Màn đêm buông xuống trong căn biệt thự tối tăm tưởng chừng như bị bỏ hoang, những âm thanh r*n r* tỉ tê của một người phụ nữ lại phát ra trong giang phòng, âm thanh của d*c v*ng và sung sướng. Đều đặn mỗi tháng một lần như một chu kỳ. Lại căn phòng bên cạnh, Tô Na ngồi trước gương, mái tóc đã suôn mượt nhưng bàn tay cô vẫn cứ nắm chặt chiếc lược mà chải, gương mặt phản chiếu trong gương không có lấy một chút cảm xúc, đôi mắt tựa hồ vô hồn bình thản vô cùng. Những âm thanh ám dục dần giãn ra rồi ngừng hẳn, như một thói quen, mười lăm phút sau đó Tô Na nới lỏng tay, cô buông chiếc lược xuống, bàn tay điêu luyện quấn tóc lên gọn gàng rồi từng bước, từng bước bước ra khỏi phòng. Đứng trước một căn phòng khác, bàn tay cô đưa lên, nắm lại rồi gõ vào cửa hai tiếng cốc cốc. Ngay sau đó, giọng nói của một người đàn ông vọng ra "Vào đi." Giọng nói trầm ổn, lại nam tính nhưng đối với Tô Na, từng chữ mà người đàn ông đó thốt ra đều mang theo băng giá, mỗi ngày nó lại khiến cô đông cứng đi một ít…
Chương 52: Chương 52
Ngài Trịnh Khi Nào Chúng Ta Ly HônTác giả: Oops LaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMàn đêm buông xuống trong căn biệt thự tối tăm tưởng chừng như bị bỏ hoang, những âm thanh r*n r* tỉ tê của một người phụ nữ lại phát ra trong giang phòng, âm thanh của d*c v*ng và sung sướng. Đều đặn mỗi tháng một lần như một chu kỳ. Lại căn phòng bên cạnh, Tô Na ngồi trước gương, mái tóc đã suôn mượt nhưng bàn tay cô vẫn cứ nắm chặt chiếc lược mà chải, gương mặt phản chiếu trong gương không có lấy một chút cảm xúc, đôi mắt tựa hồ vô hồn bình thản vô cùng. Những âm thanh ám dục dần giãn ra rồi ngừng hẳn, như một thói quen, mười lăm phút sau đó Tô Na nới lỏng tay, cô buông chiếc lược xuống, bàn tay điêu luyện quấn tóc lên gọn gàng rồi từng bước, từng bước bước ra khỏi phòng. Đứng trước một căn phòng khác, bàn tay cô đưa lên, nắm lại rồi gõ vào cửa hai tiếng cốc cốc. Ngay sau đó, giọng nói của một người đàn ông vọng ra "Vào đi." Giọng nói trầm ổn, lại nam tính nhưng đối với Tô Na, từng chữ mà người đàn ông đó thốt ra đều mang theo băng giá, mỗi ngày nó lại khiến cô đông cứng đi một ít… Tô Na trên đường đi đã rẽ vào nhà vệ sinh.Vừa bước vào đã thấy Mã Tiểu Tuệ đứng trước gương dặm lại phấn trang điểm.Hai người không nói với nhau câu nào như những người xa lạ.Tô Na bước đến gần, đặt thẻ phòng lên bồn rửa mặt, sau đó mở vòi nước giả vờ rửa tay, xong việc cô xách túi xách lên và đi thẳng bỏ lại thẻ phòng ở đó.Bấy giờ Mã Tiểu Tuệ mới gập lại hộp phấn, dùng hai ngón tay nhấc thẻ phòng lên, môi nhếch lên nham hiểm.Mã Tiểu Tuệ rời nhà vệ sinh, đến căn phòng 305 như trên thẻ phòng.Cô ta thản nhiên mà mở cửa bước vào.