Tam sinh tam thế, là do ta không an phận, lạc vào cõi luân hồi. Quay đầu nhìn lại, nhị thế đã qua. Ngoái nhìn Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà, nước sông mặc sắc im lìm, lặng yên như đã chết, vô sinh vô niệm. Bước vào Vọng Hương đài, bà cụ đã sớm chờ đưa ta một chén Mạnh Bà Thang. Lão nhân khuôn mặt từ ái, ta tiếp nhận cái chén, chưa vội uống, chỉ cúi đầu nhìn. Trà nấu từ nước sông mặc sắc trong suốt nhìn thấy đáy, vô trần vô ai. Đột nhiên nhớ ra, hương vị trà này, kiếp trước tới đây, ta đã từng uống. "Nhớ ra vị trà rồi sao?” Thanh âm như nói ra tiếng lòng ta, ta ngẩng đầu lên liền thấy bà cụ đang chăm chú nhìn ta bằng đôi mắt đen thẳm không gợn sáng. "Vô sắc vô vị." Ta khẽ cười. Bà cụ xoa cằm: “Vô sắc vô vị, vô tình vô dục, ẩm nhi vong khước, tiền sinh chủng chủng.” "Ta chỉ có tam sinh, giờ đã qua nhị thế. . . . . ." Nước trong chén bỗng gợn sóng, tâm do bình tĩnh, tình lại nhấp nhô. Ta vốn là một cây nến trên bàn thờ phật, được thần độ hóa thành tinh, vốn nên tiếp tục tu luyện trở thành…
Chương 31: Chương 31
Vong Xuyên - Mạt HồiTác giả: Mạt HồiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngTam sinh tam thế, là do ta không an phận, lạc vào cõi luân hồi. Quay đầu nhìn lại, nhị thế đã qua. Ngoái nhìn Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà, nước sông mặc sắc im lìm, lặng yên như đã chết, vô sinh vô niệm. Bước vào Vọng Hương đài, bà cụ đã sớm chờ đưa ta một chén Mạnh Bà Thang. Lão nhân khuôn mặt từ ái, ta tiếp nhận cái chén, chưa vội uống, chỉ cúi đầu nhìn. Trà nấu từ nước sông mặc sắc trong suốt nhìn thấy đáy, vô trần vô ai. Đột nhiên nhớ ra, hương vị trà này, kiếp trước tới đây, ta đã từng uống. "Nhớ ra vị trà rồi sao?” Thanh âm như nói ra tiếng lòng ta, ta ngẩng đầu lên liền thấy bà cụ đang chăm chú nhìn ta bằng đôi mắt đen thẳm không gợn sáng. "Vô sắc vô vị." Ta khẽ cười. Bà cụ xoa cằm: “Vô sắc vô vị, vô tình vô dục, ẩm nhi vong khước, tiền sinh chủng chủng.” "Ta chỉ có tam sinh, giờ đã qua nhị thế. . . . . ." Nước trong chén bỗng gợn sóng, tâm do bình tĩnh, tình lại nhấp nhô. Ta vốn là một cây nến trên bàn thờ phật, được thần độ hóa thành tinh, vốn nên tiếp tục tu luyện trở thành… Không muốn mạnh tay với một nữ nhân yếu đuối lại yêu thương mình đến thế, Bạch Thanh Ẩn dịu giọng khuyên bảo.Ngưng Sương lắc đầu khóc, tay càng nắm chặt hơn."Ngưng Sương!" Bạch Thanh Ẩn lạnh giọng quát."Tướng công, chàng và Trường Tiếu vĩnh viễn không thể bên nhau. Ngưng Sương van cầu chàng, để nó ở lại Tô Châu, đừng tìm nó nữa.""Không, không thể để y quay về Tô Châu, ta nhất định phải đưa y về đây, ta không thể mất y, tuyệt đối không thể. . . . . . Hơn nữa. . . . . ." Bạch Thanh Ẩn cúi người, hai tay nắm vai Ngưng Sương, "Ngưng Sương, Trường Tiếu không thể quay về Tô Châu, bởi vì y. . . . . ."Bạch Thanh Ẩn không biết có nên nói cho nàng biết không, dù sao, chuyện Trường Tiếu yêu phụ thân mình, đối với người khác mà nói, chính là sét đánh bên tai, khó có thể tin.Nhưng dù hắn không nói gì, Ngưng Sương cũng hiểu."Tướng công, Ngưng Sương biết tâm ý của Trường Tiếu