Tác giả:

Lời của ta khiến cả ba người đều sửng sốt, tiểu thư khóc lóc lắc đầu: "Lưu Vân, ngươi đừng nói nhảm, ngươi không hiểu gì cả.” "Bình Nam vương oán hận phụ thân vì đã luận tội ông ta lạm quyền mưu đồ tư lợi, dạy con không đúng cách, Hầu phủ của nhà ta và Phủ Bình Nam vương đã như nước với lửa. Thế tử Bình Nam vương Bùi Tiêu háo sắc hung bạo, thị nữ trong phủ hơi có chút nhan sắc đều bị hắn ta làm hại, phủ Bình Nam vương chính là hố lửa, làm sao ta có thể đẩy ngươi vào hố lửa? Nhìn ngươi đi c.h.ế.t cơ chứ?" Lời tiểu thư khiến Hầu gia cảm thấy tự trách không thôi. Phu nhân thương xót tiểu thư, mắt đỏ hoe quay sang Hầu gia trách: "Tất cả đều do ông, Thế tử Bình Nam vương hắn ỷ thế h.i.ế.p người, chọc đến mạng người không liên quan gì đến ông? Giờ thì tốt rồi, ông đã đắc tội với Bình Nam vương, lại còn liên lụy đến nữ nhi..." Hầu gia thở dài, không biết nói gì để chống đỡ. Trong lòng ta cười nhạt, làm sao ta có thể không hiểu? Là một người ngoài cuộc bàng quan, ta rất rõ ràng mọi chân tướng…

Chương 12: Chương 12 (Hoàn)

