1. Năm Tuyên Thái thứ năm. Huyện lệnh lão gia bạo bệnh qua đời giữa đêm. Nha môn triệu cha ta đến khám nghiệm tử thi. Khám xong, cha ta kết luận: "Cái gì mà bệnh chết, rõ ràng là h0an ái cùng nữ tử quá độ mà chết." Cha ta là vị pháp y chính trực nhất huyện Bình Viễn. Lại chỉ vì một câu này mà ông mất đi đôi chân. Phu nhân huyện lệnh xuất thân hèn mọn, bị thiên hạ phỉ nhổ, rau héo bị ném đầy sân, ai nấy đều mắng nàng lả lơi ong bướm, hại chết chồng mình. Phu nhân bi thương, ngay trong ngày đã gieo mình xuống sông, muốn tuẫn táng theo lão gia. Chỉ để lại đứa con thơ năm tuổi quỳ trước linh đường khóc đến lạc cả giọng. Huynh trưởng của Huyện lệnh phu nhân xưng bá một phương, là thủ lĩnh thổ phỉ, bình thường tác oai tác quái không chuyện ác nào không làm. Đôi chân của cha ta chính là bị hắn phế đi. Ta muốn đi đòi công bằng. Mẹ ta lại giữ chặt lấy ta. Bà nói đây là số mệnh của cha. Là nghiệp mà pháp y như nhà chúng ta phải gánh. Mẹ phải nuôi ta, lại vừa phải chăm sóc cha. Bà quay trở lại…
Chương 3: Chương 3
Va Phải Tiên Tôn Phu QuânTác giả: Lãm ThànhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1. Năm Tuyên Thái thứ năm. Huyện lệnh lão gia bạo bệnh qua đời giữa đêm. Nha môn triệu cha ta đến khám nghiệm tử thi. Khám xong, cha ta kết luận: "Cái gì mà bệnh chết, rõ ràng là h0an ái cùng nữ tử quá độ mà chết." Cha ta là vị pháp y chính trực nhất huyện Bình Viễn. Lại chỉ vì một câu này mà ông mất đi đôi chân. Phu nhân huyện lệnh xuất thân hèn mọn, bị thiên hạ phỉ nhổ, rau héo bị ném đầy sân, ai nấy đều mắng nàng lả lơi ong bướm, hại chết chồng mình. Phu nhân bi thương, ngay trong ngày đã gieo mình xuống sông, muốn tuẫn táng theo lão gia. Chỉ để lại đứa con thơ năm tuổi quỳ trước linh đường khóc đến lạc cả giọng. Huynh trưởng của Huyện lệnh phu nhân xưng bá một phương, là thủ lĩnh thổ phỉ, bình thường tác oai tác quái không chuyện ác nào không làm. Đôi chân của cha ta chính là bị hắn phế đi. Ta muốn đi đòi công bằng. Mẹ ta lại giữ chặt lấy ta. Bà nói đây là số mệnh của cha. Là nghiệp mà pháp y như nhà chúng ta phải gánh. Mẹ phải nuôi ta, lại vừa phải chăm sóc cha. Bà quay trở lại… Trong phủ, bỗng có thị vệ hoảng hốt chạy vào, ghé sát tai Cố Lương thì thầm.“Cố đại nhân, ngoại ô kinh thành phát hiện một thi thể của nữ nhân, nghi là, nghi là…”“Mạnh ca ca, huynh xem, ngay cả trời cao cũng muốn cho Ly nhi một cơ hội!”Ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ, khuyên tai của quận chúa phản chiếu từng ánh vàng lấp lánh. Trong phủ chuẩn bị ngựa, kiệu nhỏ của nàng theo sát phía sau. Ta bất giác nhớ đến cây trâm vàng của mẫu thân, thần trí thoáng chốc ngây dại.Cha mẹ ta cả đời chưa từng ra khỏi huyện Bình Viễn. Tổ tiên cũng chẳng phải gia đình phú quý. Cây trâm vàng kia tinh xảo như vậy, chắc chắn không phải thứ dân thường có thể mua được.Mẫu thân rốt cuộc lấy nó từ đâu?