Woo.. Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời trong veo, gió thổi thật mát. Đúng là thời tiết mùa thu thật đẹp. Hôm nay, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đi đôi giày Adidas trắng, không thể công nhận rằng: Dù trong hoàn cảnh nào cô đều rất đẹp. Nơi cô đang đứng là công viên dành cho những đôi tình nhân, nơi này được trang hoàng rất đẹp vì sắp có lễ hội diễn ra, mỗi năm chỉ có một lần. Nhìn người con trai trước mặt cô lại nhớ trước đó vài tiếng cô đã tự đưa ra cho bản thân một lộ trình mới trong cuộc đời của chính mình. Cô từ bỏ tất cả, những thứ mà ai cũng mong muốn để đổi lấy tự do và hạnh phúc của bản thân. Cô muốn cùng anh ta bỏ trốn, đi đến nơi mà ông nội cô không tìm được, cô từ bỏ địa vị, tiền tài để mong được sống bình yên bên người đàn ông mình yêu, vậy mà khi cô chọn từ bỏ mọi thứ, hắn lại chọn từ bỏ cô. Hahaha, cô cười một cách châm biếm. Thật nực cười, khi mà cô cứ nghĩ tình yêu của mình sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả. Thì ra là không, không có thứ tình yêu đó. Có lẽ ông nội cô nói đúng…
Chương 78: 78: Chỉ Vì Anh Đẹp Thôi
Có Anh Thật TốtTác giả: Mạc LinhhTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhWoo.. Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời trong veo, gió thổi thật mát. Đúng là thời tiết mùa thu thật đẹp. Hôm nay, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đi đôi giày Adidas trắng, không thể công nhận rằng: Dù trong hoàn cảnh nào cô đều rất đẹp. Nơi cô đang đứng là công viên dành cho những đôi tình nhân, nơi này được trang hoàng rất đẹp vì sắp có lễ hội diễn ra, mỗi năm chỉ có một lần. Nhìn người con trai trước mặt cô lại nhớ trước đó vài tiếng cô đã tự đưa ra cho bản thân một lộ trình mới trong cuộc đời của chính mình. Cô từ bỏ tất cả, những thứ mà ai cũng mong muốn để đổi lấy tự do và hạnh phúc của bản thân. Cô muốn cùng anh ta bỏ trốn, đi đến nơi mà ông nội cô không tìm được, cô từ bỏ địa vị, tiền tài để mong được sống bình yên bên người đàn ông mình yêu, vậy mà khi cô chọn từ bỏ mọi thứ, hắn lại chọn từ bỏ cô. Hahaha, cô cười một cách châm biếm. Thật nực cười, khi mà cô cứ nghĩ tình yêu của mình sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả. Thì ra là không, không có thứ tình yêu đó. Có lẽ ông nội cô nói đúng… Mạc Quân Ngôn chân thành nói hết tiếng lòng của mình.Tình cảm của hắn không phải gặp bất chợt mà đến, nó đã xuất hiện từ rất lâu rồi.Từ khi hắn chỉ là một cậu bé chưa hiểu chuyện đời.Đến lúc hắn tự bọc mình trong vỏ bọc của riêng mình.Thứ tình cảm thân thiết đó chưa từng mất.Cô luôn là ánh sáng lẻ loi duy nhất của hắn.Giang Y Linh biết đối với hắn mình chẳng có tác dụng gì cả.Hắn chẳng cần gì từ ai.Đối với Mạc Quân Ngôn là cảm xúc kỳ lạ.Hắn xuất hiện rất đột ngột nhưng lại chân thực nhất.Hắn luôn cẩn thận từng chút một để đến gần cô.Ngay cả cô cũng không nhận ra rằng bản thân mình cũng rất thích gần gũi với hắn.Cô mỉm cười, có lẽ là duyên phận.Bản thân cô có rất nhiều vết thương rồi.Thêm một vết hay bớt đi một vết cũng chẳng sao.Đôi lúc mình cũng phải thử cảm giác được ăn cả hoặc ngã về không.Giang Y Linh: “Thực ra người tôi thích rất đẹp trai đấy.” – cô quay mặt đi, nhìn ngó xung quanh.Rồi: “Mạc Quân Ngôn, anh cảm thấy bản thân mình có đẹp trai không?”Mạc Quân Ngôn nghe vậy liền đáp lại: “Có.”Giang Y Linh cười rồi nhỏ giọng nói: “Tự luyến.”Mạc Quân Ngôn: “Vậy em thích tôi ư?”Hắn không dám chắc là cô có thích mình không.Chuyện ngày nhỏ chỉ có mình hắn nhớ, nếu nói là cô thích hắn thì có vẻ hơi đột ngột.Giang Y Linh cảm thấy tên này nhiều lúc sao ngu si, đần độn vậy chứ: “Tôi thích anh, nhưng là vì anh đẹp trai đấy nhé”Cô chỉ tay vào khuôn mặt hắn.Mạc Quân Ngôn nghe được câu trả lời như mong muốn liền cười dịu dàng, cảm thấy có vẻ như đẹp trai rất có tác dụng.“ Vậy bây giờ...” – hắn hơi kéo dài giọng nói.Giang Y Linh cảm thán: “ Chúng ta chưa xác lập mối quan hệ quá mật thiết đâu nhá”Mạc Quân Ngôn vẫn mơ hồ hỏi: “Tôi có thể làm bạn trai em không?”Giang Y Linh chẳng thèm để ý, cô cứ lơ đi về phía xe.Mạc Quân Ngôn đi theo cố hỏi có thể không.Cô đành phải bảo là có.Ấy ấy, là đành phải nha các bạn.Tôi cũng không tự nguyện cho lắm ha!Mạc Quân Ngôn cứ như đứa trẻ vừa được cho kẹo, liền hỏi cô tiếp: “Vậy tại sao em thích anh vậy?”Giang Y Linh cảm thấy mình phải nói rõ ràng một lần cho xong chứ không tên này cứ như kiểu thiếu cảm giác an toàn.Không rõ ràng là không để yên cho cô đâu: “Bây giờ anh là bạn trai em được không.Em thích anh, lý do cũng không quá thâm sâu khó hiểu đâu, chỉ vì anh đẹp thôi.”
