Ngày hôm đó khi Ô Đào trở về tới nhà, trong tay nắm chặt năm viên kẹo bọc giấy bóng kính sắc màu. Một viên màu đỏ, một viên màu xanh lá cây, một viên màu xanh nước biển, còn có hai viên màu tím. Chị họ của Ô Đào là Lạp Mai nói, bảy loại màu sắc của kẹo bọc giấy bóng kính sắc màu cô ấy đều đã ăn qua rồi, màu tím là ngon nhất, cô ấy nói rằng tiếc thật đấy Ô Đào hôm qua em không đến nhà chị, nếu không thì chị đã cho em một viên ăn thử rồi. Lời nói đó khiến cho Ô Đào tưởng là thật, vẫn luôn cảm thấy ngày hôm đấy nếu như đến tìm Lạp Mai chơi, vậy thì cô bé đã có thể ăn được kẹo bọc giấy bóng kính màu tím rồi. Chuyện này làm cho cô bé buồn phiền hối hận, cũng làm cho cô bé suy nghĩ nhiều hơn về mùi vị của kẹo bọc giấy bóng kính màu tím, kể từ đó trở đi, Ô Đào vẫn luôn cho rằng, tất cả những màu sắc khác của kẹo bọc giấy bóng kính đều không ngọt bằng loại màu tím, cô bé chỉ muốn được ăn kẹo bọc giấy bóng kính màu tím. Hiện tại, cô có tới tận hai viên kẹo bọc giấy bóng kính màu tím. Cô bé…
Chương 32
[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp ViệnTác giả: Nữ vương không ở nhàTruyện Ngôn TìnhNgày hôm đó khi Ô Đào trở về tới nhà, trong tay nắm chặt năm viên kẹo bọc giấy bóng kính sắc màu. Một viên màu đỏ, một viên màu xanh lá cây, một viên màu xanh nước biển, còn có hai viên màu tím. Chị họ của Ô Đào là Lạp Mai nói, bảy loại màu sắc của kẹo bọc giấy bóng kính sắc màu cô ấy đều đã ăn qua rồi, màu tím là ngon nhất, cô ấy nói rằng tiếc thật đấy Ô Đào hôm qua em không đến nhà chị, nếu không thì chị đã cho em một viên ăn thử rồi. Lời nói đó khiến cho Ô Đào tưởng là thật, vẫn luôn cảm thấy ngày hôm đấy nếu như đến tìm Lạp Mai chơi, vậy thì cô bé đã có thể ăn được kẹo bọc giấy bóng kính màu tím rồi. Chuyện này làm cho cô bé buồn phiền hối hận, cũng làm cho cô bé suy nghĩ nhiều hơn về mùi vị của kẹo bọc giấy bóng kính màu tím, kể từ đó trở đi, Ô Đào vẫn luôn cho rằng, tất cả những màu sắc khác của kẹo bọc giấy bóng kính đều không ngọt bằng loại màu tím, cô bé chỉ muốn được ăn kẹo bọc giấy bóng kính màu tím. Hiện tại, cô có tới tận hai viên kẹo bọc giấy bóng kính màu tím. Cô bé… Đây là năm đồng tiền, nếu bé có được năm đồng tiền này, những vấn đề nan giải của bé liền có thể giải quyết được, bé liền có thể đi học.Tim bé đạp gia tốc, hô hấp dồn dập lên.Bé nắm chặt nắm tay, cảm thấy lòng bàn tay của bản thân đã ướt đẫm mồ hôi.Vươn tay đi, vươn tay đi, chỉ cần vươn tay, lấy năm đồng tiền, liền chạy nhanh đi, nhà bé cũng không gần ở đây, trên đường không ai biết bé, bé chạy thật xa, cửa hàng tạp hóa cũng không cách nào tìm được bé.Ô Đào từng ngụm từng ngụm mà thở, bé bị d*c v*ng mãnh liệt như lửa thiêu đốt trong lòng bé, bé nghĩ vươn tay.Lúc bé chuẩn bị nâng tay lên, đột nhiên, mành vải bông bị nhấc lên.Bé sợ tới mức run run, đột nhiên nhìn qua.Cũng không có người nào, giống như chỉ là trận gió.Người bán hàng kia liền oán giận mà nói: “Tà môn, hôm nay sắc mặt thay đổi như vậy.”Lúc sau, anh liền cầm phích nước nóng đưa cho người khách kia xem, cũng không có ý định nhìn sang bên này, cũng không hề để ý đến năm đồng tiền kia.