốn làm người thừa kế thì phải có năng lực và nhạy bén.Và cô có đủ cả hai.Mạc Tử dù không muốn trả lời cho lắm nhưng cô không thể không trả lời: “Anh cả, đâu phải anh không biết, mấy ngày hôm nay mẹ ép em đi điểm danh, nhận trường rồi nhận lớp, chuẩn bị lung tung cả lên.Mẹ dẫn em đi mua sắm đủ thứ.Còn chưa kể, em bị cái tên thần kinh b**n th** kia truy sát cả ngày.Làm gì mà có thì giờ liên lạc với cậu ấy.Chỉ nhắn tin với nhau vài câu vào mấy ngày trước thôi”Cái ép đi học là do bà Mạc gây ra.Còn cái bị đuổi bởi một tên thần kinh b**n th** là nói Hàn Diệp Hải.Bị kh*ng b* như vậy thì đâu còn hơi sức đi tìm Tiểu Linh Linh tâm sự chuyện đời được chứ.Nhưng Mạc Tử chợt nhớ ra điều gì đó.Liền quay phắt lại, nhìn chằm chằm anh mình.Cô nheo mắt nhìn: “Anh cả, anh có mục đích gì với Tiểu Linh Linh vậy.”Mạc Quân Ngôn không ngờ mình lại nghe câu hỏi này nữa.Hắn chỉ vô tình hỏi vài câu mà cũng bị người khác chụp cho cái mũ này.Không lẽ phải có mục đích mới tiếp cận được sao?Mạc Quân Ngôn không nóng không lạnh, điềm đạm, ung dung, một cách chậm chạp khiến cho Mạc Tử nôn nóng, hơi bồn chồn.Anh cả à, em hiểu sao nhiều lúc ba muốn lôi anh ra chém rồi.“Thích” – giọng nói rất nhẹ nhưng vì cô nhìn chăm chằm vào hắn nên đọc khẩu hình miệng ra được.Thích???Anh à, thế có nghĩa là sao.Nghĩa là anh thích hỏi chuyện của Tiểu Linh Linh.Hay thích nó vậy.No no noEm không mong là cái thứ hai đâu.Em không tưởng tượng nỗi cái cảnh mà anh nói thích một ai đâu.Kiểu như là, hắn sẽ đứng trước một cô gái nào đó, là lạnh nhạt nói: “Anh thích em, I Love You” hả.Oh shit, Tiểu gia ta đây không muốn trả qua bất kỳ sóng gió cuộc đời nào đâu.Ta tin rằng không có một cô gái thép nào có thể chịu được cú sốc đó đâu.Mạc Tử chìm đắm trong tưởng tượng của mình.