Điện thoại bật sẵn đang gọi cho Mã Chính Thành.Mã Chính Thành bắt máy, cô ta từ từ ngồi xuống bên cạnh Trịnh Kình Sâm đang nằm hôn mê trên giường, giọng nhàn nhã nói."Cậu à, con và Trịnh Kình Sâm đang ở cùng phòng với nhau.Tô Na cô ta cũng rời khỏi khách sạn rồi.""Đây là cơ hội thay đổi vận mệnh của con, nắm bắt cho tốt.""Con biết rồi cậu, con tuyệt đối không làm cậu thất vọng đâu."Mã Tiểu Tuệ ngắt máy, liền vứt chiếc điện thoại ra giường, ánh nhìn quỷ quyệt nhìn Trịnh Kình Sâm, cô ta trườn người tới mà nằm lên ngực của anh, tay cũng để ở đó mà xoa xoa."Vợ của anh đúng thật là nhẫn tâm, lại đưa anh vào phòng cho người khác.Nhưng sau này em không như thế đâu, anh đừng lo gì cả, em sẽ làm thật tốt vai trò làm Trịnh phu nhân, làm vợ của anh."Trịnh Kình Sâm vẫn không động đậy, Mã Tiểu Tuệ chán ngán thở dài, cô ta ngồi dậy thẳng người, đưa tay lên v**t v* khuôn mặt của anh."Thuốc này cậu nói khi uống vào thì đến một tiếng sau mới phát huy tác dụng thực sự, còn tới tận 15 phút nữa, đúng là chán mà."Mã Tiểu Tuệ bĩu môi ngồi đừ ra, đột nhiên cô ta chợt nhớ ra một chuyện quan trọng liền đứng bật dậy, chân đi nhanh tới túi xách mà lục lọi."Suýt chút quên mất, mình cũng nên uống thuốc dễ đậu thai này rồi."Mã Tiểu Tuệ lục tìm một lúc rồi lấy ra một hộp thuốc đã được chuẩn bị sẵn, cô ta uống ực hai viên.Sau đó còn lấy ra một thứ gì đó màu đen nhỏ nhắn, trông giống như camera mini.Đúng thật là nó, Mã Tiểu Tuệ phấn khích đến đặt chiếc camera nhỏ này hướng chính diện vào giường, nơi có Trịnh Kình Sâm đang nằm."Quay phim lại luôn là cách tốt nhất, đến lúc đó anh không chịu nhận đứa con này cũng không được."Mã Tiểu Tuệ khoanh tay, dáng người õng ẹo đi đến gần Trịnh Kình Sâm, cô ta ngồi xuống tháo giày cao gót ra.Tây đưa ra sau lưng kéo khóa váy, trong cái chớp mắt, chiếc váy đã tụt xuống dưới sàn.Đôi chân Mã Tiểu Tuệ không còn lớp và nào che chắn, cô ta leo lên giường, còn tinh ranh leo thẳng lên người Trịnh Kình Sâm ngồi.Chỉ vài phút sau, thuốc đã phát huy tác dụng làm cho Trịnh Kình Sâm khó chịu mà tỉnh dậy.Toàn thân anh nóng ran như lửa đốt, cổ họng khô ran muốn chiếm lấy thứ gì đó mát lạnh, anh bắt đầu th* d*c.Đôi mắt mơ hồ mở ra, cảm nhận được sức nặng đang đè trên thân, anh hướng mắt nhìn lên.Mã Tiểu Tuệ rướn người tới, một tay chóng lên đệm, một tay v**t v* chà sát vào lòng ngực của anh, giọng nói của cô ta trở nên ma mị."Chồng, anh tỉnh lại rồi à, người ta chờ anh lâu lắm rồi đó, sắp không chịu được nữa rồi."Trịnh Kình Sâm đinh tai, giọng nói này anh cố phán đoán là ai, mắt chỉ nhìn thấy một hình ảnh mờ ảo, đầu anh không nghĩ được gì nữa vì trong đó chỉ có duy nhất hình ảnh của một người, môi anh mấp máy gọi."Tô Na…là em?"