Ngày hôm đó khi Ô Đào trở về tới nhà, trong tay nắm chặt năm viên kẹo bọc giấy bóng kính sắc màu. Một viên màu đỏ, một viên màu xanh lá cây, một viên màu xanh nước biển, còn có hai viên màu tím. Chị họ của Ô Đào là Lạp Mai nói, bảy loại màu sắc của kẹo bọc giấy bóng kính sắc màu cô ấy đều đã ăn qua rồi, màu tím là ngon nhất, cô ấy nói rằng tiếc thật đấy Ô Đào hôm qua em không đến nhà chị, nếu không thì chị đã cho em một viên ăn thử rồi. Lời nói đó khiến cho Ô Đào tưởng là thật, vẫn luôn cảm thấy ngày hôm đấy nếu như đến tìm Lạp Mai chơi, vậy thì cô bé đã có thể ăn được kẹo bọc giấy bóng kính màu tím rồi. Chuyện này làm cho cô bé buồn phiền hối hận, cũng làm cho cô bé suy nghĩ nhiều hơn về mùi vị của kẹo bọc giấy bóng kính màu tím, kể từ đó trở đi, Ô Đào vẫn luôn cho rằng, tất cả những màu sắc khác của kẹo bọc giấy bóng kính đều không ngọt bằng loại màu tím, cô bé chỉ muốn được ăn kẹo bọc giấy bóng kính màu tím. Hiện tại, cô có tới tận hai viên kẹo bọc giấy bóng kính màu tím. Cô bé…

