Woo.. Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời trong veo, gió thổi thật mát. Đúng là thời tiết mùa thu thật đẹp. Hôm nay, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đi đôi giày Adidas trắng, không thể công nhận rằng: Dù trong hoàn cảnh nào cô đều rất đẹp. Nơi cô đang đứng là công viên dành cho những đôi tình nhân, nơi này được trang hoàng rất đẹp vì sắp có lễ hội diễn ra, mỗi năm chỉ có một lần. Nhìn người con trai trước mặt cô lại nhớ trước đó vài tiếng cô đã tự đưa ra cho bản thân một lộ trình mới trong cuộc đời của chính mình. Cô từ bỏ tất cả, những thứ mà ai cũng mong muốn để đổi lấy tự do và hạnh phúc của bản thân. Cô muốn cùng anh ta bỏ trốn, đi đến nơi mà ông nội cô không tìm được, cô từ bỏ địa vị, tiền tài để mong được sống bình yên bên người đàn ông mình yêu, vậy mà khi cô chọn từ bỏ mọi thứ, hắn lại chọn từ bỏ cô. Hahaha, cô cười một cách châm biếm. Thật nực cười, khi mà cô cứ nghĩ tình yêu của mình sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả. Thì ra là không, không có thứ tình yêu đó. Có lẽ ông nội cô nói đúng…
Chương 77: 77: Vậy Người Em Thích Là Ai
Có Anh Thật TốtTác giả: Mạc LinhhTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhWoo.. Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời trong veo, gió thổi thật mát. Đúng là thời tiết mùa thu thật đẹp. Hôm nay, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đi đôi giày Adidas trắng, không thể công nhận rằng: Dù trong hoàn cảnh nào cô đều rất đẹp. Nơi cô đang đứng là công viên dành cho những đôi tình nhân, nơi này được trang hoàng rất đẹp vì sắp có lễ hội diễn ra, mỗi năm chỉ có một lần. Nhìn người con trai trước mặt cô lại nhớ trước đó vài tiếng cô đã tự đưa ra cho bản thân một lộ trình mới trong cuộc đời của chính mình. Cô từ bỏ tất cả, những thứ mà ai cũng mong muốn để đổi lấy tự do và hạnh phúc của bản thân. Cô muốn cùng anh ta bỏ trốn, đi đến nơi mà ông nội cô không tìm được, cô từ bỏ địa vị, tiền tài để mong được sống bình yên bên người đàn ông mình yêu, vậy mà khi cô chọn từ bỏ mọi thứ, hắn lại chọn từ bỏ cô. Hahaha, cô cười một cách châm biếm. Thật nực cười, khi mà cô cứ nghĩ tình yêu của mình sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả. Thì ra là không, không có thứ tình yêu đó. Có lẽ ông nội cô nói đúng… Giang Y Linh: “Vậy là anh biết Di Vấn rồi.”Mạc Quân Ngôn liền đáp: “Biết sơ sơ.”Gió thổi đến, mang theo hơi lạnh.Giang Y Linh cũng bình tâm lại, quay lại dáng vẻ bình thường.Mạc Quân Ngôn cũng buông tay cô ra, đút tay vào túi quần.“Vậy bây giờ, em là chủ nhân của Di Vấn.”“Ừ”Vậy là mọi nghi vấn đều được giải đáp.Hắn hiểu tại sao cô lại có thể một mình xuất hiện ở Dinh thự Hoàng gia, hiên ngang khiêu khích Hoàng đế.Giang Y Linh nhớ ra điều gì đó: “Thực ra nếu anh hỏi tôi chuyện gì, thì tôi chắc chắn sẽ trả lời.Xem như cảm ơn.”Phải biết rằng nếu bây giờ Mạc Quân Ngôn mà hỏi bất kỳ điều gì, kể cả cơ mật quốc gia cô cũng có thể trả lời hắn.Mạc Quân Ngôn gần gật đầu, đi về phía xe, dựa người vào, chăm chú nhìn cô.Giang Y Linh xoay người nhìn hắn trông đợi câu hỏi của hắn.“Vậy người em thích là ai”Cô không ngờ Mạc Quân Ngôn lại hỏi câu hỏi như vậy.Hắn không cần bất ký thông tin gì sao.Dường như hắn đọc được suy nghĩ của cô liền nói: “Tôi chỉ cần em thôi.”Trong lòng cô réo lên một hồi trống, thực sự hắn thích cô hay chỉ muốn có cô vì thỏa mãn tham muốn nào đó.Giang Y Linh: “Anh cảm thấy bản thân mình thực sự thích tôi sao.Hay chỉ là vì mục đích nào khác.”Cô không thể không đề phòng được vì bản thân cô có rất nhiều thân phận mà mỗi thân phận đều mang đến nguy hiểm cho cô.Bản thân cô không muốn mình bị người khác nắm trong tay nữa.Cô từ khi tiếp nhận tiếp quản Di Vấn thì đã thay đổi hoàn toàn bản thân mình.Cô biết cách che dấu cảm xúc hơn, cũng biết cách kiểm soát mọi việc.Nhưng trước mặt người đàn ông này cô có chút bối rối không biết mình nên làm gì, cũng không dám để mình khinh xuất tin nhầm người lần nữa.Khuôn mặt hắn có chút ngưng đọng, nhưng thái độ lại rất nghiêm túc nói: “Tôi có tiền, có nhà, có công ty, có gia đình, cũng có tất cả.Nhưng tất cả đó chỉ là đối với người ngoài.Thực ra chỉ có tôi biết tôi chẳng có gì ngoài bản thân mình.Vậy nên khi em xuất hiện trong thế giới của tôi, tôi đã cược bản thân mình.Cược xem mình có thể lại gần em không, để có được em không.Tôi thực sự đã cố gắng rất nhiều.Làm nhiều chuyện khá là ấu trĩ.Tôi chưa từng nhờ vả Win điều gì, nhưng tôi lại nhờ cậu ấy giúp tôi làm thế nào để làm quen với con gái.Tôi chỉ vì có thể quan tâm em hơn một chút mà đã giao dịch với Âu Dương Hinh Vân.Nhiều lúc tôi nghĩ mình điên rồi.Chỉ là tôi thực sự không muốn gì từ em cả, chỉ cần là em là đủ.Thực sự.”