Thư Nguyệt - ZhihuTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản VănLời của ta khiến cả ba người đều sửng sốt, tiểu thư khóc lóc lắc đầu: "Lưu Vân, ngươi đừng nói nhảm, ngươi không hiểu gì cả.” "Bình Nam vương oán hận phụ thân vì đã luận tội ông ta lạm quyền mưu đồ tư lợi, dạy con không đúng cách, Hầu phủ của nhà ta và Phủ Bình Nam vương đã như nước với lửa. Thế tử Bình Nam vương Bùi Tiêu háo sắc hung bạo, thị nữ trong phủ hơi có chút nhan sắc đều bị hắn ta làm hại, phủ Bình Nam vương chính là hố lửa, làm sao ta có thể đẩy ngươi vào hố lửa? Nhìn ngươi đi c.h.ế.t cơ chứ?" Lời tiểu thư khiến Hầu gia cảm thấy tự trách không thôi. Phu nhân thương xót tiểu thư, mắt đỏ hoe quay sang Hầu gia trách: "Tất cả đều do ông, Thế tử Bình Nam vương hắn ỷ thế h.i.ế.p người, chọc đến mạng người không liên quan gì đến ông? Giờ thì tốt rồi, ông đã đắc tội với Bình Nam vương, lại còn liên lụy đến nữ nhi..." Hầu gia thở dài, không biết nói gì để chống đỡ. Trong lòng ta cười nhạt, làm sao ta có thể không hiểu? Là một người ngoài cuộc bàng quan, ta rất rõ ràng mọi chân tướng… Nếu nói những người dưới trướng trước đó thực sự có ý định cứu Bình Nam vương, nhưng khi nhận được thư của ta, chắc chắn ai cũng mong Bình Nam vương và Bùi Tiêu đều c.h.ế.t trong đại lao.Dù bọn họ cũng biết mình là chó của vương gia, nhưng bị người nhục mạ như vậy thì cũng sẽ tức giận.Hơn nữa ta còn nói, nếu không cứu người, sẽ lôi ra những nhược điểm của bọn họ ra cùng cá c.h.ế.t lưới rách, điều này khiến bọn họ quyết tâm để Bình Nam vương chết, vì dù sao thì cũng không ai muốn có người luôn cầm giữ nhược điểm của mình, sẵn sàng lấy ra muốn mạng của mình.Hoàng thượng có thể nghi ngờ về việc Bình Nam vương tạo phản, nhưng lại thế nào, quân tâm khó dò, gần vua như gần cọp.Thân là đế vương rất dễ mang lòng nghi kỵ, hơn nữa là Bình Nam vương cũng là hoàng thất, dù chỉ có một chút mảy may hoài nghi, Hoàng thượng cũng sẽ dập tắt nó.Bùi Tiêu tức giận mắng: "Ngươi ả tiện nhân này, thật sự độc ác!"Ta quay đầu nhìn Bùi Tiêu: "Quên nói với ngươi, ta đã chuẩn bị một món quà tặng cho ngươi..."Vừa dứt lời, hai ngục tốt tiến lên giữ Bùi Tiêu lại, đưa vào đại lao bên cạnh.Bùi Tiêu lộ vẻ hoảng loạn, còn chưa kịp đợi hắn ta hỏi, đã có vài tên ăn xin đi vào.---Bùi Tiêu rõ ràng đã nghĩ ra điều gì, hắn ta nhìn ta với vẻ mặt trắng bệch.Ta khẽ cười: "Đây là vài người bạn ăn xin của ta, cả đời chưa từng hưởng thụ qua nữ nhân, nhưng con người ta tốt bụng, nghĩ rằng nam nhân cùng nữ nhân cũng không khác nhau nhiều, hưởng thụ qua nam nhân cũng như vậy."Một vài tên ăn xin chắp tay cảm ơn ta, rồi tiến tới vây quanh Bùi Tiêu.Vương phi dựa vào cửa ngục, điên cuồng gõ cửa đại lao: "Các ngươi định làm gì? Các ngươi định làm gì?"Ta nhìn Bình Nam vương phi: "Gậy ông đập lưng ông mà thôi."Bình Nam vương nghiến răng: "Tiện nhân, ngươi là đang muốn chết!"Ta cười: "Thì sao?"Đám ăn xin đã đè Bùi Tiêu xuống, hắn ta phát ra tiếng gào thảm thiết: "Đừng lại gần, đừng chạm vào ta, các ngươi tránh ra, ta là thế tử Bình Nam vương, ta sẽ g.i.ế.c các ngươi..."Ta nói với đám ăn xin: "Đối xử với Thế tử gia chúng ta nhẹ nhàng một chút."Đám ăn xin trước đó đã uống thuốc, giờ thuốc đã phát tác, làm sao có thể nhẹ nhàng.Bùi Tiêu ban đầu còn gào thét đe dọa, sau đó bắt đầu cầu xin: "Tha cho ta, cầu xin các ngươi tha cho ta..."Bình Nam vương cũng rống giận với ta: "Ngươi là súc sinh..."Ta lạnh lùng nhìn ông ta: "Ta thừa nhận ta là súc sinh, nhưng phu thê các ngươi trợ Trụ vi ngược, nuôi dưỡng Bùi Tiêu thành một tên súc sinh lớn hơn, có bao nhiêu nữ tử bị hắn lăng nhục đến chết, có bao nhiêu người bị hắn đánh chết?"Hắn chỉ bị người ta c**ng b*c mà các ngươi đã không chịu nổi?"Đó chính là ác giả ác báo..."Cùng với lời ta nói, tiếng kêu thảm thiết của Bùi Tiêu cũng vang lên trong ngục.Bình Nam vương đột nhiên phun ra một ngụm máu, chỉ tay vào ta mà không nói nên lời.Ta quay người đưa cho ngục tốt thêm một đồng bạc: "Làm ơn hãy trông chừng những phạm nhân này thật kỹ, một lát nữa còn có vài huynh đệ ăn xin sẽ lần lượt vào..."Ngục tốt vui vẻ cười: "Cảm ơn tiểu thư, bọn ta biết, bọn ta cũng rất khinh thường loại người này."Ta gật đầu, rời khỏi thiên lao.Phía sau là tiếng kêu thê lương hoảng loạn của Bùi Tiêu, tiếng khóc thảm thương của Vương phi, và tiếng gào thét phẫn nộ không cam lòng của Bình Nam vương.Hậu ký:Vĩnh Lập năm hai mươi bảy, phủ Bình Nam vương có ý định mưu phản, tịch thu gia sản trảm hết cả nhà.Hoàng thượng khai ân, cho phép Thế tử phi của phủ Bình Nam Vương là Tống Thư Nguyệt hòa ly với Thế tử Bình Nam vương ly, đồng thời ban cho Tống Thư Nguyệt tước vị huyện chủ để an ủi.Cùng năm, Tống Thư Nguyệt rời khỏi kinh thành, lang bạt khắp nơi.