đối với cha.""Ngươi biết?" Bạch Thanh Ẩn kinh ngạc mở to mắt, "Y nói cho ngươi?"Ngưng Sương rưng rưng gật đầu."Nếu đã biết vậy sao ngươi còn để y về?” Bạch Thanh Ẩn không nhịn được, quát lên.Ngưng Sương lệ rơi càng mau: "Trường Tiếu đáp ứng với ta sẽ không làm gì tổn thương cha mẹ.”"Không mới là lạ!" Bạch Thanh Ẩn đứng lên, hổn hển nói, "Ngươi có biết hay không. . . . . . có biết y từng….với cha…. Không, ta không thể để y trở lại Tô Châu, ta phải đi gọi y về. . . . . ."Bạch Thanh Ẩn không nhẹ nhàng khuyên bảo nữa, không để ý Ngưng Sương bị mình gạt ngã trên mặt đất, giật vạt áo, xoay người rời đi."Tướng công, chàng vẫn muốn Trường Tiếu, chẳng lẽ đã quên Ngưng Sương là thê tử danh chính ngôn thuận sao?"Ngưng Sương quỳ rạp trên mặt đất khóc thảm thiết nói một câu làm cho người kia đã bước một chân khỏi cửa chợt dừng bước."Tướng công, cầu chàng đừng tiếp tục sai lầm nữa. Trường Tiếu có cuộc sống của mình, cho dù hiện nay thế nào, cũng sẽ có một ngày nó cưới vợ sinh con, có gia đình riêng. Tướng công, van cầu chàng quay đầu lại nhìn Ngưng Sương, Ngưng Sương một mực chờ đợi chàng, tướng công."Lời Ngưng Sương một câu lại một câu thê thương thống thiết khiến Bạch Thanh Ẩn không đành lòng, nhắm hai mắt, một lát sau, hắn chậm rãi xoay người.Nhìn Ngưng Sương khóc lóc, có cái gì đó nghẹn trong cổ Bạch Thanh Ẩn, qua một lúc lâu mới có thể mở miệng: "Ngưng Sương, ngay từ đầu ta đã nói với ngươi, chúng ta căn bản không thể ở bên nhau. . . . . .""Không, thế gian này không có gì không thể. . . . . . Tướng công, chỉ cần chàng cho Ngưng Sương một cơ hội. . . . . . Ngưng Sương sẽ hảo hảo quý trọng. . . . . ."Ngưng Sương trước mắt si tình giống hệt mình, bọn họ đều yêu một người sẽ không yêu mình. Là nên cho ai một con đường sống đây? Hắn hiểu Ngưng Sương vì sao thả Trường Tiếu đi, nếu hắn có thể quay đầu lại, chuyện này may ra mới có một kết quả viên mãn.Hắn và Trường Tiếu đều là nam nhân, có thể được thế tục này công nhận không vẫn chưa rõ, càng không nói đến việc về sau sống dưới dư luận ra sao. Nếu có thể quên Trường Tiếu mà tiếp nhận Ngưng Sương, tất thảy sẽ khác. . . . . .Chính là, nếu thật có thể dễ dàng buông tay, thì đâu có thống khổ như bây giờ?Bạch Thanh Ẩn nhìn chiếc kéo Ngưng Sương đặt trên bàn, lẳng lặng đi qua. Ngưng Sương nhìn hắn cầm lấy kéo, tháo tóc xuống, cắt một đường.Bạch Thanh Ẩn đưa lọn tóc tới trước mặt Ngưng Sương."Thực xin lỗi, Ngưng Sương, hôm nay trở đi, quan hệ phu thê của chúng ta giống như lọn tóc này, ân đoạn nghĩa tuyệt. Lát nữa ta sẽ gọi người đưa hưu thư cho ngươi. »Nói xong, hắn thối lui từng bước, không để ý Ngưng Sương đang ngây người, xoay mình tuyệt quyết rời đi.Ngưng Sương quên cả khóc, ngơ ngác nhìn lọn tóc trước mặt. Hồi lâu, nàng mới run rẩy cầm lấy áp vào ngực, lặng yên rơi lệ.Có gì đó đã tiêu tan . . . . . .Khi Bạch Thanh Ẩn cắt tóc, nói lời tuyệt tình với nàng, có điều gì đó đã tiêu tan.Là tâm hay hồn phách?Có lẽ là hy vọng.Bởi vì nàng hiện tại, đã triệt để tỉnh ngộ trong nỗi đau, Bạch Thanh Ẩn sẽ không tiếp nhận mình.Nước mắt nàng cứ thế rơi xuống như mưa.
