Tam sinh tam thế, là do ta không an phận, lạc vào cõi luân hồi. Quay đầu nhìn lại, nhị thế đã qua. Ngoái nhìn Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà, nước sông mặc sắc im lìm, lặng yên như đã chết, vô sinh vô niệm. Bước vào Vọng Hương đài, bà cụ đã sớm chờ đưa ta một chén Mạnh Bà Thang. Lão nhân khuôn mặt từ ái, ta tiếp nhận cái chén, chưa vội uống, chỉ cúi đầu nhìn. Trà nấu từ nước sông mặc sắc trong suốt nhìn thấy đáy, vô trần vô ai. Đột nhiên nhớ ra, hương vị trà này, kiếp trước tới đây, ta đã từng uống. "Nhớ ra vị trà rồi sao?” Thanh âm như nói ra tiếng lòng ta, ta ngẩng đầu lên liền thấy bà cụ đang chăm chú nhìn ta bằng đôi mắt đen thẳm không gợn sáng. "Vô sắc vô vị." Ta khẽ cười. Bà cụ xoa cằm: “Vô sắc vô vị, vô tình vô dục, ẩm nhi vong khước, tiền sinh chủng chủng.” "Ta chỉ có tam sinh, giờ đã qua nhị thế. . . . . ." Nước trong chén bỗng gợn sóng, tâm do bình tĩnh, tình lại nhấp nhô. Ta vốn là một cây nến trên bàn thờ phật, được thần độ hóa thành tinh, vốn nên tiếp tục tu luyện trở thành…
Chương 27: Chương 27
Vong Xuyên - Mạt HồiTác giả: Mạt HồiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngTam sinh tam thế, là do ta không an phận, lạc vào cõi luân hồi. Quay đầu nhìn lại, nhị thế đã qua. Ngoái nhìn Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà, nước sông mặc sắc im lìm, lặng yên như đã chết, vô sinh vô niệm. Bước vào Vọng Hương đài, bà cụ đã sớm chờ đưa ta một chén Mạnh Bà Thang. Lão nhân khuôn mặt từ ái, ta tiếp nhận cái chén, chưa vội uống, chỉ cúi đầu nhìn. Trà nấu từ nước sông mặc sắc trong suốt nhìn thấy đáy, vô trần vô ai. Đột nhiên nhớ ra, hương vị trà này, kiếp trước tới đây, ta đã từng uống. "Nhớ ra vị trà rồi sao?” Thanh âm như nói ra tiếng lòng ta, ta ngẩng đầu lên liền thấy bà cụ đang chăm chú nhìn ta bằng đôi mắt đen thẳm không gợn sáng. "Vô sắc vô vị." Ta khẽ cười. Bà cụ xoa cằm: “Vô sắc vô vị, vô tình vô dục, ẩm nhi vong khước, tiền sinh chủng chủng.” "Ta chỉ có tam sinh, giờ đã qua nhị thế. . . . . ." Nước trong chén bỗng gợn sóng, tâm do bình tĩnh, tình lại nhấp nhô. Ta vốn là một cây nến trên bàn thờ phật, được thần độ hóa thành tinh, vốn nên tiếp tục tu luyện trở thành… Sau đêm hôm đó, mọi chuyện lại bình thường như chưa phát sinh điều gì, Bạch phủ trong kinh thành cũng bình tĩnh như thường.Ngưng Sương ở ốc uyển khác tại Bạch phủ, ngày thường ngồi trong phòng thêu hoa, đánh đàn, ngâm thơ, không nhìn ra nàng có gì bất thường. Trường Tiếu vẫn bị nhốt trong Sướng Tâm viên, Bạch Thanh Ẩn vẫn là nếu không có việc gì sẽ tới đó.Nhưng Bạch Thanh Ẩn không trói Trường Tiếu nữa. Hắn biết làm thế trong thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến thân thể y, nhưng nhưng hắn tăng số người canh giữ bên ngoài Sướng Tâm viên, nếu không có hắn phân phó, bất luận kẻ nào không được xuất nhập.Một ngày kia, Bạch Thanh Ẩn kích động tìm đến Sướng Tâm viên, thấy Trường Tiếu ngồi đọc sách ở đình, liền lập tức đi tới ngồi bên cạnh.Trường Tiếu ngẩng đầu liếc hắn một cái, ánh mắt liền dừng lại trên bầu rượu đặt trên bàn đá."Đây là Quế Hoa nhưỡng." Thấy y nhìn bầu rượu, Bạch Thanh Ẩn liền cười giải thích, "Ta đặc biệt phái người tới Hàng Châu mua. Tuy gọi là nhưỡng là một loại rượu, nhưng không mạnh như rượu. Ngươi vẫn nói muốn mấy ngụm rượu giải sầu, ta sợ ngươi uống nhiều không tốt, liền cho người tìm mua loại này, không gắt mà vẫn có hương vị ngọt nào của hoa tửu. »Bạch Thanh Ẩn vừa nói vừa mở nắp bầu rượu, nhất thời, một mùi thơm mát tràn ngập không khí. Toàn bộ lực chú ý của Trường Tiếu bị hấp dẫn, kìm lòng không đậu giơ tay định cầm lấy bầu rượu."Từ từ, ta đi lấy chén đến."Biết y muốn uống, Bạch Thanh Ẩn lập tức đứng dậy đi tìm chén.Trường Tiếu nhìn hắn đi xa, cầm lấy bầu rượu, nâng lên miệng, uống ừng ực.Đúng là không gắt, nhưng nhuận khẩu, uống nhiều cũng không say.Tợp mấy ngụm, Trường Tiếu mới buông bầu rượu, lấy ống tay áo tùy tiện lau qua quýt, phong thái hệt một đấng nam nhi.Kỳ thật, đời trước, Trường Tiếu là một tửu quỷ, cơ hồ không có rượu không sống nổi. Ban đầu uống là để thư giải tình cảm khó nói trong lòng, sau uống đến nghiện.Đến khi Bạch Thanh Ẩn quay lại, Trường Tiếu đã uống gần cạn bầu rượu.Bạch Thanh Ẩn nhìn bầu rượu không còn mấy giọt, lại nhìn Trường Tiếu, trong đôi mắt thâm sâu đầy vẻ phức tạp.Biết hắn suy nghĩ gì, Trường Tiếu đạm bạc nói: "Rượu ngon nhưng không gắt, sẽ không say. Mang thêm mấy bầu lại đây, như thế này thật sự không đủ.""Trường Tiếu. . . . . ." Bạch Thanh Ẩn ngồi bên cạnh y, vẻ mặt lo lắng, cầm tay Trường Tiếu nhưng Trường Tiếu lập tức rụt lại."Chuyện gì?"Bị cự tuyệt đã là chuyện bình thường, tâm đau như d.a.o cắt cũng chỉ thoáng qua, Bạch Thanh Ẩn giả bộ không cho là đúng, tiếp tục nói: "Nếu ngươi buồn, ngày nào ta cũng ở cùng ngươi, không đi đâu hết. »"Không cần." Trường Tiếu nhẹ nhàng lắc đầu, "Chỉ là muốn uống rượu thôi. Đúng rồi, ngươi cả ngày ở đây, không lo chuyện làm ăn sao?"Không nghĩ Trường Tiếu sẽ hỏi như thế, Bạch Thanh Ẩn nghĩ một lát mới đáp: "Ngươi không cần lo lắng việc làm ăn. . . . . .""Sao có thể không lo lắng đây?""Ngươi lo cho ta sao?" Bạch Thanh Ẩn vội vàng nhìn Trường Tiếu, tựa hồ chờ mong câu trả lời.Trường Tiếu nhìn hắn, nhếch môi cười như có như không: "Ta không muốn vì ta mà chậm trễ tiền đồ của một thanh niên tốt. Ta nhớ cha nói ngươi là nhân tài kinh thương trăm năm khó gặp, nếu không ngừng nỗ lực, tương lai tất có thành tựu."Bạch Thanh Ẩn cau mi: "Ngươi là vì cha ngươi mới quan tâm đến ta?""Không. Là ta lo cho tỷ tỷ, đừng quên, ngươi là trượng phu của nàng, ta hy vọng trượng phu của nàng là người có đủ năng lực để nàng nương dựa. »"Trường Tiếu, ngươi biết rõ. . . . . .""Ta chỉ biết các ngươi bái đường thành thân làm phu thê.""Trường Tiếu. . . . . .""Cầu ngươi, hảo hảo đối đãi tỷ tỷ, nếu ngươi thật sự rảnh, nên đi bồi nàng nhiều hơn, cùng nàng trò chuyện, có khi hiểu nhau hơn sẽ sinh ra hảo cảm với nhau. »"Không có khả năng!" Thấy y làm tổn thương tâm ý của mình, Bạch Thanh Ẩn giận dữ đứng lên.Trường Tiếu si ngốc nhìn hắn, hai mắt lộ vẻ bi thương."Vì cả ba người chúng ta, ngươi thử xem sao"Bạch Thanh Ẩn nhìn y, muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng, hắn hậm hực phất tay áo rời đi.Trường Tiếu cứ ngồi nguyên như thế, đôi mắt tràn ngập nhớ thương không rời thân ảnh người kia.
Sau đêm hôm đó, mọi chuyện lại bình thường như chưa phát sinh điều gì, Bạch phủ trong kinh thành cũng bình tĩnh như thường.
Ngưng Sương ở ốc uyển khác tại Bạch phủ, ngày thường ngồi trong phòng thêu hoa, đánh đàn, ngâm thơ, không nhìn ra nàng có gì bất thường. Trường Tiếu vẫn bị nhốt trong Sướng Tâm viên, Bạch Thanh Ẩn vẫn là nếu không có việc gì sẽ tới đó.
Nhưng Bạch Thanh Ẩn không trói Trường Tiếu nữa. Hắn biết làm thế trong thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến thân thể y, nhưng nhưng hắn tăng số người canh giữ bên ngoài Sướng Tâm viên, nếu không có hắn phân phó, bất luận kẻ nào không được xuất nhập.
Một ngày kia, Bạch Thanh Ẩn kích động tìm đến Sướng Tâm viên, thấy Trường Tiếu ngồi đọc sách ở đình, liền lập tức đi tới ngồi bên cạnh.
Trường Tiếu ngẩng đầu liếc hắn một cái, ánh mắt liền dừng lại trên bầu rượu đặt trên bàn đá.
"Đây là Quế Hoa nhưỡng." Thấy y nhìn bầu rượu, Bạch Thanh Ẩn liền cười giải thích, "Ta đặc biệt phái người tới Hàng Châu mua. Tuy gọi là nhưỡng là một loại rượu, nhưng không mạnh như rượu. Ngươi vẫn nói muốn mấy ngụm rượu giải sầu, ta sợ ngươi uống nhiều không tốt, liền cho người tìm mua loại này, không gắt mà vẫn có hương vị ngọt nào của hoa tửu. »
Bạch Thanh Ẩn vừa nói vừa mở nắp bầu rượu, nhất thời, một mùi thơm mát tràn ngập không khí. Toàn bộ lực chú ý của Trường Tiếu bị hấp dẫn, kìm lòng không đậu giơ tay định cầm lấy bầu rượu.
"Từ từ, ta đi lấy chén đến."
Biết y muốn uống, Bạch Thanh Ẩn lập tức đứng dậy đi tìm chén.
Trường Tiếu nhìn hắn đi xa, cầm lấy bầu rượu, nâng lên miệng, uống ừng ực.
