"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.
Chương 239
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng động tác của Diệp Phàm khiến hắn không thể tin nổi, cả cơ thể mềm mại như một bậc thầy về Nhu Thuật, tránh được những viên đạn được căn chỉnh chuẩn xác này Liên tục tránh né thành công, Diệp Phàm đã đến gần chân tường của căn biệt thự, đây là góc chết của hắn nên không thể nhìn thấy được Diệp Phàm đang ở đâu. Người mặc đồ đen bỗng cảm thấy lo lắng, bất an, thậm chí hắn có linh cảm là hôm nay mình có thể sẽ chết ở đây. AdvertisementỞ chỗ chân tường, Diệp Phàm hít sâu một hơi, lưng ướt sũng. Tình huống vừa rồi quá nguy hiểm, anh điều chỉnh cơ thể mình đến cực hạn, tâm pháp Bổ Thiên Quyết mà Diệp Phàm không ngừng vận chuyển, khí lực trong đan điền bốc hơi. AdvertisementLấy thực lực thất đạo Ám Kính của anh, khó khăn lắm mới có thể tránh được. Người mặc đồ đen cực kỳ lo lắng, lúc này Diệp Phàm đang điều hòa lại hơi thở, ôm lấy ống thoát nước bắt đầu bò lên trên Biệt thự có tổng cộng ba tầng rưỡi, người mặc đồ đen đứng trên sân thượng ở tầng ba. Với Diệp Phàm, leo lên tầng ba chẳng khác gì đi trên mặt đất bằng phẳng. “Fuck!” Người mặc đồ đen lại chửi thề một tiếng, vì cuối cùng hắn cũng thấy Diệp Phàm nhưng đã muộn rồi, Diệp Phàm nắm lấy lan can, cả người nhảy lên. Diệp Phàm cứ như một con mãnh hổ, sau khi nhảy lên anh đạp lên lan can lao thẳng về phía người mặc đồ đen. Khoảng cách quá gần làm khẩu súng bắn tỉa mất đi tính hữu dụng, người mặc đồ đen rút một con dao quân dụng, hét lên một tiếng chém về phía Diệp Phàm. “Keng!” Diệp Phàm lật cổ tay, Long Lân rơi vào trong tay, tay phải anh giơ lên để chặn dao quân dụng của đối phương. Một tiếng vang cực lớn, hai con dao va chạm vào nhau kịch liệt. Người đàn ông đồ đen lùi về sau mấy bước, Diệp Phàm mượn lực dùng sức lộn ngược ra sau rồi vững vàng đáp xuống đất. Anh sắc bén nhìn chằm chằm người tóc vàng kia: “Người nước ngoài?” “Fuck, người Hoa Hạ…”, người mặc đồ đen chửi thề, vung con dao quân dụng làm tư thế tấn công. “Ông là người nước nào? Dám chạy đến Hoa Hạ giở thói ngang ngược”, Diệp Phàm lạnh lùng nói. “Hừ, không liên quan đến cậu, tôi chỉ làm theo nhiệm vụ của người thuê mà thôi”, người mặc đồ đen lạnh lùng nói. “Đó cũng không phải là cái cớ để ông có thể vào Hoa Hạ giết người bừa bãi!” Dứt lời, người Diệp Phàm vụt qua nhanh như chớp, xông về phía người mặc đồ đen. Người mặc đồ đen biến sắc nhanh chóng lùi về phía sau tránh khỏi một dao của Diệp Phàm. Cùng lúc đó hắn rút khẩu súng lục ra bắn về phía Diệp Phàm. “Pằng pằng pằng…”
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng động tác của Diệp Phàm khiến hắn không thể tin nổi, cả cơ thể mềm mại như một bậc thầy về Nhu Thuật, tránh được những viên đạn được căn chỉnh chuẩn xác này Liên tục tránh né thành công, Diệp Phàm đã đến gần chân tường của căn biệt thự, đây là góc chết của hắn nên không thể nhìn thấy được Diệp Phàm đang ở đâu. Người mặc đồ đen bỗng cảm thấy lo lắng, bất an, thậm chí hắn có linh cảm là hôm nay mình có thể sẽ chết ở đây. AdvertisementỞ chỗ chân tường, Diệp Phàm hít sâu một hơi, lưng ướt sũng. Tình huống vừa rồi quá nguy hiểm, anh điều chỉnh cơ thể mình đến cực hạn, tâm pháp Bổ Thiên Quyết mà Diệp Phàm không ngừng vận chuyển, khí lực trong đan điền bốc hơi. AdvertisementLấy thực lực thất đạo Ám Kính của anh, khó khăn lắm mới có thể tránh được. Người mặc đồ đen cực kỳ lo lắng, lúc này Diệp Phàm đang điều hòa lại hơi thở, ôm lấy ống thoát nước bắt đầu bò lên trên Biệt thự có tổng cộng ba tầng rưỡi, người mặc đồ đen đứng trên sân thượng ở tầng ba. Với Diệp Phàm, leo lên tầng ba chẳng khác gì đi trên mặt đất bằng phẳng. “Fuck!” Người mặc đồ đen lại chửi thề một tiếng, vì cuối cùng hắn cũng thấy Diệp Phàm nhưng đã muộn rồi, Diệp Phàm nắm