Mạc Quân Ngôn chân thành nói hết tiếng lòng của mình.
Tình cảm của hắn không phải gặp bất chợt mà đến, nó đã xuất hiện từ rất lâu rồi.
Từ khi hắn chỉ là một cậu bé chưa hiểu chuyện đời.
Đến lúc hắn tự bọc mình trong vỏ bọc của riêng mình.
Thứ tình cảm thân thiết đó chưa từng mất.
Cô luôn là ánh sáng lẻ loi duy nhất của hắn.
Giang Y Linh biết đối với hắn mình chẳng có tác dụng gì cả.
Hắn chẳng cần gì từ ai.
Đối với Mạc Quân Ngôn là cảm xúc kỳ lạ.
Hắn xuất hiện rất đột ngột nhưng lại chân thực nhất.
Hắn luôn cẩn thận từng chút một để đến gần cô.
Ngay cả cô cũng không nhận ra rằng bản thân mình cũng rất thích gần gũi với hắn.
Cô mỉm cười, có lẽ là duyên phận.
Bản thân cô có rất nhiều vết thương rồi.
Thêm một vết hay bớt đi một vết cũng chẳng sao.
Đôi lúc mình cũng phải thử cảm giác được ăn cả hoặc ngã về không.
Giang Y Linh: “Thực ra người tôi thích rất đẹp trai đấy.” – cô quay mặt đi, nhìn ngó xung quanh.
Rồi: “Mạc Quân Ngôn, anh cảm thấy bản thân mình có đẹp trai không?”
Mạc Quân Ngôn nghe vậy liền đáp lại: “Có.”
Giang Y Linh cười rồi nhỏ giọng nói: “Tự luyến.”
Mạc Quân Ngôn: “Vậy em thích tôi ư?”
Hắn không dám chắc là cô có thích mình không.
Chuyện ngày nhỏ chỉ có mình hắn nhớ, nếu nói là cô thích hắn thì có vẻ hơi đột ngột.
Giang Y Linh cảm thấy tên này nhiều lúc sao ngu si, đần độn vậy chứ: “Tôi thích anh, nhưng là vì anh đẹp trai đấy nhé”
Cô chỉ tay vào khuôn mặt hắn.
Mạc Quân Ngôn nghe được câu trả lời như mong muốn liền cười dịu dàng, cảm thấy có vẻ như đẹp trai rất có tác dụng.
“ Vậy bây giờ...” – hắn hơi kéo dài giọng nói.
Giang Y Linh cảm thán: “ Chúng ta chưa xác lập mối quan hệ quá mật thiết đâu nhá”
Mạc Quân Ngôn vẫn mơ hồ hỏi: “Tôi có thể làm bạn trai em không?”
Giang Y Linh chẳng thèm để ý, cô cứ lơ đi về phía xe.
Mạc Quân Ngôn đi theo cố hỏi có thể không.
Cô đành phải bảo là có.
Ấy ấy, là đành phải nha các bạn.
Tôi cũng không tự nguyện cho lắm ha!
Mạc Quân Ngôn cứ như đứa trẻ vừa được cho kẹo, liền hỏi cô tiếp: “Vậy tại sao em thích anh vậy?”
Giang Y Linh cảm thấy mình phải nói rõ ràng một lần cho xong chứ không tên này cứ như kiểu thiếu cảm giác an toàn.
Không rõ ràng là không để yên cho cô đâu: “Bây giờ anh là bạn trai em được không.
Em thích anh, lý do cũng không quá thâm sâu khó hiểu đâu, chỉ vì anh đẹp thôi.”
