Tam sinh tam thế, là do ta không an phận, lạc vào cõi luân hồi. Quay đầu nhìn lại, nhị thế đã qua. Ngoái nhìn Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà, nước sông mặc sắc im lìm, lặng yên như đã chết, vô sinh vô niệm. Bước vào Vọng Hương đài, bà cụ đã sớm chờ đưa ta một chén Mạnh Bà Thang. Lão nhân khuôn mặt từ ái, ta tiếp nhận cái chén, chưa vội uống, chỉ cúi đầu nhìn. Trà nấu từ nước sông mặc sắc trong suốt nhìn thấy đáy, vô trần vô ai. Đột nhiên nhớ ra, hương vị trà này, kiếp trước tới đây, ta đã từng uống. "Nhớ ra vị trà rồi sao?” Thanh âm như nói ra tiếng lòng ta, ta ngẩng đầu lên liền thấy bà cụ đang chăm chú nhìn ta bằng đôi mắt đen thẳm không gợn sáng. "Vô sắc vô vị." Ta khẽ cười. Bà cụ xoa cằm: “Vô sắc vô vị, vô tình vô dục, ẩm nhi vong khước, tiền sinh chủng chủng.” "Ta chỉ có tam sinh, giờ đã qua nhị thế. . . . . ." Nước trong chén bỗng gợn sóng, tâm do bình tĩnh, tình lại nhấp nhô. Ta vốn là một cây nến trên bàn thờ phật, được thần độ hóa thành tinh, vốn nên tiếp tục tu luyện trở thành…
Chương 18: Chương 18
Vong Xuyên - Mạt HồiTác giả: Mạt HồiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngTam sinh tam thế, là do ta không an phận, lạc vào cõi luân hồi. Quay đầu nhìn lại, nhị thế đã qua. Ngoái nhìn Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà, nước sông mặc sắc im lìm, lặng yên như đã chết, vô sinh vô niệm. Bước vào Vọng Hương đài, bà cụ đã sớm chờ đưa ta một chén Mạnh Bà Thang. Lão nhân khuôn mặt từ ái, ta tiếp nhận cái chén, chưa vội uống, chỉ cúi đầu nhìn. Trà nấu từ nước sông mặc sắc trong suốt nhìn thấy đáy, vô trần vô ai. Đột nhiên nhớ ra, hương vị trà này, kiếp trước tới đây, ta đã từng uống. "Nhớ ra vị trà rồi sao?” Thanh âm như nói ra tiếng lòng ta, ta ngẩng đầu lên liền thấy bà cụ đang chăm chú nhìn ta bằng đôi mắt đen thẳm không gợn sáng. "Vô sắc vô vị." Ta khẽ cười. Bà cụ xoa cằm: “Vô sắc vô vị, vô tình vô dục, ẩm nhi vong khước, tiền sinh chủng chủng.” "Ta chỉ có tam sinh, giờ đã qua nhị thế. . . . . ." Nước trong chén bỗng gợn sóng, tâm do bình tĩnh, tình lại nhấp nhô. Ta vốn là một cây nến trên bàn thờ phật, được thần độ hóa thành tinh, vốn nên tiếp tục tu luyện trở thành… Vì sao chàng không thèm liếc mắt nhìn ta, dù chỉ một lần ?Nử tử phía sau rưng rưng ánh mắt si tình, thống khổ nhìn y.Ta là vợ chàng, là thê tử kết tóc xe tơ của chàng mà.Nước mắt như chuỗi hạt trân chân đứt dây, rơi xuống đất long lanh. Nàng xinh đẹp, điềm đạm, giờ khóc nức nở khiến người ta đau lòng, nhưng y vẫn không quay đầu lại.Cứ như thế bỏ đi.Y phụng mệnh cha mẹ, không thể không cưới nàng nhưng y biết mình không yêu nàng.Cưới nàng rồi y vô cùng hối hận. Y cô phụ nàng, tỏ ra tuyệt tình khiến nàng bỏ đi nhưng lần nào nàng cũng quay về, dùng ánh mắt kiên định mà ôn nhu si ngốc nhìn y, quật cường nói: "Phu quân, ta không ly khai, vĩnh viễn không ly khai. Bởi vì cả thể xác và tinh thần của ta đều dành cho chàng. »Nàng ôn nhu thiện lương, y hư không cô tịch. Bọn họ từng có một lần phóng túng.Y chìm đắm trong ôn nhu khoan dung của nàng, cõi lòng hoang vắng trong phút giây tìm được chút an ủi.Chỉ một lần, nhưng dù chỉ có một lần như thế, y cũng vô cùng ân hận.