“Trần Uyển Trân!”Giọng Mạnh đại nhân bỗng cất cao làm ta giật mình hoàn hồn.Nhìn quanh mới phát hiện xe ngựa đã đi đến vùng ngoại ô.“Nếu ngươi còn vì dung mạo của bản quan mà lơ là đại sự, bất kể ngươi là muội muội của ai, bổn quan cũng sẽ nghiêm trị không tha.”Không phải chứ…Hả?Mạnh đại nhân này cũng tự luyến quá rồi? Hắn không nghĩ ta thất thần vì chuyện khác, mà cứ đinh ninh rằng ta bị sắc đẹp của hắn mê hoặc ư?Ta bình tâm lại, lấy dụng cụ nghiệm thi ra rồi bước xuống xe.Thi thể là một kẻ ăn mày. Cách đó không xa, mấy con chó hoang đang đánh hơi lại gần, thấy có người đến liền cụp đuôi trốn vào trong đám cỏ.Mạnh Hành Chi chỉ tay: “Ngươi, nghiệm thi đi.”“Mạnh ca ca, Ly nhi cũng đi.”Quận chúa bị cận thị vệ của hắn ngăn lại, không cho làm loạn.“Người chết là nữ tử, tuổi…”Khoan đã. Dáng người này, gương mặt này…Tay ta bất giác run lên, giọng nghẹn lại nơi cuống họng, không thể thốt ra thêm một lời nào. Người này mặc y phục hoa lệ, nhưng đôi bàn tay lại đầy vết chai sạn cùng nếp nhăn của bao năm tháng lao tâm khổ tứ mệt nhọc.Ta nhìn về phía gương mặt đã bị rạch nát, máu thịt mơ hồ trên gương mặt của thi thể…Nếu ta không nghiệm thi sai, vậy thì giờ phút này, người đang nằm đây… chính là mẫu thân đã mất tích hai năm của ta.7."Sao vậy? Không có bản quận chúa mở đường, ngay cả tay cũng không dám động xuống à?"Nàng ta chế nhạo mà liếc nhìn y phục thô sơ của ta, sau đó lập tức quay đầu làm ra vẻ ấm ức: "Ca ca, huynh thấy chưa? Nàng ta không kiểm tra ra được, mất mặt không dám đứng lên. Cứ ngồi bất động như thế đấy! Ha ha."Da thịt của mẫu thân đã tái xanh, tỏa ra mùi hôi thối của xác phân hủy. Một số bộ phận trên cơ thể đã bắt đầu mềm nhũn, thế nhưng móng tay và răng vẫn còn nguyên vẹn, chưa có dấu hiệu bong tróc, hẳn là bà chỉ mới tắt thở chưa đến mười ngày.Nỗi đau xót dâng trào. Đôi chân ta bỗng chốc mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất.Đến muộn rồi... Rốt cuộc ta vẫn đến muộn rồi...Đầu gối ta đập vào tay mẫu thân, bỗng dưng lại có cảm giác bị vật gì đó đâm vào. Ta vội mở tay bà ra, thấy bên trong đang nắm chặt một cây trâm vàng. Nhìn kỹ, cây trâm này dường như là một đôi với bộ trâm vòng mà bà từng gửi về cho ta.Mẫu thân mặc y phục lộng lẫy quý giá mà lại phải đi ăn xin ở ngoại ô, vậy thì món trang sức này quan trọng đến mức nào mà khiến bà thà chết đói chứ không chịu bán đi?Hẳn là... hẳn là bà muốn nhắn nhủ điều gì đó cho người đến tìm.Quận chúa nhìn thấy ta khẽ động ngón tay, lập tức lao đến nắm chặt cổ tay ta."Trần Uyển Trân, ngươi lén lút giở trò gì đấy!"Cố Lương ca ca thấy sắc mặt ta biến đổi, lập tức đoán ra được bảy tám phần. Hắn bước lên kéo nàng ta lại: "Niệm Lê...""Cố Lương, ngươi có ý gì?"Quận chúa quay sang Mạnh Hành Chi, giọng điệu tủi thân chợt trở nên nghiến răng nghiến lợi:"Tiện nhân, dám giấu tang chứng vật chứng! Mạnh ca ca, loại pháp y thế này mà huynh cũng dám dùng sao?"