Hoa lịch năm 2016, hoàn cảnh sinh tồn của ma cà rồng càng ngày càng kém, bởi vì bọn họ phải dựa vào máu của nhân loại để sinh tồn, dần dần trở thành sủng vật của nhân loại. Mà nhân loại có được IQ cao và công nghệ tiên tiến, đối với việc nuôi dưỡng loại sinh vật vừa mỹ lệ vừa nguy hiểm này có hứng thú rất nồng nhiệt. “Các vị quý khách, mời vào xem thử, xem qua một chút, cửa hàng của chúng tôi vừa mới đến rất nhiều ma cà rồng.” Trấn nhỏ Đạt Bố Lực là một thị trấn rất bình thường ở Hoa Quốc. Duy chỉ có bất đồng chính là trấn nhỏ này là một nơi buôn bán ma cà rồng khá nổi danh. Rất nhiều quý tộc ở các thành phố lớn đều tới trấn nhỏ này chọn lựa một con ma cà rồng hợp ý bọn họ. Hôm nay cũng không ngoại lệ, sau mười hai giờ trưa, trên đường đã đi đầy người. Cửa hàng sủng vật Tiểu Bố nằm ở trung tâm phố buôn bán. Vị trí địa lý hết sức tốt, rất nhiều người đi ngang qua ít nhiều đều bị hấp dẫn ánh mắt. Biển hiệu cửa hàng sủng vật nền trắng chữ xanh, phía trên còn dán sao biển màu xanh, bên…
Quyển 3 - Chương 8: Ta ở trọng sinh văn hủy đi CP – Tôi yêu em
Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê IITác giả: Đông Thi NươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Phương TâyHoa lịch năm 2016, hoàn cảnh sinh tồn của ma cà rồng càng ngày càng kém, bởi vì bọn họ phải dựa vào máu của nhân loại để sinh tồn, dần dần trở thành sủng vật của nhân loại. Mà nhân loại có được IQ cao và công nghệ tiên tiến, đối với việc nuôi dưỡng loại sinh vật vừa mỹ lệ vừa nguy hiểm này có hứng thú rất nồng nhiệt. “Các vị quý khách, mời vào xem thử, xem qua một chút, cửa hàng của chúng tôi vừa mới đến rất nhiều ma cà rồng.” Trấn nhỏ Đạt Bố Lực là một thị trấn rất bình thường ở Hoa Quốc. Duy chỉ có bất đồng chính là trấn nhỏ này là một nơi buôn bán ma cà rồng khá nổi danh. Rất nhiều quý tộc ở các thành phố lớn đều tới trấn nhỏ này chọn lựa một con ma cà rồng hợp ý bọn họ. Hôm nay cũng không ngoại lệ, sau mười hai giờ trưa, trên đường đã đi đầy người. Cửa hàng sủng vật Tiểu Bố nằm ở trung tâm phố buôn bán. Vị trí địa lý hết sức tốt, rất nhiều người đi ngang qua ít nhiều đều bị hấp dẫn ánh mắt. Biển hiệu cửa hàng sủng vật nền trắng chữ xanh, phía trên còn dán sao biển màu xanh, bên… Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Lạc Duy lập tức kéo chăn lên để che mình, sau đó y cầm dao kề sát vào Tịch Đăng, hạ giọng, “Mày lo ăn nói cẩn thận đó.”Có tiếng gõ cửa vang lên.“Heller, có chuyện gì thế?”Tịch Đăng bị dao uy h**p, đành nói: “Em chỉ gặp ác mộng thôi.”Lạc Duy giấu mình trong chăn. Khi vào phòng y đã khóa trái cửa. Y không sợ cha nuôi của mình sẽ đột ngột tiến vào. Con dao của Lạc Duy đè sát đùi Tịch Đăng, y phát hiện một mùi hương quen thuộc thoang thoảng đâu đây.