Đêm đó, y nhìn nàng gối lên tay mình hạnh phúc mỉm cười, đột nhiên nhận ra mình đã quá sai lầm. Nếu vĩnh viễn không thể yêu nàng, vì sao còn để nàng hy vọng, chặn đứt đường lui của cả hai.Đêm đó, y kiên quyết đứng dậy, thay quần áo ra khỏi phòng ngủ."Phu quân!"Nàng vốn nên ngủ say không biết tỉnh lại tự lúc nào, chạy theo, đau lòng gọi y.Chàng đi đâu?Ta phải đi.Đi đâu?Binh doanh.Khi nào trở về?Không biết.Không biết. . . . . . . Thông minh như nàng, lập tức hiểu ra điều gì đó. Thanh âm hòa dần vào tiếng khóc. Ta chờ chàng, vĩnh viễn chờ chàng.Không cần chờ. Y tàn nhẫn trả lời, ta vĩnh viễn sẽ không trở về.Nói xong, y mặc nàng ra sức giữ lại, kiên quyết bỏ đi, duy nhất một lần quay đầu lại, nhìn thân ảnh nàng ngã quỵ xuống mặt đất lạnh như băng, bất lực khóc nức nở.Nói không trở lại, nhưng khi phụ thân qua đời, y không thể không từ binh doanh tận biên cương chạy về.Tuy đã ra roi thúc ngựa, nhưng khi về đến nhà, y chỉ thấy linh đường phụ thân, nàng mặc đồ tang, nhu nhược mà kiên cường, thay y tận trung tẫn hiếu.Vì chiến loạn nổi lên, y liên tiếp nhận được văn kiện khẩn cấp thúc giục quay về binh doanh, không thể không tuân theo. Y rời đi trước khi an táng phụ thân một ngày. Hôm đó, nàng đuổi theo ra cửa, hỏi y khi nào trở về, y không trả lời, thậm chí không nói với nàng một tiếng. Mấy ngày về nhà, y đều lạnh lùng như vậy với nàng.Lúc y rời đi, nàng khóc lóc cầu y quay đầu lại nhìn nàng một cái nhưng y không thể, cứ như thế ly khai.Người ngoài đều nói y vô tình, lại không biết người vô tình chính là người đa tình nhất. Sở dĩ vô tình vì toàn bộ tình cảm đều dành cho một người, không thể yêu người khác nữa.Ngày đó đối xử với nàng vô tình như thế, y chưa từng hối hận, cho đến một năm sau, nhận được một phong thư nhà mới hối tiếc không kịp. Nàng đã bệnh nặng mà qua đời, trước khi c.h.ế.t phi thường bình tĩnh.Phong thư kia chính là tuyệt bút của nàng. Trong thư viết, nếu như có kiếp sau, ta vẫn nguyện thương luyến chàng. Nhưng ta không hy vọng kiếp sau lại làm nữ nhân vì nữ nhân chỉ có thể đợi chờ đau khổ. Phu quân, nếu như có kiếp sau, ta sẽ là một nam nhi đỉnh thiên lập địa, nguyện đem hết toàn lực bảo hộ người ta yêu, hiểu nàng, cưng nàng, bảo hộ nàng, tuyệt không làm cho nàng đợi chờ mỏi mòn, bi thương thầm gạt lệ.. . . . . .Ngày đó, y cầm thư nàng trên tay, che mặt khóc rống.Y không phải muốn làm tổn thương nàng, chỉ là y không thể yêu nàng mà thôi.Nếu như có kiếp sau, nàng không cần thương y ! Nếu như có kiếp sau, nàng hãy là một hảo nam nhi, chân chính bảo hộ cho người xứng đáng với tình yêu của nàng.Cái đêm kìm lòng không đậu, cùng nàng kiều diễm triền miên hôm đó, y đã thấy trên vai nàng có cái bớt hình hồ điệp. Tuy chỉ thấy qua một lần, nhưng vết bớt hồ điệp giang cánh này lại in sâu trong tâm trí y.