Chương 4

[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp ViệnTác giả: Nữ vương không ở nhàTruyện Ngôn TìnhNgày hôm đó khi Ô Đào trở về tới nhà, trong tay nắm chặt năm viên kẹo bọc giấy bóng kính sắc màu. Một viên màu đỏ, một viên màu xanh lá cây, một viên màu xanh nước biển, còn có hai viên màu tím. Chị họ của Ô Đào là Lạp Mai nói, bảy loại màu sắc của kẹo bọc giấy bóng kính sắc màu cô ấy đều đã ăn qua rồi, màu tím là ngon nhất, cô ấy nói rằng tiếc thật đấy Ô Đào hôm qua em không đến nhà chị, nếu không thì chị đã cho em một viên ăn thử rồi. Lời nói đó khiến cho Ô Đào tưởng là thật, vẫn luôn cảm thấy ngày hôm đấy nếu như đến tìm Lạp Mai chơi, vậy thì cô bé đã có thể ăn được kẹo bọc giấy bóng kính màu tím rồi. Chuyện này làm cho cô bé buồn phiền hối hận, cũng làm cho cô bé suy nghĩ nhiều hơn về mùi vị của kẹo bọc giấy bóng kính màu tím, kể từ đó trở đi, Ô Đào vẫn luôn cho rằng, tất cả những màu sắc khác của kẹo bọc giấy bóng kính đều không ngọt bằng loại màu tím, cô bé chỉ muốn được ăn kẹo bọc giấy bóng kính màu tím. Hiện tại, cô có tới tận hai viên kẹo bọc giấy bóng kính màu tím. Cô bé… Ninh Diệu Hương nói là sự thật, Ô Đào mỗi ngày đều ra ngoài nhặt xỉ than, trở về mặt xám mày tro đầy bụi đất, chính là lăn từ trong hầm than đá ra.Thế nhưng loại lời nói thật lòng này, vẫn là khiến cho Ô Đào cảm thấy nhói nhói.Cô bé không nhịn được lớn tiếng nói: “Người ta đã nói rồi, chụp ảnh miễn phí cho bọn con, mỗi người đều được chụp, con muốn đi rửa mặt, người ta còn không cho con đi rửa ấy, bảo con như thế là phù hợp nhất rồi! Tất cả bọn con ai cũng được chụp rồi!”Thanh Đồng phụt một tiếng bật cười: “Hóa ra còn có người thích cái gương mặt sau khi nhặt xỉ than của em nữa cơ đấy, được mở tầm mắt rồi!”Gương mặt Ô Đào đỏ bừng lên, tức giận trừng mắt nhìn Thanh Đồng một cái: “Anh đương nhiên là không hiểu được rồi, người ta là nhiếp ảnh gia, anh không phải! Người ta còn cho em kẹo bọc giấy bóng kính nữa, mọi người xem!”Vốn dĩ là nên lấy tình trạng ngữ khí nghiêm trọng tuyên bố tin tức trong đại này, nhưng mà Ô Đào không nhịn nổi, nhanh chóng lấy bốn viên kẹo của mình ra tự mình xem.Quả nhiên, sau khi Ô Đào giơ ra bốn viên kẹo, Ninh Diệu Hương cùng với Thanh Sơn đều không nói gì nữa cả.Ánh sáng từ bóng đèn mười lăm oát màu vàng mờ nhạt, có điều chiếu trên bốn viên kẹo kia, giấy gói kẹo cũng phản chiếu lại những tia sáng nhỏ vụn.Một viên có màu xanh nước biển, một viên có màu đỏ, còn lại là hai viên có màu tím.Thanh Đồng kinh ngạc: “Thật sự đã chụp ảnh cho em rồi cơ á, thế ảnh đâu rồi?”Ô Đào thấy anh trai không tiếp tục nghi ngờ bản thân nữa, cuối cùng trong lòng cũng dễ chịu hơn, cô bé liền kể lại đầu đuôi ngọn nguồn của câu chuyện ra: “Người ta nói bảo rằng, đến khi đó cửa tiệm chụp ảnh Phong Thái để lấy ảnh.”Lúc này, Ninh Diệu Hương cũng có chút bất ngờ ngẩng đầu lên.Cửa tiệm chụp ảnh Phong Thái, mọi người đều biết đến.Ông chủ của cửa tiệm chụp ảnh Phong Thái là một người có tiếng, từ hồi trước khi giải phóng đã mở cửa tiệp chụp ảnh này, đó là cửa tiệm chụp ảnh đầu tiên tại Trung Quốc, về sau còn tự mình quay một bộ phim, bộ phim được chiếu ở trước cửa lớn của tòa nhà Đại Quan, nghe nói đó là bộ phim điện ảnh đầu tiên do một người tự mình quay, sau khi giải phóng, công tư hợp doanh, có lẽ là đã nhập vào với luồng của nhà nước, ông chủ cũ không còn nữa, ông chủ mới tổ chức kinh doanh cũng không bằng được trước kia, thanh danh không vang dội như trước nữa, có điều Ninh Diệu Hương nghe lớp tiền bối nhắc mãi về bộ phim điện ảnh năm đó được chiếu trước cổng lớn của tòa nhà, vì thế biết được điều này.Ninh Diệu Hương liền hỏi kỹ càng lại đầu đuôi câu chuyện, nghe ý tứ đó, thế mà thật sự là người của cửa tiệm chụp ảnh Phong Thái tới chụp, chính là tùy tiện chọn mấy đứa trẻ nhỏ đi qua Địa An Môn.Ninh Diệu Hương tuổi tác đã lớn, suy cho cùng thì trải nghiệm vẫn nhiều hơn: “Không chừng là muốn làm gì đấy rồi, bao giờ đi qua đó xem xem, hỏi lại cho rõ ràng.”Ô Đào: “Dù sao thì người ta nói không lấy tiền của con, còn cho con kẹo ăn nữa, cho dù cuối cùng không có ảnh, đây cũng chẳng phải là chuyện gì xấu cả.”

Ninh Diệu Hương nói là sự thật, Ô Đào mỗi ngày đều ra ngoài nhặt xỉ than, trở về mặt xám mày tro đầy bụi đất, chính là lăn từ trong hầm than đá ra.

Thế nhưng loại lời nói thật lòng này, vẫn là khiến cho Ô Đào cảm thấy nhói nhói.

Cô bé không nhịn được lớn tiếng nói: “Người ta đã nói rồi, chụp ảnh miễn phí cho bọn con, mỗi người đều được chụp, con muốn đi rửa mặt, người ta còn không cho con đi rửa ấy, bảo con như thế là phù hợp nhất rồi! Tất cả bọn con ai cũng được chụp rồi!”

Thanh Đồng phụt một tiếng bật cười: “Hóa ra còn có người thích cái gương mặt sau khi nhặt xỉ than của em nữa cơ đấy, được mở tầm mắt rồi!”

Gương mặt Ô Đào đỏ bừng lên, tức giận trừng mắt nhìn Thanh Đồng một cái: “Anh đương nhiên là không hiểu được rồi, người ta là nhiếp ảnh gia, anh không phải! Người ta còn cho em kẹo bọc giấy bóng kính nữa, mọi người xem!”

Vốn dĩ là nên lấy tình trạng ngữ khí nghiêm trọng tuyên bố tin tức trong đại này, nhưng mà Ô Đào không nhịn nổi, nhanh chóng lấy bốn viên kẹo của mình ra tự mình xem.

