Tác giả:

Tam sinh tam thế, là do ta không an phận, lạc vào cõi luân hồi. Quay đầu nhìn lại, nhị thế đã qua. Ngoái nhìn Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà, nước sông mặc sắc im lìm, lặng yên như đã chết, vô sinh vô niệm. Bước vào Vọng Hương đài, bà cụ đã sớm chờ đưa ta một chén Mạnh Bà Thang.   Lão nhân khuôn mặt từ ái, ta tiếp nhận cái chén, chưa vội uống, chỉ cúi đầu nhìn. Trà nấu từ nước sông mặc sắc trong suốt nhìn thấy đáy, vô trần vô ai. Đột nhiên nhớ ra, hương vị trà này, kiếp trước tới đây, ta đã từng uống. "Nhớ ra vị trà rồi sao?” Thanh âm như nói ra tiếng lòng ta, ta ngẩng đầu lên liền thấy bà cụ đang chăm chú nhìn ta bằng đôi mắt đen thẳm không gợn sáng. "Vô sắc vô vị." Ta khẽ cười. Bà cụ xoa cằm: “Vô sắc vô vị, vô tình vô dục, ẩm nhi vong khước, tiền sinh chủng chủng.” "Ta chỉ có tam sinh, giờ đã qua nhị thế. . . . . ." Nước trong chén bỗng gợn sóng, tâm do bình tĩnh, tình lại nhấp nhô. Ta vốn là một cây nến trên bàn thờ phật, được thần độ hóa thành tinh, vốn nên tiếp tục tu luyện trở thành…