…Tô Na bắt taxi trở về biệt thự, cách cô đi vội vã như đang chạy nạn dẫu biết Trịnh Kình Sâm tối nay cũng sẽ không về được.Cô thay vội chiếc váy trên người ra bằng một thứ trang phục khác thuận tiện và đơn giản hơn.Cô bước ra với chiếc quần jean dài ôm trọn đôi chân thon gọn và chiếc áo thun trắng rộng hơn dáng người, bên ngoài cô khoác lên một chiếc sơ mi kaki kẻ caro đen trắng, tóc cũng cột cao lên gọn gàng.Cô mở tủ lấy ra một chiếc túi vừa vặn để đựng vài bộ quần áo và vài vật dụng cần thiết.Cô bước nhanh đến bàn trang điểm, lấy chiếc hộp mà cô cất những bức thư của mẹ cô gửi mấy tháng nay ra, cô nhanh tay tom hết nó lại định cho vào túi, nhưng sau đó cô lại do dự.Dù sao cô cũng sắp được ở bên mẹ của cô rồi, có giữ mấy bức thư này lại cũng không để làm gì, chỉ toàn gợi lại những ngày tháng mù mịt, nặng nề trước đây.Nghĩ rồi, cô lại để những bức thư về chỗ cũ.Chiếc giỏ đồ của cô khá nhẹ, cô không mang theo gì nhiều cả, hầu hết cô đều để lại.Cô chắc là sau này Trịnh Kình Sâm sẽ cho người đốt hết chúng thôi, cô cũng không phải tốn công sức đem đi vứt.Tô Na nhìn kỹ căn phòng lại một lượt, cũng không có gì để lưu luyến nữa, cô đội lên đầu chiếc mũ lưỡi trai trắng, sau đó khom người cầm túi đồ lên và quay lưng đi một cách nhanh gọn..
Tô Na trên đường đi đã rẽ vào nhà vệ sinh.
Vừa bước vào đã thấy Mã Tiểu Tuệ đứng trước gương dặm lại phấn trang điểm.
Hai người không nói với nhau câu nào như những người xa lạ.
Tô Na bước đến gần, đặt thẻ phòng lên bồn rửa mặt, sau đó mở vòi nước giả vờ rửa tay, xong việc cô xách túi xách lên và đi thẳng bỏ lại thẻ phòng ở đó.
Bấy giờ Mã Tiểu Tuệ mới gập lại hộp phấn, dùng hai ngón tay nhấc thẻ phòng lên, môi nhếch lên nham hiểm.
Mã Tiểu Tuệ rời nhà vệ sinh, đến căn phòng 305 như trên thẻ phòng.
Cô ta thản nhiên mà mở cửa bước vào.
Điện thoại bật sẵn đang gọi cho Mã Chính Thành.
Mã Chính Thành bắt máy, cô ta từ từ ngồi xuống bên cạnh Trịnh Kình Sâm đang nằm hôn mê trên giường, giọng nhàn nhã nói.
"Cậu à, con và Trịnh Kình Sâm đang ở cùng phòng với nhau.
Tô Na cô ta cũng rời khỏi khách sạn rồi."
"Đây là cơ hội thay đổi vận mệnh của con, nắm bắt cho tốt."
"Con biết rồi cậu, con tuyệt đối không làm cậu thất vọng đâu."
Mã Tiểu Tuệ ngắt máy, liền vứt chiếc điện thoại ra giường, ánh nhìn quỷ quyệt nhìn Trịnh Kình Sâm, cô ta trườn người tới mà nằm lên ngực của anh, tay cũng để ở đó mà xoa xoa.
"Vợ của anh đúng thật là nhẫn tâm, lại đưa anh vào phòng cho người khác.
Nhưng sau này em không như thế đâu, anh đừng lo gì cả, em sẽ làm thật tốt vai trò làm Trịnh phu nhân, làm vợ của anh."
Trịnh Kình Sâm vẫn không động đậy, Mã Tiểu Tuệ chán ngán thở dài, cô ta ngồi dậy thẳng người, đưa tay lên v**t v* khuôn mặt của anh.
"Thuốc này cậu nói khi uống vào thì đến một tiếng sau mới phát huy tác dụng thực sự, còn tới tận 15 phút nữa, đúng là chán mà."
Mã Tiểu Tuệ bĩu môi ngồi đừ ra, đột nhiên cô ta chợt nhớ ra một chuyện quan trọng liền đứng bật dậy, chân đi nhanh tới túi xách mà lục lọi.