Không muốn mạnh tay với một nữ nhân yếu đuối lại yêu thương mình đến thế, Bạch Thanh Ẩn dịu giọng khuyên bảo.
Ngưng Sương lắc đầu khóc, tay càng nắm chặt hơn.
"Ngưng Sương!" Bạch Thanh Ẩn lạnh giọng quát.
"Tướng công, chàng và Trường Tiếu vĩnh viễn không thể bên nhau. Ngưng Sương van cầu chàng, để nó ở lại Tô Châu, đừng tìm nó nữa."
"Không, không thể để y quay về Tô Châu, ta nhất định phải đưa y về đây, ta không thể mất y, tuyệt đối không thể. . . . . . Hơn nữa. . . . . ." Bạch Thanh Ẩn cúi người, hai tay nắm vai Ngưng Sương, "Ngưng Sương, Trường Tiếu không thể quay về Tô Châu, bởi vì y. . . . . ."
Bạch Thanh Ẩn không biết có nên nói cho nàng biết không, dù sao, chuyện Trường Tiếu yêu phụ thân mình, đối với người khác mà nói, chính là sét đánh bên tai, khó có thể tin.
Nhưng dù hắn không nói gì, Ngưng Sương cũng hiểu.
"Tướng công, Ngưng Sương biết tâm ý của Trường Tiếu đối với cha."
"Ngươi biết?" Bạch Thanh Ẩn kinh ngạc mở to mắt, "Y nói cho ngươi?"
Ngưng Sương rưng rưng gật đầu.
"Nếu đã biết vậy sao ngươi còn để y về?” Bạch Thanh Ẩn không nhịn được, quát lên.
Ngưng Sương lệ rơi càng mau: "Trường Tiếu đáp ứng với ta sẽ không làm gì tổn thương cha mẹ.”
"Không mới là lạ!" Bạch Thanh Ẩn đứng lên, hổn hển nói, "Ngươi có biết hay không. . . . . . có biết y từng….với cha…. Không, ta không thể để y trở lại Tô Châu, ta phải đi gọi y về. . . . . ."
Bạch Thanh Ẩn không nhẹ nhàng khuyên bảo nữa, không để ý Ngưng Sương bị mình gạt ngã trên mặt đất, giật vạt áo, xoay người rời đi.
"Tướng công, chàng vẫn muốn Trường Tiếu, chẳng lẽ đã quên Ngưng Sương là thê tử danh chính ngôn thuận sao?"
Ngưng Sương quỳ rạp trên mặt đất khóc thảm thiết nói một câu làm cho người kia đã bước một chân khỏi cửa chợt dừng bước.
"Tướng công, cầu chàng đừng tiếp tục sai lầm nữa. Trường Tiếu có cuộc sống của mình, cho dù hiện nay thế nào, cũng sẽ có một ngày nó cưới vợ sinh con, có gia đình riêng. Tướng công, van cầu chàng quay đầu lại nhìn Ngưng Sương, Ngưng Sương một mực chờ đợi chàng, tướng công."
Lời Ngưng Sương một câu lại một câu thê thương thống thiết khiến Bạch Thanh Ẩn không đành lòng, nhắm hai mắt, một lát sau, hắn chậm rãi xoay người.
Nhìn Ngưng Sương khóc lóc, có cái gì đó nghẹn trong cổ Bạch Thanh Ẩn, qua một lúc lâu mới có thể mở miệng: "Ngưng Sương, ngay từ đầu ta đã nói với ngươi, chúng ta căn bản không thể ở bên nhau. . . . . ."
"Không, thế gian này không có gì không thể. . . . . . Tướng công, chỉ cần chàng cho Ngưng Sương một cơ hội. . . . . . Ngưng Sương sẽ hảo hảo quý trọng. . . . . ."
Ngưng Sương trước mắt si tình giống hệt mình, bọn họ đều yêu một người sẽ không yêu mình. Là nên cho ai một con đường sống đây? Hắn hiểu Ngưng Sương vì sao thả Trường Tiếu đi, nếu hắn có thể quay đầu lại, chuyện này may ra mới có một kết quả viên mãn.
Hắn và Trường Tiếu đều là nam nhân, có thể được thế tục này công nhận không vẫn chưa rõ, càng không nói đến việc về sau sống dưới dư luận ra sao. Nếu có thể quên Trường Tiếu mà tiếp nhận Ngưng Sương, tất thảy sẽ khác. . . . . .
