Tác giả:

1. Năm Tuyên Thái thứ năm. Huyện lệnh lão gia bạo bệnh qua đời giữa đêm. Nha môn triệu cha ta đến khám nghiệm tử thi. Khám xong, cha ta kết luận: "Cái gì mà bệnh chết, rõ ràng là h0an ái cùng nữ tử quá độ mà chết." Cha ta là vị pháp y chính trực nhất huyện Bình Viễn. Lại chỉ vì một câu này mà ông mất đi đôi chân. Phu nhân huyện lệnh xuất thân hèn mọn, bị thiên hạ phỉ nhổ, rau héo bị ném đầy sân, ai nấy đều mắng nàng lả lơi ong bướm, hại chết chồng mình. Phu nhân bi thương, ngay trong ngày đã gieo mình xuống sông, muốn tuẫn táng theo lão gia. Chỉ để lại đứa con thơ năm tuổi quỳ trước linh đường khóc đến lạc cả giọng. Huynh trưởng của Huyện lệnh phu nhân xưng bá một phương, là thủ lĩnh thổ phỉ, bình thường tác oai tác quái không chuyện ác nào không làm. Đôi chân của cha ta chính là bị hắn phế đi. Ta muốn đi đòi công bằng. Mẹ ta lại giữ chặt lấy ta. Bà nói đây là số mệnh của cha. Là nghiệp mà pháp y như nhà chúng ta phải gánh. Mẹ phải nuôi ta, lại vừa phải chăm sóc cha. Bà quay trở lại…