Vì sao chàng không thèm liếc mắt nhìn ta, dù chỉ một lần ?
Nử tử phía sau rưng rưng ánh mắt si tình, thống khổ nhìn y.
Ta là vợ chàng, là thê tử kết tóc xe tơ của chàng mà.
Nước mắt như chuỗi hạt trân chân đứt dây, rơi xuống đất long lanh. Nàng xinh đẹp, điềm đạm, giờ khóc nức nở khiến người ta đau lòng, nhưng y vẫn không quay đầu lại.
Cứ như thế bỏ đi.
Y phụng mệnh cha mẹ, không thể không cưới nàng nhưng y biết mình không yêu nàng.
Cưới nàng rồi y vô cùng hối hận. Y cô phụ nàng, tỏ ra tuyệt tình khiến nàng bỏ đi nhưng lần nào nàng cũng quay về, dùng ánh mắt kiên định mà ôn nhu si ngốc nhìn y, quật cường nói: "Phu quân, ta không ly khai, vĩnh viễn không ly khai. Bởi vì cả thể xác và tinh thần của ta đều dành cho chàng. »
Nàng ôn nhu thiện lương, y hư không cô tịch. Bọn họ từng có một lần phóng túng.
Y chìm đắm trong ôn nhu khoan dung của nàng, cõi lòng hoang vắng trong phút giây tìm được chút an ủi.
Chỉ một lần, nhưng dù chỉ có một lần như thế, y cũng vô cùng ân hận.
Đêm đó, y nhìn nàng gối lên tay mình hạnh phúc mỉm cười, đột nhiên nhận ra mình đã quá sai lầm. Nếu vĩnh viễn không thể yêu nàng, vì sao còn để nàng hy vọng, chặn đứt đường lui của cả hai.
Đêm đó, y kiên quyết đứng dậy, thay quần áo ra khỏi phòng ngủ.
"Phu quân!"
Nàng vốn nên ngủ say không biết tỉnh lại tự lúc nào, chạy theo, đau lòng gọi y.
Chàng đi đâu?
Ta phải đi.
Đi đâu?
Binh doanh.
Khi nào trở về?
Không biết.
Không biết. . . . . . . Thông minh như nàng, lập tức hiểu ra điều gì đó. Thanh âm hòa dần vào tiếng khóc. Ta chờ chàng, vĩnh viễn chờ chàng.
Không cần chờ. Y tàn nhẫn trả lời, ta vĩnh viễn sẽ không trở về.
Nói xong, y mặc nàng ra sức giữ lại, kiên quyết bỏ đi, duy nhất một lần quay đầu lại, nhìn thân ảnh nàng ngã quỵ xuống mặt đất lạnh như băng, bất lực khóc nức nở.
Nói không trở lại, nhưng khi phụ thân qua đời, y không thể không từ binh doanh tận biên cương chạy về.
Tuy đã ra roi thúc ngựa, nhưng khi về đến nhà, y chỉ thấy linh đường phụ thân, nàng mặc đồ tang, nhu nhược mà kiên cường, thay y tận trung tẫn hiếu.
Vì chiến loạn nổi lên, y liên tiếp nhận được văn kiện khẩn cấp thúc giục quay về binh doanh, không thể không tuân theo. Y rời đi trước khi an táng phụ thân một ngày. Hôm đó, nàng đuổi theo ra cửa, hỏi y khi nào trở về, y không trả lời, thậm chí không nói với nàng một tiếng. Mấy ngày về nhà, y đều lạnh lùng như vậy với nàng.
Lúc y rời đi, nàng khóc lóc cầu y quay đầu lại nhìn nàng một cái nhưng y không thể, cứ như thế ly khai.
Người ngoài đều nói y vô tình, lại không biết người vô tình chính là người đa tình nhất. Sở dĩ vô tình vì toàn bộ tình cảm đều dành cho một người, không thể yêu người khác nữa.
Ngày đó đối xử với nàng vô tình như thế, y chưa từng hối hận, cho đến một năm sau, nhận được một phong thư nhà mới hối tiếc không kịp. Nàng đã bệnh nặng mà qua đời, trước khi c.h.ế.t phi thường bình tĩnh.