Nếu nói những người dưới trướng trước đó thực sự có ý định cứu Bình Nam vương, nhưng khi nhận được thư của ta, chắc chắn ai cũng mong Bình Nam vương và Bùi Tiêu đều c.h.ế.t trong đại lao.

Dù bọn họ cũng biết mình là chó của vương gia, nhưng bị người nhục mạ như vậy thì cũng sẽ tức giận.

Hơn nữa ta còn nói, nếu không cứu người, sẽ lôi ra những nhược điểm của bọn họ ra cùng cá c.h.ế.t lưới rách, điều này khiến bọn họ quyết tâm để Bình Nam vương chết, vì dù sao thì cũng không ai muốn có người luôn cầm giữ nhược điểm của mình, sẵn sàng lấy ra muốn mạng của mình.

Hoàng thượng có thể nghi ngờ về việc Bình Nam vương tạo phản, nhưng lại thế nào, quân tâm khó dò, gần vua như gần cọp.

Thân là đế vương rất dễ mang lòng nghi kỵ, hơn nữa là Bình Nam vương cũng là hoàng thất, dù chỉ có một chút mảy may hoài nghi, Hoàng thượng cũng sẽ dập tắt nó.

Bùi Tiêu tức giận mắng: "Ngươi ả tiện nhân này, thật sự độc ác!"

Ta quay đầu nhìn Bùi Tiêu: "Quên nói với ngươi, ta đã chuẩn bị một món quà tặng cho ngươi..."

Vừa dứt lời, hai ngục tốt tiến lên giữ Bùi Tiêu lại, đưa vào đại lao bên cạnh.

Bùi Tiêu lộ vẻ hoảng loạn, còn chưa kịp đợi hắn ta hỏi, đã có vài tên ăn xin đi vào.

---

Bùi Tiêu rõ ràng đã nghĩ ra điều gì, hắn ta nhìn ta với vẻ mặt trắng bệch.

Ta khẽ cười: "Đây là vài người bạn ăn xin của ta, cả đời chưa từng hưởng thụ qua nữ nhân, nhưng con người ta tốt bụng, nghĩ rằng nam nhân cùng nữ nhân cũng không khác nhau nhiều, hưởng thụ qua nam nhân cũng như vậy."

Một vài tên ăn xin chắp tay cảm ơn ta, rồi tiến tới vây quanh Bùi Tiêu.

Vương phi dựa vào cửa ngục, điên cuồng gõ cửa đại lao: "Các ngươi định làm gì? Các ngươi định làm gì?"

Ta nhìn Bình Nam vương phi: "Gậy ông đập lưng ông mà thôi."

Bình Nam vương nghiến răng: "Tiện nhân, ngươi là đang muốn chết!"

Ta cười: "Thì sao?"

Đám ăn xin đã đè Bùi Tiêu xuống, hắn ta phát ra tiếng gào thảm thiết: "Đừng lại gần, đừng chạm vào ta, các ngươi tránh ra, ta là thế tử Bình Nam vương, ta sẽ g.i.ế.c các ngươi..."

Ta nói với đám ăn xin: "Đối xử với Thế tử gia chúng ta nhẹ nhàng một chút."

Đám ăn xin trước đó đã uống thuốc, giờ thuốc đã phát tác, làm sao có thể nhẹ nhàng.

Bùi Tiêu ban đầu còn gào thét đe dọa, sau đó bắt đầu cầu xin: "Tha cho ta, cầu xin các ngươi tha cho ta..."

Bình Nam vương cũng rống giận với ta: "Ngươi là súc sinh..."

Ta lạnh lùng nhìn ông ta: "Ta thừa nhận ta là súc sinh, nhưng phu thê các ngươi trợ Trụ vi ngược, nuôi dưỡng Bùi Tiêu thành một tên súc sinh lớn hơn, có bao nhiêu nữ tử bị hắn lăng nhục đến chết, có bao nhiêu người bị hắn đánh chết?

"Hắn chỉ bị người ta c**ng b*c mà các ngươi đã không chịu nổi?

"Đó chính là ác giả ác báo..."