Đúng là không gắt, nhưng nhuận khẩu, uống nhiều cũng không say.
Tợp mấy ngụm, Trường Tiếu mới buông bầu rượu, lấy ống tay áo tùy tiện lau qua quýt, phong thái hệt một đấng nam nhi.
Kỳ thật, đời trước, Trường Tiếu là một tửu quỷ, cơ hồ không có rượu không sống nổi. Ban đầu uống là để thư giải tình cảm khó nói trong lòng, sau uống đến nghiện.
Đến khi Bạch Thanh Ẩn quay lại, Trường Tiếu đã uống gần cạn bầu rượu.
Bạch Thanh Ẩn nhìn bầu rượu không còn mấy giọt, lại nhìn Trường Tiếu, trong đôi mắt thâm sâu đầy vẻ phức tạp.
Biết hắn suy nghĩ gì, Trường Tiếu đạm bạc nói: "Rượu ngon nhưng không gắt, sẽ không say. Mang thêm mấy bầu lại đây, như thế này thật sự không đủ."
"Trường Tiếu. . . . . ." Bạch Thanh Ẩn ngồi bên cạnh y, vẻ mặt lo lắng, cầm tay Trường Tiếu nhưng Trường Tiếu lập tức rụt lại.
"Chuyện gì?"
Bị cự tuyệt đã là chuyện bình thường, tâm đau như d.a.o cắt cũng chỉ thoáng qua, Bạch Thanh Ẩn giả bộ không cho là đúng, tiếp tục nói: "Nếu ngươi buồn, ngày nào ta cũng ở cùng ngươi, không đi đâu hết. »
"Không cần." Trường Tiếu nhẹ nhàng lắc đầu, "Chỉ là muốn uống rượu thôi. Đúng rồi, ngươi cả ngày ở đây, không lo chuyện làm ăn sao?"
Không nghĩ Trường Tiếu sẽ hỏi như thế, Bạch Thanh Ẩn nghĩ một lát mới đáp: "Ngươi không cần lo lắng việc làm ăn. . . . . ."
"Sao có thể không lo lắng đây?"
"Ngươi lo cho ta sao?" Bạch Thanh Ẩn vội vàng nhìn Trường Tiếu, tựa hồ chờ mong câu trả lời.
Trường Tiếu nhìn hắn, nhếch môi cười như có như không: "Ta không muốn vì ta mà chậm trễ tiền đồ của một thanh niên tốt. Ta nhớ cha nói ngươi là nhân tài kinh thương trăm năm khó gặp, nếu không ngừng nỗ lực, tương lai tất có thành tựu."
Bạch Thanh Ẩn cau mi: "Ngươi là vì cha ngươi mới quan tâm đến ta?"
"Không. Là ta lo cho tỷ tỷ, đừng quên, ngươi là trượng phu của nàng, ta hy vọng trượng phu của nàng là người có đủ năng lực để nàng nương dựa. »
"Trường Tiếu, ngươi biết rõ. . . . . ."
"Ta chỉ biết các ngươi bái đường thành thân làm phu thê."
"Trường Tiếu. . . . . ."
"Cầu ngươi, hảo hảo đối đãi tỷ tỷ, nếu ngươi thật sự rảnh, nên đi bồi nàng nhiều hơn, cùng nàng trò chuyện, có khi hiểu nhau hơn sẽ sinh ra hảo cảm với nhau. »
"Không có khả năng!" Thấy y làm tổn thương tâm ý của mình, Bạch Thanh Ẩn giận dữ đứng lên.
Trường Tiếu si ngốc nhìn hắn, hai mắt lộ vẻ bi thương.
"Vì cả ba người chúng ta, ngươi thử xem sao"
Bạch Thanh Ẩn nhìn y, muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng, hắn hậm hực phất tay áo rời đi.
Trường Tiếu cứ ngồi nguyên như thế, đôi mắt tràn ngập nhớ thương không rời thân ảnh người kia.