Phong thư kia chính là tuyệt bút của nàng. Trong thư viết, nếu như có kiếp sau, ta vẫn nguyện thương luyến chàng. Nhưng ta không hy vọng kiếp sau lại làm nữ nhân vì nữ nhân chỉ có thể đợi chờ đau khổ. Phu quân, nếu như có kiếp sau, ta sẽ là một nam nhi đỉnh thiên lập địa, nguyện đem hết toàn lực bảo hộ người ta yêu, hiểu nàng, cưng nàng, bảo hộ nàng, tuyệt không làm cho nàng đợi chờ mỏi mòn, bi thương thầm gạt lệ.. . . . . .
Ngày đó, y cầm thư nàng trên tay, che mặt khóc rống.
Y không phải muốn làm tổn thương nàng, chỉ là y không thể yêu nàng mà thôi.
Nếu như có kiếp sau, nàng không cần thương y ! Nếu như có kiếp sau, nàng hãy là một hảo nam nhi, chân chính bảo hộ cho người xứng đáng với tình yêu của nàng.
Cái đêm kìm lòng không đậu, cùng nàng kiều diễm triền miên hôm đó, y đã thấy trên vai nàng có cái bớt hình hồ điệp. Tuy chỉ thấy qua một lần, nhưng vết bớt hồ điệp giang cánh này lại in sâu trong tâm trí y.
Vong Xuyên - Mạt HồiTác giả: Mạt HồiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngTam sinh tam thế, là do ta không an phận, lạc vào cõi luân hồi. Quay đầu nhìn lại, nhị thế đã qua. Ngoái nhìn Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà, nước sông mặc sắc im lìm, lặng yên như đã chết, vô sinh vô niệm. Bước vào Vọng Hương đài, bà cụ đã sớm chờ đưa ta một chén Mạnh Bà Thang. Lão nhân khuôn mặt từ ái, ta tiếp nhận cái chén, chưa vội uống, chỉ cúi đầu nhìn. Trà nấu từ nước sông mặc sắc trong suốt nhìn thấy đáy, vô trần vô ai. Đột nhiên nhớ ra, hương vị trà này, kiếp trước tới đây, ta đã từng uống. "Nhớ ra vị trà rồi sao?” Thanh âm như nói ra tiếng lòng ta, ta ngẩng đầu lên liền thấy bà cụ đang chăm chú nhìn ta bằng đôi mắt đen thẳm không gợn sáng. "Vô sắc vô vị." Ta khẽ cười. Bà cụ xoa cằm: “Vô sắc vô vị, vô tình vô dục, ẩm nhi vong khước, tiền sinh chủng chủng.” "Ta chỉ có tam sinh, giờ đã qua nhị thế. . . . . ." Nước trong chén bỗng gợn sóng, tâm do bình tĩnh, tình lại nhấp nhô. Ta vốn là một cây nến trên bàn thờ phật, được thần độ hóa thành tinh, vốn nên tiếp tục tu luyện trở thành… Vì sao chàng không thèm liếc mắt nhìn ta, dù chỉ một lần ?Nử tử phía sau rưng rưng ánh mắt si tình, thống khổ nhìn y.Ta là vợ chàng, là thê tử kết tóc xe tơ của chàng mà.Nước mắt như chuỗi hạt trân chân đứt dây, rơi xuống đất long lanh. Nàng xinh đẹp, điềm đạm, giờ khóc nức nở khiến người ta đau lòng, nhưng y vẫn không quay đầu lại.Cứ như thế bỏ đi.Y phụng mệnh cha mẹ, không thể không cưới nàng nhưng y biết mình không yêu nàng.Cưới nàng rồi y vô cùng hối hận. Y cô phụ nàng, tỏ ra tuyệt tình khiến nàng bỏ đi nhưng lần nào nàng cũng quay về, dùng ánh mắt kiên định mà ôn nhu si ngốc nhìn y, quật cường nói: "Phu quân, ta không ly khai, vĩnh viễn không ly khai. Bởi vì cả thể xác và tinh thần của ta đều dành cho chàng. »Nàng ôn nhu thiện lương, y hư không cô tịch. Bọn họ từng có một lần phóng túng.Y chìm đắm trong ôn nhu khoan dung của nàng, cõi lòng hoang vắng trong phút giây tìm được chút an ủi.Chỉ một lần, nhưng dù chỉ có một lần như thế, y cũng vô cùng ân hận.