Đơn Niệm Lê đột nhiên bẻ ngửa lòng bàn tay ta ra."Cây trâm vàng này... sao mà quen mắt đến vậy..."Nàng ta đoạt lấy cây trâm: "Rõ ràng đây là đồ của mẫu hậu ta, sao lại ở trên người một kẻ ăn mày?"Ta lau nước mắt, định giật lại món trang sức ấy."Bà ấy không phải ăn mày, bà ấy là ta…"Cố Lương ca ca vội đưa mắt ra hiệu cho ta."Ngươi quen biết người chết sao?" Mạnh Hành Chi cầm lấy cây trâm, quay sang hỏi ta.Lúc ở phòng khách, Cố Lương ca ca đã dặn dò ta rằng tuyệt đối không được để Mạnh đại nhân biết ta đến Trường An là để tìm mẫu thân. Đại Lý Tự có vô số hồ sơ, mỗi ngày đều tiếp nhận vô vàn vụ án. Chỉ khi ở bên cạnh hắn, ta mới có cơ hội tìm ra chân tướng vụ việc."Bẩm đại nhân, đó là... một vị phụ nhân ở quê nhà dân nữ..."Ngoài bụi cỏ, con chó hoang vẫn đang rình rập như thể đang chờ chúng ta rời đi. Nạn đói đang hoành hành khắp nơi ở vùng ngoại ô.Ta chợt thấy lạnh sống lưng, nếu chúng ta đến chậm một bước, chẳng lẽ mẫu thân sẽ...Ta lập tức lấy chiếc bánh bao còn chưa kịp ăn từ trong ngực ra, ném về phía con chó hoang. Mạnh Hành Chi ra lệnh cho người khiêng thi thể về khám nghiệm.Quận chúa hết nhìn thi thể mẫu thân lại nhìn snag ta, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng. Nàng ta bỗng nở nụ cười đầy thiện ý:"Mạnh ca ca, hay là buộc thi thể lên xe kéo, dùng dây thừng cố định lại, để xe ngựa kéo về?""Cũng chỉ có mỗi cách này thôi." Cố Lương gật đầu.Dây thừng kéo xe sẽ được buộc vào chiếc xe cuối cùng, cũng chính là xe ngựa của quận chúa.Quận chúa bỗng dưng nổi lòng tốt.Không biết vì sao, trong lòng ta dâng lên nỗi bất an không rõ.
Trong phủ, bỗng có thị vệ hoảng hốt chạy vào, ghé sát tai Cố Lương thì thầm.
“Cố đại nhân, ngoại ô kinh thành phát hiện một thi thể của nữ nhân, nghi là, nghi là…”
“Mạnh ca ca, huynh xem, ngay cả trời cao cũng muốn cho Ly nhi một cơ hội!”
Ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ, khuyên tai của quận chúa phản chiếu từng ánh vàng lấp lánh. Trong phủ chuẩn bị ngựa, kiệu nhỏ của nàng theo sát phía sau. Ta bất giác nhớ đến cây trâm vàng của mẫu thân, thần trí thoáng chốc ngây dại.
Cha mẹ ta cả đời chưa từng ra khỏi huyện Bình Viễn. Tổ tiên cũng chẳng phải gia đình phú quý. Cây trâm vàng kia tinh xảo như vậy, chắc chắn không phải thứ dân thường có thể mua được.
Mẫu thân rốt cuộc lấy nó từ đâu?
“Trần Uyển Trân!”
Giọng Mạnh đại nhân bỗng cất cao làm ta giật mình hoàn hồn.