Có Anh Thật TốtTác giả: Mạc LinhhTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhWoo.. Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời trong veo, gió thổi thật mát. Đúng là thời tiết mùa thu thật đẹp. Hôm nay, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đi đôi giày Adidas trắng, không thể công nhận rằng: Dù trong hoàn cảnh nào cô đều rất đẹp. Nơi cô đang đứng là công viên dành cho những đôi tình nhân, nơi này được trang hoàng rất đẹp vì sắp có lễ hội diễn ra, mỗi năm chỉ có một lần. Nhìn người con trai trước mặt cô lại nhớ trước đó vài tiếng cô đã tự đưa ra cho bản thân một lộ trình mới trong cuộc đời của chính mình. Cô từ bỏ tất cả, những thứ mà ai cũng mong muốn để đổi lấy tự do và hạnh phúc của bản thân. Cô muốn cùng anh ta bỏ trốn, đi đến nơi mà ông nội cô không tìm được, cô từ bỏ địa vị, tiền tài để mong được sống bình yên bên người đàn ông mình yêu, vậy mà khi cô chọn từ bỏ mọi thứ, hắn lại chọn từ bỏ cô. Hahaha, cô cười một cách châm biếm. Thật nực cười, khi mà cô cứ nghĩ tình yêu của mình sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả. Thì ra là không, không có thứ tình yêu đó. Có lẽ ông nội cô nói đúng… Mạc Quân Ngôn chân thành nói hết tiếng lòng của mình.Tình cảm của hắn không phải gặp bất chợt mà đến, nó đã xuất hiện từ rất lâu rồi.Từ khi hắn chỉ là một cậu bé chưa hiểu chuyện đời.Đến lúc hắn tự bọc mình trong vỏ bọc của riêng mình.Thứ tình cảm thân thiết đó chưa từng mất.Cô luôn là ánh sáng lẻ loi duy nhất của hắn.Giang Y Linh biết đối với hắn mình chẳng có tác dụng gì cả.Hắn chẳng cần gì từ ai.Đối với Mạc Quân Ngôn là cảm xúc kỳ lạ.Hắn xuất hiện rất đột ngột nhưng lại chân thực nhất.Hắn luôn cẩn thận từng chút một để đến gần cô.Ngay cả cô cũng không nhận ra rằng bản thân mình cũng rất thích gần gũi với hắn.Cô mỉm cười, có lẽ là duyên phận.Bản thân cô có rất nhiều vết thương rồi.Thêm một vết hay bớt đi một vết cũng chẳng sao.Đôi lúc mình cũng phải thử cảm giác được ăn cả hoặc ngã về không.Giang Y Linh: “Thực ra người tôi thích rất đẹp trai đấy.” – cô quay mặt đi, nhìn ngó xung quanh.Rồi: “Mạc Quân Ngôn, anh cảm thấy bản thân mình có đẹp trai không?”Mạc Quân Ngôn nghe vậy liền đáp lại: “Có.”Giang Y Linh cười rồi nhỏ giọng nói: “Tự luyến.”Mạc Quân Ngôn: “Vậy em thích tôi ư?”Hắn không dám chắc là cô có thích mình không.Chuyện ngày nhỏ chỉ có mình hắn nhớ, nếu nói là cô thích hắn thì có vẻ hơi đột ngột.Giang Y Linh cảm thấy tên này nhiều lúc sao ngu si, đần độn vậy chứ: “Tôi thích anh, nhưng là vì anh đẹp trai đấy nhé”Cô chỉ tay vào khuôn mặt hắn.Mạc Quân Ngôn nghe được câu trả lời như mong muốn liền cười dịu dàng, cảm thấy có vẻ như đẹp trai rất có tác dụng.“ Vậy bây giờ...” – hắn hơi kéo dài giọng nói.Giang Y Linh cảm thán: “ Chúng ta chưa xác lập mối quan hệ quá mật thiết đâu nhá”Mạc Quân Ngôn vẫn mơ hồ hỏi: “Tôi có thể làm bạn trai em không?”Giang Y Linh chẳng thèm để ý, cô cứ lơ đi về phía xe.Mạc Quân Ngôn đi theo cố hỏi có thể không.Cô đành phải bảo là có.Ấy ấy, là đành phải nha các bạn.Tôi cũng không tự nguyện cho lắm ha!Mạc Quân Ngôn cứ như đứa trẻ vừa được cho kẹo, liền hỏi cô tiếp: “Vậy tại sao em thích anh vậy?”Giang Y Linh cảm thấy mình phải nói rõ ràng một lần cho xong chứ không tên này cứ như kiểu thiếu cảm giác an toàn.Không rõ ràng là không để yên cho cô đâu: “Bây giờ anh là bạn trai em được không.Em thích anh, lý do cũng không quá thâm sâu khó hiểu đâu, chỉ vì anh đẹp thôi.”