“Heller, mở cửa.”Khi Lạc Duy nghe câu này, chỉ có thể chui ra khỏi chăn. Y nhìn khuôn mặt còn vài phần hoảng sợ của Tịch Đăng, rồi kề sát vào tai của cậu nói, “Đi mở cửa, cái gì nên nói cái gì không nên nói, mày tự biết.”Lần này Lạc Duy trốn dưới gầm giường. Tịch Đăng kéo q**n l*t bị Lạc Duy kéo xuống đầu gối lên, cậu sửa sang lại quần áo, rồi mới đi chân trần xuống giường mở cửa.Ân Thập Lục mặc một bộ đồ ngủ tối màu với một chiếc thắt lưng lỏng lẻo để lộ ra một mảng da thịt lớn. Khi nhìn thấy Tịch Đăng, hắn nhanh chóng bước tới và ôm chầm lấy cậu. Ân Thập Lục thấp giọng ôn nhu nói, “Ác mộng gì thế?” Ánh mắt của hắn nhìn lướt qua gầm giường.Nếu Ân Thập Lục không tới, chỉ sợ mình sẽ chết trong tay tên nhóc b**n th** kia.Tịch Đăng nhìn thấy Ân Thập Lục liền nhẹ nhàng thở ra, cũng không để ý đối phương vừa thấy liền ôm mình, “Em mơ thấy một con quái vật, nhe răng trợn mắt, thật đáng sợ.” Giọng nói của Heller vốn đã ngọt ngào, Tịch Đăng sau khi bị dọa, giờ thả lỏng tinh thần, thanh âm còn mềm mại hơn cả ngày thường.“Tôi ngủ cùng em, được không?” Ân Thập Lục nhẹ nhàng ôm người đi đến giường, rồi đi vào phòng tắm lấy khăn lông trở lại lau khô chân cho Tịch Đăng.Dưới gầm giường, Lạc Duy nghe rõ đối thoại của hai người, không khỏi giận dữ. Nhưng âm thanh vang lên tiếp theo, làm y đột nhiên sững sờ. Sau khi nghe một tiếng rên nho nhỏ, Lạc Duy hận không thể lấy dao đâm hàng trăm, hàng ngàn nhát lên cái kẻ phát ra thanh âm kia.“…… Ưm…… Ô…… Đừng.”Lạc Duy cũng là đàn ông, y biết đàn ông thích cái gì. Khi nhìn thấy một người đàn ông ở dưới thân mình phát ra thanh âm r*n r* ngọt ngào, hầu hết đàn ông đều sẽ động tâm, cho dù tâm bất động, địa phương khác cũng sẽ động.Tiện nhân này, dám quyến rũ người khác như vậy.Tịch Đăng không ngờ rằng mình sẽ bị Ân Thập Lục hôn, nhưng Ân Thập Lục nắm lấy lòng bàn tay của cậu và viết một chữ “Kêu.”Cậu đành phải phối hợp mà “kêu”, vừa “kêu” vừa trốn tránh nụ hôn của đối phương.Cậu biết Ân Thập Lục muốn làm cho Lạc Duy hết hy vọng.Nhưng mà, người đang hôn cậu vừa là đồng nghiệp lại vừa là đối thủ cạnh tranh của cậu mà. >
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Lạc Duy lập tức kéo chăn lên để che mình, sau đó y cầm dao kề sát vào Tịch Đăng, hạ giọng, “Mày lo ăn nói cẩn thận đó.”
Có tiếng gõ cửa vang lên.
“Heller, có chuyện gì thế?”
Tịch Đăng bị dao uy h**p, đành nói: “Em chỉ gặp ác mộng thôi.”
Lạc Duy giấu mình trong chăn. Khi vào phòng y đã khóa trái cửa. Y không sợ cha nuôi của mình sẽ đột ngột tiến vào. Con dao của Lạc Duy đè sát đùi Tịch Đăng, y phát hiện một mùi hương quen thuộc thoang thoảng đâu đây.
“Heller, mở cửa.”
Khi Lạc Duy nghe câu này, chỉ có thể chui ra khỏi chăn. Y nhìn khuôn mặt còn vài phần hoảng sợ của Tịch Đăng, rồi kề sát vào tai của cậu nói, “Đi mở cửa, cái gì nên nói cái gì không nên nói, mày tự biết.”
Lần này Lạc Duy trốn dưới gầm giường. Tịch Đăng kéo q**n l*t bị Lạc Duy kéo xuống đầu gối lên, cậu sửa sang lại quần áo, rồi mới đi chân trần xuống giường mở cửa.