Vong Xuyên - Mạt HồiTác giả: Mạt HồiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngTam sinh tam thế, là do ta không an phận, lạc vào cõi luân hồi. Quay đầu nhìn lại, nhị thế đã qua. Ngoái nhìn Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà, nước sông mặc sắc im lìm, lặng yên như đã chết, vô sinh vô niệm. Bước vào Vọng Hương đài, bà cụ đã sớm chờ đưa ta một chén Mạnh Bà Thang. Lão nhân khuôn mặt từ ái, ta tiếp nhận cái chén, chưa vội uống, chỉ cúi đầu nhìn. Trà nấu từ nước sông mặc sắc trong suốt nhìn thấy đáy, vô trần vô ai. Đột nhiên nhớ ra, hương vị trà này, kiếp trước tới đây, ta đã từng uống. "Nhớ ra vị trà rồi sao?” Thanh âm như nói ra tiếng lòng ta, ta ngẩng đầu lên liền thấy bà cụ đang chăm chú nhìn ta bằng đôi mắt đen thẳm không gợn sáng. "Vô sắc vô vị." Ta khẽ cười. Bà cụ xoa cằm: “Vô sắc vô vị, vô tình vô dục, ẩm nhi vong khước, tiền sinh chủng chủng.” "Ta chỉ có tam sinh, giờ đã qua nhị thế. . . . . ." Nước trong chén bỗng gợn sóng, tâm do bình tĩnh, tình lại nhấp nhô. Ta vốn là một cây nến trên bàn thờ phật, được thần độ hóa thành tinh, vốn nên tiếp tục tu luyện trở thành… Sau đêm hôm đó, mọi chuyện lại bình thường như chưa phát sinh điều gì, Bạch phủ trong kinh thành cũng bình tĩnh như thường.Ngưng Sương ở ốc uyển khác tại Bạch phủ, ngày thường ngồi trong phòng thêu hoa, đánh đàn, ngâm thơ, không nhìn ra nàng có gì bất thường. Trường Tiếu vẫn bị nhốt trong Sướng Tâm viên, Bạch Thanh Ẩn vẫn là nếu không có việc gì sẽ tới đó.Nhưng Bạch Thanh Ẩn không trói Trường Tiếu nữa. Hắn biết làm thế trong thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến thân thể y, nhưng nhưng hắn tăng số người canh giữ bên ngoài Sướng Tâm viên, nếu không có hắn phân phó, bất luận kẻ nào không được xuất nhập.Một ngày kia, Bạch Thanh Ẩn kích động tìm đến Sướng Tâm viên, thấy Trường Tiếu ngồi đọc sách ở đình, liền lập tức đi tới ngồi bên cạnh.Trường Tiếu ngẩng đầu liếc hắn một cái, ánh mắt liền dừng lại trên bầu rượu đặt trên bàn đá."Đây là Quế Hoa nhưỡng." Thấy y nhìn bầu rượu, Bạch Thanh Ẩn liền cười giải thích, "Ta đặc biệt phái người tới Hàng Châu mua. Tuy gọi là nhưỡng là một loại rượu, nhưng không mạnh như rượu. Ngươi vẫn nói muốn mấy ngụm rượu giải sầu, ta sợ ngươi uống nhiều không tốt, liền cho người tìm mua loại này, không gắt mà vẫn có hương vị ngọt nào của hoa tửu. »Bạch Thanh Ẩn vừa nói vừa mở nắp bầu rượu, nhất thời, một mùi thơm mát tràn ngập không khí. Toàn bộ lực chú ý của Trường Tiếu bị hấp dẫn, kìm lòng không đậu giơ tay định cầm lấy bầu rượu."Từ từ, ta đi lấy chén đến."Biết y muốn uống, Bạch Thanh Ẩn lập tức đứng dậy đi tìm chén.Trường Tiếu nhìn hắn đi xa, cầm lấy bầu rượu, nâng lên miệng, uống ừng ực.