Tác giả:

Trình Nhiên không phải một người bố đủ tư cách, cho dù anh đã làm hết những gì một người bố nên làm – đọc truyện trước khi đi ngủ (tuy rằng truyện cổ tích dưới giọng đọc không lên xuống của anh giống chuyện ma hơn), bầu bạn hàng ngày và đều đặn hôn chúc ngủ ngon. Như trên đã nói, anh đã làm rất nhiều chuyện mà đến cả những người bố đủ tư cách cũng chưa làm được, chỉ khuyết thiếu một thứ duy nhất, đó là tình yêu từ trong thâm tâm mình. Trình Nhiên là một người đồng tính. Trong cuộc sống chuẩn xác như máy móc hơn ba mười năm qua của anh, chuyện tính hướng có lẽ là việc duy nhất ngoài dự liệu của anh. Thế nhưng chuyện này đối với luật sư Trình cũng không phải là vấn đề gì mấy. Giống như Trình Nhiên nói năm 30 tuổi muốn có một đứa con, thì anh có thật, không thể nghi ngờ. Một bé trai ngoan ngoãn, mềm mại, thông minh —- đến từ cô nhi viện. Nhưng Trình Nhiên nghĩ nát óc cũng không ngờ được bé trai ngoan ngoãn lại sẽ không dấu hiệu báo trước mà “trốn nhà ra đi” như hôm nay. Mà thực ra cũng…

Chương 10: Ai cần nhóc bảo vệ

Cuộc Sống Nuôi Dạy Trẻ Của Tay Xăm Trổ Và Trai Ưu TúTác giả: Trà LậuTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản VănTrình Nhiên không phải một người bố đủ tư cách, cho dù anh đã làm hết những gì một người bố nên làm – đọc truyện trước khi đi ngủ (tuy rằng truyện cổ tích dưới giọng đọc không lên xuống của anh giống chuyện ma hơn), bầu bạn hàng ngày và đều đặn hôn chúc ngủ ngon. Như trên đã nói, anh đã làm rất nhiều chuyện mà đến cả những người bố đủ tư cách cũng chưa làm được, chỉ khuyết thiếu một thứ duy nhất, đó là tình yêu từ trong thâm tâm mình. Trình Nhiên là một người đồng tính. Trong cuộc sống chuẩn xác như máy móc hơn ba mười năm qua của anh, chuyện tính hướng có lẽ là việc duy nhất ngoài dự liệu của anh. Thế nhưng chuyện này đối với luật sư Trình cũng không phải là vấn đề gì mấy. Giống như Trình Nhiên nói năm 30 tuổi muốn có một đứa con, thì anh có thật, không thể nghi ngờ. Một bé trai ngoan ngoãn, mềm mại, thông minh —- đến từ cô nhi viện. Nhưng Trình Nhiên nghĩ nát óc cũng không ngờ được bé trai ngoan ngoãn lại sẽ không dấu hiệu báo trước mà “trốn nhà ra đi” như hôm nay. Mà thực ra cũng… Một ngày của Vương Hổ rất đơn giản.Sáu giờ sáng dậy làm bữa sáng cho hai cha con nhà kia, sau đó Trình Nhiên đưa Dương Dương đi học còn gã tới tiệm ăn không ngồi rồi (không phải nha). Bốn rưỡi chiều tới đón nhóc con tan học, tiện đường mua nguyên liệu nấu ăn.Thỏa mãn vô cùng.Vương Hổ túm nhóc con chạy khắp nơi trong siêu thị vác lên vai: “Đừng chạy lung tung nữa. Tới lúc ba nhóc không tìm được nhóc, lại đổi thành họ Võ mất.”Trình Dương ngốc nghếch hỏi: “Vì sao ạ? Ba cháu rõ ràng họ Trình mà.”Vương Hổ nhấc tay xoa xoa đầu bé con: “Vì Võ Tòng đánh hổ.”Bé con dùng hai cánh tay bé xíu ôm lấy cổ Vương Hổ, làm Vương Hổ ngứa ngáy nhưng không dám lộn xộn.“Chú Hổ đừng sợ nha,” Vương Hổ nghe thấy nhóc con ngốc nghếch trên đầu mình dùng giọng trẻ con non nớt nói: “Dương Dương sẽ bảo vệ chú.”Xì, nhóc thối này.Ai cần nhóc bảo vệ chứ.Vương Hổ xoa xoa cái tai ửng đỏ của mình, thuận tiện nhặt hai gói khoai tây chiên mà nhóc con thích ăn — Ừm, hôm nay cho nhóc ăn chút khoai tây cho đỡ thèm đó.Bánh bích quy này cũng được, cũng lấy đi.Còn cả que cay này nữa.……

Một ngày của Vương Hổ rất đơn giản.