Ân Thập Lục mặc một bộ đồ ngủ tối màu với một chiếc thắt lưng lỏng lẻo để lộ ra một mảng da thịt lớn. Khi nhìn thấy Tịch Đăng, hắn nhanh chóng bước tới và ôm chầm lấy cậu. Ân Thập Lục thấp giọng ôn nhu nói, “Ác mộng gì thế?” Ánh mắt của hắn nhìn lướt qua gầm giường.
Nếu Ân Thập Lục không tới, chỉ sợ mình sẽ chết trong tay tên nhóc b**n th** kia.
Tịch Đăng nhìn thấy Ân Thập Lục liền nhẹ nhàng thở ra, cũng không để ý đối phương vừa thấy liền ôm mình, “Em mơ thấy một con quái vật, nhe răng trợn mắt, thật đáng sợ.” Giọng nói của Heller vốn đã ngọt ngào, Tịch Đăng sau khi bị dọa, giờ thả lỏng tinh thần, thanh âm còn mềm mại hơn cả ngày thường.
“Tôi ngủ cùng em, được không?” Ân Thập Lục nhẹ nhàng ôm người đi đến giường, rồi đi vào phòng tắm lấy khăn lông trở lại lau khô chân cho Tịch Đăng.
Dưới gầm giường, Lạc Duy nghe rõ đối thoại của hai người, không khỏi giận dữ. Nhưng âm thanh vang lên tiếp theo, làm y đột nhiên sững sờ. Sau khi nghe một tiếng rên nho nhỏ, Lạc Duy hận không thể lấy dao đâm hàng trăm, hàng ngàn nhát lên cái kẻ phát ra thanh âm kia.
“…… Ưm…… Ô…… Đừng.”
Lạc Duy cũng là đàn ông, y biết đàn ông thích cái gì. Khi nhìn thấy một người đàn ông ở dưới thân mình phát ra thanh âm r*n r* ngọt ngào, hầu hết đàn ông đều sẽ động tâm, cho dù tâm bất động, địa phương khác cũng sẽ động.
Tiện nhân này, dám quyến rũ người khác như vậy.
Tịch Đăng không ngờ rằng mình sẽ bị Ân Thập Lục hôn, nhưng Ân Thập Lục nắm lấy lòng bàn tay của cậu và viết một chữ “Kêu.”
Cậu đành phải phối hợp mà “kêu”, vừa “kêu” vừa trốn tránh nụ hôn của đối phương.
Cậu biết Ân Thập Lục muốn làm cho Lạc Duy hết hy vọng.
Nhưng mà, người đang hôn cậu vừa là đồng nghiệp lại vừa là đối thủ cạnh tranh của cậu mà. >
Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê IITác giả: Đông Thi NươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Phương TâyHoa lịch năm 2016, hoàn cảnh sinh tồn của ma cà rồng càng ngày càng kém, bởi vì bọn họ phải dựa vào máu của nhân loại để sinh tồn, dần dần trở thành sủng vật của nhân loại. Mà nhân loại có được IQ cao và công nghệ tiên tiến, đối với việc nuôi dưỡng loại sinh vật vừa mỹ lệ vừa nguy hiểm này có hứng thú rất nồng nhiệt. “Các vị quý khách, mời vào xem thử, xem qua một chút, cửa hàng của chúng tôi vừa mới đến rất nhiều ma cà rồng.” Trấn nhỏ Đạt Bố Lực là một thị trấn rất bình thường ở Hoa Quốc. Duy chỉ có bất đồng chính là trấn nhỏ này là một nơi buôn bán ma cà rồng khá nổi danh. Rất nhiều quý tộc ở các thành phố lớn đều tới trấn nhỏ này chọn lựa một con ma cà rồng hợp ý bọn họ. Hôm nay cũng không ngoại lệ, sau mười hai giờ trưa, trên đường đã đi đầy người. Cửa hàng sủng vật Tiểu Bố nằm ở trung tâm phố buôn bán. Vị trí địa lý hết sức tốt, rất nhiều người đi ngang qua ít nhiều đều bị hấp dẫn ánh mắt. Biển hiệu cửa hàng sủng vật nền trắng chữ xanh, phía trên còn dán sao biển màu xanh, bên… Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Lạc Duy lập tức kéo chăn lên để che mình, sau đó y cầm dao kề sát vào Tịch Đăng, hạ giọng, “Mày lo ăn nói cẩn thận đó.”Có tiếng gõ cửa vang lên.