Quả nhiên, sau khi Ô Đào giơ ra bốn viên kẹo, Ninh Diệu Hương cùng với Thanh Sơn đều không nói gì nữa cả.

Ánh sáng từ bóng đèn mười lăm oát màu vàng mờ nhạt, có điều chiếu trên bốn viên kẹo kia, giấy gói kẹo cũng phản chiếu lại những tia sáng nhỏ vụn.

Một viên có màu xanh nước biển, một viên có màu đỏ, còn lại là hai viên có màu tím.

Thanh Đồng kinh ngạc: “Thật sự đã chụp ảnh cho em rồi cơ á, thế ảnh đâu rồi?”

Ô Đào thấy anh trai không tiếp tục nghi ngờ bản thân nữa, cuối cùng trong lòng cũng dễ chịu hơn, cô bé liền kể lại đầu đuôi ngọn nguồn của câu chuyện ra: “Người ta nói bảo rằng, đến khi đó cửa tiệm chụp ảnh Phong Thái để lấy ảnh.”

Lúc này, Ninh Diệu Hương cũng có chút bất ngờ ngẩng đầu lên.

Cửa tiệm chụp ảnh Phong Thái, mọi người đều biết đến.

Ông chủ của cửa tiệm chụp ảnh Phong Thái là một người có tiếng, từ hồi trước khi giải phóng đã mở cửa tiệp chụp ảnh này, đó là cửa tiệm chụp ảnh đầu tiên tại Trung Quốc, về sau còn tự mình quay một bộ phim, bộ phim được chiếu ở trước cửa lớn của tòa nhà Đại Quan, nghe nói đó là bộ phim điện ảnh đầu tiên do một người tự mình quay, sau khi giải phóng, công tư hợp doanh, có lẽ là đã nhập vào với luồng của nhà nước, ông chủ cũ không còn nữa, ông chủ mới tổ chức kinh doanh cũng không bằng được trước kia, thanh danh không vang dội như trước nữa, có điều Ninh Diệu Hương nghe lớp tiền bối nhắc mãi về bộ phim điện ảnh năm đó được chiếu trước cổng lớn của tòa nhà, vì thế biết được điều này.

Ninh Diệu Hương liền hỏi kỹ càng lại đầu đuôi câu chuyện, nghe ý tứ đó, thế mà thật sự là người của cửa tiệm chụp ảnh Phong Thái tới chụp, chính là tùy tiện chọn mấy đứa trẻ nhỏ đi qua Địa An Môn.

Ninh Diệu Hương tuổi tác đã lớn, suy cho cùng thì trải nghiệm vẫn nhiều hơn: “Không chừng là muốn làm gì đấy rồi, bao giờ đi qua đó xem xem, hỏi lại cho rõ ràng.”

Ô Đào: “Dù sao thì người ta nói không lấy tiền của con, còn cho con kẹo ăn nữa, cho dù cuối cùng không có ảnh, đây cũng chẳng phải là chuyện gì xấu cả.”