"Suýt chút quên mất, mình cũng nên uống thuốc dễ đậu thai này rồi."
Mã Tiểu Tuệ lục tìm một lúc rồi lấy ra một hộp thuốc đã được chuẩn bị sẵn, cô ta uống ực hai viên.
Sau đó còn lấy ra một thứ gì đó màu đen nhỏ nhắn, trông giống như camera mini.
Đúng thật là nó, Mã Tiểu Tuệ phấn khích đến đặt chiếc camera nhỏ này hướng chính diện vào giường, nơi có Trịnh Kình Sâm đang nằm.
"Quay phim lại luôn là cách tốt nhất, đến lúc đó anh không chịu nhận đứa con này cũng không được."
Mã Tiểu Tuệ khoanh tay, dáng người õng ẹo đi đến gần Trịnh Kình Sâm, cô ta ngồi xuống tháo giày cao gót ra.
Tây đưa ra sau lưng kéo khóa váy, trong cái chớp mắt, chiếc váy đã tụt xuống dưới sàn.
Đôi chân Mã Tiểu Tuệ không còn lớp và nào che chắn, cô ta leo lên giường, còn tinh ranh leo thẳng lên người Trịnh Kình Sâm ngồi.
Chỉ vài phút sau, thuốc đã phát huy tác dụng làm cho Trịnh Kình Sâm khó chịu mà tỉnh dậy.
Toàn thân anh nóng ran như lửa đốt, cổ họng khô ran muốn chiếm lấy thứ gì đó mát lạnh, anh bắt đầu th* d*c.
Đôi mắt mơ hồ mở ra, cảm nhận được sức nặng đang đè trên thân, anh hướng mắt nhìn lên.
Mã Tiểu Tuệ rướn người tới, một tay chóng lên đệm, một tay v**t v* chà sát vào lòng ngực của anh, giọng nói của cô ta trở nên ma mị.
"Chồng, anh tỉnh lại rồi à, người ta chờ anh lâu lắm rồi đó, sắp không chịu được nữa rồi."
Trịnh Kình Sâm đinh tai, giọng nói này anh cố phán đoán là ai, mắt chỉ nhìn thấy một hình ảnh mờ ảo, đầu anh không nghĩ được gì nữa vì trong đó chỉ có duy nhất hình ảnh của một người, môi anh mấp máy gọi.
"Tô Na…là em?"
…
Tô Na bắt taxi trở về biệt thự, cách cô đi vội vã như đang chạy nạn dẫu biết Trịnh Kình Sâm tối nay cũng sẽ không về được.
Cô thay vội chiếc váy trên người ra bằng một thứ trang phục khác thuận tiện và đơn giản hơn.
Cô bước ra với chiếc quần jean dài ôm trọn đôi chân thon gọn và chiếc áo thun trắng rộng hơn dáng người, bên ngoài cô khoác lên một chiếc sơ mi kaki kẻ caro đen trắng, tóc cũng cột cao lên gọn gàng.
Cô mở tủ lấy ra một chiếc túi vừa vặn để đựng vài bộ quần áo và vài vật dụng cần thiết.
Cô bước nhanh đến bàn trang điểm, lấy chiếc hộp mà cô cất những bức thư của mẹ cô gửi mấy tháng nay ra, cô nhanh tay tom hết nó lại định cho vào túi, nhưng sau đó cô lại do dự.
Dù sao cô cũng sắp được ở bên mẹ của cô rồi, có giữ mấy bức thư này lại cũng không để làm gì, chỉ toàn gợi lại những ngày tháng mù mịt, nặng nề trước đây.
Nghĩ rồi, cô lại để những bức thư về chỗ cũ.
Chiếc giỏ đồ của cô khá nhẹ, cô không mang theo gì nhiều cả, hầu hết cô đều để lại.
Cô chắc là sau này Trịnh Kình Sâm sẽ cho người đốt hết chúng thôi, cô cũng không phải tốn công sức đem đi vứt.
Tô Na nhìn kỹ căn phòng lại một lượt, cũng không có gì để lưu luyến nữa, cô đội lên đầu chiếc mũ lưỡi trai trắng, sau đó khom người cầm túi đồ lên và quay lưng đi một cách nhanh gọn..