Chương 2: Chương 2

Va Phải Tiên Tôn Phu QuânTác giả: Lãm ThànhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1. Năm Tuyên Thái thứ năm. Huyện lệnh lão gia bạo bệnh qua đời giữa đêm. Nha môn triệu cha ta đến khám nghiệm tử thi. Khám xong, cha ta kết luận: "Cái gì mà bệnh chết, rõ ràng là h0an ái cùng nữ tử quá độ mà chết." Cha ta là vị pháp y chính trực nhất huyện Bình Viễn. Lại chỉ vì một câu này mà ông mất đi đôi chân. Phu nhân huyện lệnh xuất thân hèn mọn, bị thiên hạ phỉ nhổ, rau héo bị ném đầy sân, ai nấy đều mắng nàng lả lơi ong bướm, hại chết chồng mình. Phu nhân bi thương, ngay trong ngày đã gieo mình xuống sông, muốn tuẫn táng theo lão gia. Chỉ để lại đứa con thơ năm tuổi quỳ trước linh đường khóc đến lạc cả giọng. Huynh trưởng của Huyện lệnh phu nhân xưng bá một phương, là thủ lĩnh thổ phỉ, bình thường tác oai tác quái không chuyện ác nào không làm. Đôi chân của cha ta chính là bị hắn phế đi. Ta muốn đi đòi công bằng. Mẹ ta lại giữ chặt lấy ta. Bà nói đây là số mệnh của cha. Là nghiệp mà pháp y như nhà chúng ta phải gánh. Mẹ phải nuôi ta, lại vừa phải chăm sóc cha. Bà quay trở lại… 4Một thi thể được khiêng vào trong sảnh.Quận chúa đứng chặn trước cửa liếc ta một cái, kiêu ngạo nói nàng sẽ khám nghiệm trước.Ta đứng ngoài cửa chờ đợi.Nàng bĩu môi, quay đầu nói: “Mạnh ca ca, nếu Lê nhi có thể tra ra nguyên nhân tử vong, sau này huynh phải để Lê nhi theo huynh cùng phá án đó!”Mạnh Hành Chi không đáp.Nàng ta đưa ngón tay thon dài mở hộp gỗ khảm ngọc trên bàn, lấy ra một cây châm thăm độc bằng trân châu, cau mày cởi bỏ y phục của người chết.“Nạn nhân là nam, khoảng hơn ba mươi tuổi.”“Cơ thể không có vết thương ngoài da, y phục cũng không phát hiện vết máu hay vết bẩn rõ ràng.”Quận chúa rạch bụng hắn, cắm ngân châm vào trong dạ dày.Đầu kim dần đổi màu.Nàng ta vui vẻ nhìn về phía Mạnh đại nhân: “Mạnh ca ca, dạ dày của nam tử này xanh thẫm, ngân châm sau khi tiếp xúc với thi thể đã chuyển thành màu đen, hắn chết là do trúng độc.”Ta nhíu mày, cảm thấy có điều bất thường. Ánh mắt quận chúa dừng lại trên người ta, nở nụ cười đắc ý.“Bổn quận chúa đã tra ra nguyên nhân trước ngươi một bước rồi. Uyển Trân cô nương, ngươi có thể trở về rồi.”Thị nữ của nàng bưng nước đến cho nàng rửa tay, đồng thời nhìn ta bằng ánh mắt khinh miệt: “Một nha đầu từ chốn thôn dã, sao có thể sánh cùng quận chúa?”Ta cúi đầu nhìn chằm chằm vào bụng của thi thể.“Không, hắn tuyệt đối không phải chết vì trúng độc.”5.Nhà ta đã nhiều đời làm pháp y, cảm giác của ta tuyệt đối không sai. Mạnh Hành Chi quay phắt lại, ánh mắt sáng rực như đuốc."Ngươi, đi khám nghiệm."Ta cẩn thận dùng nước bồ kết tẩy rửa ngân châm và dụng cụ mổ.Ngục quan đứng ở một bên bỗng vội bước lên: "Mạnh đại nhân, Quận chúa đã khám nghiệm ra nguyên nhân tử vong, hạ quan cho rằng vụ án này…"Cố Lương ca ca nhíu mày lườm hắn một cái. Ngục quan giật mình lau mồ hôi rồi lặng lẽ lùi về sau. Bên cạnh, người phụ nhân bị áp giải khẽ run rẩy như thể có điều muốn nói.Ta kiểm tra thi thể thì thấy gan và tỳ tạng sưng to bất thường. Vén ống quần lên chỉ thấy trên bắp chân xuất hiện vô số đốm đỏ, hơn nữa còn có dấu hiệu lan rộng.Ta quay sang thê tử của người chết đang rơi lệ, giọng điềm tĩnh:"Trước khi mất, có phải phu quân ngươi khó khăn trong việc di chuyển, lại thường xuyên dùng Đông Dương sâm và long nhãn không?"Nàng ta gật đầu, che mặt khóc nấc."Hắn bảo đó là phương thuốc cổ truyền phải tìm kiếm khắp nơi mới có được, nói rằng có thể trị được bệnh này…"Vậy là rõ rồi."Mạnh đại nhân, người này không phải chết do trúng độc mà là chết vì bệnh.""Chứng bệnh sưng phù, xuất hiện từng đốm đỏ lớn, khiến cho việc đi lại trở nên khó khăn, đây đều là triệu chứng của bệnh lưu hỏa*."