“Heller, có chuyện gì thế?”Tịch Đăng bị dao uy h**p, đành nói: “Em chỉ gặp ác mộng thôi.”Lạc Duy giấu mình trong chăn. Khi vào phòng y đã khóa trái cửa. Y không sợ cha nuôi của mình sẽ đột ngột tiến vào. Con dao của Lạc Duy đè sát đùi Tịch Đăng, y phát hiện một mùi hương quen thuộc thoang thoảng đâu đây.“Heller, mở cửa.”Khi Lạc Duy nghe câu này, chỉ có thể chui ra khỏi chăn. Y nhìn khuôn mặt còn vài phần hoảng sợ của Tịch Đăng, rồi kề sát vào tai của cậu nói, “Đi mở cửa, cái gì nên nói cái gì không nên nói, mày tự biết.”Lần này Lạc Duy trốn dưới gầm giường. Tịch Đăng kéo q**n l*t bị Lạc Duy kéo xuống đầu gối lên, cậu sửa sang lại quần áo, rồi mới đi chân trần xuống giường mở cửa.Ân Thập Lục mặc một bộ đồ ngủ tối màu với một chiếc thắt lưng lỏng lẻo để lộ ra một mảng da thịt lớn. Khi nhìn thấy Tịch Đăng, hắn nhanh chóng bước tới và ôm chầm lấy cậu. Ân Thập Lục thấp giọng ôn nhu nói, “Ác mộng gì thế?” Ánh mắt của hắn nhìn lướt qua gầm giường.Nếu Ân Thập Lục không tới, chỉ sợ mình sẽ chết trong tay tên nhóc b**n th** kia.Tịch Đăng nhìn thấy Ân Thập Lục liền nhẹ nhàng thở ra, cũng không để ý đối phương vừa thấy liền ôm mình, “Em mơ thấy một con quái vật, nhe răng trợn mắt, thật đáng sợ.” Giọng nói của Heller vốn đã ngọt ngào, Tịch Đăng sau khi bị dọa, giờ thả lỏng tinh thần, thanh âm còn mềm mại hơn cả ngày thường.“Tôi ngủ cùng em, được không?” Ân Thập Lục nhẹ nhàng ôm người đi đến giường, rồi đi vào phòng tắm lấy khăn lông trở lại lau khô chân cho Tịch Đăng.Dưới gầm giường, Lạc Duy nghe rõ đối thoại của hai người, không khỏi giận dữ. Nhưng âm thanh vang lên tiếp theo, làm y đột nhiên sững sờ. Sau khi nghe một tiếng rên nho nhỏ, Lạc Duy hận không thể lấy dao đâm hàng trăm, hàng ngàn nhát lên cái kẻ phát ra thanh âm kia.“…… Ưm…… Ô…… Đừng.”Lạc Duy cũng là đàn ông, y biết đàn ông thích cái gì. Khi nhìn thấy một người đàn ông ở dưới thân mình phát ra thanh âm r*n r* ngọt ngào, hầu hết đàn ông đều sẽ động tâm, cho dù tâm bất động, địa phương khác cũng sẽ động.Tiện nhân này, dám quyến rũ người khác như vậy.Tịch Đăng không ngờ rằng mình sẽ bị Ân Thập Lục hôn, nhưng Ân Thập Lục nắm lấy lòng bàn tay của cậu và viết một chữ “Kêu.”Cậu đành phải phối hợp mà “kêu”, vừa “kêu” vừa trốn tránh nụ hôn của đối phương.Cậu biết Ân Thập Lục muốn làm cho Lạc Duy hết hy vọng.Nhưng mà, người đang hôn cậu vừa là đồng nghiệp lại vừa là đối thủ cạnh tranh của cậu mà. >