Ô Đào ngơ ngác mà đứng ở nơi đó, không có sức mà cất bước, đi ra ngoài cửa hàng tạp hóa.Sau khi đi ra rồi, bé chết lặng mà đứng ở một góc, sau đó nâng tay lên, tát thật mạnh lên mặt mình.Ban đầu trên mặt cũng không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy hơi nóng rát, sau đó liền cay cay mang theo sự đau đớn.Bé ngẩng đầu lên, để gió thổi lên khuôn mặt mình, gió lạnh như băng thổi lên gương mặt nóng rát, bé khóc cũng không nghĩ tới.Hôm nay cuối cùng bé cũng là mang sọt tre mà tiếp tục đi nhặt lõi than.Ngày hôm qua tuyết to như vậy, lúc này tuyết vẫn còn chưa tan hết, những tro tàn lò hôi bị lật trên mặt tuyết lạnh băng, không ít đứa trẻ vây quanh dùng cái cào liều mạng mà lay.Ô Đào cùng mọi người làm, lay lò hôi ở trước mặt mình, rất mau đã đào ra một lò hôi mới bị chia cắt không sai lệch lắm, mọi người từng người chậm rĩa mà nhặt một đống ở trước mặt mình.Lò hôi có chút nóng tay, Ô Đào cẩn thận mà vê thành một đám.Khi vê ở trên tay, trong lòng bé lại nhớ rất nhiều chuyện, ví dụ như bộ phim phóng sự kia, phim phóng sự Vương Á Tương, còn có một nam sinh mặc một chiếc áo lông màu lam.Bé nghĩ, đó chính là thế giới của người khác, cùng với bản thân bé vốn dĩ là không quan hệ, tương đối liền tương đối, người khác nói thế nào là chuyện của bọn họ.Khoảng cách xa như vậy, trong lòng bé dường như không có khó chịu như vậy.Nhặt lõi than, bé chính là mệnh như vật, hôm nay nhặt, ngày mai nhặt, sau này cũng sẽ nhặt, chờ tới khi bé được mười mấy tuổi rồi, có lẽ sẽ học một cái nghề gì đó, hoặc làm công nhân, đi nhà xưởng làm việc, cứ như vậy mà trải qua.Vốn dĩ giữa trưa nên trở về nhà ăn chút gì đó, có điều bé cũng không cảm thấy đói, cả người dường như đã biến thành khúc gỗ, cứ như vậy mà lắc lư đi nhặt lõi than, ma xui quỷ khiến thế nào, bé vậy mà đi đến phía bắc Cảnh Sơn, gần đây có một đại viện An Môn.Bé cũng không biết bản thân là muốn nhìn xem cái gì.Bé ngây ngốc đứng ở nơi đó, đứng hết nửa ngày, nhìn cảnh vệ đứng trước cổng của đại viện An Môn, cuối cùng cũng tính toán xoay người rời đi.Ai mà biết được vừa xoay người, liền nhìn thấy một bóng người nhìn qua.Bé đột nhiên xoay người lại, lại nhìn qua đó, thế mà lại là nam sinh kia.Có lẽ là trời lạnh hơn, nam sinh kia ăn mặc rắn chắn, bên trong mặc một chiếc áo khoác lục quân, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo vải nỉ.
Đây là năm đồng tiền, nếu bé có được năm đồng tiền này, những vấn đề nan giải của bé liền có thể giải quyết được, bé liền có thể đi học.
Tim bé đạp gia tốc, hô hấp dồn dập lên.
Bé nắm chặt nắm tay, cảm thấy lòng bàn tay của bản thân đã ướt đẫm mồ hôi.
Vươn tay đi, vươn tay đi, chỉ cần vươn tay, lấy năm đồng tiền, liền chạy nhanh đi, nhà bé cũng không gần ở đây, trên đường không ai biết bé, bé chạy thật xa, cửa hàng tạp hóa cũng không cách nào tìm được bé.
Ô Đào từng ngụm từng ngụm mà thở, bé bị d*c v*ng mãnh liệt như lửa thiêu đốt trong lòng bé, bé nghĩ vươn tay.
Lúc bé chuẩn bị nâng tay lên, đột nhiên, mành vải bông bị nhấc lên.
Bé sợ tới mức run run, đột nhiên nhìn qua.
Cũng không có người nào, giống như chỉ là trận gió.
Người bán hàng kia liền oán giận mà nói: “Tà môn, hôm nay sắc mặt thay đổi như vậy.”
Lúc sau, anh liền cầm phích nước nóng đưa cho người khách kia xem, cũng không có ý định nhìn sang bên này, cũng không hề để ý đến năm đồng tiền kia.
Ô Đào ngơ ngác mà đứng ở nơi đó, không có sức mà cất bước, đi ra ngoài cửa hàng tạp hóa.