(*) Bệnh lưu hoả: Lưu hỏa (流火) nghĩa đen là "ngọn lửa lan rộng" hoặc "lửa cháy lan", ám chỉ tình trạng viêm nhiễm, sốt cao, hoặc bệnh trạng có xu hướng xấu đi nhanh chóng. Ở đây ám chỉ một chứng nhiễm trùng huyết hoặc viêm mô tế bào cấp tính, có khả năng dẫn đến tử vong nếu không điều trị đúng cách.Ta nhìn phía thê tử của hắn:"Phu quân ngươi uống thuốc bừa bãi. Bệnh này cần thanh nhiệt giải độc, hoạt huyết hóa ứ, nhưng Đông Dương sâm và long nhãn trong bụng hắn chẳng những không giúp thanh nhiệt mà còn khiến nhiệt tăng mạnh; chẳng những không thể lưu thông máu mà còn làm ứ trệ.""Phịch!" Một tiếng, phụ nhân quỳ sụp xuống trước Mạnh Hành Chi, run rẩy chỉ vào ngục quan, bật khóc kêu oan."Đại nhân! Ngục quan này muốn cưỡng ép dân phụ, dân phụ không chịu, hắn liền vu cho ta hạ độc hại chết trượng phu! Xin đại nhân minh xét!"Cố Lương ca ca nhếch môi cười, nháy mắt huých khuỷu tay Mạnh đại nhân vô cùng đắc ý:"Muội muội ta bản lĩnh ra sao, ta đã nói ngoa bao giờ chưa?"Mạnh Hành Chi im lặng, chỉ chậm rãi lật xem bản nghiệm thi trong tay."Ngươi nói hắn mắc bệnh tự nhiên mà chết?" Sắc mặt Quận chúa sa sầm, không hề vui vẻ."Phải. Dù không có Đông Dương sâm và long nhãn khiến bệnh tình trầm trọng thêm thì hắn cũng không còn sống được bao lâu nữa.""Vậy ngươi giải thích thế nào về chuyện ngân châm của ta chuyển thành màu đen?"Ta ngước mắt, bình thản đáp:"Quận chúa, trước khi ngân châm của ngài tiếp xúc với thi thể, ngài có tẩy rửa tiêu độc ngân châm hay chưa?"Thị nữ của nàng lập tức quỳ rạp xuống, hoảng hốt thừa nhận chính bản thân mình sơ sảy.Trong tay áo Quận chúa, nắm tay nàng siết chặt đến trắng bệch. Nhưng ánh mắt ta lại dừng trên sợi vòng bạc mảnh rủ xuống nơi cổ tay nàng.Kỳ lạ… dường như ta đã từng thấy nó ở đâu rồi.6.Sau khi kiểm tra thực lực, Mạnh Hành Chi xem như đã thu nhận ta. Chỉ là hắn vốn cẩn trọng. Những ngày qua, dù ta được Cố Lương có giao tình với hắn trong triều tiến cử nhưng ánh mắt hắn nhìn ta vẫn mang vài phần cảnh giác.Thỉnh thoảng, ta thay Cố Lương ca ca đưa bút nghiên tới, khi đi ngang qua phòng hắn, luôn thấy hắn đang đọc sách.Gió xuân thổi, cánh hoa đào lả tả rơi xuống, bay đến trước cửa sổ. Ánh mắt ta dừng trên xương quai xanh láng mịn của hắn, bất giác nhớ lại lần đầu gặp mặt hôm ấy, th@n thể trắng nõn kia...Lập tức lắc đầu xua đi suy nghĩ.Trần Uyển Trân, ngươi đúng là một nữ lưu manh!Bảy ngày sau, ta đang đọc hồ sơ trong thư phòng thì bên ngoài bỗng trở nên huyên náo. Tới chính sảnh mới biết là quận chúa đến cửa.Đơn Niệm Ly hung hăng trừng mắt nhìn Cố Lương – người đã dẫn ta tới đây, rồi lại lập tức quay sang làm nũng với Mạnh Hành Chi.“Mạnh ca ca, từ xưa đến nay thi đấu đều phải giành được hai trận thắng trong ba trận thì mới tính. Một trận mà đã phân định thắng bại, Ly nhi không chịu… Mạnh ca ca…”Ta tự mình lau chùi dụng cụ.