Ngài Trịnh Khi Nào Chúng Ta Ly HônTác giả: Oops LaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMàn đêm buông xuống trong căn biệt thự tối tăm tưởng chừng như bị bỏ hoang, những âm thanh r*n r* tỉ tê của một người phụ nữ lại phát ra trong giang phòng, âm thanh của d*c v*ng và sung sướng. Đều đặn mỗi tháng một lần như một chu kỳ. Lại căn phòng bên cạnh, Tô Na ngồi trước gương, mái tóc đã suôn mượt nhưng bàn tay cô vẫn cứ nắm chặt chiếc lược mà chải, gương mặt phản chiếu trong gương không có lấy một chút cảm xúc, đôi mắt tựa hồ vô hồn bình thản vô cùng. Những âm thanh ám dục dần giãn ra rồi ngừng hẳn, như một thói quen, mười lăm phút sau đó Tô Na nới lỏng tay, cô buông chiếc lược xuống, bàn tay điêu luyện quấn tóc lên gọn gàng rồi từng bước, từng bước bước ra khỏi phòng. Đứng trước một căn phòng khác, bàn tay cô đưa lên, nắm lại rồi gõ vào cửa hai tiếng cốc cốc. Ngay sau đó, giọng nói của một người đàn ông vọng ra "Vào đi." Giọng nói trầm ổn, lại nam tính nhưng đối với Tô Na, từng chữ mà người đàn ông đó thốt ra đều mang theo băng giá, mỗi ngày nó lại khiến cô đông cứng đi một ít… Tô Na trên đường đi đã rẽ vào nhà vệ sinh.Vừa bước vào đã thấy Mã Tiểu Tuệ đứng trước gương dặm lại phấn trang điểm.Hai người không nói với nhau câu nào như những người xa lạ.Tô Na bước đến gần, đặt thẻ phòng lên bồn rửa mặt, sau đó mở vòi nước giả vờ rửa tay, xong việc cô xách túi xách lên và đi thẳng bỏ lại thẻ phòng ở đó.Bấy giờ Mã Tiểu Tuệ mới gập lại hộp phấn, dùng hai ngón tay nhấc thẻ phòng lên, môi nhếch lên nham hiểm.Mã Tiểu Tuệ rời nhà vệ sinh, đến căn phòng 305 như trên thẻ phòng.Cô ta thản nhiên mà mở cửa bước vào.Điện thoại bật sẵn đang gọi cho Mã Chính Thành.Mã Chính Thành bắt máy, cô ta từ từ ngồi xuống bên cạnh Trịnh Kình Sâm đang nằm hôn mê trên giường, giọng nhàn nhã nói."Cậu à, con và Trịnh Kình Sâm đang ở cùng phòng với nhau.Tô Na cô ta cũng rời khỏi khách sạn rồi.""Đây là cơ hội thay đổi vận mệnh của con, nắm bắt cho tốt.""Con biết rồi cậu, con tuyệt đối không làm cậu thất vọng đâu."Mã Tiểu Tuệ ngắt máy, liền vứt chiếc điện thoại ra giường, ánh nhìn quỷ quyệt nhìn Trịnh Kình Sâm, cô ta trườn người tới mà nằm lên ngực của anh, tay cũng để ở đó mà xoa xoa."Vợ của anh đúng thật là nhẫn tâm, lại đưa anh vào phòng cho người khác.Nhưng sau này em không như thế đâu, anh đừng lo gì cả, em sẽ làm thật tốt vai trò làm Trịnh phu nhân, làm vợ của anh."Trịnh Kình Sâm vẫn không động đậy, Mã Tiểu Tuệ chán ngán thở dài, cô ta ngồi dậy thẳng người, đưa tay lên v**t v* khuôn mặt của anh."Thuốc này cậu nói khi uống vào thì đến một tiếng sau mới phát huy tác dụng thực sự, còn tới tận 15 phút nữa, đúng là chán mà."Mã Tiểu Tuệ bĩu môi ngồi đừ ra, đột nhiên cô ta chợt nhớ ra một chuyện quan trọng liền đứng bật dậy, chân đi nhanh tới túi xách mà lục lọi."Suýt chút quên mất, mình cũng nên uống thuốc dễ đậu thai này rồi."Mã Tiểu Tuệ lục tìm một lúc rồi lấy ra một hộp thuốc đã được chuẩn bị sẵn, cô ta uống ực hai viên.Sau đó còn lấy ra một thứ gì đó màu đen nhỏ nhắn, trông giống như camera mini.