Nhìn quanh mới phát hiện xe ngựa đã đi đến vùng ngoại ô.
“Nếu ngươi còn vì dung mạo của bản quan mà lơ là đại sự, bất kể ngươi là muội muội của ai, bổn quan cũng sẽ nghiêm trị không tha.”
Không phải chứ…Hả?
Mạnh đại nhân này cũng tự luyến quá rồi? Hắn không nghĩ ta thất thần vì chuyện khác, mà cứ đinh ninh rằng ta bị sắc đẹp của hắn mê hoặc ư?
Ta bình tâm lại, lấy dụng cụ nghiệm thi ra rồi bước xuống xe.
Thi thể là một kẻ ăn mày. Cách đó không xa, mấy con chó hoang đang đánh hơi lại gần, thấy có người đến liền cụp đuôi trốn vào trong đám cỏ.
Mạnh Hành Chi chỉ tay: “Ngươi, nghiệm thi đi.”
“Mạnh ca ca, Ly nhi cũng đi.”
Quận chúa bị cận thị vệ của hắn ngăn lại, không cho làm loạn.
“Người chết là nữ tử, tuổi…”
Khoan đã. Dáng người này, gương mặt này…
Tay ta bất giác run lên, giọng nghẹn lại nơi cuống họng, không thể thốt ra thêm một lời nào. Người này mặc y phục hoa lệ, nhưng đôi bàn tay lại đầy vết chai sạn cùng nếp nhăn của bao năm tháng lao tâm khổ tứ mệt nhọc.
Ta nhìn về phía gương mặt đã bị rạch nát, máu thịt mơ hồ trên gương mặt của thi thể…
Nếu ta không nghiệm thi sai, vậy thì giờ phút này, người đang nằm đây… chính là mẫu thân đã mất tích hai năm của ta.
7.
"Sao vậy? Không có bản quận chúa mở đường, ngay cả tay cũng không dám động xuống à?"
Nàng ta chế nhạo mà liếc nhìn y phục thô sơ của ta, sau đó lập tức quay đầu làm ra vẻ ấm ức: "Ca ca, huynh thấy chưa? Nàng ta không kiểm tra ra được, mất mặt không dám đứng lên. Cứ ngồi bất động như thế đấy! Ha ha."
Da thịt của mẫu thân đã tái xanh, tỏa ra mùi hôi thối của xác phân hủy. Một số bộ phận trên cơ thể đã bắt đầu mềm nhũn, thế nhưng móng tay và răng vẫn còn nguyên vẹn, chưa có dấu hiệu bong tróc, hẳn là bà chỉ mới tắt thở chưa đến mười ngày.
Nỗi đau xót dâng trào. Đôi chân ta bỗng chốc mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất.
Đến muộn rồi... Rốt cuộc ta vẫn đến muộn rồi...
Đầu gối ta đập vào tay mẫu thân, bỗng dưng lại có cảm giác bị vật gì đó đâm vào. Ta vội mở tay bà ra, thấy bên trong đang nắm chặt một cây trâm vàng. Nhìn kỹ, cây trâm này dường như là một đôi với bộ trâm vòng mà bà từng gửi về cho ta.
Mẫu thân mặc y phục lộng lẫy quý giá mà lại phải đi ăn xin ở ngoại ô, vậy thì món trang sức này quan trọng đến mức nào mà khiến bà thà chết đói chứ không chịu bán đi?
Hẳn là... hẳn là bà muốn nhắn nhủ điều gì đó cho người đến tìm.
Quận chúa nhìn thấy ta khẽ động ngón tay, lập tức lao đến nắm chặt cổ tay ta.
"Trần Uyển Trân, ngươi lén lút giở trò gì đấy!"
Cố Lương ca ca thấy sắc mặt ta biến đổi, lập tức đoán ra được bảy tám phần. Hắn bước lên kéo nàng ta lại: "Niệm Lê..."
"Cố Lương, ngươi có ý gì?"