4

Một thi thể được khiêng vào trong sảnh.

Quận chúa đứng chặn trước cửa liếc ta một cái, kiêu ngạo nói nàng sẽ khám nghiệm trước.

Ta đứng ngoài cửa chờ đợi.

Nàng bĩu môi, quay đầu nói: “Mạnh ca ca, nếu Lê nhi có thể tra ra nguyên nhân tử vong, sau này huynh phải để Lê nhi theo huynh cùng phá án đó!”

Mạnh Hành Chi không đáp.

Nàng ta đưa ngón tay thon dài mở hộp gỗ khảm ngọc trên bàn, lấy ra một cây châm thăm độc bằng trân châu, cau mày cởi bỏ y phục của người chết.

“Nạn nhân là nam, khoảng hơn ba mươi tuổi.”

“Cơ thể không có vết thương ngoài da, y phục cũng không phát hiện vết máu hay vết bẩn rõ ràng.”

Quận chúa rạch bụng hắn, cắm ngân châm vào trong dạ dày.

Đầu kim dần đổi màu.

Nàng ta vui vẻ nhìn về phía Mạnh đại nhân: “Mạnh ca ca, dạ dày của nam tử này xanh thẫm, ngân châm sau khi tiếp xúc với thi thể đã chuyển thành màu đen, hắn chết là do trúng độc.”