Chương 2: Chương 2

Vong Xuyên - Mạt HồiTác giả: Mạt HồiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngTam sinh tam thế, là do ta không an phận, lạc vào cõi luân hồi. Quay đầu nhìn lại, nhị thế đã qua. Ngoái nhìn Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà, nước sông mặc sắc im lìm, lặng yên như đã chết, vô sinh vô niệm. Bước vào Vọng Hương đài, bà cụ đã sớm chờ đưa ta một chén Mạnh Bà Thang.   Lão nhân khuôn mặt từ ái, ta tiếp nhận cái chén, chưa vội uống, chỉ cúi đầu nhìn. Trà nấu từ nước sông mặc sắc trong suốt nhìn thấy đáy, vô trần vô ai. Đột nhiên nhớ ra, hương vị trà này, kiếp trước tới đây, ta đã từng uống. "Nhớ ra vị trà rồi sao?” Thanh âm như nói ra tiếng lòng ta, ta ngẩng đầu lên liền thấy bà cụ đang chăm chú nhìn ta bằng đôi mắt đen thẳm không gợn sáng. "Vô sắc vô vị." Ta khẽ cười. Bà cụ xoa cằm: “Vô sắc vô vị, vô tình vô dục, ẩm nhi vong khước, tiền sinh chủng chủng.” "Ta chỉ có tam sinh, giờ đã qua nhị thế. . . . . ." Nước trong chén bỗng gợn sóng, tâm do bình tĩnh, tình lại nhấp nhô. Ta vốn là một cây nến trên bàn thờ phật, được thần độ hóa thành tinh, vốn nên tiếp tục tu luyện trở thành… Thủ phú Tô Châu - Trịnh Kỳ Uyên có một con trai tên Trường Tiếu.Trường Tiếu,Trường Tiếu, trường an vĩnh tiếu, nhưng Trường Tiếu lại không cười.Trường Tiếu không chỉ không cười mà cũng không khóc không nháo, yên lặng như tảng đá.Trường Tiếu bảy tuổi vẫn không nói một lời. Vợ chồng Trịnh thị bỏ ra rất nhiều tiền mời danh y tới trị bệnh cho con.Vị nào cũng lắc đầu, nói: Trường Tiếu không có bệnh.Không bệnh vì sao không nói, không bệnh vì sao không cười, không bệnh vì sao không khóc, không bệnh vì sao lúc nào cũng ngẩn ngơ. . . . . .Mẫu thân Trường Tiếu ôm con, lấy nước mắt rửa mặt. Cha Trường Tiếu ôm con, suốt ngày thở dài.Trường Tiếu Trường Tiếu, vì sao không cười?Khi Trường Tiếu bảy tuổi rưỡi, lần thứ hai cất tiếng khóc từ khi chào đời.Cha y tìm được một vu y. Người này nói có cách trị cho Trường Tiếu, đó là cho y mỗi ngày ba lượt uống m.á.u cha mình.Cha y thương con, nhịn đau cắt cánh tay. Máu chảy tí tách vào chén, Trường Tiếu không uống, hất cả xuống đất, lệ rơi như mưa.Trường Tiếu khóc, Trường Tiếu cũng cười, nói chuyện, kêu phụ thân cha, kêu mẫu thân mẹ, cùng chơi đùa với những đứa trẻ khác.Trường Tiếu rất thông minh, Trường Tiếu cười rộ lên có hai lúm đồng tiền trên má, mi thanh mục tú, ai cũng khen giống phụ thân.Nhưng, Trường Tiếu ơi Trường Tiếu, có thật sẽ trường tiếu hay không?**Nói đến Tô Châu, không thể không nhớ tới câu:"Trên có thiên giới, dưới có Tô Hàng”Đến Tô Châu, ai ai cũng chỉ có thể ngợi khen tán thưởng.Giống như Hàng Châu thanh tú lung linh, Tô Châu duy mĩ tinh xảo, là nơi hậu duệ các đại quan, quý tộc xây phủ đệ. Khắp nơi là đình đài lầu các, điêu lương họa đống, thanh hồ như kính, linh thạch tú sơn, thanh trúc lục liễu, phồn hoa thốc cảnh, tẫn hiển xảo đoạt thiên công, mỹ luân mỹ hoán.Không chỉ vậy, Tô Châu còn là trung tâm thương mại nổi tiếng cả nước. Nơi đây thương nhân tập hợp, xe thuyền như nơm, gấm vóc lụa là, phồn hoa no ấm. Trong thành Tô Châu chẳng những thuỷ bộ song song, sông phố liền nhau, ven sông nhà cửa san sát. Trong hẻm