[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp ViệnTác giả: Nữ vương không ở nhàTruyện Ngôn TìnhNgày hôm đó khi Ô Đào trở về tới nhà, trong tay nắm chặt năm viên kẹo bọc giấy bóng kính sắc màu. Một viên màu đỏ, một viên màu xanh lá cây, một viên màu xanh nước biển, còn có hai viên màu tím. Chị họ của Ô Đào là Lạp Mai nói, bảy loại màu sắc của kẹo bọc giấy bóng kính sắc màu cô ấy đều đã ăn qua rồi, màu tím là ngon nhất, cô ấy nói rằng tiếc thật đấy Ô Đào hôm qua em không đến nhà chị, nếu không thì chị đã cho em một viên ăn thử rồi. Lời nói đó khiến cho Ô Đào tưởng là thật, vẫn luôn cảm thấy ngày hôm đấy nếu như đến tìm Lạp Mai chơi, vậy thì cô bé đã có thể ăn được kẹo bọc giấy bóng kính màu tím rồi. Chuyện này làm cho cô bé buồn phiền hối hận, cũng làm cho cô bé suy nghĩ nhiều hơn về mùi vị của kẹo bọc giấy bóng kính màu tím, kể từ đó trở đi, Ô Đào vẫn luôn cho rằng, tất cả những màu sắc khác của kẹo bọc giấy bóng kính đều không ngọt bằng loại màu tím, cô bé chỉ muốn được ăn kẹo bọc giấy bóng kính màu tím. Hiện tại, cô có tới tận hai viên kẹo bọc giấy bóng kính màu tím. Cô bé… Ninh Diệu Hương nói là sự thật, Ô Đào mỗi ngày đều ra ngoài nhặt xỉ than, trở về mặt xám mày tro đầy bụi đất, chính là lăn từ trong hầm than đá ra.Thế nhưng loại lời nói thật lòng này, vẫn là khiến cho Ô Đào cảm thấy nhói nhói.Cô bé không nhịn được lớn tiếng nói: “Người ta đã nói rồi, chụp ảnh miễn phí cho bọn con, mỗi người đều được chụp, con muốn đi rửa mặt, người ta còn không cho con đi rửa ấy, bảo con như thế là phù hợp nhất rồi! Tất cả bọn con ai cũng được chụp rồi!”Thanh Đồng phụt một tiếng bật cười: “Hóa ra còn có người thích cái gương mặt sau khi nhặt xỉ than của em nữa cơ đấy, được mở tầm mắt rồi!”Gương mặt Ô Đào đỏ bừng lên, tức giận trừng mắt nhìn Thanh Đồng một cái: “Anh đương nhiên là không hiểu được rồi, người ta là nhiếp ảnh gia, anh không phải! Người ta còn cho em kẹo bọc giấy bóng kính nữa, mọi người xem!”Vốn dĩ là nên lấy tình trạng ngữ khí nghiêm trọng tuyên bố tin tức trong đại này, nhưng mà Ô Đào không nhịn nổi, nhanh chóng lấy bốn viên kẹo của mình ra tự mình xem.Quả nhiên, sau khi Ô Đào giơ ra bốn viên kẹo, Ninh Diệu Hương cùng với Thanh Sơn đều không nói gì nữa cả.Ánh sáng từ bóng đèn mười lăm oát màu vàng mờ nhạt, có điều chiếu trên bốn viên kẹo kia, giấy gói kẹo cũng phản chiếu lại những tia sáng nhỏ vụn.Một viên có màu xanh nước biển, một viên có màu đỏ, còn lại là hai viên có màu tím.Thanh Đồng kinh ngạc: “Thật sự đã chụp ảnh cho em rồi cơ á, thế ảnh đâu rồi?”Ô Đào thấy anh trai không tiếp tục nghi ngờ bản thân nữa, cuối cùng trong lòng cũng dễ chịu hơn, cô bé liền kể lại đầu đuôi ngọn nguồn của câu chuyện ra: “Người ta nói bảo rằng, đến khi đó cửa tiệm chụp ảnh Phong Thái để lấy ảnh.”Lúc này, Ninh Diệu Hương cũng có chút bất ngờ ngẩng đầu lên.Cửa tiệm chụp ảnh Phong Thái, mọi người đều biết đến.Ông chủ của cửa tiệm chụp ảnh Phong Thái là một người có tiếng, từ hồi trước khi giải phóng đã mở cửa tiệp chụp ảnh này, đó là cửa tiệm chụp ảnh đầu tiên tại Trung Quốc, về sau còn tự mình quay một bộ phim, bộ phim được chiếu ở trước cửa lớn của tòa nhà Đại Quan, nghe nói đó là bộ phim điện ảnh đầu tiên do một người tự mình quay, sau khi giải phóng, công tư hợp doanh, có lẽ là đã nhập vào với luồng của nhà nước, ông chủ cũ không còn nữa, ông chủ mới tổ chức kinh doanh cũng không bằng được trước kia, thanh danh không vang dội như trước nữa, có điều Ninh Diệu Hương nghe lớp tiền bối nhắc mãi về bộ phim điện ảnh năm đó được chiếu trước cổng lớn của tòa nhà, vì thế biết được điều này.Ninh Diệu Hương liền hỏi kỹ càng lại đầu đuôi câu chuyện, nghe ý tứ đó, thế mà thật sự là người của cửa tiệm chụp ảnh Phong Thái tới chụp, chính là tùy tiện chọn mấy đứa trẻ nhỏ đi qua Địa An Môn.Ninh Diệu Hương tuổi tác đã lớn, suy cho cùng thì trải nghiệm vẫn nhiều hơn: “Không chừng là muốn làm gì đấy rồi, bao giờ đi qua đó xem xem, hỏi lại cho rõ ràng.”Ô Đào: “Dù sao thì người ta nói không lấy tiền của con, còn cho con kẹo ăn nữa, cho dù cuối cùng không có ảnh, đây cũng chẳng phải là chuyện gì xấu cả.”

Chương 4