Ta nhíu mày, cảm thấy có điều bất thường. Ánh mắt quận chúa dừng lại trên người ta, nở nụ cười đắc ý.

“Bổn quận chúa đã tra ra nguyên nhân trước ngươi một bước rồi. Uyển Trân cô nương, ngươi có thể trở về rồi.”

Thị nữ của nàng bưng nước đến cho nàng rửa tay, đồng thời nhìn ta bằng ánh mắt khinh miệt: “Một nha đầu từ chốn thôn dã, sao có thể sánh cùng quận chúa?”

Ta cúi đầu nhìn chằm chằm vào bụng của thi thể.

“Không, hắn tuyệt đối không phải chết vì trúng độc.”

5.

Nhà ta đã nhiều đời làm pháp y, cảm giác của ta tuyệt đối không sai. Mạnh Hành Chi quay phắt lại, ánh mắt sáng rực như đuốc.

"Ngươi, đi khám nghiệm."

Ta cẩn thận dùng nước bồ kết tẩy rửa ngân châm và dụng cụ mổ.

Ngục quan đứng ở một bên bỗng vội bước lên: 

"Mạnh đại nhân, Quận chúa đã khám nghiệm ra nguyên nhân tử vong, hạ quan cho rằng vụ án này…"

Cố Lương ca ca nhíu mày lườm hắn một cái. Ngục quan giật mình lau mồ hôi rồi lặng lẽ lùi về sau. Bên cạnh, người phụ nhân bị áp giải khẽ run rẩy như thể có điều muốn nói.

Ta kiểm tra thi thể thì thấy gan và tỳ tạng sưng to bất thường. Vén ống quần lên chỉ thấy trên bắp chân xuất hiện vô số đốm đỏ, hơn nữa còn có dấu hiệu lan rộng.

Ta quay sang thê tử của người chết đang rơi lệ, giọng điềm tĩnh:

"Trước khi mất, có phải phu quân ngươi khó khăn trong việc di chuyển, lại thường xuyên dùng Đông Dương sâm và long nhãn không?"

Nàng ta gật đầu, che mặt khóc nấc.

"Hắn bảo đó là phương thuốc cổ truyền phải tìm kiếm khắp nơi mới có được, nói rằng có thể trị được bệnh này…"

Vậy là rõ rồi.

"Mạnh đại nhân, người này không phải chết do trúng độc mà là chết vì bệnh."

"Chứng bệnh sưng phù, xuất hiện từng đốm đỏ lớn, khiến cho việc đi lại trở nên khó khăn, đây đều là triệu chứng của bệnh lưu hỏa*."

(*) Bệnh lưu hoả: Lưu hỏa (流火) nghĩa đen là "ngọn lửa lan rộng" hoặc "lửa cháy lan", ám chỉ tình trạng viêm nhiễm, sốt cao, hoặc bệnh trạng có xu hướng xấu đi nhanh chóng. Ở đây ám chỉ một chứng nhiễm trùng huyết hoặc viêm mô tế bào cấp tính, có khả năng dẫn đến tử vong nếu không điều trị đúng cách.

Ta nhìn phía thê tử của hắn:

"Phu quân ngươi uống thuốc bừa bãi. Bệnh này cần thanh nhiệt giải độc, hoạt huyết hóa ứ, nhưng Đông Dương sâm và long nhãn trong bụng hắn chẳng những không giúp thanh nhiệt mà còn khiến nhiệt tăng mạnh; chẳng những không thể lưu thông máu mà còn làm ứ trệ."

"Phịch!" Một tiếng, phụ nhân quỳ sụp xuống trước Mạnh Hành Chi, run rẩy chỉ vào ngục quan, bật khóc kêu oan.

"Đại nhân! Ngục quan này muốn cưỡng ép dân phụ, dân phụ không chịu, hắn liền vu cho ta hạ độc hại chết trượng phu! Xin đại nhân minh xét!"

Cố Lương ca ca nhếch môi cười, nháy mắt huých khuỷu tay Mạnh đại nhân vô cùng đắc ý:

"Muội muội ta bản lĩnh ra sao, ta đã nói ngoa bao giờ chưa?"