nhỏ, nhà nhà tràn tiếng cười vui, phố vang tiếng tiểu thương rao hàng. Thật khiến người ta say mê. Hiện ra trước mắt là một vùng sông nước Giang Nam trù phú, phong thổ độc đáo.Bạch Thanh Ẩn đang ngồi trên thuyền đi dọc bờ sông. Đây là lần đầu hắn tới Tô Châu. Cảnh trí phồn hoa khiến người ngưỡng mộ. Hắn là thương nhân, sinh trưởng tại kinh thành, trước nay vẫn phát triển sự nghiệp khu vực phụ cận kinh thành. Về sau sinh ý càng ngày càng lớn, hắn bèn tính chuyện mở rộng xuống Giang Nam. Mà Tô Châu nổi danh thiên hạ chính là nơi hắn nghĩ đến đầu tiên.Lần này hắn tới đây là để xem xem có quyết định mở chi nhánh hay không, tới nơi mới biết không buôn bán ở Tô Châu thì quả thực là tổn thất.Tiểu thuyền đi nửa ngày, cuối cùng dừng lại ở một bến nhỏ tấp nập. Bạch Thanh Ẩn vẫn đứng ở đầu thuyền vừa định rời bước cùng một gã tùy tùng bỗng nghe thấy tiếng ồn ào giữa đám người. Bạch Thanh Ẩn đang định ngẩng đầu lên xem có chuyện gì thì một người vận bạch y từ trên cao lao thẳng về phía hắn.Hắn giật mình, theo bản năng né tránh, bạch y nhân thu thế không kịp ngã thẳng xuống sông ──"A, cứu mạng ──"Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, vốn định tránh ra nhưng thấy bạch y nhân sắp rơi xuống sông, Bạch Thanh Ẩn lại giơ tay ra đỡ lấy y, vận khí đứng vững xong nhất thời thuận tay ôm người kia vào lòng.Vừa nhìn rõ gương mặt người kia, Bạch Thanh Ẩn ngây dại, trong giây phút, đám đông ồn ào như biến mất, chỉ còn lại hắn và nữ tử trước mắt, không gian lặng thinh tới mức nghe rõ tiếng tim mình đập rộn ràng.Trong mắt hắn chỉ còn dung mạo thoát tục của nàng, dáng vẻ hơi kinh loạn của nàng và đôi mắt trong trẻo đang nhìn hắn.Một khắc lặng yên này, bọn họ nhìn nhau, trên đời chỉ còn lại hai người, toàn bộ tâm tư, thần hồn không thể dung thêm ai khác.Người ngã vào Bạch Thanh Ẩn bỗng thản nhiên cười đứng thẳng lên, vỗ vỗ n.g.ự.c hắn nói "Vị công tử này, thật đa tạ, nếu không có ngươi, vừa rồi ta đã ngã xuống sông rất khó coi. Ta có việc phải đi trước, có duyên sẽ gặp lại!"Thấy nàng xoay người định đi, Bạch Thanh Ẩn lập tức giữ lại: "Cô nương, xin chờ đã!""Cô nương?" Nàng hoang mang nhìn hắn, rồi mới nhớ ra nhìn lại mình đang vận một thân nữ phục, giật mình gật đầu "Đúng, đúng, là cô nương, là cô nương!"Bạch Thanh Ẩn không nghĩ nhiều, nho nhã lễ độ hỏi: "Có lẽ tại hạ hơi mạo muội, thỉnh cô nương thứ cho. Tại hạ muốn hỏi phương danh cô nương.""Ngươi muốn biết tên của ta à?" Nữ tử chớp chớp mắt, nhìn Bạch Thanh Ẩn một hồi mới cười nói: "Hảo, coi như đáp tạ ân cứu mạng vừa rồi của ngươi! Ngươi nghe rõ nha, ta là con, con gái thủ phú Tô Châu Trịnh Kỳ Uyên. Tên là Trịnh ──""Tiểu thư, chạy mau, bọn họ đuổi tới rồi!""Không xong! Ta phải đi rồi, hữu duyên tái kiến!"Lời còn chưa dứt, nữ tử nghe thấy tiếng kêu từ trong đám người truyền đến, biến sắc, vội vàng quay người chạy trốn, nhanh đến nỗi Bạch Thanh Ẩn đuổi theo không kịp, chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn thân ảnh của nàng khuất trong dòng người. Chạy theo hướng nàng rời đi là một thư đồng, chính là người vừa đánh tiếng gọi.Nếu không phải người hầu phía sau kêu to nhắc xuống trạm thì có lẽ hắn vẫn đứng ngây ngốc ở đó.