Giang Y Linh: “Vậy là anh biết Di Vấn rồi.”
Mạc Quân Ngôn liền đáp: “Biết sơ sơ.”
Gió thổi đến, mang theo hơi lạnh.
Giang Y Linh cũng bình tâm lại, quay lại dáng vẻ bình thường.
Mạc Quân Ngôn cũng buông tay cô ra, đút tay vào túi quần.
“Vậy bây giờ, em là chủ nhân của Di Vấn.”
“Ừ”
Vậy là mọi nghi vấn đều được giải đáp.
Hắn hiểu tại sao cô lại có thể một mình xuất hiện ở Dinh thự Hoàng gia, hiên ngang khiêu khích Hoàng đế.
Giang Y Linh nhớ ra điều gì đó: “Thực ra nếu anh hỏi tôi chuyện gì, thì tôi chắc chắn sẽ trả lời.
Xem như cảm ơn.”
Phải biết rằng nếu bây giờ Mạc Quân Ngôn mà hỏi bất kỳ điều gì, kể cả cơ mật quốc gia cô cũng có thể trả lời hắn.
Mạc Quân Ngôn gần gật đầu, đi về phía xe, dựa người vào, chăm chú nhìn cô.
Giang Y Linh xoay người nhìn hắn trông đợi câu hỏi của hắn.
“Vậy người em thích là ai”
Cô không ngờ Mạc Quân Ngôn lại hỏi câu hỏi như vậy.
Hắn không cần bất ký thông tin gì sao.
Dường như hắn đọc được suy nghĩ của cô liền nói: “Tôi chỉ cần em thôi.”
Trong lòng cô réo lên một hồi trống, thực sự hắn thích cô hay chỉ muốn có cô vì thỏa mãn tham muốn nào đó.
Giang Y Linh: “Anh cảm thấy bản thân mình thực sự thích tôi sao.
Hay chỉ là vì mục đích nào khác.”
Cô không thể không đề phòng được vì bản thân cô có rất nhiều thân phận mà mỗi thân phận đều mang đến nguy hiểm cho cô.
Bản thân cô không muốn mình bị người khác nắm trong tay nữa.
Cô từ khi tiếp nhận tiếp quản Di Vấn thì đã thay đổi hoàn toàn bản thân mình.
Cô biết cách che dấu cảm xúc hơn, cũng biết cách kiểm soát mọi việc.
Nhưng trước mặt người đàn ông này cô có chút bối rối không biết mình nên làm gì, cũng không dám để mình khinh xuất tin nhầm người lần nữa.
Khuôn mặt hắn có chút ngưng đọng, nhưng thái độ lại rất nghiêm túc nói: “Tôi có tiền, có nhà, có công ty, có gia đình, cũng có tất cả.
Nhưng tất cả đó chỉ là đối với người ngoài.
Thực ra chỉ có tôi biết tôi chẳng có gì ngoài bản thân mình.
Vậy nên khi em xuất hiện trong thế giới của tôi, tôi đã cược bản thân mình.
Cược xem mình có thể lại gần em không, để có được em không.
Tôi thực sự đã cố gắng rất nhiều.
Làm nhiều chuyện khá là ấu trĩ.
Tôi chưa từng nhờ vả Win điều gì, nhưng tôi lại nhờ cậu ấy giúp tôi làm thế nào để làm quen với con gái.
Tôi chỉ vì có thể quan tâm em hơn một chút mà đã giao dịch với Âu Dương Hinh Vân.
Nhiều lúc tôi nghĩ mình điên rồi.
Chỉ là tôi thực sự không muốn gì từ em cả, chỉ cần là em là đủ.