Đêm đó, y nhìn nàng gối lên tay mình hạnh phúc mỉm cười, đột nhiên nhận ra mình đã quá sai lầm. Nếu vĩnh viễn không thể yêu nàng, vì sao còn để nàng hy vọng, chặn đứt đường lui của cả hai.Đêm đó, y kiên quyết đứng dậy, thay quần áo ra khỏi phòng ngủ."Phu quân!"Nàng vốn nên ngủ say không biết tỉnh lại tự lúc nào, chạy theo, đau lòng gọi y.Chàng đi đâu?Ta phải đi.Đi đâu?Binh doanh.Khi nào trở về?Không biết.Không biết. . . . . . . Thông minh như nàng, lập tức hiểu ra điều gì đó. Thanh âm hòa dần vào tiếng khóc. Ta chờ chàng, vĩnh viễn chờ chàng.Không cần chờ. Y tàn nhẫn trả lời, ta vĩnh viễn sẽ không trở về.Nói xong, y mặc nàng ra sức giữ lại, kiên quyết bỏ đi, duy nhất một lần quay đầu lại, nhìn thân ảnh nàng ngã quỵ xuống mặt đất lạnh như băng, bất lực khóc nức nở.Nói không trở lại, nhưng khi phụ thân qua đời, y không thể không từ binh doanh tận biên cương chạy về.Tuy đã ra roi thúc ngựa, nhưng khi về đến nhà, y chỉ thấy linh đường phụ thân, nàng mặc đồ tang, nhu nhược mà kiên cường, thay y tận trung tẫn hiếu.Vì chiến loạn nổi lên, y liên tiếp nhận được văn kiện khẩn cấp thúc giục quay về binh doanh, không thể không tuân theo. Y rời đi trước khi an táng phụ thân một ngày. Hôm đó, nàng đuổi theo ra cửa, hỏi y khi nào trở về, y không trả lời, thậm chí không nói với nàng một tiếng. Mấy ngày về nhà, y đều lạnh lùng như vậy với nàng.Lúc y rời đi, nàng khóc lóc cầu y quay đầu lại nhìn nàng một cái nhưng y không thể, cứ như thế ly khai.Người ngoài đều nói y vô tình, lại không biết người vô tình chính là người đa tình nhất. Sở dĩ vô tình vì toàn bộ tình cảm đều dành cho một người, không thể yêu người khác nữa.Ngày đó đối xử với nàng vô tình như thế, y chưa từng hối hận, cho đến một năm sau, nhận được một phong thư nhà mới hối tiếc không kịp. Nàng đã bệnh nặng mà qua đời, trước khi c.h.ế.t phi thường bình tĩnh.Phong thư kia chính là tuyệt bút của nàng. Trong thư viết, nếu như có kiếp sau, ta vẫn nguyện thương luyến chàng. Nhưng ta không hy vọng kiếp sau lại làm nữ nhân vì nữ nhân chỉ có thể đợi chờ đau khổ. Phu quân, nếu như có kiếp sau, ta sẽ là một nam nhi đỉnh thiên lập địa, nguyện đem hết toàn lực bảo hộ người ta yêu, hiểu nàng, cưng nàng, bảo hộ nàng, tuyệt không làm cho nàng đợi chờ mỏi mòn, bi thương thầm gạt lệ.. . . . . .Ngày đó, y cầm thư nàng trên tay, che mặt khóc rống.Y không phải muốn làm tổn thương nàng, chỉ là y không thể yêu nàng mà thôi.Nếu như có kiếp sau, nàng không cần thương y ! Nếu như có kiếp sau, nàng hãy là một hảo nam nhi, chân chính bảo hộ cho người xứng đáng với tình yêu của nàng.Cái đêm kìm lòng không đậu, cùng nàng kiều diễm triền miên hôm đó, y đã thấy trên vai nàng có cái bớt hình hồ điệp. Tuy chỉ thấy qua một lần, nhưng vết bớt hồ điệp giang cánh này lại in sâu trong tâm trí y.