Thủ phú Tô Châu - Trịnh Kỳ Uyên có một con trai tên Trường Tiếu.

Trường Tiếu,Trường Tiếu, trường an vĩnh tiếu, nhưng Trường Tiếu lại không cười.

Trường Tiếu không chỉ không cười mà cũng không khóc không nháo, yên lặng như tảng đá.

Trường Tiếu bảy tuổi vẫn không nói một lời. Vợ chồng Trịnh thị bỏ ra rất nhiều tiền mời danh y tới trị bệnh cho con.

Vị nào cũng lắc đầu, nói: Trường Tiếu không có bệnh.

Không bệnh vì sao không nói, không bệnh vì sao không cười, không bệnh vì sao không khóc, không bệnh vì sao lúc nào cũng ngẩn ngơ. . . . . .

Mẫu thân Trường Tiếu ôm con, lấy nước mắt rửa mặt. Cha Trường Tiếu ôm con, suốt ngày thở dài.

Trường Tiếu Trường Tiếu, vì sao không cười?

Khi Trường Tiếu bảy tuổi rưỡi, lần thứ hai cất tiếng khóc từ khi chào đời.

Cha y tìm được một vu y. Người này nói có cách trị cho Trường Tiếu, đó là cho y mỗi ngày ba lượt uống m.á.u cha mình.

Cha y thương con, nhịn đau cắt cánh tay. Máu chảy tí tách vào chén, Trường Tiếu không uống, hất cả xuống đất, lệ rơi như mưa.

Trường Tiếu khóc, Trường Tiếu cũng cười, nói chuyện, kêu phụ thân cha, kêu mẫu thân mẹ, cùng chơi đùa với những đứa trẻ khác.

Trường Tiếu rất thông minh, Trường Tiếu cười rộ lên có hai lúm đồng tiền trên má, mi thanh mục tú, ai cũng khen giống phụ thân.

Nhưng, Trường Tiếu ơi Trường Tiếu, có thật sẽ trường tiếu hay không?

**

Nói đến Tô Châu, không thể không nhớ tới câu:

"Trên có thiên giới, dưới có Tô Hàng”

Đến Tô Châu, ai ai cũng chỉ có thể ngợi khen tán thưởng.

Giống như Hàng Châu thanh tú lung linh, Tô Châu duy mĩ tinh xảo, là nơi hậu duệ các đại quan, quý tộc xây phủ đệ. Khắp nơi là 

đình đài lầu các, điêu lương họa đống, thanh hồ như kính, linh thạch tú sơn, thanh trúc lục liễu, phồn hoa thốc cảnh, tẫn hiển xảo đoạt thiên công, mỹ luân mỹ hoán.

Không chỉ vậy, Tô Châu còn là trung tâm thương mại nổi tiếng cả nước. Nơi đây thương nhân tập hợp, xe thuyền như nơm, gấm vóc lụa là, phồn hoa no ấm. Trong thành Tô Châu chẳng những thuỷ bộ song song, sông phố liền nhau, ven sông nhà cửa san sát. Trong hẻm nhỏ, nhà nhà tràn tiếng cười vui, phố vang tiếng tiểu thương rao hàng. Thật khiến người ta say mê. Hiện ra trước mắt là một vùng sông nước Giang Nam trù phú, phong thổ độc đáo.

Bạch Thanh Ẩn đang ngồi trên thuyền đi dọc bờ sông. Đây là lần đầu hắn tới Tô Châu. Cảnh trí phồn hoa khiến người ngưỡng mộ. Hắn là thương nhân, sinh trưởng tại kinh thành, trước nay vẫn phát triển sự nghiệp khu vực phụ cận kinh thành. Về sau sinh ý càng ngày càng lớn, hắn bèn tính chuyện mở rộng xuống Giang Nam. Mà Tô Châu nổi danh thiên hạ chính là nơi hắn nghĩ đến đầu tiên.

Lần này hắn tới đây là để xem xem có quyết định mở chi nhánh hay không, tới nơi mới biết không buôn bán ở Tô Châu thì quả thực là tổn thất.

Tiểu thuyền đi nửa ngày, cuối cùng dừng lại ở một bến nhỏ tấp nập. Bạch Thanh Ẩn vẫn đứng ở đầu thuyền vừa định rời bước cùng một gã tùy tùng bỗng nghe thấy tiếng ồn ào giữa đám người. Bạch Thanh Ẩn đang định ngẩng đầu lên xem có chuyện gì thì một người vận bạch y từ trên cao lao thẳng về phía hắn.

Hắn giật mình, theo bản năng né tránh, bạch y nhân thu thế không kịp ngã thẳng xuống sông ──"A, cứu mạng ──"

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, vốn định tránh ra nhưng thấy bạch y nhân sắp rơi xuống sông, Bạch Thanh Ẩn lại giơ tay ra đỡ lấy y, vận khí đứng vững xong nhất thời thuận tay ôm người kia vào lòng.