Thực sự.”
Có Anh Thật TốtTác giả: Mạc LinhhTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhWoo.. Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời trong veo, gió thổi thật mát. Đúng là thời tiết mùa thu thật đẹp. Hôm nay, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đi đôi giày Adidas trắng, không thể công nhận rằng: Dù trong hoàn cảnh nào cô đều rất đẹp. Nơi cô đang đứng là công viên dành cho những đôi tình nhân, nơi này được trang hoàng rất đẹp vì sắp có lễ hội diễn ra, mỗi năm chỉ có một lần. Nhìn người con trai trước mặt cô lại nhớ trước đó vài tiếng cô đã tự đưa ra cho bản thân một lộ trình mới trong cuộc đời của chính mình. Cô từ bỏ tất cả, những thứ mà ai cũng mong muốn để đổi lấy tự do và hạnh phúc của bản thân. Cô muốn cùng anh ta bỏ trốn, đi đến nơi mà ông nội cô không tìm được, cô từ bỏ địa vị, tiền tài để mong được sống bình yên bên người đàn ông mình yêu, vậy mà khi cô chọn từ bỏ mọi thứ, hắn lại chọn từ bỏ cô. Hahaha, cô cười một cách châm biếm. Thật nực cười, khi mà cô cứ nghĩ tình yêu của mình sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả. Thì ra là không, không có thứ tình yêu đó. Có lẽ ông nội cô nói đúng… Giang Y Linh: “Vậy là anh biết Di Vấn rồi.”Mạc Quân Ngôn liền đáp: “Biết sơ sơ.”Gió thổi đến, mang theo hơi lạnh.Giang Y Linh cũng bình tâm lại, quay lại dáng vẻ bình thường.Mạc Quân Ngôn cũng buông tay cô ra, đút tay vào túi quần.“Vậy bây giờ, em là chủ nhân của Di Vấn.”“Ừ”Vậy là mọi nghi vấn đều được giải đáp.Hắn hiểu tại sao cô lại có thể một mình xuất hiện ở Dinh thự Hoàng gia, hiên ngang khiêu khích Hoàng đế.Giang Y Linh nhớ ra điều gì đó: “Thực ra nếu anh hỏi tôi chuyện gì, thì tôi chắc chắn sẽ trả lời.Xem như cảm ơn.”Phải biết rằng nếu bây giờ Mạc Quân Ngôn mà hỏi bất kỳ điều gì, kể cả cơ mật quốc gia cô cũng có thể trả lời hắn.Mạc Quân Ngôn gần gật đầu, đi về phía xe, dựa người vào, chăm chú nhìn cô.Giang Y Linh xoay người nhìn hắn trông đợi câu hỏi của hắn.“Vậy người em thích là ai”Cô không ngờ Mạc Quân Ngôn lại hỏi câu hỏi như vậy.Hắn không cần bất ký thông tin gì sao.Dường như hắn đọc được suy nghĩ của cô liền nói: “Tôi chỉ cần em thôi.”Trong lòng cô réo lên một hồi trống, thực sự hắn thích cô hay chỉ muốn có cô vì thỏa mãn tham muốn nào đó.Giang Y Linh: “Anh cảm thấy bản thân mình thực sự thích tôi sao.Hay chỉ là vì mục đích nào khác.”Cô không thể không đề phòng được vì bản thân cô có rất nhiều thân phận mà mỗi thân phận đều mang đến nguy hiểm cho cô.Bản thân cô không muốn mình bị người khác nắm trong tay nữa.Cô từ khi tiếp nhận tiếp quản Di Vấn thì đã thay đổi hoàn toàn bản thân mình.Cô biết cách che dấu cảm xúc hơn, cũng biết cách kiểm soát mọi việc.Nhưng trước mặt người đàn ông này cô có chút bối rối không biết mình nên làm gì, cũng không dám để mình khinh xuất tin nhầm người lần nữa.Khuôn mặt hắn có chút ngưng đọng, nhưng thái độ lại rất nghiêm túc nói: “Tôi có tiền, có nhà, có công ty, có gia đình, cũng có tất cả.Nhưng tất cả đó chỉ là đối với người ngoài.Thực ra chỉ có tôi biết tôi chẳng có gì ngoài bản thân mình.Vậy nên khi em xuất hiện trong thế giới của tôi, tôi đã cược bản thân mình.Cược xem mình có thể lại gần em không, để có được em không.Tôi thực sự đã cố gắng rất nhiều.Làm nhiều chuyện khá là ấu trĩ.Tôi chưa từng nhờ vả Win điều gì, nhưng tôi lại nhờ cậu ấy giúp tôi làm thế nào để làm quen với con gái.Tôi chỉ vì có thể quan tâm em hơn một chút mà đã giao dịch với Âu Dương Hinh Vân.Nhiều lúc tôi nghĩ mình điên rồi.Chỉ là tôi thực sự không muốn gì từ em cả, chỉ cần là em là đủ.Thực sự.”