Cùng với lời ta nói, tiếng kêu thảm thiết của Bùi Tiêu cũng vang lên trong ngục.

Bình Nam vương đột nhiên phun ra một ngụm máu, chỉ tay vào ta mà không nói nên lời.

Ta quay người đưa cho ngục tốt thêm một đồng bạc: "Làm ơn hãy trông chừng những phạm nhân này thật kỹ, một lát nữa còn có vài huynh đệ ăn xin sẽ lần lượt vào..."

Ngục tốt vui vẻ cười: "Cảm ơn tiểu thư, bọn ta biết, bọn ta cũng rất khinh thường loại người này."

Ta gật đầu, rời khỏi thiên lao.

Phía sau là tiếng kêu thê lương hoảng loạn của Bùi Tiêu, tiếng khóc thảm thương của Vương phi, và tiếng gào thét phẫn nộ không cam lòng của Bình Nam vương.

Hậu ký:

Vĩnh Lập năm hai mươi bảy, phủ Bình Nam vương có ý định mưu phản, tịch thu gia sản trảm hết cả nhà.

Hoàng thượng khai ân, cho phép Thế tử phi của phủ Bình Nam Vương là Tống Thư Nguyệt hòa ly với Thế tử Bình Nam vương ly, đồng thời ban cho Tống Thư Nguyệt tước vị huyện chủ để an ủi.

Cùng năm, Tống Thư Nguyệt rời khỏi kinh thành, lang bạt khắp nơi.