Vừa nhìn rõ gương mặt người kia, Bạch Thanh Ẩn ngây dại, trong giây phút, đám đông ồn ào như biến mất, chỉ còn lại hắn và nữ tử trước mắt, không gian lặng thinh tới mức nghe rõ tiếng tim mình đập rộn ràng.

Trong mắt hắn chỉ còn dung mạo thoát tục của nàng, dáng vẻ hơi kinh loạn của nàng và đôi mắt trong trẻo đang nhìn hắn.

Một khắc lặng yên này, bọn họ nhìn nhau, trên đời chỉ còn lại hai người, toàn bộ tâm tư, thần hồn không thể dung thêm ai khác.

Người ngã vào Bạch Thanh Ẩn bỗng thản nhiên cười đứng thẳng lên, vỗ vỗ n.g.ự.c hắn nói "Vị công tử này, thật đa tạ, nếu không có ngươi, vừa rồi ta đã ngã xuống sông rất khó coi. Ta có việc phải đi trước, có duyên sẽ gặp lại!"

Thấy nàng xoay người định đi, Bạch Thanh Ẩn lập tức giữ lại: "Cô nương, xin chờ đã!"

"Cô nương?" Nàng hoang mang nhìn hắn, rồi mới nhớ ra nhìn lại mình đang vận một thân nữ phục, giật mình gật đầu "Đúng, đúng, là cô nương, là cô nương!"

Bạch Thanh Ẩn không nghĩ nhiều, nho nhã lễ độ hỏi: "Có lẽ tại hạ hơi mạo muội, thỉnh cô nương thứ cho. Tại hạ muốn hỏi phương danh cô nương."

"Ngươi muốn biết tên của ta à?" Nữ tử chớp chớp mắt, nhìn Bạch Thanh Ẩn một hồi mới cười nói: "Hảo, coi như đáp tạ ân cứu mạng vừa rồi của ngươi! Ngươi nghe rõ nha, ta là con, con gái thủ phú Tô Châu Trịnh Kỳ Uyên. Tên là Trịnh ──"

"Tiểu thư, chạy mau, bọn họ đuổi tới rồi!"

"Không xong! Ta phải đi rồi, hữu duyên tái kiến!"

Lời còn chưa dứt, nữ tử nghe thấy tiếng kêu từ trong đám người truyền đến, biến sắc, vội vàng quay người chạy trốn, nhanh đến nỗi Bạch Thanh Ẩn đuổi theo không kịp, chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn thân ảnh của nàng khuất trong dòng người. Chạy theo hướng nàng rời đi là một thư đồng, chính là người vừa đánh tiếng gọi.

Nếu không phải người hầu phía sau kêu to nhắc xuống trạm thì có lẽ hắn vẫn đứng ngây ngốc ở đó.