Quận chúa quay sang Mạnh Hành Chi, giọng điệu tủi thân chợt trở nên nghiến răng nghiến lợi:
"Tiện nhân, dám giấu tang chứng vật chứng! Mạnh ca ca, loại pháp y thế này mà huynh cũng dám dùng sao?"
Đơn Niệm Lê đột nhiên bẻ ngửa lòng bàn tay ta ra.
"Cây trâm vàng này... sao mà quen mắt đến vậy..."
Nàng ta đoạt lấy cây trâm: "Rõ ràng đây là đồ của mẫu hậu ta, sao lại ở trên người một kẻ ăn mày?"
Ta lau nước mắt, định giật lại món trang sức ấy.
"Bà ấy không phải ăn mày, bà ấy là ta…"
Cố Lương ca ca vội đưa mắt ra hiệu cho ta.
"Ngươi quen biết người chết sao?" Mạnh Hành Chi cầm lấy cây trâm, quay sang hỏi ta.
Lúc ở phòng khách, Cố Lương ca ca đã dặn dò ta rằng tuyệt đối không được để Mạnh đại nhân biết ta đến Trường An là để tìm mẫu thân. Đại Lý Tự có vô số hồ sơ, mỗi ngày đều tiếp nhận vô vàn vụ án. Chỉ khi ở bên cạnh hắn, ta mới có cơ hội tìm ra chân tướng vụ việc.
"Bẩm đại nhân, đó là... một vị phụ nhân ở quê nhà dân nữ..."
Ngoài bụi cỏ, con chó hoang vẫn đang rình rập như thể đang chờ chúng ta rời đi. Nạn đói đang hoành hành khắp nơi ở vùng ngoại ô.
Ta chợt thấy lạnh sống lưng, nếu chúng ta đến chậm một bước, chẳng lẽ mẫu thân sẽ...
Ta lập tức lấy chiếc bánh bao còn chưa kịp ăn từ trong ngực ra, ném về phía con chó hoang. Mạnh Hành Chi ra lệnh cho người khiêng thi thể về khám nghiệm.
Quận chúa hết nhìn thi thể mẫu thân lại nhìn snag ta, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng. Nàng ta bỗng nở nụ cười đầy thiện ý:
"Mạnh ca ca, hay là buộc thi thể lên xe kéo, dùng dây thừng cố định lại, để xe ngựa kéo về?"
"Cũng chỉ có mỗi cách này thôi." Cố Lương gật đầu.
Dây thừng kéo xe sẽ được buộc vào chiếc xe cuối cùng, cũng chính là xe ngựa của quận chúa.
Quận chúa bỗng dưng nổi lòng tốt.
Không biết vì sao, trong lòng ta dâng lên nỗi bất an không rõ.
Va Phải Tiên Tôn Phu QuânTác giả: Lãm ThànhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1. Năm Tuyên Thái thứ năm. Huyện lệnh lão gia bạo bệnh qua đời giữa đêm. Nha môn triệu cha ta đến khám nghiệm tử thi. Khám xong, cha ta kết luận: "Cái gì mà bệnh chết, rõ ràng là h0an ái cùng nữ tử quá độ mà chết." Cha ta là vị pháp y chính trực nhất huyện Bình Viễn. Lại chỉ vì một câu này mà ông mất đi đôi chân. Phu nhân huyện lệnh xuất thân hèn mọn, bị thiên hạ phỉ nhổ, rau héo bị ném đầy sân, ai nấy đều mắng nàng lả lơi ong bướm, hại chết chồng mình. Phu nhân bi thương, ngay trong ngày đã gieo mình xuống sông, muốn tuẫn táng theo lão gia. Chỉ để lại đứa con thơ năm tuổi quỳ trước linh đường khóc đến lạc cả giọng. Huynh trưởng của Huyện lệnh phu nhân xưng bá một phương, là thủ lĩnh thổ phỉ, bình thường tác oai tác quái không chuyện ác nào không làm. Đôi chân của cha ta chính là bị hắn phế đi. Ta muốn đi đòi công bằng. Mẹ ta lại giữ chặt lấy ta. Bà nói đây là số mệnh của cha. Là nghiệp mà pháp y như nhà chúng ta phải gánh. Mẹ phải nuôi ta, lại vừa phải chăm sóc cha. Bà quay trở lại… Trong phủ, bỗng có thị vệ hoảng hốt chạy vào, ghé sát tai Cố Lương thì thầm.