Sau khi đi ra rồi, bé chết lặng mà đứng ở một góc, sau đó nâng tay lên, tát thật mạnh lên mặt mình.
Ban đầu trên mặt cũng không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy hơi nóng rát, sau đó liền cay cay mang theo sự đau đớn.
Bé ngẩng đầu lên, để gió thổi lên khuôn mặt mình, gió lạnh như băng thổi lên gương mặt nóng rát, bé khóc cũng không nghĩ tới.
Hôm nay cuối cùng bé cũng là mang sọt tre mà tiếp tục đi nhặt lõi than.
Ngày hôm qua tuyết to như vậy, lúc này tuyết vẫn còn chưa tan hết, những tro tàn lò hôi bị lật trên mặt tuyết lạnh băng, không ít đứa trẻ vây quanh dùng cái cào liều mạng mà lay.
Ô Đào cùng mọi người làm, lay lò hôi ở trước mặt mình, rất mau đã đào ra một lò hôi mới bị chia cắt không sai lệch lắm, mọi người từng người chậm rĩa mà nhặt một đống ở trước mặt mình.
Lò hôi có chút nóng tay, Ô Đào cẩn thận mà vê thành một đám.
Khi vê ở trên tay, trong lòng bé lại nhớ rất nhiều chuyện, ví dụ như bộ phim phóng sự kia, phim phóng sự Vương Á Tương, còn có một nam sinh mặc một chiếc áo lông màu lam.
Bé nghĩ, đó chính là thế giới của người khác, cùng với bản thân bé vốn dĩ là không quan hệ, tương đối liền tương đối, người khác nói thế nào là chuyện của bọn họ.
Khoảng cách xa như vậy, trong lòng bé dường như không có khó chịu như vậy.
Nhặt lõi than, bé chính là mệnh như vật, hôm nay nhặt, ngày mai nhặt, sau này cũng sẽ nhặt, chờ tới khi bé được mười mấy tuổi rồi, có lẽ sẽ học một cái nghề gì đó, hoặc làm công nhân, đi nhà xưởng làm việc, cứ như vậy mà trải qua.
Vốn dĩ giữa trưa nên trở về nhà ăn chút gì đó, có điều bé cũng không cảm thấy đói, cả người dường như đã biến thành khúc gỗ, cứ như vậy mà lắc lư đi nhặt lõi than, ma xui quỷ khiến thế nào, bé vậy mà đi đến phía bắc Cảnh Sơn, gần đây có một đại viện An Môn.
Bé cũng không biết bản thân là muốn nhìn xem cái gì.
Bé ngây ngốc đứng ở nơi đó, đứng hết nửa ngày, nhìn cảnh vệ đứng trước cổng của đại viện An Môn, cuối cùng cũng tính toán xoay người rời đi.
Ai mà biết được vừa xoay người, liền nhìn thấy một bóng người nhìn qua.
Bé đột nhiên xoay người lại, lại nhìn qua đó, thế mà lại là nam sinh kia.
Có lẽ là trời lạnh hơn, nam sinh kia ăn mặc rắn chắn, bên trong mặc một chiếc áo khoác lục quân, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo vải nỉ.
[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp ViệnTác giả: Nữ vương không ở nhàTruyện Ngôn TìnhNgày hôm đó khi Ô Đào trở về tới nhà, trong tay nắm chặt năm viên kẹo bọc giấy bóng kính sắc màu. Một viên màu đỏ, một viên màu xanh lá cây, một viên màu xanh nước biển, còn có hai viên màu tím. Chị họ của Ô Đào là Lạp Mai nói, bảy loại màu sắc của kẹo bọc giấy bóng kính sắc màu cô ấy đều đã ăn qua rồi, màu tím là ngon nhất, cô ấy nói rằng tiếc thật đấy Ô Đào hôm qua em không đến nhà chị, nếu không thì chị đã cho em một viên ăn thử rồi. Lời nói đó khiến cho Ô Đào tưởng là thật, vẫn luôn cảm thấy ngày hôm đấy nếu như đến tìm Lạp Mai chơi, vậy thì cô bé đã có thể ăn được kẹo bọc giấy bóng kính màu tím rồi. Chuyện này làm cho cô bé buồn phiền hối hận, cũng làm cho cô bé suy nghĩ nhiều hơn về mùi vị của kẹo bọc giấy bóng kính màu tím, kể từ đó trở đi, Ô Đào vẫn luôn cho rằng, tất cả những màu sắc khác của kẹo bọc giấy bóng kính đều không ngọt bằng loại màu tím, cô bé chỉ muốn được ăn kẹo bọc giấy bóng kính màu tím. Hiện tại, cô có tới tận hai viên kẹo bọc giấy bóng kính màu tím. Cô bé… Đây là năm đồng tiền, nếu bé có được năm đồng tiền này, những vấn đề nan giải của bé liền có thể giải quyết được, bé liền có thể đi học.Tim bé đạp gia tốc, hô hấp dồn dập lên.Bé nắm chặt nắm tay, cảm thấy lòng bàn tay của bản thân đã ướt đẫm mồ hôi.Vươn tay đi, vươn tay đi, chỉ cần vươn tay, lấy năm đồng tiền, liền chạy nhanh đi, nhà bé cũng không gần ở đây, trên đường không ai biết bé, bé chạy thật xa, cửa hàng tạp hóa cũng không cách nào tìm được bé.