Vong Xuyên - Mạt HồiTác giả: Mạt HồiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngTam sinh tam thế, là do ta không an phận, lạc vào cõi luân hồi. Quay đầu nhìn lại, nhị thế đã qua. Ngoái nhìn Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà, nước sông mặc sắc im lìm, lặng yên như đã chết, vô sinh vô niệm. Bước vào Vọng Hương đài, bà cụ đã sớm chờ đưa ta một chén Mạnh Bà Thang.   Lão nhân khuôn mặt từ ái, ta tiếp nhận cái chén, chưa vội uống, chỉ cúi đầu nhìn. Trà nấu từ nước sông mặc sắc trong suốt nhìn thấy đáy, vô trần vô ai. Đột nhiên nhớ ra, hương vị trà này, kiếp trước tới đây, ta đã từng uống. "Nhớ ra vị trà rồi sao?” Thanh âm như nói ra tiếng lòng ta, ta ngẩng đầu lên liền thấy bà cụ đang chăm chú nhìn ta bằng đôi mắt đen thẳm không gợn sáng. "Vô sắc vô vị." Ta khẽ cười. Bà cụ xoa cằm: “Vô sắc vô vị, vô tình vô dục, ẩm nhi vong khước, tiền sinh chủng chủng.” "Ta chỉ có tam sinh, giờ đã qua nhị thế. . . . . ." Nước trong chén bỗng gợn sóng, tâm do bình tĩnh, tình lại nhấp nhô. Ta vốn là một cây nến trên bàn thờ phật, được thần độ hóa thành tinh, vốn nên tiếp tục tu luyện trở thành… Thủ phú Tô Châu - Trịnh Kỳ Uyên có một con trai tên Trường Tiếu.Trường Tiếu,Trường Tiếu, trường an vĩnh tiếu, nhưng Trường Tiếu lại không cười.Trường Tiếu không chỉ không cười mà cũng không khóc không nháo, yên lặng như tảng đá.Trường Tiếu bảy tuổi vẫn không nói một lời. Vợ chồng Trịnh thị bỏ ra rất nhiều tiền mời danh y tới trị bệnh cho con.Vị nào cũng lắc đầu, nói: Trường Tiếu không có bệnh.Không bệnh vì sao không nói, không bệnh vì sao không cười, không bệnh vì sao không khóc, không bệnh vì sao lúc nào cũng ngẩn ngơ. . . . . .Mẫu thân Trường Tiếu ôm con, lấy nước mắt rửa mặt. Cha Trường Tiếu ôm con, suốt ngày thở dài.Trường Tiếu Trường Tiếu, vì sao không cười?Khi Trường Tiếu bảy tuổi rưỡi, lần thứ hai cất tiếng khóc từ khi chào đời.Cha y tìm được một vu y. Người này nói có cách trị cho Trường Tiếu, đó là cho y mỗi ngày ba lượt uống m.á.u cha mình.Cha y thương con, nhịn đau cắt cánh tay. Máu chảy tí tách vào chén, Trường Tiếu không uống, hất cả xuống đất, lệ rơi như mưa.Trường Tiếu khóc, Trường Tiếu cũng cười, nói chuyện, kêu phụ thân cha, kêu mẫu thân mẹ, cùng chơi đùa với những đứa trẻ khác.Trường Tiếu rất thông minh, Trường Tiếu cười rộ lên có hai lúm đồng tiền trên má, mi thanh mục tú, ai cũng khen giống phụ thân.Nhưng, Trường Tiếu ơi Trường Tiếu, có thật sẽ trường tiếu hay không?**Nói đến Tô Châu, không thể không nhớ tới câu:"Trên có thiên giới, dưới có Tô Hàng”Đến Tô Châu, ai ai cũng chỉ có thể ngợi khen tán thưởng.Giống như Hàng Châu thanh tú lung linh, Tô Châu duy mĩ tinh xảo, là nơi hậu duệ các đại quan, quý tộc xây phủ đệ. Khắp nơi là đình đài lầu các, điêu lương họa đống, thanh hồ như kính, linh thạch tú sơn, thanh trúc lục liễu, phồn hoa thốc cảnh, tẫn hiển xảo đoạt thiên công, mỹ luân mỹ hoán.Không chỉ vậy, Tô Châu còn là trung tâm thương mại nổi tiếng cả nước. Nơi đây thương nhân tập hợp, xe thuyền như nơm, gấm vóc lụa là, phồn hoa no ấm. Trong thành Tô Châu chẳng những thuỷ bộ song song, sông phố liền nhau, ven sông nhà cửa san sát. Trong hẻm nhỏ, nhà nhà tràn