Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Vợ Nhiếp lão tam không muốn Phúc Bảo nữa, đây là chủ đề được bàn tán sôi nổi trong đại đội sản xuất Bình Khê mấy ngày nay.
Mùa đông năm 1969, trời lạnh đến nỗi nồi nước cũng đông thành băng, ngày nào cũng tối đen, thôn Đại Bắc cũng bị đóng băng trắng xóa một mảnh, mà trong phòng của lão Cố ở thôn Đại Bắc, có tiếng kêu la thống khổ của một người phụ nữ vang lên.Ngoài Tây phòng, Cố Kiến Quốc mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn,
“Cửu Phong, số của cậu là số bao nhiêu?” Vương Hữu Điền nhón mũi chân nhìn bao tải dưới rừng thông bên kia. “Số hai mươi tư. ” Tiêu Cửu Phong nói lời này một cách thẳng thắn mà không hề do dự.
Ngày hôm đó khi Ô Đào trở về tới nhà, trong tay nắm chặt năm viên kẹo bọc giấy bóng kính sắc màu. Một viên màu đỏ, một viên màu xanh lá cây, một viên màu xanh nước biển, còn có hai viên màu tím.