Sáu giờ sáng dậy làm bữa sáng cho hai cha con nhà kia, sau đó Trình Nhiên đưa Dương Dương đi học còn gã tới tiệm ăn không ngồi rồi (không phải nha). Bốn rưỡi chiều tới đón nhóc con tan học, tiện đường mua nguyên liệu nấu ăn.

Thỏa mãn vô cùng.

Vương Hổ túm nhóc con chạy khắp nơi trong siêu thị vác lên vai: “Đừng chạy lung tung nữa. Tới lúc ba nhóc không tìm được nhóc, lại đổi thành họ Võ mất.”

Trình Dương ngốc nghếch hỏi: “Vì sao ạ? Ba cháu rõ ràng họ Trình mà.”

Vương Hổ nhấc tay xoa xoa đầu bé con: “Vì Võ Tòng đánh hổ.”

Bé con dùng hai cánh tay bé xíu ôm lấy cổ Vương Hổ, làm Vương Hổ ngứa ngáy nhưng không dám lộn xộn.

“Chú Hổ đừng sợ nha,” Vương Hổ nghe thấy nhóc con ngốc nghếch trên đầu mình dùng giọng trẻ con non nớt nói: “Dương Dương sẽ bảo vệ chú.”

Xì, nhóc thối này.

Ai cần nhóc bảo vệ chứ.

Vương Hổ xoa xoa cái tai ửng đỏ của mình, thuận tiện nhặt hai gói khoai tây chiên mà nhóc con thích ăn — Ừm, hôm nay cho nhóc ăn chút khoai tây cho đỡ thèm đó.

Bánh bích quy này cũng được, cũng lấy đi.

Còn cả que cay này nữa.

……

Cuộc Sống Nuôi Dạy Trẻ Của Tay Xăm Trổ Và Trai Ưu TúTác giả: Trà LậuTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản VănTrình Nhiên không phải một người bố đủ tư cách, cho dù anh đã làm hết những gì một người bố nên làm – đọc truyện trước khi đi ngủ (tuy rằng truyện cổ tích dưới giọng đọc không lên xuống của anh giống chuyện ma hơn), bầu bạn hàng ngày và đều đặn hôn chúc ngủ ngon. Như trên đã nói, anh đã làm rất nhiều chuyện mà đến cả những người bố đủ tư cách cũng chưa làm được, chỉ khuyết thiếu một thứ duy nhất, đó là tình yêu từ trong thâm tâm mình. Trình Nhiên là một người đồng tính. Trong cuộc sống chuẩn xác như máy móc hơn ba mười năm qua của anh, chuyện tính hướng có lẽ là việc duy nhất ngoài dự liệu của anh. Thế nhưng chuyện này đối với luật sư Trình cũng không phải là vấn đề gì mấy. Giống như Trình Nhiên nói năm 30 tuổi muốn có một đứa con, thì anh có thật, không thể nghi ngờ. Một bé trai ngoan ngoãn, mềm mại, thông minh —- đến từ cô nhi viện. Nhưng Trình Nhiên nghĩ nát óc cũng không ngờ được bé trai ngoan ngoãn lại sẽ không dấu hiệu báo trước mà “trốn nhà ra đi” như hôm nay. Mà thực ra cũng… Một ngày của Vương Hổ rất đơn giản.Sáu giờ sáng dậy làm bữa sáng cho hai cha con nhà kia, sau đó Trình Nhiên đưa Dương Dương đi học còn gã tới tiệm ăn không ngồi rồi (không phải nha). Bốn rưỡi chiều tới đón nhóc con tan học, tiện đường mua nguyên liệu nấu ăn.Thỏa mãn vô cùng.Vương Hổ túm nhóc con chạy khắp nơi trong siêu thị vác lên vai: “Đừng chạy lung tung nữa. Tới lúc ba nhóc không tìm được nhóc, lại đổi thành họ Võ mất.”Trình Dương ngốc nghếch hỏi: “Vì sao ạ? Ba cháu rõ ràng họ Trình mà.”Vương Hổ nhấc tay xoa xoa đầu bé con: “Vì Võ Tòng đánh hổ.”Bé con dùng hai cánh tay bé xíu ôm lấy cổ Vương Hổ, làm Vương Hổ ngứa ngáy nhưng không dám lộn xộn.“Chú Hổ đừng sợ nha,” Vương Hổ nghe thấy nhóc con ngốc nghếch trên đầu mình dùng giọng trẻ con non nớt nói: “Dương Dương sẽ bảo vệ chú.”Xì, nhóc thối này.Ai cần nhóc bảo vệ chứ.Vương Hổ xoa xoa cái tai ửng đỏ của mình, thuận tiện nhặt hai gói khoai tây chiên mà nhóc con thích ăn — Ừm, hôm nay cho nhóc ăn chút khoai tây cho đỡ thèm đó.Bánh bích quy này cũng được, cũng lấy đi.Còn cả que cay này nữa.……

Chương 10: Ai cần nhóc bảo vệ