tiếng cười vui, phố vang tiếng tiểu thương rao hàng. Thật khiến người ta say mê. Hiện ra trước mắt là một vùng sông nước Giang Nam trù phú, phong thổ độc đáo.Bạch Thanh Ẩn đang ngồi trên thuyền đi dọc bờ sông. Đây là lần đầu hắn tới Tô Châu. Cảnh trí phồn hoa khiến người ngưỡng mộ. Hắn là thương nhân, sinh trưởng tại kinh thành, trước nay vẫn phát triển sự nghiệp khu vực phụ cận kinh thành. Về sau sinh ý càng ngày càng lớn, hắn bèn tính chuyện mở rộng xuống Giang Nam. Mà Tô Châu nổi danh thiên hạ chính là nơi hắn nghĩ đến đầu tiên.Lần này hắn tới đây là để xem xem có quyết định mở chi nhánh hay không, tới nơi mới biết không buôn bán ở Tô Châu thì quả thực là tổn thất.Tiểu thuyền đi nửa ngày, cuối cùng dừng lại ở một bến nhỏ tấp nập. Bạch Thanh Ẩn vẫn đứng ở đầu thuyền vừa định rời bước cùng một gã tùy tùng bỗng nghe thấy tiếng ồn ào giữa đám người. Bạch Thanh Ẩn đang định ngẩng đầu lên xem có chuyện gì thì một người vận bạch y từ trên cao lao thẳng về phía hắn.Hắn giật mình, theo bản năng né tránh, bạch y nhân thu thế không kịp ngã thẳng xuống sông ──"A, cứu mạng ──"Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, vốn định tránh ra nhưng thấy bạch y nhân sắp rơi xuống sông, Bạch Thanh Ẩn lại giơ tay ra đỡ lấy y, vận khí đứng vững xong nhất thời thuận tay ôm người kia vào lòng.Vừa nhìn rõ gương mặt người kia, Bạch Thanh Ẩn ngây dại, trong giây phút, đám đông ồn ào như biến mất, chỉ còn lại hắn và nữ tử trước mắt, không gian lặng thinh tới mức nghe rõ tiếng tim mình đập rộn ràng.Trong mắt hắn chỉ còn dung mạo thoát tục của nàng, dáng vẻ hơi kinh loạn của nàng và đôi mắt trong trẻo đang nhìn hắn.Một khắc lặng yên này, bọn họ nhìn nhau, trên đời chỉ còn lại hai người, toàn bộ tâm tư, thần hồn không thể dung thêm ai khác.Người ngã vào Bạch Thanh Ẩn bỗng thản nhiên cười đứng thẳng lên, vỗ vỗ n.g.ự.c hắn nói "Vị công tử này, thật đa tạ, nếu không có ngươi, vừa rồi ta đã ngã xuống sông rất khó coi. Ta có việc phải đi trước, có duyên sẽ gặp lại!"Thấy nàng xoay người định đi, Bạch Thanh Ẩn lập tức giữ lại: "Cô nương, xin chờ đã!""Cô nương?" Nàng hoang mang nhìn hắn, rồi mới nhớ ra nhìn lại mình đang vận một thân nữ phục, giật mình gật đầu "Đúng, đúng, là cô nương, là cô nương!"Bạch Thanh Ẩn không nghĩ nhiều, nho nhã lễ độ hỏi: "Có lẽ tại hạ hơi mạo muội, thỉnh cô nương thứ cho. Tại hạ muốn hỏi phương danh cô nương.""Ngươi muốn biết tên của ta à?" Nữ tử chớp chớp mắt, nhìn Bạch Thanh Ẩn một hồi mới cười nói: "Hảo, coi như đáp tạ ân cứu mạng vừa rồi của ngươi! Ngươi nghe rõ nha, ta là con, con gái thủ phú Tô Châu Trịnh Kỳ Uyên. Tên là Trịnh ──""Tiểu thư, chạy mau, bọn họ đuổi tới rồi!""Không xong! Ta phải đi rồi, hữu duyên tái kiến!"Lời còn chưa dứt, nữ tử nghe thấy tiếng kêu từ trong đám người truyền đến, biến sắc, vội vàng quay người chạy trốn, nhanh đến nỗi Bạch Thanh Ẩn đuổi theo không kịp, chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn thân ảnh của nàng khuất trong dòng người. Chạy theo hướng nàng rời đi là một thư đồng, chính là người vừa đánh tiếng gọi.Nếu không phải người hầu phía sau kêu to nhắc xuống trạm thì có lẽ hắn vẫn đứng ngây ngốc ở đó.

Chương 2: Chương 2