Thư Nguyệt - ZhihuTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản VănLời của ta khiến cả ba người đều sửng sốt, tiểu thư khóc lóc lắc đầu: "Lưu Vân, ngươi đừng nói nhảm, ngươi không hiểu gì cả.” "Bình Nam vương oán hận phụ thân vì đã luận tội ông ta lạm quyền mưu đồ tư lợi, dạy con không đúng cách, Hầu phủ của nhà ta và Phủ Bình Nam vương đã như nước với lửa. Thế tử Bình Nam vương Bùi Tiêu háo sắc hung bạo, thị nữ trong phủ hơi có chút nhan sắc đều bị hắn ta làm hại, phủ Bình Nam vương chính là hố lửa, làm sao ta có thể đẩy ngươi vào hố lửa? Nhìn ngươi đi c.h.ế.t cơ chứ?" Lời tiểu thư khiến Hầu gia cảm thấy tự trách không thôi. Phu nhân thương xót tiểu thư, mắt đỏ hoe quay sang Hầu gia trách: "Tất cả đều do ông, Thế tử Bình Nam vương hắn ỷ thế h.i.ế.p người, chọc đến mạng người không liên quan gì đến ông? Giờ thì tốt rồi, ông đã đắc tội với Bình Nam vương, lại còn liên lụy đến nữ nhi..." Hầu gia thở dài, không biết nói gì để chống đỡ. Trong lòng ta cười nhạt, làm sao ta có thể không hiểu? Là một người ngoài cuộc bàng quan, ta rất rõ ràng mọi chân tướng… Nếu nói những người dưới trướng trước đó thực sự có ý định cứu Bình Nam vương, nhưng khi nhận được thư của ta, chắc chắn ai cũng mong Bình Nam vương và Bùi Tiêu đều c.h.ế.t trong đại lao.Dù bọn họ cũng biết mình là chó của vương gia, nhưng bị người nhục mạ như vậy thì cũng sẽ tức giận.Hơn nữa ta còn nói, nếu không cứu người, sẽ lôi ra những nhược điểm của bọn họ ra cùng cá c.h.ế.t lưới rách, điều này khiến bọn họ quyết tâm để Bình Nam vương chết, vì dù sao thì cũng không ai muốn có người luôn cầm giữ nhược điểm của mình, sẵn sàng lấy ra muốn mạng của mình.Hoàng thượng có thể nghi ngờ về việc Bình Nam vương tạo phản, nhưng lại thế nào, quân tâm khó dò, gần vua như gần cọp.Thân là đế vương rất dễ mang lòng nghi kỵ, hơn nữa là Bình Nam vương cũng là hoàng thất, dù chỉ có một chút mảy may hoài nghi, Hoàng thượng cũng sẽ dập tắt nó.Bùi Tiêu tức giận mắng: "Ngươi ả tiện nhân này, thật sự độc ác!"Ta quay đầu nhìn Bùi Tiêu: "Quên nói với ngươi, ta đã chuẩn bị một món quà tặng cho ngươi..."Vừa dứt lời, hai ngục tốt tiến lên giữ Bùi Tiêu lại, đưa vào đại lao bên cạnh.Bùi Tiêu lộ vẻ hoảng loạn, còn chưa kịp đợi hắn ta hỏi, đã có vài tên ăn xin đi vào.---Bùi Tiêu rõ ràng đã nghĩ ra điều gì, hắn ta nhìn ta với vẻ mặt trắng bệch.Ta khẽ cười: "Đây là vài người bạn ăn xin của ta, cả đời chưa từng hưởng thụ qua nữ nhân, nhưng con người ta tốt bụng, nghĩ rằng nam nhân cùng nữ nhân cũng không khác nhau nhiều, hưởng thụ qua nam nhân cũng như vậy."Một vài tên ăn xin chắp tay cảm ơn ta, rồi tiến tới vây quanh Bùi Tiêu.Vương phi dựa vào cửa ngục, điên cuồng gõ cửa đại lao: "Các ngươi định làm gì? Các ngươi định làm gì?"Ta nhìn Bình Nam vương phi: "Gậy ông đập lưng ông mà thôi."Bình Nam vương nghiến răng: "Tiện nhân, ngươi là đang muốn chết!"Ta cười: "Thì sao?"Đám ăn xin đã đè Bùi Tiêu xuống, hắn ta phát ra tiếng gào thảm thiết: "Đừng lại gần, đừng chạm vào ta, các ngươi tránh ra, ta là thế tử Bình Nam vương, ta sẽ g.i.ế.c các ngươi..."Ta nói với đám ăn xin: "Đối xử với Thế tử gia chúng ta nhẹ nhàng một chút."Đám ăn xin trước đó đã uống thuốc, giờ thuốc đã phát tác, làm sao có thể nhẹ nhàng.Bùi Tiêu ban đầu còn gào thét đe dọa, sau đó bắt đầu cầu xin: "Tha cho ta, cầu xin các ngươi tha cho ta..."Bình Nam vương cũng rống giận với ta: "Ngươi là súc sinh..."Ta lạnh lùng nhìn ông ta: "Ta thừa nhận ta là súc sinh, nhưng phu thê các ngươi trợ Trụ vi ngược, nuôi dưỡng Bùi Tiêu thành một tên súc sinh lớn hơn, có bao nhiêu nữ tử bị hắn lăng nhục đến chết, có bao nhiêu người bị hắn đánh chết?"Hắn chỉ bị người ta c**ng b*c mà các ngươi đã không chịu nổi?"Đó chính là ác giả ác báo..."Cùng với lời ta nói, tiếng kêu thảm thiết của Bùi Tiêu cũng vang lên trong ngục.Bình Nam vương đột nhiên phun ra một ngụm máu, chỉ tay vào ta mà không nói nên lời.Ta quay người đưa cho ngục tốt thêm một đồng bạc: "Làm ơn hãy trông chừng những phạm nhân này thật kỹ, một lát nữa còn có vài huynh đệ ăn xin sẽ lần lượt vào..."Ngục tốt vui vẻ cười: "Cảm ơn tiểu thư, bọn ta biết, bọn ta cũng rất khinh thường loại người này."Ta gật đầu, rời khỏi thiên lao.Phía sau là tiếng kêu thê lương hoảng loạn của Bùi Tiêu, tiếng khóc thảm thương của Vương phi, và tiếng gào thét phẫn nộ không cam lòng của Bình Nam vương.Hậu ký:Vĩnh Lập năm hai mươi bảy, phủ Bình Nam vương có ý định mưu phản, tịch thu gia sản trảm hết cả nhà.Hoàng thượng khai ân, cho phép Thế tử phi của phủ Bình Nam Vương là Tống Thư Nguyệt hòa ly với Thế tử Bình Nam vương ly, đồng thời ban cho Tống Thư Nguyệt tước vị huyện chủ để an ủi.Cùng năm, Tống Thư Nguyệt rời khỏi kinh thành, lang bạt khắp nơi.

Chương 12: Chương 12 (Hoàn)