Mạnh Hành Chi im lặng, chỉ chậm rãi lật xem bản nghiệm thi trong tay.

"Ngươi nói hắn mắc bệnh tự nhiên mà chết?" Sắc mặt Quận chúa sa sầm, không hề vui vẻ.

"Phải. Dù không có Đông Dương sâm và long nhãn khiến bệnh tình trầm trọng thêm thì hắn cũng không còn sống được bao lâu nữa."

"Vậy ngươi giải thích thế nào về chuyện ngân châm của ta chuyển thành màu đen?"

Ta ngước mắt, bình thản đáp:

"Quận chúa, trước khi ngân châm của ngài tiếp xúc với thi thể, ngài có tẩy rửa tiêu độc ngân châm hay chưa?"

Thị nữ của nàng lập tức quỳ rạp xuống, hoảng hốt thừa nhận chính bản thân mình sơ sảy.

Trong tay áo Quận chúa, nắm tay nàng siết chặt đến trắng bệch. Nhưng ánh mắt ta lại dừng trên sợi vòng bạc mảnh rủ xuống nơi cổ tay nàng.

Kỳ lạ… dường như ta đã từng thấy nó ở đâu rồi.

6.

Sau khi kiểm tra thực lực, Mạnh Hành Chi xem như đã thu nhận ta. Chỉ là hắn vốn cẩn trọng. Những ngày qua, dù ta được Cố Lương có giao tình với hắn trong triều tiến cử nhưng ánh mắt hắn nhìn ta vẫn mang vài phần cảnh giác.

Thỉnh thoảng, ta thay Cố Lương ca ca đưa bút nghiên tới, khi đi ngang qua phòng hắn, luôn thấy hắn đang đọc sách.

Gió xuân thổi, cánh hoa đào lả tả rơi xuống, bay đến trước cửa sổ. Ánh mắt ta dừng trên xương quai xanh láng mịn của hắn, bất giác nhớ lại lần đầu gặp mặt hôm ấy, th@n thể trắng nõn kia...

Lập tức lắc đầu xua đi suy nghĩ.

Trần Uyển Trân, ngươi đúng là một nữ lưu manh!

Bảy ngày sau, ta đang đọc hồ sơ trong thư phòng thì bên ngoài bỗng trở nên huyên náo. Tới chính sảnh mới biết là quận chúa đến cửa.

Đơn Niệm Ly hung hăng trừng mắt nhìn Cố Lương – người đã dẫn ta tới đây, rồi lại lập tức quay sang làm nũng với Mạnh Hành Chi.

“Mạnh ca ca, từ xưa đến nay thi đấu đều phải giành được hai trận thắng trong ba trận thì mới tính. Một trận mà đã phân định thắng bại, Ly nhi không chịu… Mạnh ca ca…”

Ta tự mình lau chùi dụng cụ.