Đúng là không gắt, nhưng nhuận khẩu, uống nhiều cũng không say.Tợp mấy ngụm, Trường Tiếu mới buông bầu rượu, lấy ống tay áo tùy tiện lau qua quýt, phong thái hệt một đấng nam nhi.Kỳ thật, đời trước, Trường Tiếu là một tửu quỷ, cơ hồ không có rượu không sống nổi. Ban đầu uống là để thư giải tình cảm khó nói trong lòng, sau uống đến nghiện.Đến khi Bạch Thanh Ẩn quay lại, Trường Tiếu đã uống gần cạn bầu rượu.Bạch Thanh Ẩn nhìn bầu rượu không còn mấy giọt, lại nhìn Trường Tiếu, trong đôi mắt thâm sâu đầy vẻ phức tạp.Biết hắn suy nghĩ gì, Trường Tiếu đạm bạc nói: "Rượu ngon nhưng không gắt, sẽ không say. Mang thêm mấy bầu lại đây, như thế này thật sự không đủ.""Trường Tiếu. . . . . ." Bạch Thanh Ẩn ngồi bên cạnh y, vẻ mặt lo lắng, cầm tay Trường Tiếu nhưng Trường Tiếu lập tức rụt lại."Chuyện gì?"Bị cự tuyệt đã là chuyện bình thường, tâm đau như d.a.o cắt cũng chỉ thoáng qua, Bạch Thanh Ẩn giả bộ không cho là đúng, tiếp tục nói: "Nếu ngươi buồn, ngày nào ta cũng ở cùng ngươi, không đi đâu hết. »"Không cần." Trường Tiếu nhẹ nhàng lắc đầu, "Chỉ là muốn uống rượu thôi. Đúng rồi, ngươi cả ngày ở đây, không lo chuyện làm ăn sao?"Không nghĩ Trường Tiếu sẽ hỏi như thế, Bạch Thanh Ẩn nghĩ một lát mới đáp: "Ngươi không cần lo lắng việc làm ăn. . . . . .""Sao có thể không lo lắng đây?""Ngươi lo cho ta sao?" Bạch Thanh Ẩn vội vàng nhìn Trường Tiếu, tựa hồ chờ mong câu trả lời.Trường Tiếu nhìn hắn, nhếch môi cười như có như không: "Ta không muốn vì ta mà chậm trễ tiền đồ của một thanh niên tốt. Ta nhớ cha nói ngươi là nhân tài kinh thương trăm năm khó gặp, nếu không ngừng nỗ lực, tương lai tất có thành tựu."Bạch Thanh Ẩn cau mi: "Ngươi là vì cha ngươi mới quan tâm đến ta?""Không. Là ta lo cho tỷ tỷ, đừng quên, ngươi là trượng phu của nàng, ta hy vọng trượng phu của nàng là người có đủ năng lực để nàng nương dựa. »"Trường Tiếu, ngươi biết rõ. . . . . .""Ta chỉ biết các ngươi bái đường thành thân làm phu thê.""Trường Tiếu. . . . . .""Cầu ngươi, hảo hảo đối đãi tỷ tỷ, nếu ngươi thật sự rảnh, nên đi bồi nàng nhiều hơn, cùng nàng trò chuyện, có khi hiểu nhau hơn sẽ sinh ra hảo cảm với nhau. »"Không có khả năng!" Thấy y làm tổn thương tâm ý của mình, Bạch Thanh Ẩn giận dữ đứng lên.Trường Tiếu si ngốc nhìn hắn, hai mắt lộ vẻ bi thương."Vì cả ba người chúng ta, ngươi thử xem sao"Bạch Thanh Ẩn nhìn y, muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng, hắn hậm hực phất tay áo rời đi.Trường Tiếu cứ ngồi nguyên như thế, đôi mắt tràn ngập nhớ thương không rời thân ảnh người kia.