Chính là, nếu thật có thể dễ dàng buông tay, thì đâu có thống khổ như bây giờ?
Bạch Thanh Ẩn nhìn chiếc kéo Ngưng Sương đặt trên bàn, lẳng lặng đi qua. Ngưng Sương nhìn hắn cầm lấy kéo, tháo tóc xuống, cắt một đường.
Bạch Thanh Ẩn đưa lọn tóc tới trước mặt Ngưng Sương.
"Thực xin lỗi, Ngưng Sương, hôm nay trở đi, quan hệ phu thê của chúng ta giống như lọn tóc này, ân đoạn nghĩa tuyệt. Lát nữa ta sẽ gọi người đưa hưu thư cho ngươi. »
Nói xong, hắn thối lui từng bước, không để ý Ngưng Sương đang ngây người, xoay mình tuyệt quyết rời đi.
Ngưng Sương quên cả khóc, ngơ ngác nhìn lọn tóc trước mặt. Hồi lâu, nàng mới run rẩy cầm lấy áp vào ngực, lặng yên rơi lệ.
Có gì đó đã tiêu tan . . . . . .
Khi Bạch Thanh Ẩn cắt tóc, nói lời tuyệt tình với nàng, có điều gì đó đã tiêu tan.
Là tâm hay hồn phách?
Có lẽ là hy vọng.
Bởi vì nàng hiện tại, đã triệt để tỉnh ngộ trong nỗi đau, Bạch Thanh Ẩn sẽ không tiếp nhận mình.
Nước mắt nàng cứ thế rơi xuống như mưa.
Vong Xuyên - Mạt HồiTác giả: Mạt HồiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngTam sinh tam thế, là do ta không an phận, lạc vào cõi luân hồi. Quay đầu nhìn lại, nhị thế đã qua. Ngoái nhìn Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà, nước sông mặc sắc im lìm, lặng yên như đã chết, vô sinh vô niệm. Bước vào Vọng Hương đài, bà cụ đã sớm chờ đưa ta một chén Mạnh Bà Thang. Lão nhân khuôn mặt từ ái, ta tiếp nhận cái chén, chưa vội uống, chỉ cúi đầu nhìn. Trà nấu từ nước sông mặc sắc trong suốt nhìn thấy đáy, vô trần vô ai. Đột nhiên nhớ ra, hương vị trà này, kiếp trước tới đây, ta đã từng uống. "Nhớ ra vị trà rồi sao?” Thanh âm như nói ra tiếng lòng ta, ta ngẩng đầu lên liền thấy bà cụ đang chăm chú nhìn ta bằng đôi mắt đen thẳm không gợn sáng. "Vô sắc vô vị." Ta khẽ cười. Bà cụ xoa cằm: “Vô sắc vô vị, vô tình vô dục, ẩm nhi vong khước, tiền sinh chủng chủng.” "Ta chỉ có tam sinh, giờ đã qua nhị thế. . . . . ." Nước trong chén bỗng gợn sóng, tâm do bình tĩnh, tình lại nhấp nhô. Ta vốn là một cây nến trên bàn thờ phật, được thần độ hóa thành tinh, vốn nên tiếp tục tu luyện trở thành… Không muốn mạnh tay với một nữ nhân yếu đuối lại yêu thương mình đến thế, Bạch Thanh Ẩn dịu giọng khuyên bảo.Ngưng Sương lắc đầu khóc, tay càng nắm chặt hơn."Ngưng Sương!" Bạch Thanh Ẩn lạnh giọng quát."Tướng công, chàng và Trường Tiếu vĩnh viễn không thể bên nhau. Ngưng Sương van cầu chàng, để nó ở lại Tô Châu, đừng tìm nó nữa.""Không, không thể để y quay về Tô Châu, ta nhất định phải đưa y về đây, ta không thể mất y, tuyệt đối không thể. . . . . . Hơn nữa. . . . . ." Bạch Thanh Ẩn cúi người, hai tay nắm vai Ngưng Sương, "Ngưng Sương, Trường Tiếu không thể quay về Tô Châu, bởi vì y. . . . . ."Bạch Thanh Ẩn không biết có nên nói cho nàng biết không, dù sao, chuyện Trường Tiếu yêu phụ thân mình, đối với người khác mà nói, chính là sét đánh bên tai, khó có thể tin.Nhưng dù hắn không nói gì, Ngưng Sương cũng hiểu."Tướng công, Ngưng Sương biết tâm ý của Trường Tiếu đối với cha.""Ngươi biết?" Bạch Thanh Ẩn kinh