lấy lan can, cả người nhảy lên. Diệp Phàm cứ như một con mãnh hổ, sau khi nhảy lên anh đạp lên lan can lao thẳng về phía người mặc đồ đen. Khoảng cách quá gần làm khẩu súng bắn tỉa mất đi tính hữu dụng, người mặc đồ đen rút một con dao quân dụng, hét lên một tiếng chém về phía Diệp Phàm. “Keng!” Diệp Phàm lật cổ tay, Long Lân rơi vào trong tay, tay phải anh giơ lên để chặn dao quân dụng của đối phương. Một tiếng vang cực lớn, hai con dao va chạm vào nhau kịch liệt. Người đàn ông đồ đen lùi về sau mấy bước, Diệp Phàm mượn lực dùng sức lộn ngược ra sau rồi vững vàng đáp xuống đất. Anh sắc bén nhìn chằm chằm người tóc vàng kia: “Người nước ngoài?” “Fuck, người Hoa Hạ…”, người mặc đồ đen chửi thề, vung con dao quân dụng làm tư thế tấn công. “Ông là người nước nào? Dám chạy đến Hoa Hạ giở thói ngang ngược”, Diệp Phàm lạnh lùng nói. “Hừ, không liên quan đến cậu, tôi chỉ làm theo nhiệm vụ của người thuê mà thôi”, người mặc đồ đen lạnh lùng nói. “Đó cũng không phải là cái cớ để ông có thể vào Hoa Hạ giết người bừa bãi!” Dứt lời, người Diệp Phàm vụt qua nhanh như chớp, xông về phía người mặc đồ đen. Người mặc đồ đen biến sắc nhanh chóng lùi về phía sau tránh khỏi một dao của Diệp Phàm. Cùng lúc đó hắn rút khẩu súng lục ra bắn về phía Diệp Phàm. “Pằng pằng pằng…”
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng động tác của Diệp Phàm khiến hắn không thể tin nổi, cả cơ thể mềm mại như một bậc thầy về Nhu Thuật, tránh được những viên đạn được căn chỉnh chuẩn xác này Liên tục tránh né thành công, Diệp Phàm đã đến gần chân tường của căn biệt thự, đây là góc chết của hắn nên không thể nhìn thấy được Diệp Phàm đang ở đâu. Người mặc đồ đen bỗng cảm thấy lo lắng, bất an, thậm chí hắn có linh cảm là hôm nay mình có thể sẽ chết ở đây. AdvertisementỞ chỗ chân tường, Diệp Phàm hít sâu một hơi, lưng ướt sũng. Tình huống vừa rồi quá nguy hiểm, anh điều chỉnh cơ thể mình đến cực hạn, tâm pháp Bổ Thiên Quyết mà Diệp Phàm không ngừng vận chuyển, khí lực trong đan điền bốc hơi. AdvertisementLấy thực lực thất đạo Ám Kính của anh, khó khăn lắm mới có thể tránh được. Người mặc đồ đen cực kỳ lo lắng, lúc này Diệp Phàm đang điều hòa lại hơi thở, ôm lấy ống thoát nước bắt đầu bò lên trên Biệt thự có tổng cộng ba tầng rưỡi, người mặc đồ đen đứng trên sân thượng ở tầng ba. Với Diệp Phàm, leo lên tầng ba chẳng khác gì đi trên mặt đất bằng phẳng. “Fuck!” Người mặc đồ đen lại chửi thề một tiếng, vì cuối cùng hắn cũng thấy Diệp Phàm nhưng đã muộn rồi, Diệp Phàm nắm lấy lan can, cả người nhảy lên. Diệp Phàm cứ như một con mãnh hổ, sau khi nhảy lên anh đạp lên lan can lao thẳng về phía người mặc đồ đen. Khoảng cách quá gần làm khẩu súng bắn tỉa mất đi tính hữu dụng, người mặc đồ đen rút một con dao quân dụng, hét lên một tiếng chém về phía Diệp Phàm. “Keng!” Diệp Phàm lật cổ tay, Long Lân rơi vào trong tay, tay phải anh giơ lên để chặn dao quân dụng của đối phương. Một tiếng vang cực lớn, hai con dao va chạm vào nhau kịch liệt. Người đàn ông đồ đen lùi về sau mấy bước, Diệp Phàm mượn lực dùng sức lộn ngược ra sau rồi vững vàng đáp xuống đất. Anh sắc bén nhìn chằm chằm người tóc vàng kia: “Người nước ngoài?” “Fuck, người Hoa Hạ…”, người mặc đồ đen chửi thề, vung con dao quân dụng làm tư thế tấn công. “Ông là người nước nào? Dám chạy đến Hoa Hạ giở thói ngang ngược”, Diệp Phàm lạnh lùng nói. “Hừ, không liên quan đến cậu, tôi chỉ làm theo nhiệm vụ của người thuê mà thôi”, người mặc đồ đen lạnh lùng nói. “Đó cũng không phải là cái cớ để ông có thể vào Hoa Hạ giết người bừa bãi!” Dứt lời, người Diệp Phàm vụt qua nhanh như chớp, xông về phía người mặc đồ đen. Người mặc đồ đen biến sắc nhanh chóng lùi về phía sau tránh khỏi một dao của Diệp Phàm. Cùng lúc đó hắn rút khẩu súng lục ra bắn về phía Diệp Phàm. “Pằng pằng pằng…”