Đúng thật là nó, Mã Tiểu Tuệ phấn khích đến đặt chiếc camera nhỏ này hướng chính diện vào giường, nơi có Trịnh Kình Sâm đang nằm."Quay phim lại luôn là cách tốt nhất, đến lúc đó anh không chịu nhận đứa con này cũng không được."Mã Tiểu Tuệ khoanh tay, dáng người õng ẹo đi đến gần Trịnh Kình Sâm, cô ta ngồi xuống tháo giày cao gót ra.Tây đưa ra sau lưng kéo khóa váy, trong cái chớp mắt, chiếc váy đã tụt xuống dưới sàn.Đôi chân Mã Tiểu Tuệ không còn lớp và nào che chắn, cô ta leo lên giường, còn tinh ranh leo thẳng lên người Trịnh Kình Sâm ngồi.Chỉ vài phút sau, thuốc đã phát huy tác dụng làm cho Trịnh Kình Sâm khó chịu mà tỉnh dậy.Toàn thân anh nóng ran như lửa đốt, cổ họng khô ran muốn chiếm lấy thứ gì đó mát lạnh, anh bắt đầu th* d*c.Đôi mắt mơ hồ mở ra, cảm nhận được sức nặng đang đè trên thân, anh hướng mắt nhìn lên.Mã Tiểu Tuệ rướn người tới, một tay chóng lên đệm, một tay v**t v* chà sát vào lòng ngực của anh, giọng nói của cô ta trở nên ma mị."Chồng, anh tỉnh lại rồi à, người ta chờ anh lâu lắm rồi đó, sắp không chịu được nữa rồi."Trịnh Kình Sâm đinh tai, giọng nói này anh cố phán đoán là ai, mắt chỉ nhìn thấy một hình ảnh mờ ảo, đầu anh không nghĩ được gì nữa vì trong đó chỉ có duy nhất hình ảnh của một người, môi anh mấp máy gọi."Tô Na…là em?"…Tô Na bắt taxi trở về biệt thự, cách cô đi vội vã như đang chạy nạn dẫu biết Trịnh Kình Sâm tối nay cũng sẽ không về được.Cô thay vội chiếc váy trên người ra bằng một thứ trang phục khác thuận tiện và đơn giản hơn.Cô bước ra với chiếc quần jean dài ôm trọn đôi chân thon gọn và chiếc áo thun trắng rộng hơn dáng người, bên ngoài cô khoác lên một chiếc sơ mi kaki kẻ caro đen trắng, tóc cũng cột cao lên gọn gàng.Cô mở tủ lấy ra một chiếc túi vừa vặn để đựng vài bộ quần áo và vài vật dụng cần thiết.Cô bước nhanh đến bàn trang điểm, lấy chiếc hộp mà cô cất những bức thư của mẹ cô gửi mấy tháng nay ra, cô nhanh tay tom hết nó lại định cho vào túi, nhưng sau đó cô lại do dự.Dù sao cô cũng sắp được ở bên mẹ của cô rồi, có giữ mấy bức thư này lại cũng không để làm gì, chỉ toàn gợi lại những ngày tháng mù mịt, nặng nề trước đây.Nghĩ rồi, cô lại để những bức thư về chỗ cũ.Chiếc giỏ đồ của cô khá nhẹ, cô không mang theo gì nhiều cả, hầu hết cô đều để lại.Cô chắc là sau này Trịnh Kình Sâm sẽ cho người đốt hết chúng thôi, cô cũng không phải tốn công sức đem đi vứt.Tô Na nhìn kỹ căn phòng lại một lượt, cũng không có gì để lưu luyến nữa, cô đội lên đầu chiếc mũ lưỡi trai trắng, sau đó khom người cầm túi đồ lên và quay lưng đi một cách nhanh gọn..