Ô Đào từng ngụm từng ngụm mà thở, bé bị d*c v*ng mãnh liệt như lửa thiêu đốt trong lòng bé, bé nghĩ vươn tay.Lúc bé chuẩn bị nâng tay lên, đột nhiên, mành vải bông bị nhấc lên.Bé sợ tới mức run run, đột nhiên nhìn qua.Cũng không có người nào, giống như chỉ là trận gió.Người bán hàng kia liền oán giận mà nói: “Tà môn, hôm nay sắc mặt thay đổi như vậy.”Lúc sau, anh liền cầm phích nước nóng đưa cho người khách kia xem, cũng không có ý định nhìn sang bên này, cũng không hề để ý đến năm đồng tiền kia.Ô Đào ngơ ngác mà đứng ở nơi đó, không có sức mà cất bước, đi ra ngoài cửa hàng tạp hóa.Sau khi đi ra rồi, bé chết lặng mà đứng ở một góc, sau đó nâng tay lên, tát thật mạnh lên mặt mình.Ban đầu trên mặt cũng không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy hơi nóng rát, sau đó liền cay cay mang theo sự đau đớn.Bé ngẩng đầu lên, để gió thổi lên khuôn mặt mình, gió lạnh như băng thổi lên gương mặt nóng rát, bé khóc cũng không nghĩ tới.Hôm nay cuối cùng bé cũng là mang sọt tre mà tiếp tục đi nhặt lõi than.Ngày hôm qua tuyết to như vậy, lúc này tuyết vẫn còn chưa tan hết, những tro tàn lò hôi bị lật trên mặt tuyết lạnh băng, không ít đứa trẻ vây quanh dùng cái cào liều mạng mà lay.Ô Đào cùng mọi người làm, lay lò hôi ở trước mặt mình, rất mau đã đào ra một lò hôi mới bị chia cắt không sai lệch lắm, mọi người từng người chậm rĩa mà nhặt một đống ở trước mặt mình.Lò hôi có chút nóng tay, Ô Đào cẩn thận mà vê thành một đám.Khi vê ở trên tay, trong lòng bé lại nhớ rất nhiều chuyện, ví dụ như bộ phim phóng sự kia, phim phóng sự Vương Á Tương, còn có một nam sinh mặc một chiếc áo lông màu lam.Bé nghĩ, đó chính là thế giới của người khác, cùng với bản thân bé vốn dĩ là không quan hệ, tương đối liền tương đối, người khác nói thế nào là chuyện của bọn họ.Khoảng cách xa như vậy, trong lòng bé dường như không có khó chịu như vậy.Nhặt lõi than, bé chính là mệnh như vật, hôm nay nhặt, ngày mai nhặt, sau này cũng sẽ nhặt, chờ tới khi bé được mười mấy tuổi rồi, có lẽ sẽ học một cái nghề gì đó, hoặc làm công nhân, đi nhà xưởng làm việc, cứ như vậy mà trải qua.Vốn dĩ giữa trưa nên trở về nhà ăn chút gì đó, có điều bé cũng không cảm thấy đói, cả người dường như đã biến thành khúc gỗ, cứ như vậy mà lắc lư đi nhặt lõi than, ma xui quỷ khiến thế nào, bé vậy mà đi đến phía bắc Cảnh Sơn, gần đây có một đại viện An Môn.Bé cũng không biết bản thân là muốn nhìn xem cái gì.Bé ngây ngốc đứng ở nơi đó, đứng hết nửa ngày, nhìn cảnh vệ đứng trước cổng của đại viện An Môn, cuối cùng cũng tính toán xoay người rời đi.Ai mà biết được vừa xoay người, liền nhìn thấy một bóng người nhìn qua.Bé đột nhiên xoay người lại, lại nhìn qua đó, thế mà lại là nam sinh kia.Có lẽ là trời lạnh hơn, nam sinh kia ăn mặc rắn chắn, bên trong mặc một chiếc áo khoác lục quân, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo vải nỉ.