ngạc mở to mắt, "Y nói cho ngươi?"Ngưng Sương rưng rưng gật đầu."Nếu đã biết vậy sao ngươi còn để y về?” Bạch Thanh Ẩn không nhịn được, quát lên.Ngưng Sương lệ rơi càng mau: "Trường Tiếu đáp ứng với ta sẽ không làm gì tổn thương cha mẹ.”"Không mới là lạ!" Bạch Thanh Ẩn đứng lên, hổn hển nói, "Ngươi có biết hay không. . . . . . có biết y từng….với cha…. Không, ta không thể để y trở lại Tô Châu, ta phải đi gọi y về. . . . . ."Bạch Thanh Ẩn không nhẹ nhàng khuyên bảo nữa, không để ý Ngưng Sương bị mình gạt ngã trên mặt đất, giật vạt áo, xoay người rời đi."Tướng công, chàng vẫn muốn Trường Tiếu, chẳng lẽ đã quên Ngưng Sương là thê tử danh chính ngôn thuận sao?"Ngưng Sương quỳ rạp trên mặt đất khóc thảm thiết nói một câu làm cho người kia đã bước một chân khỏi cửa chợt dừng bước."Tướng công, cầu chàng đừng tiếp tục sai lầm nữa. Trường Tiếu có cuộc sống của mình, cho dù hiện nay thế nào, cũng sẽ có một ngày nó cưới vợ sinh con, có gia đình riêng. Tướng công, van cầu chàng quay đầu lại nhìn Ngưng Sương, Ngưng Sương một mực chờ đợi chàng, tướng công."Lời Ngưng Sương một câu lại một câu thê thương thống thiết khiến Bạch Thanh Ẩn không đành lòng, nhắm hai mắt, một lát sau, hắn chậm rãi xoay người.Nhìn Ngưng Sương khóc lóc, có cái gì đó nghẹn trong cổ Bạch Thanh Ẩn, qua một lúc lâu mới có thể mở miệng: "Ngưng Sương, ngay từ đầu ta đã nói với ngươi, chúng ta căn bản không thể ở bên nhau. . . . . .""Không, thế gian này không có gì không thể. . . . . . Tướng công, chỉ cần chàng cho Ngưng Sương một cơ hội. . . . . . Ngưng Sương sẽ hảo hảo quý trọng. . . . . ."Ngưng Sương trước mắt si tình giống hệt mình, bọn họ đều yêu một người sẽ không yêu mình. Là nên cho ai một con đường sống đây? Hắn hiểu Ngưng Sương vì sao thả Trường Tiếu đi, nếu hắn có thể quay đầu lại, chuyện này may ra mới có một kết quả viên mãn.Hắn và Trường Tiếu đều là nam nhân, có thể được thế tục này công nhận không vẫn chưa rõ, càng không nói đến việc về sau sống dưới dư luận ra sao. Nếu có thể quên Trường Tiếu mà tiếp nhận Ngưng Sương, tất thảy sẽ khác. . . . . .Chính là, nếu thật có thể dễ dàng buông tay, thì đâu có thống khổ như bây giờ?Bạch Thanh Ẩn nhìn chiếc kéo Ngưng Sương đặt trên bàn, lẳng lặng đi qua. Ngưng Sương nhìn hắn cầm lấy kéo, tháo tóc xuống, cắt một đường.Bạch Thanh Ẩn đưa lọn tóc tới trước mặt Ngưng Sương."Thực xin lỗi, Ngưng Sương, hôm nay trở đi, quan hệ phu thê của chúng ta giống như lọn tóc này, ân đoạn nghĩa tuyệt. Lát nữa ta sẽ gọi người đưa hưu thư cho ngươi. »Nói xong, hắn thối lui từng bước, không để ý Ngưng Sương đang ngây người, xoay mình tuyệt quyết rời đi.Ngưng Sương quên cả khóc, ngơ ngác nhìn lọn tóc trước mặt. Hồi lâu, nàng mới run rẩy cầm lấy áp vào ngực, lặng yên rơi lệ.Có gì đó đã tiêu tan . . . . . .Khi Bạch Thanh Ẩn cắt tóc, nói lời tuyệt tình với nàng, có điều gì đó đã tiêu tan.Là tâm hay hồn phách?Có lẽ là hy vọng.Bởi vì nàng hiện tại, đã triệt để tỉnh ngộ trong nỗi đau, Bạch Thanh Ẩn sẽ không tiếp nhận mình.Nước mắt nàng cứ thế rơi xuống như mưa.