“Cố đại nhân, ngoại ô kinh thành phát hiện một thi thể của nữ nhân, nghi là, nghi là…”“Mạnh ca ca, huynh xem, ngay cả trời cao cũng muốn cho Ly nhi một cơ hội!”Ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ, khuyên tai của quận chúa phản chiếu từng ánh vàng lấp lánh. Trong phủ chuẩn bị ngựa, kiệu nhỏ của nàng theo sát phía sau. Ta bất giác nhớ đến cây trâm vàng của mẫu thân, thần trí thoáng chốc ngây dại.Cha mẹ ta cả đời chưa từng ra khỏi huyện Bình Viễn. Tổ tiên cũng chẳng phải gia đình phú quý. Cây trâm vàng kia tinh xảo như vậy, chắc chắn không phải thứ dân thường có thể mua được.Mẫu thân rốt cuộc lấy nó từ đâu?“Trần Uyển Trân!”Giọng Mạnh đại nhân bỗng cất cao làm ta giật mình hoàn hồn.Nhìn quanh mới phát hiện xe ngựa đã đi đến vùng ngoại ô.“Nếu ngươi còn vì dung mạo của bản quan mà lơ là đại sự, bất kể ngươi là muội muội của ai, bổn quan cũng sẽ nghiêm trị không tha.”Không phải chứ…Hả?Mạnh đại nhân này cũng tự luyến quá rồi? Hắn không nghĩ ta thất thần vì chuyện khác, mà cứ đinh ninh rằng ta bị sắc đẹp của hắn mê hoặc ư?Ta bình tâm lại, lấy dụng cụ nghiệm thi ra rồi bước xuống xe.Thi thể là một kẻ ăn mày. Cách đó không xa, mấy con chó hoang đang đánh hơi lại gần, thấy có người đến liền cụp đuôi trốn vào trong đám cỏ.Mạnh Hành Chi chỉ tay: “Ngươi, nghiệm thi đi.”“Mạnh ca ca, Ly nhi cũng đi.”Quận chúa bị cận thị vệ của hắn ngăn lại, không cho làm loạn.“Người chết là nữ tử, tuổi…”Khoan đã. Dáng người này, gương mặt này…Tay ta bất giác run lên, giọng nghẹn lại nơi cuống họng, không thể thốt ra thêm một lời nào. Người này mặc y phục hoa lệ, nhưng đôi bàn tay lại đầy vết chai sạn cùng nếp nhăn của bao năm tháng lao tâm khổ tứ mệt nhọc.Ta nhìn về phía gương mặt đã bị rạch nát, máu thịt mơ hồ trên gương mặt của thi thể…Nếu ta không nghiệm thi sai, vậy thì giờ phút này, người đang nằm đây… chính là mẫu thân đã mất tích hai năm của ta.7."Sao vậy? Không có bản quận chúa mở đường, ngay cả tay cũng không dám động xuống à?"Nàng ta chế nhạo mà liếc nhìn y phục thô sơ của ta, sau đó lập tức quay đầu làm ra vẻ ấm ức: "Ca ca, huynh thấy chưa? Nàng ta không kiểm tra ra được, mất mặt không dám đứng lên. Cứ ngồi bất động như thế đấy! Ha ha."Da thịt của mẫu thân đã tái xanh, tỏa ra mùi hôi thối của xác phân hủy. Một số bộ phận trên cơ thể đã bắt đầu mềm nhũn, thế nhưng móng tay và răng vẫn còn nguyên vẹn, chưa có dấu hiệu bong tróc, hẳn là bà chỉ mới tắt thở chưa đến mười ngày.Nỗi đau xót dâng trào. Đôi chân ta bỗng chốc mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất.Đến muộn rồi... Rốt cuộc ta vẫn đến muộn rồi...Đầu gối ta đập vào tay mẫu thân, bỗng dưng lại có cảm giác bị vật gì đó đâm vào. Ta vội mở tay bà ra, thấy bên trong đang nắm chặt một cây trâm vàng. Nhìn kỹ, cây trâm này dường như là một đôi với bộ trâm vòng mà bà từng gửi về cho ta.Mẫu thân mặc y phục lộng lẫy quý giá mà lại phải đi ăn xin ở ngoại ô, vậy thì món trang sức này quan trọng đến mức nào mà khiến bà thà chết đói chứ không chịu bán đi?Hẳn là... hẳn là bà muốn nhắn nhủ điều gì đó cho người đến tìm.Quận chúa nhìn thấy ta khẽ động ngón tay, lập tức lao đến nắm chặt cổ tay ta."Trần Uyển Trân, ngươi lén lút giở trò gì đấy!"Cố Lương ca ca thấy sắc mặt ta biến đổi, lập tức đoán ra được bảy tám phần. Hắn bước lên kéo nàng ta lại: "Niệm Lê...""Cố Lương, ngươi có ý gì?"Quận chúa quay sang Mạnh Hành Chi, giọng điệu tủi thân chợt trở nên nghiến răng nghiến lợi:"Tiện nhân, dám giấu tang chứng vật chứng! Mạnh ca ca, loại pháp y thế này mà huynh cũng dám dùng sao?"Đơn Niệm Lê đột nhiên bẻ ngửa lòng bàn tay ta ra."Cây trâm vàng này... sao mà quen mắt đến vậy..."Nàng ta đoạt lấy cây trâm: "Rõ ràng đây là đồ của mẫu hậu ta, sao lại ở trên người một kẻ ăn mày?"Ta lau nước mắt, định giật lại món trang sức ấy."Bà ấy không phải ăn mày, bà ấy là ta…"Cố Lương ca ca vội đưa mắt ra hiệu cho ta."Ngươi quen biết người chết sao?" Mạnh Hành Chi cầm lấy cây trâm, quay sang hỏi ta.Lúc ở phòng khách, Cố Lương ca ca đã dặn dò ta rằng tuyệt đối không được để Mạnh đại nhân biết ta đến Trường An là để tìm mẫu thân. Đại Lý Tự có vô số hồ sơ, mỗi ngày đều tiếp nhận vô vàn vụ án. Chỉ khi ở bên cạnh hắn, ta mới có cơ hội tìm ra chân tướng vụ việc."Bẩm đại nhân, đó là... một vị phụ nhân ở quê nhà dân nữ..."Ngoài bụi cỏ, con chó hoang vẫn đang rình rập như thể đang chờ chúng ta rời đi. Nạn đói đang hoành hành khắp nơi ở vùng ngoại ô.Ta chợt thấy lạnh sống lưng, nếu chúng ta đến chậm một bước, chẳng lẽ mẫu thân sẽ...Ta lập tức lấy chiếc bánh bao còn chưa kịp ăn từ trong ngực ra, ném về phía con chó hoang. Mạnh Hành Chi ra lệnh cho người khiêng thi thể về khám nghiệm.Quận chúa hết nhìn thi thể mẫu thân lại nhìn snag ta, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng. Nàng ta bỗng nở nụ cười đầy thiện ý:"Mạnh ca ca, hay là buộc thi thể lên xe kéo, dùng dây thừng cố định lại, để xe ngựa kéo về?""Cũng chỉ có mỗi cách này thôi." Cố Lương gật đầu.Dây thừng kéo xe sẽ được buộc vào chiếc xe cuối cùng, cũng chính là xe ngựa của quận chúa.Quận chúa bỗng dưng nổi lòng tốt.Không biết vì sao, trong lòng ta dâng lên nỗi bất an không rõ.