Va Phải Tiên Tôn Phu QuânTác giả: Lãm ThànhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1. Năm Tuyên Thái thứ năm. Huyện lệnh lão gia bạo bệnh qua đời giữa đêm. Nha môn triệu cha ta đến khám nghiệm tử thi. Khám xong, cha ta kết luận: "Cái gì mà bệnh chết, rõ ràng là h0an ái cùng nữ tử quá độ mà chết." Cha ta là vị pháp y chính trực nhất huyện Bình Viễn. Lại chỉ vì một câu này mà ông mất đi đôi chân. Phu nhân huyện lệnh xuất thân hèn mọn, bị thiên hạ phỉ nhổ, rau héo bị ném đầy sân, ai nấy đều mắng nàng lả lơi ong bướm, hại chết chồng mình. Phu nhân bi thương, ngay trong ngày đã gieo mình xuống sông, muốn tuẫn táng theo lão gia. Chỉ để lại đứa con thơ năm tuổi quỳ trước linh đường khóc đến lạc cả giọng. Huynh trưởng của Huyện lệnh phu nhân xưng bá một phương, là thủ lĩnh thổ phỉ, bình thường tác oai tác quái không chuyện ác nào không làm. Đôi chân của cha ta chính là bị hắn phế đi. Ta muốn đi đòi công bằng. Mẹ ta lại giữ chặt lấy ta. Bà nói đây là số mệnh của cha. Là nghiệp mà pháp y như nhà chúng ta phải gánh. Mẹ phải nuôi ta, lại vừa phải chăm sóc cha. Bà quay trở lại… 4Một thi thể được khiêng vào trong sảnh.Quận chúa đứng chặn trước cửa liếc ta một cái, kiêu ngạo nói nàng sẽ khám nghiệm trước.Ta đứng ngoài cửa chờ đợi.Nàng bĩu môi, quay đầu nói: “Mạnh ca ca, nếu Lê nhi có thể tra ra nguyên nhân tử vong, sau này huynh phải để Lê nhi theo huynh cùng phá án đó!”Mạnh Hành Chi không đáp.Nàng ta đưa ngón tay thon dài mở hộp gỗ khảm ngọc trên bàn, lấy ra một cây châm thăm độc bằng trân châu, cau mày cởi bỏ y phục của người chết.“Nạn nhân là nam, khoảng hơn ba mươi tuổi.”“Cơ thể không có vết thương ngoài da, y phục cũng không phát hiện vết máu hay vết bẩn rõ ràng.”Quận chúa rạch bụng hắn, cắm ngân châm vào trong dạ dày.Đầu kim dần đổi màu.Nàng ta vui vẻ nhìn về phía Mạnh đại nhân: “Mạnh ca ca, dạ dày của nam tử này xanh thẫm, ngân châm sau khi tiếp xúc với thi thể đã chuyển thành màu đen, hắn chết là do trúng độc.”Ta nhíu mày, cảm thấy có điều bất thường. Ánh mắt quận chúa dừng lại trên người ta, nở nụ cười đắc ý.“Bổn quận chúa đã tra ra nguyên nhân trước ngươi một bước rồi. Uyển Trân cô nương, ngươi có thể trở về rồi.”Thị nữ của nàng bưng nước đến cho nàng rửa tay, đồng thời nhìn ta bằng ánh mắt khinh miệt: “Một nha đầu từ chốn thôn dã, sao có thể sánh cùng quận chúa?”Ta cúi đầu nhìn chằm chằm vào bụng của thi thể.“Không, hắn tuyệt đối không phải chết vì trúng độc.”5.Nhà ta đã nhiều đời làm pháp y, cảm giác của ta tuyệt đối không sai. Mạnh Hành Chi quay phắt lại, ánh mắt sáng rực như đuốc."Ngươi, đi khám nghiệm."Ta cẩn thận dùng nước bồ kết tẩy rửa ngân châm và dụng cụ mổ.Ngục quan đứng ở một bên bỗng vội bước lên: "Mạnh đại nhân, Quận chúa đã khám nghiệm ra nguyên nhân tử vong, hạ quan cho rằng vụ án này…"Cố Lương ca ca nhíu mày lườm hắn một cái. Ngục quan giật mình lau mồ hôi rồi lặng lẽ lùi về sau. Bên cạnh, người phụ nhân bị áp giải khẽ run rẩy như thể có điều muốn nói.Ta kiểm tra thi thể thì thấy gan và tỳ tạng sưng to bất thường. Vén ống quần lên chỉ thấy trên bắp chân xuất hiện vô số đốm đỏ, hơn nữa còn có dấu hiệu lan rộng.Ta quay sang thê tử của người chết đang rơi lệ, giọng điềm tĩnh:"Trước khi mất, có phải phu quân ngươi khó khăn trong việc di chuyển, lại thường xuyên dùng Đông Dương sâm và long nhãn không?"Nàng ta gật đầu, che mặt khóc nấc."Hắn bảo đó là phương thuốc cổ truyền phải tìm kiếm khắp nơi mới có được, nói rằng có thể trị được bệnh này…"Vậy là rõ rồi."Mạnh đại nhân, người này không phải chết do trúng độc mà là chết vì bệnh.""Chứng bệnh sưng phù, xuất hiện từng đốm đỏ lớn, khiến cho việc đi lại trở nên khó khăn, đây đều là triệu chứng của bệnh lưu hỏa*."(*) Bệnh lưu hoả: Lưu hỏa (流火) nghĩa đen là "ngọn lửa lan rộng" hoặc "lửa cháy lan", ám chỉ tình trạng viêm nhiễm, sốt cao, hoặc bệnh trạng có xu hướng xấu đi nhanh chóng. Ở đây ám chỉ một chứng nhiễm trùng huyết hoặc viêm mô tế bào cấp tính, có khả năng dẫn đến tử vong nếu không điều trị đúng cách.Ta nhìn phía thê tử của hắn:"Phu quân ngươi uống thuốc bừa bãi. Bệnh này cần thanh nhiệt giải độc, hoạt huyết hóa ứ, nhưng Đông Dương sâm và long nhãn trong bụng hắn chẳng những không giúp thanh nhiệt mà còn khiến nhiệt tăng mạnh; chẳng những không thể lưu thông máu mà còn làm ứ trệ.""Phịch!" Một tiếng, phụ nhân quỳ sụp xuống trước Mạnh Hành Chi, run rẩy chỉ vào ngục quan, bật khóc kêu oan."Đại nhân! Ngục quan này muốn cưỡng ép dân phụ, dân phụ không chịu, hắn liền vu cho ta hạ độc hại chết trượng phu! Xin đại nhân minh xét!"Cố Lương ca ca nhếch môi cười, nháy mắt huých khuỷu tay Mạnh đại nhân vô cùng đắc ý:"Muội muội ta bản lĩnh ra sao, ta đã nói ngoa bao giờ chưa?"Mạnh Hành Chi im lặng, chỉ chậm rãi lật xem bản nghiệm thi trong tay."Ngươi nói hắn mắc bệnh tự nhiên mà chết?" Sắc mặt Quận chúa sa sầm, không hề vui vẻ."Phải. Dù không có Đông Dương sâm và long nhãn khiến bệnh tình trầm trọng thêm thì hắn cũng không còn sống được bao lâu nữa.""Vậy ngươi giải thích thế nào về chuyện ngân châm của ta chuyển thành màu đen?"Ta ngước mắt, bình thản đáp:"Quận chúa, trước khi ngân châm của ngài tiếp xúc với thi thể, ngài có tẩy rửa tiêu độc ngân châm hay chưa?"Thị nữ của nàng lập tức quỳ rạp xuống, hoảng hốt thừa nhận chính bản thân mình sơ sảy.Trong tay áo Quận chúa, nắm tay nàng siết chặt đến trắng bệch. Nhưng ánh mắt ta lại dừng trên sợi vòng bạc mảnh rủ xuống nơi cổ tay nàng.Kỳ lạ… dường như ta đã từng thấy nó ở đâu rồi.6.Sau khi kiểm tra thực lực, Mạnh Hành Chi xem như đã thu nhận ta. Chỉ là hắn vốn cẩn trọng. Những ngày qua, dù ta được Cố Lương có giao tình với hắn trong triều tiến cử nhưng ánh mắt hắn nhìn ta vẫn mang vài phần cảnh giác.Thỉnh thoảng, ta thay Cố Lương ca ca đưa bút nghiên tới, khi đi ngang qua phòng hắn, luôn thấy hắn đang đọc sách.Gió xuân thổi, cánh hoa đào lả tả rơi xuống, bay đến trước cửa sổ. Ánh mắt ta dừng trên xương quai xanh láng mịn của hắn, bất giác nhớ lại lần đầu gặp mặt hôm ấy, th@n thể trắng nõn kia...Lập tức lắc đầu xua đi suy nghĩ.Trần Uyển Trân, ngươi đúng là một nữ lưu manh!Bảy ngày sau, ta đang đọc hồ sơ trong thư phòng thì bên ngoài bỗng trở nên huyên náo. Tới chính sảnh mới biết là quận chúa đến cửa.Đơn Niệm Ly hung hăng trừng mắt nhìn Cố Lương – người đã dẫn ta tới đây, rồi lại lập tức quay sang làm nũng với Mạnh Hành Chi.“Mạnh ca ca, từ xưa đến nay thi đấu đều phải giành được hai trận thắng trong ba trận thì mới tính. Một trận mà đã phân định thắng bại, Ly nhi không chịu… Mạnh ca ca…”Ta tự mình lau chùi dụng cụ.

Chương 2: Chương 2